Gã to con hừ một tiếng rồi xoay người đi.
“Sao tên to con này hung thần ác sát vậy, sợ chết người.”
Chi Đồng nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu cứ kéo dài như thế này, e rằng sẽ không tìm được cơ hội đến phố Nam. Nghĩ vậy, tay Chi Đồng đỡ cũng mạnh hơn.
Thẩm Tẫn Hoan thấy đau, quay đầu thấy mặt Chi Đồng nhăn nhó trông rất đau đớn, nhưng nhìn mặt nàng thì trong lòng đã hiểu ra, cố ý hỏi:
“Khó chịu à?”
Lúc này Chi Đồng vẫn hơi khẩn trương, “À…… À, nô tỳ muốn đi vệ sinh một chút.”
Rồi vô cùng đáng thương liếc nhìn Chỉ Nhi.
Lúc mặt Chỉ Nhi đổi sắc liền thấy Thẩm Tẫn Hoan lo lắng nói:
“Vậy ngươi mau đi đi, ở đây đã có Chỉ Nhi rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không đợi Chỉ Nhi nói gì, Chi Đồng như nhận được thánh chỉ chạy ra ngoài.
Chỉ Nhi đang định nói, Ngô chưởng quầy đã cầm một hộp gấm đi ra:
“Mời quý gia xem qua.”
Men của sứ men xanh có thể so được với sứ trắng, mộc mạc nhưng vẫn lộ ra sự trang nhã. Thẩm Tẫn Hoan cầm một con chén nhỏ lên xem, tay nghề của Ngô chưởng quầy không tồi.
“Sứ men xanh trong phủ đã dùng nhiều năm, kiểu dáng được thiết kế rất đẹp, lần này mua thêm mấy bộ, vậy thì cha sẽ không nói gì.”
Thẩm Tẫn Hoan nhìn đi nhìn lại.
Chỉ Nhi hiểu ý, hôm nay Tam cô nương là tới xưởng nhỏ của Ngô gia.
Thẩm Tẫn Hoan thử nhìn về phía Chỉ Nhi, Chỉ Nhi đành phải gật đầu:
“Cô nương luôn có mắt nhìn, chắc giờ này chỗ Đại cô nương cũng sắp xong rồi, chúng ta tới mời ngài ấy tới quyết định được không?”
Chỉ Nhi đã làm Đại nha hoàn nhiều năm, cách nói chuyện, làm việc cũng giống tỷ tỷ. Mặt Thẩm Tẫn Hoan không đổi sắc, vẫn nhìn hộp gấm, “Như vậy đi, ngươi đi mời tỷ tỷ tới trước, để ta thương lượng giá cả với Ngô chưởng quầy.”
Ánh mắt Chỉ Nhi mơ hồ, vẫn thuận theo:
“Dạ, nô tỳ đi đây ạ.”
Thấy Chỉ Nhi đi rồi, Thẩm Tẫn Hoan nói chuyện với Ngô chưởng quầy:
“Ngô chưởng quầy làm sứ men xanh trong như vậy, sau này chắc chắn sẽ có thành tựu lớn.”
“Làm gì có, thu không đủ chi thật sự khiến người ta bất an.”
Ngô chưởng quầy thở dài, cất hộp gấm đi, “Nghề của tổ tiên không thể mai một, tổ tiên Ngô gia là thợ thủ công, không giống các thế gia làm sứ khác là người làm ăn, đời này chỉ mong yên ổn là được rồi, không làm gì trái lương tâm.”
“Thế đạo an ổn, vận mệnh quốc gia hưng thịnh, Ngô chưởng quầy còn có suy nghĩ như vậy, chờ thêm một thời gian nữa là có thể một bước lên mây.”
Lời này nghe rất khách sáo, người bình thường đương nhiên không tin, nhưng Thẩm Tẫn Hoan đã hiểu hết nóng lạnh cuộc đời, bách thái chúng sinh, lúc nói lời này lại rất chắc chắn.
“Mượn lời tốt lành của quý gia.”
Ngô chưởng quầy cười lắc đầu.
“Ầm……”
Bên ngoài vang lên tiếng động, giống như tiếng là xương cốt bị va vào vật cứng.
Thẩm Tẫn Hoan đi ra ngoài theo bản năng, nhưng chưa bước ra, đã nghe thấy một giọng nói hung ác:
“Bạch Kỷ, đừng tưởng ngươi giả ngu mà ta không đánh ngươi, Thánh thượng khai ân đặc xá tha chết, đã không yên thân mà còn chạy ra ngoài làm người ta chướng mắt!”
Là tên to con xưởng gỗ.
Lúc Thẩm Tẫn Hoan nghe thấy hai chữ “Bạch Kỷ”, trong mắt hiện lên tia hoảng sợ, đang định đi ra ngoài thì lại bị chưởng quầy Ngô ngăn lại:
“Chuyện lưu manh ngoài phố, quý gia đừng đi xem náo nhiệt.”
Thẩm Tẫn Hoan nhìn thấy sự luống cuống trong mắt Ngô chưởng quầy, càng chứng thực suy nghĩ trong lòng.
Bắc Yến chỉ có một gia tộc họ Bạch …… phủ Tướng quân Trấn Quốc.
Tổ tiên Bạch gia là công thần theo Đế tổ khai hoang lập quốc, từng nhận kiếm Thanh Long, hạ chỉ con cháu sau này của Bạch thị phạm sai lầm thì biếm thứ dân, chứ không thể giết.
Bây giờ tên to con kia lại nói Bạch gia bị chém cả nhà chỉ còn một nhi tử? Đây là chuyện gì vậy?
Thẩm Tẫn Hoan đi ra ngoài. Bụi đất đầy ngõ, nhìn về phía góc tường chất gỗ, hóa ra người đó là thanh niên lúc nãy vào đã thấy, đập vào mắt chính là ngọc bên hông hắn …… Ngọc Côn Luân gia truyền của Bạch gia!
Thẩm Tẫn Hoan nhíu mày nghĩ, rõ ràng kiếp trước Bạch Kỷ là Thống lĩnh ba quân Yến Đô - Tướng quân Xa Kỵ, thanh niên trước mắt có khuôn mặt tương tự nhưng hai mắt đục ngầu, ánh mắt mơ hồ, bị đánh đến mức không thể động đậy, run bần bật ở đó…… Là một kẻ ngốc sao?
Sao lại vậy? Chuyện này không thể nào?
Tên to con còn định xuống tay, Thẩm Tẫn Hoan vội tiến lên chắn trước người Bạch Kỷ. Tên to con căm tức nhìn Thẩm Tẫn Hoan nói: “Thỉnh quý gia tránh ra, đừng để phố phường dơ bẩn làm bẩn mắt quý gia.”
Vẻ mặt Thẩm Tẫn Hoan bình tĩnh lấy túi tiền xuống, “Nếu đã đã là kẻ ngốc rồi thì tha hắn đi.”
Tên to con cầm túi tiền, khóe miệng nở nụ cười khó hiểu:
“Lòng tốt của quý gia cũng không có ích gì với tên sao chổi này đâu.”
Thẩm Tẫn Hoan thấy hắn đưa túi tiền lên mũi ngửi, thỉnh thoảng thở ra một hơi. Ánh mắt tên to con nhìn Thẩm Tẫn Hoan hơi thay đổi, treo túi tiền lên eo rồi xoay người rời đi.
Thẩm Tẫn Hoan chậm rãi ngồi xổm xuống muốn xem vết thương của Bạch Kỷ, không ngờ hai tay hắn đang ôm mặt, đột nhiên lộn một vòng chạy vào ngõ hẻm. Mắt thường có thể thấy được sau lưng hắn đã máu me đầm đìa, Thẩm Tẫn Hoan cúi đầu nhìn, chỗ hắn vừa nằm đầy đỏ.
Nàng chưa từng qua lại với Bạch Kỷ, cũng không biết tình hình bây giờ là như thế nào. Nhớ tới chuyện xảy ra ngoài phủ mà Thẩm Khuynh Ninh đã từng nói, không biết gì có liên quan gì tới Bạch gia không. Nghĩ đến đây, Thẩm Tẫn Hoan nhanh chóng đuổi theo.
Bạch Kỷ đi sâu vào trong ngõ hẻm, nhìn bốn phía cũng không thấy đường ra, nên mới dừng lại, cuộn tròn trong góc.
Thẩm Tẫn Hoan thở hổn hển, thử thăm dò lại gần hắn:
“Ngươi là…… Bạch…… Bạch Kỷ?”
Bộ dạng này, ai cũng không dám tin hắn là nhi tử của Tướng quân Trấn Quốc …… Nghe đồn hắn còn nam tử dũng mãnh hơn phụ thân hắn. Thẩm Tẫn Hoan chưa từng gặp hắn, chỉ thỉnh thoảng nghe nói về hắn qua mấy chữ ngắn gọn, cảm thấy chắc hẳn Bạch Kỷ là anh hùng uy phong liệt lẫm. Mà hắn trước mắt lại cắn cổ tay như chó điên, dù cắn ra máu mà vẫn chết không chịu buông, sắc mặt u ám, ấn đường lộ ra gân xanh, đồng tử mở to không thấy được màu mắt.
Không đúng! Thẩm Tẫn Hoan choáng váng.
Mười ngón đen kịt, trên cổ có nhiều chấm đen, gân xanh nổi lên, đồng tử dãn ra, như chó điên không biết đau, vô cùng khát máu……
Điên khùng như vậy, rõ ràng là bị hạ độc, còn không phải là một loại!
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao trong kinh lại có cổ trùng Nam Cương?
Tiếng thở dốc của Thẩm Tẫn Hoan càng nặng nề. Cảm giác quen thuộc lướt qua, những kí ức đã bị lãng quên ở kiếp trước lại ùa về, những cảnh tượng vụn vỡ hấp dẫn nàng xâu chuỗi lại. Trăm mối ngổn ngang khiến Thẩm Tẫn Hoan sững sờ tại chỗ, quên mất chuyện phải tiến lên xem xét vết thương của Bạch Kỷ.
Mắt Bạch Kỷ đột nhiên lộ vẻ tia hung ác nhào về phía nàng, Thẩm Tẫn Hoan kinh sợ lui về sau. Bạch Kỷ thấy nàng sợ mình, khóe miệng nở nụ cười tà ác, chậm rãi bò từ chỗ tối ra.
Thẩm Tẫn Hoan đứng nhìn động tác của hắn như chó dữ, liền biết khuyển cổ đã thao túng tâm trí hắn, cho nên không nhìn vào hắn mà vờ bình tĩnh đi về phía trước.
Bạch Kỷ thấy vậy, sững người, giằng co một lúc, khóe miệng run rẩy lui về bóng tối.