Lục Sinh Lương đảm nhiệm hai chức nên có hai tấm lệnh bài.
Hai tấm lệnh bài đó là “Thiếu phủ giám” và “Công bộ Thượng thư” .
Lục Sinh Lương giữ chức là Thiếu phủ giám.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Theo luật pháp mà nói, một người không thể đảm nhiệm hai chức vụ, nhưng Yến Đế thật sự không tìm được nhân tài nào có thể đảm nhiệm chức Công bộ Thượng thư nên mới tìm tới Lục Sinh Lương để thay thế. Công bộ trông coi đồn điền thủy lợi, công trình dân dụng, mà Lục Sinh Lương lại nổi tiếng về mặt này, nên trao cho ông ấy hai chức quan, phái thêm vài người bên dưới nữa để ông ấy chỉ cần chỉ đạo thôi là có thể cầm thêm chút bổng lộc, đối với Yến Đế và Lục Sinh Lương mà nói, cũng là chuyện tốt.
Ngoài hai tấm lệnh bài ra thì còn có một tấm “Thiếu Lệnh”, nhưng năm Thiên Chiêu thứ 38 vụ án hoàng kim của quận Ngư Dương được lôi, kéo theo rất nhiều quan viên địa phương tham ô thuế.
Sau khi triều đình điều tra được số thuế thu từ mọi nơi không đủ mà đã bị thuộc hạ của những quan viên kia đó lấy rồi chia nhau sạch, phân tản đi khắp nơi.
Dân chúng lên án, kháng nghị trước cung mỗi ngày, tạo cho triều đình một áp lực không nhỏ.
Lúc ấy quốc khố thâm hụt, lại đã qua thời gian thu thuế nên không thể thu thuế được nữa.
Để dập tắt sự bất bình của dân chúng, Yến Đế đành phải lệnh cho Thiếu phủ và Kim đô vệ liên thủ, một bên cầm “Sơn Hải Lệnh” tới vùng núi, vùng biển để tịch thu lại khoản thuế của vụ án hoàng kim; môn bên khác cầm “Địa Trạch Lệnh” lên bình nguyên và thành trì trực thuộc hai châu còn lại để thu nốt khoản còn lại.
Bắc Yến nằm ở phía Bắc Cửu Châu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ba phía Bắc, Đông, Tây dựa núi, Tây Nam có núi Thái Hàng, Vương Ốc, phía Nam và chỗ giáp giới Nam Tề có núi Chung Nam và dãy núi Kỳ Sơn làm bình phong che chở, có phòng tuyến thiên nhiên.
Ngạn ngữ nói rằng núi cao có quang cảnh và nước thì không tệ.
Phía Đông Bắc Yến là thành Đại Cức phía Đông Ký Châu có lượng nước dồi dào, lại có Hoàng Hải cho nên rất nhiều thủy sản, chỉ cần vụ hoạch của thành trong một năm thì đã có thể nuôi được một nửa dân chúng Ký Châu. Vì vậy so với sản vật của bình nguyên phía Tây Ung Châu, phía đông Sơn Thủy thì cao hơn rất nhiều.
Sau đó cũng điều tra được phần lớn số tiền bị lấy đi giấu ở đâu.
Lý do rất đơn giản, đã ở lại biên ải Bắc Yến thì có một cách kiếm sống tốt nhất chính là lập thân ở nơi có sản vật phong phú.
Thứ hai, nếu muốn chạy ra ngoài, nơi có sông có núi chắc chắn sẽ thuận tiện hơn trong thành, trong thành được cai quản không một khe hở, cho nên đám người cầm Sơn Hải Lệnh đã điều tra Đông Bộ, Bắc Bộ rất lâu, về triều muộn nhất năm đó.
Vì vậy, Sơn Hải Lệnh quan trọng hơn Địa Trạch Lệnh.
Người cầm lệnh bài Sơn Hải Lệnh chỉ có thể là người đứng đầu Thiếu phủ giám. Lục Sinh Lương nói cho là cho Thẩm Tẫn Hoa thì sao mọi người có thể không bất mãn.
Thẩm Tẫn Hoan là nữ nhi của Thượng thư, phủ Thượng thư cầm đầu Đế Minh, mối quan hệ thân thích giữa hai người không thể phá vỡ.
Đế Minh phục tùng hoàng quyền, tuân theo tổ huấn.
Hành động này Lục Sinh Lương chắc chắn là muốn khiêu khích Đế Minh, gây chia rẽ mối quan hệ giữa Thẩm Tẫn Hoan và Thẩm Đan Thanh.
Bây giờ Thẩm Tẫn Hoan là môn đồ của Thiếu phủ. Đã vào sư môn thì chỉ có thể theo sư phụ trong mọi việc, tuân thủ lời dạy của sư phụ.
Lục Sinh Lương là phe trung lập, bây giờ Thẩm Tẫn Hoan cũng phải vậy. Ít nhất cũng để cho người khác thấy rằng đệ tử cuối cùng của ông không có bất kỳ quan hệ gì ở trên triều với Thẩm thị và Đế Minh.
Lựa chọn trung lập, cũng là lựa chọn đứng phe đối lập với tất cả mọi người.
Bọn họ nổi bật lên trong đám người tầm thường, như hạc đứng trong bầy gà.
Tiếng bàn luận ngày càng lớn, Lý Tĩnh Dao thay đổi sắc mặt, sau đó vỗ vào lưng Thẩm Đan Thanh.
Dường như tình hình hơi mất kiểm soát, bây giờ Thẩm Đan Thanh diệt được một vạn người, cũng bị tổn thương ba nghìn.
Cho đến khi nội đường Quốc Kinh Đường truyền ra tiếng hô lớn của Tư Đình Kính, những người bên ngoài mới bình tình lại.
Yến Đế ngồi ở đó, nhìn chăm chú bóng lưng cao gầy có vẻ cô đơn của Lục Sinh Lương qua tấm rèm, sau đó thở dài.
Thẩm Tẫn Hoan liếc nhìn Thiệu Trần, đối phương đang nhìn nàg với ánh mắt khó hiểu, khiến toàn thân nàng nóng bừng.
Thẩm Đan Thanh cau mày, vừa định tiến lên một bước thì bị Thi thị kéo lại, quay đầu lại thì nhìn thấy bà khẽ lắc đầu.
Mắt thấy liễu nhiều mặt đích ánh mắt, trong lòng Thẩm Tẫn Hoan đã bắt đầu muốn rút lui, nàng không chắc nếu mình nhận Sơn Hải Lệnh này thì có dẫm lên vết xe đổ lần nữa không.
Nhưng về mặt khác mà nói, đây cũng là yếu tố quan trọng để nàng có thể nâng đỡ Thiệu Trần sau này.
Thật ra Thẩm Tẫn Hoan rất chột dạ, thậm chí trong lòng còn hơi sợ hãi.
Lúc Lục Sinh Lương cầm lệnh bài tới trước mặt nàng, thời gian như ngừng lại trong giây phút đó.
Trưởng ty thị lang thấy Thẩm Tẫn Hoan không có phản ứng gì, cũng không rõ suy nghĩ trong lòng nàng, chẳng qua hôm nay ông chỉ phụng mệnh làm người thay thế các nghi thức. Vốn dĩ ông không cần đứng ở đây để nhận lấy cái nhìn chăm chú của các phe phái, miệng của mấy Ngôn quan này đều là kiếm sắc, đứng ở bên cạnh nghe thôi mà cảm thấy mình như bị nhắm vào, vì vậy lặng lẽ kéo vạt áo của nàng nhắc nhở:
“Ý thầy khó trái, nhận đi.”
Lòng Thẩm Tẫn Hoan ngổn ngang, phất vạt áo xanh rồi quỳ xuống, giơ cao hai tay lên đầu.
Trưởng ty thị lang vội vàng hô to thay nàng:
“Đệ tử Thẩm thị, đa tạ sư phụ.”
Nói cho cùng, với thân phận hiện giờ của nàng thì có thể làm gì chứ?
“Cầm chắc lấy.”
Lục Sinh Lương đặt Sơn Hải Lệnh làm bằng ngọc bích màu xanh vào tay Thẩm Tẫn Hoan.
Lệnh bài trên tay hơi nặng.
Mặt trước khắc ba chữ “Sơn Hải Lệnh”, xung quanh chạm trổ thanh phù*, bên ngoài phác họa đám mây tốt lành, mặt trái khắc hai chữ “Thánh chỉ”, góc dưới cùng bên phải còn có hoạ tiết rồng.
*Thanh phù: tên loài sâu trong truyền thuyết
Lại cảm nhận được nhiệt độ của ngọc bích màu xanh một lần nữa, Thẩm Tẫn Hoan không hề bất an như trước, giống như đây vốn là đồ của nàng, hôm nay lại về tay nàng.
Thẩm Tẫn Hoan quỳ, ngẩng đầu lên đúng lúc thấy miếng ngọc bích màu xanh “Địa Trạch Lệnh” giống y hệt treo bên hông Lục Sinh Lương, cảm xúc trào dâng, khiến nàng không nói được một câu.
Cổ tay bỗng thấy ấm áp, Lục Sinh Lương cẩn thận đỡ nàng dậy.
Nàng đối mặt với Lục Sinh Lương, mỉm cười thờ ơ.
Lục Sinh Lương xoay người, vái chào với Yến Đế ở nội đường:
“Thần .tạ chủ long ân.”
Lận Văn Trung đứng ra Lương trước mặt Lục Sinh, mở thánh chỉ trong tay ra. Quan lại chờ vội vàng vén áo quỳ lạy, chờ tuyên đọc thánh chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chế viết: Nữ nhi Thẩm Tẫn Hoan của Thượng thư, có công hiến kế cho Đông Đường, thông minh hiếu học, tư chất thông minh, hôm nay cho ngươi bái Thiếu phủ làm sư phụ, hai năm sau sẽ vào làm quan, khâm thử.”
“Thánh thượng anh minh.”
Mấy vị kia tiểu quan vừa rồi chỉ cao khí ngang* muốn tiến lên tranh luân, sau khi nghe được nội dung mà Yến Đế tự mình viết thì ai cũng mất đi sự kiêu căng.
*Chỉ cao khí ngang: Miêu tả bộ dáng chân bước nhấc cao, mặt nhếch lên, hừng hực khí thế. Chỉ bộ dáng của người dương dương tự đắc; vênh váo đắc ý
Trong thánh chỉ, nếu là “Chiếu viết” thì là Hoàng đế cho người khác viết thay, nhưng nếu là “Chế viết” thì là Hoàng đế tự viết.
Cả hai đều là truyền lời của Hoàng đế nhưng ý nghĩ lại khác nhau.
Hoàng đế tự mình viết, vậy xem ra rất coi trọng chuyện này, nếu lúc này người nào mà không chừng mực, chống đối thì nhất định sẽ bị những người khác bỏ đá xuống giếng.
Ai cũng không muốn gây rắc rối.
Đã tuyên chỉ thì nghi lễ đã xong một nửa.
Lận Văn Trung cung kính đặt thánh chỉ lên hai tay đang giơ cao của Lục Sinh Lương, cuối cùng cười như không cười:
“Lục đại nhân, chúc mừng.”
Lục Sinh Lương khẽ mỉm cười, cầm thánh chỉ dập đầu ba lần rồi cất vào lòng.
Không nhìn thấy Thẩm Khuynh Ninh, trong lòng Thẩm Tẫn Hoan thấy trống vắng.
Nhà nữ quyến được đứng ở đây trong một dịp thế này đã là hoàng ân cuồn cuộn rồi, sao mà để cô nương thứ xuất lên đài được chứ.
Thẩm Tẫn Hoan đi sau lưng Lục Sinh Lương thấy Lý Tĩnh Dao và Thẩm Thường An, từ đây đến hai năm nữa sẽ không được gặp nhau, không biết sẽ bỏ lỡ bao nhiêu chuyện.
Lúc này hai bên đều im lặng, muôn vàn suy nghĩ hiện ra trong đầu.
Lý Vân Trử đi tới, vái chào Lục Sinh Lương:
“Xin đại nhân cho mạt tướng nói mấy câu với muội muội.”
Lục Sinh Lương nhìn Lý Tĩnh Dao với ánh mắt đầy phức tạp, gật đầu đi sang bên cạnh.
Thẩm Tẫn Hoan thấy hắn đứng trước mặt mình, rồi thấy hắn định nói lại thôi.
Lý Vân Trử cũng không nói gì quan trọng, chỉ vừa giúp nàng treo lệnh bài ở thắt lưng vừa nói:
“Ngày mai huynh sẽ về biên ải, Hoan Nhi phải tự chăm sóc bản thân nhé.”
Trong mắt hắn, Thẩm Tẫn Hoan trước mặt giống với cô nương cầm lồng chim trong mơ, nhất là miếng ngọc bích màu xanh kia rất gai mắt, nhưng có thể đeo cho nàng ấy thì đột nhiên lại thấy tự hào.
Lý Vân Trử bình tĩnh đứng lên, đưa tay véo nhẹ má Thẩm Tẫn Hoan, cười nhẹ.
“Đệ tử gặp vua, trăm quan có thể lui.”
Toàn An nói từ nội đường.
Quan lại bên dưới hô to vạn tuế, sau đó khom người lui ra ngoài ba bước, rồi mới xoay người rời đi.
Dường như Lý Tĩnh Dao có điều muốn nói với Thẩm Tẫn Hoan, nhưng đành thôi trước ánh mắt nghiêm nghị như muốn nói của Thi thị, “Đừng phá hủy tiền đồ của Hoan Nhi!”
Lý Tĩnh Dao sầu não.
Thẩm Đan Thanh và Lý Tĩnh Dao đi thêm một đoạn nữa xuống đài, xoay người nhìn lại, thấy Thiệu Trần đang nói gì đó với Lục Sinh Lương, sắc mặt Thẩm Tẫn Hoan không ổn lắm, vừa định quay lại thì bị thị vệ ngăn lại.
“Mời đại nhân quay về.”
Vừa dứt lời, hai cánh cửa cung khép lại, trong khoảnh khắc cuốu cùng Thẩm Tẫn Hoan cũng quay đầu nhìn lại, còn không nhìn ánh mắt nàng thì cửa cung đã đóng lại.
Mặt trời ló dạng, có lẽ trời mưa làm ướt lạnh mấy hôm rồi, ánh nắng được mong chờ đã lâu chiếu vào người không thấy ấm.
Ánh mắt Thi thị đầy vui vẻ, yên tâm, bà chưa bao giờ thấy yên tâm như vậy, thở phào nhìn bốn phía xung quanh Quốc Kinh Đường, tốc độ lần tràng hạt cũng chậm hơn nhiều.
Cuối cùng Thẩm Tẫn Hoan cũng vững vàng bước vào hoàng cung.
Cảnh tượng trước mắt giống với kiếp trước, dường như nàng có thể thuật lại lời Yến Đế nói.
Nhưng trước khi vào, còn phải bước qua tượng Phật lớn Thiệu Trần này đã.
Từ khi quay lại đến giờ, hình như chưa làm chuyện gì xấu với Thiệu Trần.
Trừ việc nói xấu hắn ngay trước, thỉnh thoảng chống đối vài câu... Đó cũng chỉ là chuyện vô thưởng vô phạt, một nam nhi cao bảy thước sẽ không thù dai vì chút chuyện nhỏ đâu nhỉ?
Kiếp trước không hiểu chuyện thì cũng là chuyện của kiếp trước, tại sao kiếp này hắn lại trở thành người luôn đối đầu gay gắt?
Thiệu Trần vốn định nói chúc mừng nàng, nhưng khi thấy sự sợ hãi trong mắt nàng khi nhìn mình, liền nuốt xuống lời chúc, đổi lời:
“Thẩm cô nương đã đạt được mong muốn của mình, chúc mừng.”
“...”
Thẩm Tẫn Hoan mỉm cười chống lại ánh mắt hắn, gật đầu đầy nặng nề.
Đương nhiên là vui rồi, không vui thì đã chạy từ lâu.
“Nhắc mới nhớ, suýt chút nữa bổn vương đã thành vật cản đường làm quan của cô nương, thật là xấu hổ.”
Thiệu Trần cúi đầu nói.
Thẩm Tẫn Hoan thật sự muốn chặt cái đầu gỗ* của Thiệu Trần xuống, đập nát bét.
*Nguyên bản là du mộc đầu (榆木脑袋): cây du chuyên dùng để bó củi, chế tạo gia cụ, cực kỳ dẻo dai cứng cỏi, cách nói ví von chỉ tư tưởng bảo thủ, suy nghĩ cổ hủ, ngoan cố.
Nhìn vẻ mặt châm chọc của Thiệu Trần, Thẩm Tẫn Hoan không cam lòng, hận không thể tiến lên hỏi cho rõ ràng.
Thấy Thẩm Tẫn Hoan bực bội, chịu thiệt, Lục Sinh Lương tiến lên bảo vệ nàng ở sau lưng, mỉm cười khẽ giọng nói với Thiệu Trần:
“Điện hạ, ngài phải nhìn lên đỉnh núi một chút.”
Thứ nhất là nói Thiệu Trần nhỏ mọn.
Thứ hai là có ý miễn cưỡng khuyên bảo.
Về mặt làm tổn thương người khác, quả nhiên Lục Sinh Lương vẫn thành thạo hơn.
Không biết Thiệu Trần nghe có hiểu không, Thẩm Tẫn Hoan thấy hắn lập tức chắp tay với Lục Sinh Lương:
“Lời của Lục đại nhân nói, Nguyên Tỉ sẽ nhớ kỹ trong lòng.”
Thẩm Tẫn Hoan sững sốt một hồi, mới nhận ra là tên tự của Thiệu Trần.