Lý Vân Trử nói câu này như là nói cho mình nghe, nơi xong liền đi một mình vào phòng.
A Viêm vẫn chắp tay đứng ở đó ngắm nhìn một góc hoàng cung từ xa.
Đúng như kế hoạch, sáng sớm hôm sau Lý Vân Trử đã vào cung từ biệt Yến Đế. Yến Đế ngang tuổi với Lý Trung Kiền, cho Lý Vân Trử chút vàng bạc châu báu để mang về biếu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Tĩnh Dao đã sớm chuẩn bị xong xe ngựa ở bên ngoài cửa cung, thấy hắn đi ra, liền dặn dò mấy câu rồi để hắn đi.
Nhìn lại cung tường, lại muốn vào hỏi thăm sức khỏe của nữ nhi.
Chiếu thư Thẩm Tẫn Hoan làm quan nhanh chóng truyền ra, khoảng ba ngày là truyền tới phủ Định Viễn Tướng quân, cho nên bà cũng không cần tốn mực để viết lại nữa.
Nghe thấy tiếng thổi tù trên vọng góc thì biết là đã đến lúc tan triều, vì vậy lại đợi thêm một lát, trong lòng nghĩ rằng nếu Thẩm Đan Thanh bị Yến Đế giữ lại thì không cần chờ đợi vô ích, nhưng lại nhìn thấy Thẩm Đan Thanh đi ra đầu tiên.
Trong lòng đột nhiên có dự cảm xấu, vội vàng tiến lên hỏi ông:
“Sao hôm nay lại sớm vậy?”
Vẻ mặt Thẩm Đan Thanh đầy mệt mỏi lắc đầu, cũng không ngồi xe ngựa, mà dắt tay bà về.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơi ấm truyền đến từ lòng bàn tay khiến ông cảm thấy yên lòng.
Lý Tĩnh Dao càng lo lắng, nghĩ rằng mình còn đang trogn tầm mắt của Yến Đế nên không tiện hỏi nhiều, đành để xe ngựa đi theo sau, cùng Thẩm Đan Thanh đi từ từ về nhà.
Nếu như vậy có thể khiến ông thoải mái hơn thì với bà cũng không thành vấn đề.
Lúc sắp đến đường phố, một chiếc xe ngựa ở phía sau đuổi kịp dừng lại bên cạnh họ, Thẩm Đan Thanh dừng xe ngựa, thấy trên đó treo bảng “Trường sử” thì biết đó là Thẩm Ký.
Thẩm Đan Thanh vô cùng buồn bực, trước kia cả nhà thúc phụ không muốn qua lại với phủ Thượng thư, nghĩ tới đây, Thẩm Đan Thanh lại thấy phiền lòng.
Thẩm Ký đã sớm cởi bỏ triều phục, mặc áo khoác mỏng bằng bông bước đến trước mặt ông, cung kính chào hỏi:
“Nhị ca.”
Thẩm Đan Thanh đỡ ông ta, lúc đầu hơi , nghe một tiếng này lại trở nên mừng rỡ đứng lên:
“Bác Hiền muốn tới phủ của huynh à?”
“Dạ.”
Thẩm Ký trả lời.
Lý Tĩnh Dao lo Thẩm Đan Thanh mặc quan phục đứng trên đường thì sẽ có ảnh hưởng không tốt, vội kêu hai người lên xe ngựa về phủ rồi bàn bạc đại sự.
Nói tới là thấy buồn cười, quan hệ của huynh đệ tỷ muội bốn chi Thẩm gia không tốt, đặc biệt là sau khi Đại ca Thẩm Kỳ thì đều đèn nhà ai nhà ấy rạng, đã ít qua lại rồi lại càng ít qua lại hơn; nhưng mối quan hệ bế tắc ấy lại hài hoà hơn nhiều nhờ sự qua lại giữa các tiểu bối.
Thẩm Đan Thanh quy hết tất cả công lao về cho Thẩm Tẫn Hoan.
Đúng như dự đoán, Thẩm Ký vào phủ Thượng thư vừa mới ngồi xuống đã bắt đầu nói Thẩm Tẫn Hoan làm quan là việc vô cùng may mắn của gia tộc, đề nghị ghi tên nàng vào trong gia phả, để làm gương cho tiểu bối.
Đương nhiên Thẩm Đan Thanh từ chối, cá và tay gấu không thể có cả hai, huống chi Thẩm gia mạo hiểm quá nhiều, sẩy chân một cái là như cá nằm trên thớt, nếu liên tục phá quy củ của tổ tông thì chắc chắn là sẽ đẩy Thẩm Tẫn Hoan vào hố lửa.
Thẩm Đan Thanh và Thẩm Ký đưa ra một loạt những mặt lợi và hại, Thẩm Ký cứ khăng khăng mãi, nhưng cuối cùng vẫn chọn lấy đại cuộc làm trọng.
Thẩm Ký nói:
“Nhị ca nhìn xa trông rộng, Bác Hiền tự thấy mình không bằng.”
Thẩm Đan Thanh rót cho ông ấy chén trà rồi nói:
“Đệ có thể tới tìm huynh, huynh đã thấy vô cùng vui mừng rồi, nhìn vào thái độ hôm nay của bệ hạ với ta, chắc là đã thấy ghét rồi.”
Hôm nay lúc lâm triều, thái độ của Yến Đế với Thẩm Đan Thanh không tốt như trước, mấy chính sự liên quan tới việc xây thành cũng giao cho Thái thú và Tiết độ sứ chứ cũng không hỏi ý ông, nếu như trước đây thì đã hỏi Thượng thư lệnh thấy sao trước đã, nhưng hình như hôm nay lại giận dỗi, phớt lờ không quan tâm tới ông.
Triều thần rối rít đoán rằng Yến Đế phản ứng với việc Thẩm gia giao nữ nhi cho Lục Sinh Lương, nghi ngờ Thẩm gia nên đã lạnh nhạt với ông.
Thẩm Ký nhìn Thẩm Đan Thanh chuyên tâm uống trà, không hề bị ảnh hưởng thì rất tò mò, hỏi:
“Nhị ca không lo bệ hạ từ nay về sau sẽ không còn tín nhiệm phủ Thượng thư ư?”
Thẩm Đan Thanh cười nói:
“Lo chứ, sao có thể không lo, chẳng qua là bệ hạ biết phân rõ trắng đen.”
Thẩm Ký không hiểu:
“Tại sao lại Nhị ca có thể đoán được tâm tư của Thánh thượng?”
“Tâm tư của bệ hạ, đương nhiên huynh không đoán được, nhưng chẳng qua bệ hạ có anh minh thần vũ hơn nữa thì cũng chỉ là người.”
Mấy lời này là mấy lời đại nghịch bất đạo không được nói ra.
Thẩm Ký kinh hãi, vội vàng tiến tới hạ giọng nhìn trời chắp tay nói:
“Nhị ca không thể nói bậy với người khác, quân quyền thần thụ*, nhưng bệ hạ là chân long thiên tử!”
*Quân quyền thần thụ: quyền của thiên tử được thần trao cho.
Thẩm Đan Thanh rất hài lòng với phản ứng của Thẩm Ký, cho nên trấn an rồi kéo ông ấy ngồi xuống:
“Thúc phụ mới giao quyền cho đệ không lâu, rất nhiều chuyện trên triều mà đệ còn chưa hiểu.”
Thẩm Ký suy nghĩ một lát rồi nói:
“Thẩm thị đã cần cù chăm chỉ vì hoàng gia, chắn chắn bệ hạ sẽ không tước mũ ô sa* của chúng ta.”
*Mũ ô sa: mũ của quan văn thời xưa
Thẩm Đan Thanh gật đầu, ông vẫn chưa quen với việc Thẩm Ký đột nhiên tới thăm, cho nên cũng không nói thêm gì nữa.
Hai người chuyện trò về những chuyện cũ trong tộc.
“Đại tẩu đưa Thẩm Du và Thẩm Hàn về ngoại ô ở, bây giờ kiếm sống nhờ việc kinh doanh của xưởng làm giấy mà Đại ca để lại lúc còn sống.”
Thẩm Ký nói.
Thẩm Kỳ thích làm giấy, tổ tiên Thẩm gia làm chạm khắc, ông tiếp tục sử dụng kỹ thuật làm giấy của Thái Luân thời Đông Hán để tạo nên giấy có chất lượng hàng đầu, năm đó còn được Yến Đế xem trọng.
Sau đó phát hiện cây trúc cực kỳ khó gia công, lại gây ô nhiễm nguồn nước vô cùng nghiêm trọng, Thẩm Kỳ liền đi khắp nơi tìm đại sư hỏi cách giải quyết, cuối cùng đã tìm được một loại cỏ râu rồng cũng có thể làm được giấy, mặc dù phải tốn 108 bước, nhưng loại thực vật này đã tốt mà còn dễ trồng, giấy làm ra không kém giấy làm bằng trúc là mấy, mà còn rất tiết kiệm tài nguyên.
Phát hiện này rất được hoàng gia coi trọng, lúc ấy Yến Đế còn tự tay viết tấm bảng “Giấy đệ nhất thiên hạ” cho Thẩm Kỳ treo ở trên cửa nhà.
Không biết tại sao tiểu cô cô Thẩm Nguyệt Uyển lại đỏ mắt[1], tới trước mặt Đường thị nói Thẩm Kỳ vô công rồi nghề, không có thành tích, khiến Thẩm gia xấu hổ. Tổ mẫu Đường thị vô cùng ít ra ngoài nên không biết đầu đuôi, liền tin lời bà ấy, dùng gia pháp với tức phụ[2] Thôi thị và cháu đích tôn, cuối cùng còn gạch tên trong từ đường của Thẩm thị, khiến Thẩm Kỳ buồn bực không vui, làm cha Thẩm Trung còn đang tráng niên đã mất sớm.
[1] Đỏ mắt: nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng.
[2] Tức phụ: cháu dâu
“Mấy năm nay đệ cũng âm thầm tiếp tế cho bọn họ, sau đó bị Thẩm Hàn biết, tính khí của hai đứa nhỏ cũng cứng rắn giống hệt Đại ca.”
Thẩm Đan Thanh thở dài nói.
Chi thứ nhất Thẩm Trung thực sự rất đáng tiếc, bây giờ chỉ còn lại thê tử Thôi thị đã ngoài năm mươi, con dâu Lô thị và một đôi tôn tử, tôn nữ.
“Đầu năm đệ nghe nói tháng Tư tổ mẫu sẽ tới phủ của Nhị ca à.”
Thẩm Ký nói.
Thẩm Đan Thanh mới nhớ ra chuyện, không khỏi cau mày:
“Đệ không nói thì huynh cũng quên mất, chắc là khoảng hai tháng nữa sẽ tới.”
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, chính là đang nói tới tình trạng của Thẩm Đan Thanh bây giờ.
Thẩm Ký đặt hai tay lên bàn trà:
“Nhị ca đang lo tiểu cô cô lại làm loạn* à?”
*Nguyên bản là “幺蛾子” ý chỉ bịa đặt, cố tình gây sự, đa số là nghĩa xấu, cũng có thể hiểu thành giở mánh khoé, đưa ra ý xấu, có lối tư duy ý nghĩ lệch ra khỏi quỹ đạo bình thường.
Thẩm Đan Thanh liếc hắn, tiện tay cầm lấy trái cây gọt vỏ:
“Đệ biết mà còn hỏi.”
“Cây to gió lớn, cái cây như Nhị ca, trông có vẻ xum xuê tốt lá.”
Thẩm Ký cười nói.
“Vấn đề không lớn, Nhị ca cần Bác Hiền giúp gì thì cứ nói thẳng,” không đợi Thẩm Đan Thanh nói, Thẩm Ký lại nói:
“Tiểu cô cô cũng đã lớn tuổi, cũng không còn sức để tung hoành nữa, sợ rằng lần này tới là lấy lòng cũng không chừng.”
Thẩm Đan Thanh cười nhạo:
“Bà ấy có thể tới lấy lòng thì vài thập niên trước đã làm gì? Lão tổ tông sẽ không tha thứ cho bà ấy.”
Thẩm Ký nghiêng đầu suy nghĩ một chút:
“Chúng ta đều biết tiểu cô cô là hạng người gì, cũng không cần sợ bà ấy, đến lúc đó đệ sẽ để cho Huệ Trinh và Ký Dung tới giúp.”
Huệ Trinh là nhũ danh của Khuất thị.
Thẩm Đan Thanh như lọt vào sương mù trước mấy lời khen của Thẩm Ký, liền hỏi thẳng:
“Hôm nay đệ muốn đây để làm gì?”
Thẩm Ký lại đi hai vòng rồi mới nói:
“Cha đệ đã lớn tuổi, đời này ông cũng đã lập được nhiều công lao hiển hách cho Thiệu thị, bây giờ ông ấy cũng không có tâm nguyện gì lớn... Ý của đệ là, tìm mối hôn sự cho Ký Nho, để lão nhân gia được ôm tôn tử.”
Thẩm Đan Thanh không ngờ Thẩm Ký lại đến để nhờ mình chuyện này.
Nghĩ lại thì cũng không cảm thấy lạ, ở Thẩm gia cưới gả đám hỏi đều là đại sự, trưởng bối trong tộc phải lựa chọn cẩn thận, tính bát tự thấy hợp mới nhận lời.
Thẩm Ký Nho và Thẩm Thường An bằng tuổi, sang năm mới mười sáu tuổi, trong lòng Thẩm Đan Thanh cảm thấy vẫn hơi sớm.
Huống chi có chuyện Triệu Dực ở đó, sợ rằng hôn sự của Thẩm Thường An sẽ không yên ổn được trong một năm, nửa năm.
“Không còn sớm nữa đâu Nhị ca, Ký Nho khôgn có tham vọng, năm sau tham sự khoa thi có thể trúng tuyển cống sĩ thì đệ đã cám tạ trời đất, để nó thành thân sớm còn có thêm người để ý nó.”
Thẩm Ký nhìn thấu tâm tư của ông, nói.
Khóe miệng Thẩm Đan Thanh giật giật.
Chuyện thành thân này, tóm lại hai đại nam nhân không giỏi, Thẩm Đan Thanh cảm thấy để cho Lý Tĩnh Dao và Khuất thị tới lo chuyện này thì ổn thỏa hơn.
Thẩm Ký cũng đồng ý.
“Đệ và đệ muội đã chọn được người rồi à?”
Thẩm Đan Thanh hỏi một câu.
Thẩm Ký dừng một chút:
“Nghê gia...”
“Tiểu nữ nhi của Thượng khanh Nghê đại nhân?”
Thẩm Đan Thanh thở phào nhẹ nhõm, thầm khen mình đệ đệ này vẫn còn rất tham vọng.
Thẩm Ký chậm rãi nói:
“Nghê đại nhân có một đường muội gả cho Quận thú Phạm Dương, có một đại nữ nhi năm nay mới vừa mới cập kê, đệ cảm thấy rất tốt...”
Thẩm Đan Thanh không nuốt trôi ngụm trà, liền bị sặc ho khan.
Thẩm Ký vội vàng vỗ cho Thẩm Đan Thanh thuận khí, “Nhị ca, huynh nghe đệ nói đi, Ký Nho không có bản lĩnh gì, làm việc lại lỗ mãng, đệ chỉ mong nó được bình an là tốt rồi, chức hiền tế của Nghê đại nhân đệ không bắt được.”
Thẩm Đan Thanh chỉ Thẩm Ký, không ngừng ho được:
“Không có tiền đồ.”
Mặt Thẩm Ký đầy uất ức, cảm thấy nhà mình thật sự không bước vào được ngưỡng cửa của phủ Thượng khanh thì lượng sức mà đi thôi.
Sắc mặt Thẩm Đan Thanh tái xanh, nuốt xuống một ngụm nước rồi nói với Thẩm Ký:
“Chuyện này không phải đệ nói là được, huynh sẽ nói với mẫu thân để Nhị tẩu đệ giúp xem xét.”
Thẩm Ký nghiêng đầu, rồi gật đầu.
Thẩm Đan Thanh cắn răng nghiến lợi lên vỗ ông:
“Đầu gỗ!”
Thẩm Ký kinh ngạc trước động tác thân thiết bất ngờ của Thẩm Đan Thanh, nhất thời cảm động đến hồ đồ, kéo tay Thẩm Đan Thanh nước mắt nước mũi vừa nói huynh đệ tình thâm, muốn ông giúp thế nào cũng được.
Thẩm Đan Thanh cũng thuận theo.
Lúc Lý Tĩnh Dao bưng đồ ăn đi vào, nhìn thấy hai người tay trong tay, tưởng rằng Thẩm Ký đánh Thẩm Đan Thanh, suýt chút nữa đã ném mâm xuống lao tới đánh. Đột nhiên nhìn thấy Thẩm Ký mặt đầy uất ức, mắt đỏ bừng thì cũng biết chắc là bị đạo đức của Thẩm Đan Thanh trói chặt.
... ...
“Sao trong mắt phu nhân ta lại là người như vậy?”
Sau khi Thẩm Đan Thanh nhìn Thẩm Ký ngồi lên xe ngựa rời cửa phủ thì xoay người quay về với Lý Tĩnh Dao ề, thở dài nói.
“Ngôn quan mấy chàng đều mở miệng ra là cảm động trời đất.”
Lý Tĩnh Dao đảo mắt.
“Không phải Ngôn quan nào cũng vậy, phu quân của nàng có sao nói vậy thôi.”
Thẩm Đan Thanh chắp tay ra sau lưng phản bác quan điểm của bà.
“Ta nhớ Trương Tương Quốc, năm ấy là lần đầu ra xin đánh Địch Nhung, Trương Tương Quốc nói ta không thể, haiz, chàng còn nhớ không?”
Lý Tĩnh Dao nói đến điểm chính, dang tay ra hiệu, “Trước mắt mọi người, lại phi vào cây cột! Khóc lóc làm loạn nói với Tiên đế rằng nếu Bắc Yến phái ta đi đánh giặc thì sẽ thật sự mất nước, các đại thần muốn sống muốn chết kéo ông ta ra sợ ông ta thật sự phải chầu trời.”
“Kết quả ta lấy được đầu của Vương của Địch Nhung, Trương Tương còn chưa ba lạy chín hô với ta đâu.”
Lý Tĩnh Dao nói rõ ràng mạch lạc, còn nói xuất sắc hơn người kể chuyện cổ tích.
Thẩm Đan Thanh đi bên cạnh bà, lắng nghe với vẻ mặt đầy cưng chiều.
“Ngôn quan mấy chàng đúng là dài dòng, nói tới là muốn chết, không nói lại được cũng muốn chết.”
Lý Tĩnh Dao tổng kết một câu cuối cùng.
Lý Tĩnh Dao lên án hai chữ “Ngôn quan”, Thẩm Đan Thanh đã nghe hơn mười năm, nghe xong cũng không mệt, không phiền.
“Vậy còn phải làm phiền Tướng quân tìm cho nhà hạ quan một nhi tức* tốt.”
*Nhi tức: con dâu
Thẩm Đan Thanh ung dung cười nói.
Cuối cùng Lý Tĩnh Dao cũng nở nụ cười đã biến mất đã lâu:
“Được.”