Gia huấn của Thượng Quan gia rất nghiêm khắc, cộng với việc Nhị lão gia đương gia lại là Trung thư lệnh, cũng chính là cha của Thượng Quan Văn, nên bất kì ai làm gì cũng phải tuân theo quy củ, không được quá phận.
Dưới sự dạy dỗ của Thẩm Đan Sương và Thượng Quan lão gia, ba công tử, cô nương đích xuất của chi thứ hai đều tao nhã, lễ phép, lịch thiệp.
Hắn là người nhỏ nhất nhà, theo lý trưởng bối nên coi trọng lão đại Thượng Quan Ngạn mới đúng, nhưng trước lúc có dịch Thượng Quan Văn lại là người được Thượng Quan lão gia coi trọng nhất, đi theo ông ấy gặp không ít quan lại quyền quý, và đương nhiên là không ít các danh môn tiểu thư.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù sao thì cách nói chuyện cũng dịu dàng, nhã nhặn như nhau.
Cho đến khi tới nhà cữu mẫu, hắn mới có thể cảm nhận được một bầu không khí khác.
Lần đầu tiên Thượng Quan Văn được bộc lộ thiên tính là theo chân Thẩm Tẫn Hoan trèo cây móc tổ chim, chính là trên cây Phù tang ở trong đại viện của Thẩm Đan Sương.
Năm đó mới năm tuổi, lại leo đến ngọn cây, đúng lúc bị Thẩm Đan Sương nhìn thấy, mọi người đều đổ tội cho hắn làm hư Thẩm Tẫn Hoan, phạt hắn quỳ trong sân dưới mặt trời nằng gắt suốt một tiếng khiến đầu gối xanh mét, Thẩm Tẫn Hoan thì được gọi vào phòng ăn hoa quả, không hiểu trong lòng hắn nghĩ gì mà lại không hề oán trách nàng ấy.
“Sao vậy? Tẫn Hoan không ở đây nên đệ buồn rầu à?”
Thẩm Khuynh Ninh đi từ Khuynh Lan Uyển ra, lúc đi qua Đông đình thấy Thượng Quan Văn đứng ngây ra một mình tựa vào bức tường bên ngoài Tây Uyển, liền tiến lên hỏi.
Hôm nay là một ngày tốt lành, sáng sớm đã nghe nói Thẩm Ký Dung và thím Tư tới, một lát sau lại nghe nói cô cô đưa Thượng Quan Văn về
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thượng Quan Văn ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Khuynh Ninh, có sức hơn:
“Ninh tỷ tỷ.”
Thẩm Khuynh Ninh cong môi, tiến lên véo má hắn rồi cười nói:
“Gầy đi rồi.”
Thượng Quan Văn đang chán, bèn hỏi:
“Ninh tỷ tỷ đi đâu vậy? Cho đệ đi với.”
Thẩm Khuynh Ninh nói:
“Tới thư lâu, hôm nay tiên sinh tới dạy học.”
Thượng Quan Văn uể oải nói:
“Ninh tỷ tỷ cũng bắt đầu nghiêm túc học rồi.”
Xem ra hắn thật sự đã bỏ lỡ chuyện cả năm nay.
Thẩm Khuynh Ninh nghe được tiếng của Thẩm Đan Sương, biết Thượng Quan Văn không tới một mình, nên cũng không muốn vào quấy rầy, dứt khoát nói:
“Đệ đi theo tỷ tới nghe tiên sinh giảng bài đi, tiên sinh của tỷ rất tốt đó.”
Thượng Quan Văn lập tức đứng thẳng người dậy:
“ Được ạ!”
Đúng là trẻ con. Thẩm Khuynh Ninh mỉm cười.
Sau khi Thẩm Tẫn Hoan vào cung, mỗi lần Thẩm Khuynh Ninh đi qua viện Hoan Tê đều sẽ ghé vào xem một chút. Không phải bước vào hẳn, mà chỉ đi vòng vòng trước cửa. Nàng biết ngày nào Thẩm Thường An cũng phái người quét dọn, mình quá chủ động cũng không tốt.
Thẩm Khuynh Ninh tính thời gian để ra sân, nếu đúng thì lúc này Giang Dư đã tới gaanf thư lâu.
Một cuộc gặp gỡ tình cờ, sẽ khơi gợi rất nhiều cảm xúc tuyệt vời.
Vì vậy lúc đưa Thượng Quan Văn ghé qua viện Hoan Tê, đúng lúc nhìn thấy Giang Dư.
“Đó là tiên sinh dạy học của tỷ à?”
Thượng Quan Văn liếc Giang Dư cách đó không xa, hỏi.
Thẩm Khuynh Ninh nghiêng đầu nói:
“ Đúng, mẫu thân đã mất rất nhiều công sức mới mời được đó.”
Thượng Quan Văn gật đầu:
“Cữu mẫu tốt với tỷ thật đó, nếu ở nhà đệ thì thứ xuất lại không được đối xử như vậy, các tỷ muội được ma ma dạy là tốt lắm rồi.”
Nghĩ vậy, Thẩm Khuynh Ninh lại cảm thấy mình may mắn.
Rồi si mê nhìn Giang Dư, rõ ràng xuân về đã ấm áp hơn, nhưng hắn vẫn mặc áo dài hơi dày màu xanh, trông ra sao cả.
Thẩm Khuynh Ninh nhìn chằm chằm cấm bộ tua rua bên hông hắn, không khỏi mỉm cười cúi đầu xuống.
Giang Dư cũng nhìn thấy nàng, đứng từ xa chờ nàng.
Thẩm Khuynh Ninh xốc lại tâm trạng, vững vàng bước tới chỗ hắn.
Cảnh xuân tươi đẹp lúc đi về phía hắn, trong lòng Thẩm Khuynh Ninh đầy mong chờ.
“Giang tiên sinh.”
Nghe thấy giọng nói liền quay đầu nhìn lại, khuôn mặt xinh đẹp của Thượng Quan Hâm xuất hiện ngay trước mặt, Thẩm Khuynh Ninh dừng lại ngây ngươi.
Nàng ấy mặc đồ màu tím đậm, càng làm tôn lên làn da trắng như tuyết, nhất định là đôi môi đỏ hồng kia, khí sắc của Thượng Quan Hâm rát tốt, khiến cho Thẩm Khuynh Ninh thấy tự ti, mặc cảm.
“Hâm tỷ.”
Thẩm Khuynh Ninh đành tiến lên hành lễ.
Thượng Quan Hâm cười nâng tay nàng lên:
“Xem muội này, khách sáo vậy.”
Thẩm Khuynh Ninh cười nhạt.
Thượng Quan Văn ở bên cạnh có vẻ dư thừa, lại không có chỗ nào để đi, đành tiến lên trước chào hỏi với Giang Dư.
Hắn phát hiện càng lại gần Giang Dư thì càng cảm nhận được khí chất nho nhã của nam nhân này. Không phải cảm giác xa cách khiến người ta thấy không thoải mái, mà là khi lại gần thì sẽ có cảm giác được hắn che chở, thậm chí còn có cảm giác được chăm sóc.
Cái cảm giác này khiến cho Thượng Quan Văn cảm thấy vô cùng thần kỳ.
“Tại hạ Thượng Quan Văn, bái kiến tiên sinh.”
Thượng Quan Văn chắp tay nói.
Giang Dư mỉm cười tiến lên cúi người đáp lễ:
“Công tử khách khí.”
Người hầu của Thẩm gia ở bên cạnh nhìn thấy Thượng Quan Hâm tới thì tiến lên nói với Giang Dư:
“Tiên sinh, đây là biểu công tử của Thẩm phủ, sợ rằng hôm nay ngài phải chiếu cố nhiều hơn rồi.”
Giang Dư cười nói với người hầu:
“Đâu có, Giang mỗ rất bằng lòng.”
Mỗi câu Giang Dư nói đều giống mấy ma ma dạy dỗ, tiên sinh dạy học trong phủ, nhưng Thượng Quan Văn lại rất thích nghe hắn nói, nghe rất rõ.
Thượng Quan Văn cho rằng là do duyên phận lần đầu gặp, nếu Giang Dư là một lão già, vậy thì chắc chắn hắn sẽ chào hỏi một chút rồi chạy luôn.
Hôm nay Giang Dư giảng về《 Lễ ký · Nội tắc thiên 》, giảng về cách hầu hạ trưởng bối, hiếu kính công mỗ* và các kiểu tiết chế ở yến tiệc.
*Công mỗ: cha mẹ chồng
Với Nho học, Thẩm Khuynh Ninh không hoàn toàn tiếp nhận. Phủ Thượng thư khuyến khích tư tưởng pháp gia*, khởi xướng “Pháp trị” để cai trị thiên hạ, chủ trương “Trị tội thì không chừa các quan lớn, thưởng công thì không bỏ sót dân thường” .
*Pháp gia: một phái thời Tiên Tần. Pháp gia là một trường phái tư tưởng có mục đích tiếp cận tới cách phân tích các vấn đề pháp luật đặc trưng ở lý lẽ logic lý thuyết nhắm vào việc đưa ra văn bản pháp luật ứng dụng, ví dụ như một hiến pháp, pháp chế, hay quy tắc dựa theo phong tục tập quán (case law), hơn là nhắm tới xã hội, kinh tế, hay tình huống chính trị.
Mặc dù nàng có thể đọc thông viết thạo, hiểu Sử ký, Lễ ký như hài tử đích xuất, nhưng vì thể chế này đã được quán triệt trong Thẩm thị trên dưới; cho nên nàng thấy, nàng có thể tiếp nhận Nho học, nhưng không thể cảm nhận sâu sắc Nho học chiếm ưu thế lớn.
Cho dù là cô nương thứ xuất nhưng có thể so với hài từ đích xuất của mấy gia tộc khác.
Giang Dư đưa ra các ví dụ để Thẩm Khuynh Ninh hiểu hơn, từ chuyện của danh nhân đến một vài lễ tiết quản giáo của phủ Thượng thư, nói vô cùng nhiệt huyết, nhưng đối phương lại dần dần không có hứng nghe tiếp, vẻ mặt đầy thất vọng.
Giang Dư lập tức dừng lại, nói:
“Giang mỗ giảng, Nhị cô nương không hiểu à?”
Thẩm Khuynh Ninh cũng không giấu diếm, nói thẳng:
“Học trò hiểu lễ giáo mà tiên sinh giảng, nhưng là có nhiều chỗ lại không, rất hoài nghi, lại cảm thấy thất vọng.”
Giang Dư trố mắt, vội hỏi:
“Nhị cô nương nói đi.”
Thượng Quan Văn và Thượng Quan Hâm cùng nhìn Thẩm Khuynh Ninh, ánh mắt đầy kinh ngạc. Những điều Giang Dư giảng đều là những điều con em thế gia phải học, mà lúc bọn họ học thì không dám phản bác nửa lời.
Những điều mà thánh nhân xưa để lại đâu thể để đám tiểu bối như họ bới móc chứ.
Thẩm Khuynh Ninh nói:
“Bàn về địa vị tới nghi thức được hưởng, cùng với thân phận tương ứng, không lúc nào là không nhắc nhở mình không nên mơ ước những thứ vượt quá thân phận, nếu vượt quá thì là bất kính bất tuân; học trò là cô nương thứ xuất của phủ Thượng thư, những điều mà tiên sinh truyền dạy cho ta bây giờ vốn không thuộc về thân phận của ta, vậy không phải là đang nói học trò bất kính bất tuân ư?”
Điều mà Thẩm Khuynh Ninh nói cũng là mâu thuẫn trong lòng Thượng Quan Văn.
Giang Dư bị hỏi đột ngột, không biết nên cởi nút thắt trong lòng Thẩm Khuynh Ninh như thế nào.
Sau vài tháng chung sống, Giang Dư đã hiểu tính cách, cũng như ưu điểm, khuyết điểm của cô nương nà.
Không thể nói là Thẩm Khuynh Ninh có tâm cơ, chẳng qua là tự ti thôi.
Câu hỏi này của nàng không phải là vì không thích Nho học, mà là đang tự nghi ngờ bản thân.
“Khuynh Ninh nói mà không suy nghĩ, mong tiên sinh đừng trách tội.”
Thượng Quan Hâm cúi người vái rồi nói.
Giang Dư chậm rãi nhìn về phía nàng ấy, chỉ dừng lại một lúc, ánh mắt liền hướng về Thẩm Khuynh Ninh.
“Tỷ, Khuynh Ninh suy nghĩ rồi mới vậy.”
Thẩm Khuynh Ninh không chút do dự, tức giận đáp lời, trong lòng bỗng bùng lên một ngọn lửa không tên.
Thượng Quan Hâm cảm thấy mình bị chống đối, chần chừ một lát:
“Ý của muội là cữu mẫu cho muội học những điều này là để làm nhục muội ư?”
Thẩm Khuynh Ninh vô cùng kiên quyết đứng lên, đi tới bên cạnh Thượng Quan Hâm, nói:
“Tỷ đừng hiểu lầm, muội chưa từng nói mẫu thân không tốt với muội, nhưng mà mẫu thân đã mời tiên sinh tới dạy muội thì muội lại càng phải học thật giỏi, hiểu được đạo lý.”
Thượng Quan Hâm rất không vui vì Thẩm Khuynh Ninh đột nhiên phản nghịch:
“Tiên sinh dạy là đúng, là học trò thì nên lắng nghe và ghi nhớ!”
Giang Dư cảm thấy Thượng Quan Hâm nặng lời, vừa định ngăn cản thì lại nghe thấy Thẩm Khuynh Ninh nói:
“Khuynh Ninh biết tôn kính trưởng bối, cho nên nếu Hâm tỷ hiểu lầm thì Khuynh Ninh sẽ cố gắng giải thích, nhưng tỷ thật sự cho rằng muội là trẻ con sao?”
“Muội đang nói tỷ không tôn trọng muội sao? Vậy bây giờ muội đang nói chuyện với tỷ bằng giọng gì đây?”
Thượng Quan Hâm tức giận nói:
“Từ cổ chí kim, chưa ai nghi ngờ dám nghi ngờ lời dạy kinh thư của tiên thánh*, muội thấy Tẫn Hoan vào cung nên cảm thấy nữ tử bình thường có thể bàn luận chuyện triều chính sao? Muội còn có suy nghĩ nực cười như vậy.”
*Tiên thánh: Bậc thánh nhân đời trước.Từ để tôn xưng người tạo ra lễ pháp để truyền dạy cho hậu thế.
Thẩm Khuynh Ninh cảm thấy ấm ức, nàng không hiểu tại sao lại đột nhiên liên quan đến Thẩm Tẫn Hoan.
Nàng nhớ kĩ trong lòng dáng vẻ Giang Dư ở bên cạnh định khuyên Thượng Quan Hâm, càng không khống chế được bản thân:
“Rõ ràng là tỷ đang ỷ mạnh hiếp yếu!”
“Muội lại dám tranh cãi với tỷ?!”
Thượng Quan Hâm cũng không ngờ rằng Thẩm Khuynh Ninh lại đột nhiên công kích mình như một con chó điên mất kiểm soát, rất tức giận:
“Quả nhiên thứ xuất đều là đồ lang sói*, nể mặt một tí thì lại muốn hất mắt lên trời. Coi chừng đó, nếu không tỷ sẽ nói với cậu chỉnh đốn muội mà cho tỉnh táo lại đó!”
*Lang sói: ví với bọn người gian ác
Thượng Quan Văn thấy tình hình không ổn, liền vội vàng kéo Thượng Quan Hâm đang phất tay áo muốn ra ngoài lại:
“Tỷ muội sao, tại sao lại cãi nhau rồi?”
Thẩm Khuynh Ninh lạnh mặt đứng ở đó, không nữa mở miệng nói lời ngông cuồng nhắm vào Thượng Quan Hâm nữa, từ vẻ mặt và ánh mắt nàng, đã thấy nàng bị tổn thương vì câu nói “Nể mặt một tí” của Thượng Quan Hâm.
“Thượng Quan cô nương, Nhị cô nương nói cũng có lý, nếu là 'Học vấn', thì phải vừa 'Học' vừa 'Hỏi' .”
Giang Dư để ý tới phản ứng của Thẩm Khuynh Ninh, hắn nói câu này, là muốn để Thượng Quan Hâm và Thẩm Khuynh Ninh xin lỗi nhau, nhưng không biết nên dẫn dắt thế nào.
“Giang tiên sinh là tấm gương sáng[1], nên lấy mình làm gương, thủ lễ giữa sư đồ[2], thiên tử quy định lễ pháp[3], người có thể thay đổi lễ pháp chỉ có thể là thiên tử, vậy rốt cuộc tiên sinh đang dạy chính khách hay nữ tử trong khuê phòng?”
Thượng Quan Hâm nói một cách không hề khách khí.
[1] Nguyên bản là “Vi nhân sư biểu”: Tấm gương học hỏi, nêu gương cho mọi người. Dẫn dắt 1 đệ tử bất kỳ xuất sư.
[2] Sư đồ: thầy trò
[3]Lễ pháp: Kỷ cương, phép tắc của xã hội
Thật ra sau khi nói xong Thượng Quan Hâm đã hối hận rồi, nhưng vì thể diện, nàng không quan tâm đến việc Giang Dư đứng ngồi không yên, cuối cùng vẫn tông cửa xông ra ngoài.
Thẩm Khuynh Ninh lại càng giận.