Loạn thần mỹ nhân

Ngày 28 tháng Giêng năm Thiên Chiêu thứ 40, nhị nhi tử của Thiên Chiêu đế Thiệu Kỳ, tự Nguyên Ninh, phong Thận vương, lập nữ nhi Vương thị của phủ Lương Hầu làm Phi, không đất phong quyền ngự, ban cho phủ cũ Cư Nguyên Đường, không được Hoàng đế triệu vào thì không được về cung.
 
Hôm Vương Thiền xuất giá, không có ba dặm hồng trang, cũng không có chiêng trống vang trời, tất cả đều được tiến hành trong yên lặng.
 
Bách tính vây xem thổn thức một hồi, còn chưa thấy xe ngựa tân lang, đoàn xe tiễn giá của phủ Lương Hầu đã lên đường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tần thị nước mắt lã chã tạt chậu nước sau xe ngựa, người trong phủ nhìn đoàn xe rời đi rồi mới đóng cửa về phủ.
 
Màu đỏ trong mắt mọi người thì rất náo nhiệt, nhưng lại không có tấu nhạc xứng đôi cũng chính là lau một cái buồn đỏ.
 
La thị bán đậu phụ phụ ở Đông thành nói: 
 
“Đúng là uất ức cho nữ nhi của Vương gia, lần đầu gả mà lại thê lương như vậy, không cho phép khua chiêng múa trống, cũng không cho phép tân lang rước dâu, đây là hôn sự gì thế này, nếu là ta thì đã ném khăn đỏ trùm đầu mà chạy rồi.”
 
Đồ tể cách vách nói: 
 
“Không phải đâu, vào lúc quan trọng này mà Vương gia lại xảy ra chuyện, sau này nếu lại bò dậy thì rất khó khăn!”
 
La thị nói: 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nghe đồn là Thánh thượng cũng không hạ chỉ trách phạt Vương gia, mà là tự Vương Sư đòi phạt.”
 
Đồ tể chỉ tay rồi nói: 
 
“Ngươi nhìn thấy cáo thị chưa? Nhị hoàng tử đã nuốt ngàn lượng tiền cứu nạn thiên tai, đúng là không ngờ đó!”
 
La thị lắc đầu.
 
Chuyện quan gia quá sâu, dân chúng bình thường hoàn toàn không biết những điều mờ ám trong đó, nói chuyện cũng đều là phỏng đoán thôi.
 
Thái tử quét sạch kẻ gian cho nên Tam công ngã ngựa, cũng được coi là giết gà dọa khỉ lập uy trong triều. Sau khi Vương Sư bị cấm túc thì Môn hạ tỉnh* như bầy rồng mất đầu, dần dần đi theo hướng trung lập trong triều.
 
*Môn hạ tỉnh: là cơ quan thẩm định, phụ trách thẩm định, xem xét các chính sách của Trung thư tỉnh.
 
Cũng có người nghiêng về phía Đế Minh. Nhưng cỏ đầu tường thì luôn gió chiều nào theo chiều ấy, lông chim mới luôn khiến người sinh lòng phòng bị, không đủ để mượn sức.
 
Bên ngoài không có động tĩnh gì, Chi Đồng còn nhạy cảm hơn. Mỗi bữa đưa thức ăn tới đều phải dùng ngân châm để thử từng món rồi mới cho phép Thẩm Tẫn Hoan động đũa.
 
Thấy thức ăn mà nàng đích thân đưa tới đều bị thử độc, Thẩm Thường An cũng rất không biết làm sao.
 
Hôm đó Lục Sinh Lương có gửi thiếp chung với hai lọ thuốc, Thẩm Tẫn Hoan càng uống càng cảm thấy không ổn, cũng không nói rõ ra được là lạ ở chỗ nào, nhưng hình như đã thiếu bước nào đó, cảm giác dây thần kinh nào đó không ổn.
 
Cho đến một đêm, Thẩm Tẫn Hoan bò dậy rót nước uống, lúc nước lạnh theo đầu lưỡi trượt xuống cổ họng, nàng nhận ra chỗ mà ăn gì cũng không cảm nhận được bắt đầu thấy đau nhói.
 
Thuốc mà Lục Sinh Lương cho nàng có tác dụng. Nhưng vấn đề là nó có tác dụng.
 
Ông ấy không nói gì, mà cũng không bắt mạch thì tại sao lại biết được dược tính trong thuốc độc mà nàng uống phải là gì? !
 
Y thuật của Lục Sinh Lương còn chưa đạt tới trình độ đỉnh cao mà?
 
Thậm chí Thẩm Tẫn Hoan còn nghi ngờ Lục Sinh Lương là người đã bỏ thuốc nàng, nhưng cuối cùng nàng chỉ coi là mình đã nghĩ nhiều.
 
Ông ấy cũng chưa đối đầu với phủ Lương Hầu, cho nên không cần phải cố ý giở thủ đoạn để làm vậy thay Vương Sư.
 
Thẩm Tẫn Hoan bồi Thi thị tụng kinh niệm Phật mỗi ngày, ngẩn ngơ ở viện Trai Tâm là hết một ngày.
 
Thẩm Thường An lại có thể yên tâm xử lý một số chuyện làm ăn.
 
“Đại cô nương!”
 
An Phúc từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt đầy hoảng sợ khiến Chỉ Nhi kinh hãi.
 
“Sao vậy?”
 
An Phúc thở hào hển, uống một hớp nước mà Chỉ Nhi đưa cho, bình tĩnh lại rồi mới nói: 
 
“Có một người thuộc dòng dõi quý tộc tới xưởng chạm khắc, nói là nước láng giềng tới thông thương với chúng ta.”
 
“Chuyện tốt mà, sao ngươi lại vội đến vậy.” 
 
Chỉ Nhi cười nói, quay đầu nhìn về phía Thẩm Thường An.
 
Tiếng lướt bàn tính “Tạch tạch” trên tay Thẩm Thường An chưa có ý định dừng lại, lúc hai người họ nói mấy câu nói này thì nàng đã lật được hai trang.
 
Chỉ Nhi nhìn Thẩm Thường An không hề vội vàng thì oán trách: 
 
“Đại cô nương không đi xem mối làm ăn lớn ạ?”
 
Nàng ấy ở bên cạnh tráng trà, hãm trà, rót trà, làm liền một mạch, hương thơm của lá trà lập tức lan toả, thấm đẫm lòng người.
 
Thẩm Thường An từ từ bưng chén lên nhấp một ngụm:
 
 “Bọn họ có lòng thành thì chắc chắn sẽ chờ được.”
 
Thẩm gia mở một xưởng chạm khắc, quy mô không lớn, một gian ba viện là xưởng và cửa hàng.
 
Làm ăn với thương lữ và thư sinh.
 
Cây trúc được vận chuyển từ Uyển Lăng* nước Lỗ tới, thông qua tay nghề độc đáo của Bắc Yến thì đã chế tạo được thành xửng tre hoặc sàng tre, có thể làm thành nhiều kiểu dáng lớn nhỏ khác nhau.
 
*Uyển Lăng nay trong huyện Tuyên Thành, tỉnh An Huy
 
Tổ tiên của Thẩm gia lúc mới đầu chưa làm quan thì đã làm nghề chạm khắc.
 
Đến xưởng trúc thì đã qua giờ Tỵ.
 
Thẩm Thường An nhìn thấy một bóng người cao gầy ở ngoài cửa, bên cạnh còn có một tiểu hoàng môn.
 
Lối ăn mặc của công tử rất bình thường, An Phúc không nói thì nàng cũng không nhìn ra đó là người tới từ nước láng giềng, nhìn quần áo của tiểu hoàng môn thì biết là người Ly Quốc.
 
Công tử cất bước đi vào trong xưởng, nhìn thấy gì lại hỏi một chút, trà mà chưởng quỹ đặt trên bàn đã nguội từ lâu, xem ra là đợi rất lâu rồi.
 
Thẩm Thường An cười nhẹ, cử chỉ tự nhiên đi vào trong.
 
“Là vị công tử nào vậy?” 
 
Giọng Thẩm Thường An trong trẻo, chưởng quỹ vừa nghe thấy liền ngẩng đầu lên bước ra.
 
“Đại cô nương, là vị Du công tử này.” 
 
Chưởng quỹ cất tiếng mời.
 
Thẩm Thường An vừa định nói mấy lời khách sáo thì vị Du công tử này liền xoay người lại.
 
Không ngờ người tự mình đến đây lại là Du Bạch.
 
Du Bạch ôn hòa nhìn Thẩm Thường An, cười híp mắt: 
 
“Thẩm cô nương.”
 
“Thế tử đại giá đến chơi, hàn xá[1] thật là vinh hạnh[2].” 
 
Thẩm Thường An nói mà không cười.
 
[1] Hàn xá: lời tự xưng Nhà, nơi ở của mình. Trái với quý phủ: là lời tôn xưng nhà của người khác.
[2]Gốc là “Bồng tất sinh huy”: nhà tranh thêm sáng; rồng đến nhà tôm; khách quý đến nhà. Thường dùng khi khách quý tới nhà.
 
Nghĩ tới việc lúc trước Tẫn Hoan ở cùng với Du Bạch, Thiệu Trần mà còn xảy ra chuyện, Thẩm Thường An lại thấy buồn lòng.
 
Chưởng quỹ vừa nghe thấy là Thế tử Ly Quốc thì lập tức chắp tay nhận lỗi: 
 
“Thảo dân có mắt như mù, không biết Thế tử điện hạ đại giá đến chơi.”
 
Một vị Phật sống vào tiệm mà chỉ tiếp đãi bằng một chén trà, tạp dịch ở tiền sảnh đều bắt đầu xin lỗi.
 
Giọng Du Bạch không gợn sóng: 
 
“Không sao, ta cũng không thích lên giá khi làm ăn.”
 
Thẩm Thường An che trán: 
 
“Điện hạ tới nói chuyện làm ăn ạ?”
 
“Đúng vậy.”
 
“Điện hạ muốn nói gì?”
 
“Thẩm cô nương muốn nói thế nào thì nói thế ấy.” 
 
Du Bạch vẫn cười nhìn nàng rồi nói.
 
Từ nãy đến giờ, người này cứ cười với Thẩm Thường An, khiến nàng nổi cả da gà.
 
“Vậy để ta dẫn điện hạ đi thăm phía trong xưởng.” 
 
Thẩm Thường An cười nói.
 
Du Bạch cười sâu hơn: 
 
“Làm phiền Thẩm cô nương.”
 
Thẩm Thường An liếc nhìn tiểu hoàng môn đằng sau Du Bạch đang cầm cái gì đó bất động, buồn bực hỏi: 
 
“Tiểu hoàng môn của Thế tử...”
 
Du Bạch lùi sang, Thẩm Thường An mới nhìn rõ được tiểu hoàng môn đứng trước chưởng quầy không phải là người thật, mà là một tượng đất trông rất sống động, trên tay cầm một bảng hiệu “Thần tài vào cửa” bằng trúc, bốn chữ được sơn đỏ, in trên màu xanh đậm của trúc nên vô cùng chói mắt.
 
“Đây là tượng đất của Ly Quốc, trước khi tới Bắc Yến ta cũng không nghĩ đến chuyện làm ăn, cho đến trước cung yến giao thừa, Thái tử dẫn ta đi du ngoạn kinh thành, thấy việc giao thương buôn bán Nam Bắc thì mới có suy nghĩ này, theo lễ phép, tại hạ dùng bùn của Bắc Yến để làm một tượng chiêu tài đưa tới để bày tỏ lòng thành.” 
 
Du Bạch nói.
 
“Đã vậy thì lão Chu để nó ở cửa đi.” 
 
Thẩm Thường An gật đầu rồi ra hiệu mời, nói với Du Bạch: 
 
“Điện hạ vào trong xem đi.”
 
Tưởng rằng hắn sẽ đi trước một bước, để mình đi theo sau, nhưng mà hắn lại bất động...
 
Du Bạch mặc áo choàng màu nâu sẫm, quần áo màu tối sầm càng làm khuôn mặt hắn tái hơn.
 
Du Bạch ngồi dậy: 
 
“Cô nương đi trước thì tốt hơn, Du mỗ đi sau lắng nghe.”
 
Vẻ mặt Thẩm Thường An vui vẻ: 
 
“Xin mời.”
 
Bước đầu tiên của việc chạm khắc là chuẩn bị vật liêu, hai người đi vào gian phòng trong cùng, phía Bắc chất đầy cây trúc xanh đậm, trúc xanh nhạt hơn thì đặt trước bức tường đằng sau cửa.
 
“Loại trúc dùng để khắc, lựa chọn tốt nhất là trúc sào, thứ nhất là vì nó to, thứ hai là nó chắc và bền, không dễ bị chặt đứt, mấy cây trúc sào mà điện hạ thấy đều được nhập từ Lỗ quốc.”
 
“Bắc Yến cũng hợp nhất với Ký Châu* rồi mà, tại sao còn phải nhập từ Lỗ quốc chứ? Tại sao màu của trúc còn phải phân ra đậm với nhạt?” 
 
Du Bạch hỏi.
 
*Ký Châu: một trong Cửu Châu thời xưa.
 
“Lỗ quốc ở Giang Nam, trúc sào ưa ấm sợ lạnh, là cần vật nuông chìu, cho nên nó mọc chủ yếu ở sườn núi đón gió Nam. Ung Châu, Ký Châu là nơi có địa thế hơi cao nên không hợp để trúc sào sinh trưởng.”
 
“Cây trúc được phân thành ba loại, xanh nhạt là trúc non, màu xanh lá là trúc trưởng thành, xanh đậm là trúc già. Trúc non mềm sẽ không dễ để điêu khắc, cho nên ở đây đều là trúc trưởng thành và trúc già.” 
 
Thẩm Thường An cầm một cây trúc to lớn lên, cầm cẩn thận rồi nói.
 
“Trúc già bên trong mịn, ta cảm thấy đều là thượng phẩm.” 
 
Du Bạch cầm một đầu khác, giảm bớt sức nặng cho Thường An rồi nói.
 
Thẩm Thường An gật đầu, không khỏi nhìn hắn nhiều hơn.
 
“Từ Lỗ quốc đến Bắc Yến rất xa, vậy làm thế nào để vận chuyển những cây trúc này mà vẫn giữ được độ tươi, chẳng lẽ là đi đường thủy à?” 
 
Du Bạch hỏi.
 
“Đường thủy lắc lư, rất dễ tổn thương tới vỏ trúc. Nên đều dùng xe ngựa để vận chuyển, trúc sẽ được sắp xếp đưa tới vào quý ba hàng năm.” 
 
Thẩm Thường An nói.
 
“Lỗ quốc ở Dương Châu, ở giữa Lỗ quốc và Bắc Yến là Ly quốc, nếu ta nhớ không lầm thì mỗi lần đi qua thành quan còn phải nộp một khoản phí thông quan nhất định đúng không?” 
 
Du Bạch đi theo Thẩm Thường An vào xưởng.
 
Thẩm Thường An từ từ nói: 
 
“Đúng vậy, mỗi đảm* phải đóng hai lượng bạc.”
 
*Đảm: đơn vị đo lường của Trung Quốc bằng 50 kg.
 
Du Bạch cười nói: 
 
“Vậy thì tốt, nếu chúng ta làm ăn, sau này tất cả vật liệu vận chuyển từ Lỗ quốc tới Bắc Yến đều được miễn trừ khoản này.”
 
Mắt Thẩm Thường An sáng lên, lập tức xoay người lại nhìn hắn, khóe miệng nở nụ cười chân thành: 
 
“Điện hạ nói thật không ?”
 
Du Bạch sững sốt một chút rồi cười nói: 
 
“Là thật.”
 
Thẩm Thường An nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng: 
 
“Điện hạ khách khí.”
 
Trong xưởng có ba người đang cầm kiếm tre và răng cưa bào trúc ra.
 
“Cái này gọi là 'Tách lớp', sau khi bào ra thì dùng nước nấu sôi, sau đó phơi khô ở ngoài sân, có thể giữ cho màu sắc tươi sáng, không thu hút côn trùng và kiến.” 
 
Thẩm Thường An giới thiệu.
 
Du Bạch đi thoe sau nàng nửa bước không rời, yên lặng lắng nghe.
 
Từ xưởng một đến xưởng bốn, từ khắc thân và khắc gốc đến làm mảng bám rồi đến bước điêu khắc, Thẩm Thường An đều chú ý đến mọi mặt.
 
Lúc dẫn Du Bạch tới xem thành phẩm, Thẩm Thường An lại tiếp đãi mấy vị phu nhân, giải thích một cách nước chảy mây trôi*, trong nửa canh giờ đã bán năm mươi lượng.
 
*Nước chảy mây trôi: lưu loát sinh động.
 
Du Bạch cứ nhìn dáng vẻ sắc bén không cản nổi của Thẩm Thường An, dựa vào một bên thưởng thức, quên luôn mục đích tới đây lần này.
 
“Điện hạ nghĩ sao? Nếu được thì ta sẽ để ngài được hưởng ba phần lợi nhuận của thành phẩm vận chuyển tới Ly quốc, được không?”
 
“Được.” 
 
Du Bạch không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.
 
“Điện hạ không suy nghĩ thêm sao?”
 
Thẩm Thường An kinh ngạc với sự sảng khoái của Du Bạch, lấy bảy phần lợi nhuận là để trả giá, nhưng lại hắn đồng ý, Thẩm Thường An cũng tự biết là mình đang làm khó người khác =.
 
“Không cần, cứ theo lời ngươi nói đi.” 
 
Du Bạch cười nói.
 
“Chọn ngày tốt rồi ký tên đồng ý, Thường An sẽ liệt kê các điều khoản thành khế ước rồi cho điện hạ xem qua.”
 
Du Bạch chắp tay:
 
 “Vài ngày nữa xin Thẩm cô nương dạy bảo.”
 
Thẩm Thường An nói: “A?”
 
Xã giao?
 
Thẩm Thường An hít một hơi lạnh: 
 
“Thường An nhất định sẽ sắp xếp ổn thoả.”
 
Du Bạch cũng sẽ không đáp lại, yên lặng cười một tiếng rồi ra hiệu nhường đường để nàng đi trước.
 
Đương nhiên Thẩm Thường An không khách khí.
 
Du Bạch nhìn bóng lưng kiêu ngạo này từ phía sau, trên mặt như nở hoa.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui