Loạn thần mỹ nhân

Thẩm Tẫn Hoan không nén nổi tò mò, ngậm nửa miếng bánh xốp, đổi tư thế tiến lại nhìn, nhìn hồi lâu cũng không hiểu những ký hiệu kỳ quái trên đó là gì.
 
“Ngài cứ nói thẳng với ta đi, đừng vòng vo.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nụ cười của Tả Khâu sâu hơn, đặt tấm lụa ra trước mặt nói: 
 
“Đây là tờ nhân duyên của ngươi.”
 
“Haiz! Nhân duyên thì có gì mà xem, ta muốn biết lúc nào mới phát tài cơ.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan khoanh tay ngồi xuống.
 
Tả Khâu không để ý tới nàng, tiếp tục nói: 
 
“Tất cả các đuôi sao đều chỉ hướng về một hướng, rất thú vị.”
 
Thẩm Tẫn Hoan liếc mắt, không quan tâm tới ông ấy, ăn nốt nửa miếng bánh xốp, nhâm nhi thưởng thức, tiện tay lấy thêm một miếng ở trong khay.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tất cả đều chỉ về hướng... Đông.”
 
Đầu óc Thẩm Tẫn Hoan vang lên một tiếng “Uỳnh”, chưa kịp nuốt đã ngẩn người.
 
Tả Khâu rất hài lòng với phản ứng của Thẩm Tẫn Hoan, khép tấm lụa lại cười, “Mặt trời mọc hướng Đông, xem ra lang quân như ý của Thẩm thiếu lệnh là vị...”
 
“Thái tử điện hạ đến —— “
 
Tả Khâu còn chưa nói hết, bên ngoài Tư thiên tư liền truyền tới tiếng thông báo. Ông lập tức đứng lên ra ngoài nghênh đón, rồi như nghĩ tới điều gì đó mà xoay người lại tìm Thẩm Tẫn Hoan, vậy mà đối phương đã khẩn trương tới nỗi tìm chỗ úp, nhìn dáng vẻ hốt hoảng đó của nàng, nụ cười của Tả Khâu càng sâu hơn.
 
Thẩm Tẫn Hoan trốn đằng giá cao của quan thự, trên tay còn cầm miếng bánh xốp vừa mới tiện tay lấy.
 
Người của quan thự vừa định ra ngoài nghênh đón Thái tử, liền gặp Thẩm Tẫn Hoan hoảng hốt chạy vào.
 
“Sao Thẩm thiếu lệnh lại vào đây? Phải đi nghênh đón Thái tử...” 
 
Chủ bộ* hỏi.
 
*Chủ bộ: Tên một chức quan, có từ đời nhà Hán, trông coi việc sổ sách văn thư bộ tịch một cơ quan ở trung ương hoặc một địa phương.
 
Thẩm Tẫn Hoan ra hiệu im lặng, ám chỉ ông ấy đừng để lộ.
 
Chủ bộ không hiểi, nhưng Giám hầu ở bên cạnh lại hiểu, kéo ông ấy đi: 
 
“Thiếu lệnh yên tâm.”
 
Thẩm Tẫn Hoan thầm khen ngợi vị Giám hầu này, nhưng tâm tư lập tức không còn ở đây, nàng nhìn ra ngoài từ khe hở của giá, đúng lúc nhìn thấy Thiệu Trần đi tới trước chính điện, đám người Tư thiên tư đều đồng loạt quỳ lạy hắn.
 
Nàng cảm thấy mỗi mình nàng không quỳ trước Quân vương, cũng tự mồ hôi thay mình.
 
Ba năm qua nàng chưa từng gặp Thiệu Trần, hôm nay là lần đầu tiên nàng gặp hắn kể từ khi vào Thiếu phủ.
 
Nói chính xác hơn là nàng cố ý tránh. Chuyện ở biệt viện trước đây đã có vài người biết, nói trắng ra thì không ai có lợi.
 
Nàng và Thiệu Trần vừa gặp là đã giương cung bạt kiếm, tùy ý làm bậy sẽ dễ che đi nội tâm, nàng sợ nhỡ nàng không giấu được tâm tư mà lại để lộ hết ra thì xong đời.
 
Thiệu Trần là người phản đối việc nàng làm quan nhất, nếu trêu chọc hắn, không chừng nàng sẽ bị đuổi ra khỏi cung.
 
Thẩm Tẫn Hoan cảm thấy kiếp này chuyện gì Thiệu Trần cũng làm được, nhất là lúc tiếp xúc với nàng, luôn hung dữ chứ không dịu dàng, hiểu lòng người như kiếp trước.
 
Không thể không thừa nhận Thiệu Trần thật sự rất đẹp, mày kiếm mắt sáng, người thường không thể sánh bằng, có lẽ đây chính là tướng mạo của Đế vương. Nguyên Minh bị chèn ép, ngôi vị Hoàng đế với hắn mà nói, thật sự dễ như trở bàn tay.
 
Trong triều có rất nhiều tin tức liên quan tới hắn, luôn là tin tốt. Thẩm Tẫn Hoan cảm thấy không cần phụ tá, Thiệu Trần cũng có thể thuận lợi trở thành người nắm giữ thiên hạ.
 
Thẩm Tẫn Hoan khom lưng trốn trong góc phòng, nhìn sang, Tả Khâu và các quan viên còn đang đứng đó, nhưng lại không thấy bóng dáng Thiệu Trần. Từ chỗ nàng có rất nhiều giá cao ở giữa, lại cách khá xa, nên không thể nhìn thấy vẻ mặt của Tả Khâu và những thứ các quan viên kia, chỉ thấy Trạch Vũ đang ôm kiếm nhìn bốn phía xung quanh như là đang tìm ai đó.
 
“Chẳng lẽ là bị phát hiện rồi?” 
 
Thẩm Tẫn Hoan lẩm bẩm, cau mày chuyển sang khe hở khác để nhìn.
 
Sao Thiệu Trần lại tự dưng đến tìm nàng chứ ? Người nên tới, phải là Lục Sinh Lương mới đúng chứ.
 
Đột nhiên, khe hở vốn chỉ có ánh sáng chiếu qua lại trở nên tối đen... Một bóng người không chút khách khí che người nàng, chắn luôn cả tầm mắt nàng.
 
Giờ phút này Thẩm Tẫn Hoan vẫn khom lưng đứng ở đó.
 
“Thẩm thiếu lệnh, vẫn khỏe chứ.” 
 
Thiệu Trần nhướng mày vui mừng, chắp tay nhìn nàng rồi nói.
 
Thẩm Tẫn Hoan cầm bánh xốp đứng thẳng người dậy, đối mặt với Thiệu Trần, cười ngây ngô trả lời: 
 
“Thái tử điện hạ vẫn khỏe chứ.”
 
Thiệu Trần nghe được giọng nàng, sắc mặt thoáng hòa hoãn lại, giọng điệu cũng nhu hòa hơn: 
 
“Thiếu lệnh nghe thấy thông báo mà không nghênh đón, vào cung mà không mặc quan phục, âm thầm gặp mặt Giám chính, không biết bị Ngự sử đài biết được thì có dâng sổ con tố ngươi không?”
 
“... ...”
 
Thẩm Tẫn Hoan vẫn mỉm cười, vừa nghĩ tới tốc độ và hiệu suất dâng tấu của lão già Hàn Tông Cừ kia, trong lòng chợt trùng xuống, lập tức tiến lên trước cười xòa: 
 
“Thái tử điện hạ minh giám, thần biết sai rồi, lần sau sẽ không dám nữa.”
 
Trên môi Thiệu Trần nở nụ cười như có như không, khoảng cách giữa hai giá cao lớn như vậy, hai người đứng đã hết sức chật chội, bây giờ Thẩm Tẫn Hoan lại gần, hai người lại càng gần hơn, Thiệu Trần đã ngửi thấy mùi thơm của bánh xốp trong miệng nàng.
 
Hắn lại rất muốn ra oai với nàng, để nàng nhớ bài học, lần này mượn ánh sáng nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Tẫn Hoan, lời đã đến khóe môi lại tự dưng quên mất định nói gì.
 
Nghĩ đến quan phục cổ lỗ, cứng nhắc của Bắc Yến, đúng là không hợp với nàng.
 
“Thẩm Tẫn Hoan, ngươi thật là to gan, lại dám trốn ba năm không gặp ta.” 
 
Lời nói vừa thốt ra, Thẩm Tẫn Hoan liền kinh sợ, ngay cả Thiệu Trần cũng kinh sợ.
 
May mà chỉ có hai người họ ở đây, nếu để Tả Khâu nghe được thì thôi rồi.
 
Thẩm Tẫn Hoan cắn chặt hàm dưới: 
 
“Điện hạ như mặt trời ban trưa, mà tiếng đồn về thần ở trong triều không tốt, nếu gặp lại cố nhân, bị người ta biết được chẳng phải là lại làm liên lụy tới điện hạ ngài sao.”
 
Vừa dứt lời, Thẩm Tẫn Hoan cảm thấy mình không thua gì vai đào trong hí lầu, hơn nữa diễn xuất còn có bản sắc riêng.
 
“Gặp lại cố nhân” dùng rất tài tình.
 
Thiệu Trần cố ý nói: 
 
“Sợ rằng Thẩm thiếu lệnh phải thất vọng rồi, bắt đầu từ hôm nay, bệ hạ lệnh cho ta giám sát hạng mục lăng Khâm Thiên Đế, khó tránh khỏi phải tiếp xúc với Thẩm thiếu lệnh.”
 
“Hả?” 
 
Thẩm Tẫn Hoan rất bối rối.
 
“Hình như Thiếu lệnh không thích.” 
 
Thiệu Trần nhận ra sự khác thường của nàng.
 
“Không, thần không dám.” 
 
Ngay cả nhìn thẳng Thiệu Trần ba giây Thẩm Tẫn Hoan cũng không dám, sao mà dám phản bác.
 
Bầu không khí lúng túng như này, thực sự không phải là điều mà hắn mong muốn.
 
Thẩm Tẫn Hoan ở trong cung, hắn cũng ở trong cung, ba năm ở chung dưới mái hiên, nhưng hai người lại chưa từng gặp nhau.
 
Thiệu Trần cảm thấy rất kinh ngạc, năm ngoái Thẩm Tẫn Hoan tham gia quốc khảo vào thi Đình , hắn chặn nàng ở ngoài điện, không ngờ nàng lại lẩn vào đám người rồi chạy trốn.
 
“Vốn là tới tìm Lục đại nhân, nhưng Lục đại nhân nói ngươi ở Tư thiên tư nên ta liền tìm tới đây, không phải là trùng hợp.” 
 
Thấy dáng vẻ khó hiểu* của Thẩm Tẫn Hoan, hắn liền giải thích một chút.
 
*Nguyên bản “Bách tư bất đắc kỳ giải”: nghĩ nhiều nhưng vẫn không có cách giải quyết.
 
Thẩm Tẫn Hoan cúi đầu thầm nói xui xẻo.
 
“Vậy Thái tử điện hạ sẽ giám sát như thế nào?” 
 
Thẩm Tẫn Hoan như quả bóng xì hơi.
 
Thiệu Trần nhìn thấy miếng bánh xốp trên tay nàng, đưa tay cầm lấy nhét vào miệng, vị ngọt lan khắp đầu lưỡi, lâu rồi không ăn đồ ngọt như vậy, tình cờ nếm thử một lần là nhớ mãi hậu vĩ.
 
Sau khi hắn ăn xong, đưa ngón tay ra lau miệng, “Dẫn ta tới đế lăng xem một chút.” 
 
Sau đó xoay người rời đi như không có chuyện gì xảy ra, đương nhiên Thẩm Tẫn Hoan cũng đi theo.
 
Cả đám người còn đang đợi ở chính điện, không được Thái tử ra lệnh, không ai dám trở về chỗ làm việc của mình.
 
Tả Khâu nhìn Thẩm Tẫn Hoan ủy khuất đi theo sau Thiệu Trần, khóe miệng lại nở nụ cười.
 
“Nếu Thiếu lệnh đã ở đây, không biết Thái tử điện hạ còn có gì phân phó?” 
 
Tả Khâu cười nói.
 
Thẩm Tẫn Hoan liếc mắt nhìn Chủ bộ của quan thự, thấy ông ta cúi đầu sợ hãi thì biết rằng ông ta đã nói lỡ miệng.
 
Thật đần.
 
Nàng đang suy nghĩ, suýt nữa đã va vào lưng Thiệu Trần, may mà phản ứng kịp dừng bước.
 
“Không có gì, làm phiền Tả đại nhân rồi.” 
 
Thiệu Trần cười nhạt.
 
“Cung tiễn Thái tử điện hạ —— “
 
Cả đám lại đồng loạt vái chào, đến khi Thiệu Trần ra khỏi đại điện mới đứng dậy.
 
Tả Khâu chắp tay sau lưng nhìn Thẩm Tẫn Hoan đi theo sau Thiệu Trần thì cười thành tiếng.
 
“Đại nhân cười gì vậy là?” 
 
Người hầu hỏi.
 
“Là chuyện tốt trời ban.”
 
Tả Khâu khẽ gật đầu nói.
 
Sau một đoạn đường tròng trành, Thẩm Tẫn Hoan dẫn Thiệu Trần tới đế lăng từ Bắc sang Nam, từ Tây sang Đông, đi đến mức chân cũng rút gân. Thiệu Trần còn nói muốn vào trong đế lăng để kiểm tra hiện trường, nhưng Thẩm Tẫn Hoan khăng khăng nói rằng bên trong chưa hoàn thiện sẽ nguy hiểm, không muốn cho hắn vào.
 
“Bình thường ngươi đi vào thế nào?” 
 
Thiệu Trần xụ mặt hỏi.
 
Đương nhiên là đi vào rồi.
 
Thẩm Tẫn Hoan trưng ra vẻ mặt vui vẻ trả lời: 
 
“Vi thần là vi thần, điện hạ là điện hạ, đế lăng còn có nhĩ thất và ba thiền điện chưa hoàn thành, chủ thất cũng đang có người hoàn thiện, bùn nước không sạch sẽ.”
 
Thiệu Trần đi đằng sau nàng quan sát, cửa mộ ẩn nấp rất bí mật, thoạt nhìn sẽ chỉ thấy Tiểu Thanh Sơn.
 
Tư thiên tư nói mảnh đất này có long khí, lại có địa thế rất tốt, không dễ bị người phát hiện ra, sau khi Yến Đế mất sẽ không bị quấy rầy.
 
Lời này thực sự không hay, nhưng Yến Đế nhìn ra, cũng không si mê linh dược. con người rồi cũng sẽ chết, cho nên sau khi hoàn thành chính tích*, liền bắt đầu quan tâm tới tẩm cung của mình.
 
*Chính tích: thành tích làm việc trong khi tại chức.
 
Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Tẫn Hoan vô cùng bi thương.
 
Về phần thiết kế bên ngoài lăng viên, Thẩm Tẫn Hoan đặt rất nhiều quái vòng vèo, nếu không biết đường thì khi tới sẽ sinh ra ảo giác, như đi vào mê cung.
 
Nàng để Tư thiên tư bày bảy bảy 49 trận quái gần đế lăng, là để đề phòng dân miền núi ở gần đó vào lăng trộm cắp. Chỉ cần vào một đường trong đó thì sẽ đi ngoài ra dọc theo bốn mươi tám con đường đến một chỗ khác, có nơi dẫn đến đầu núi, có nơi kết thúc ở giữa sườn núi.
 
Thẩm Tẫn Hoan dẫn Thiệu Trần đến trước nghi môn* thiên cung từ đường bên cạnh.
 
*Nghi môn: Cổng lớn thứ hai sau cổng ngoài.
 
Đối diện nghi môn là một khối huyền không* lớn, dùng để xây nấc thang cuối cùng —— đế vương mất năm bao nhiêu thì sẽ sửa bấy nhiêu nấc thang.
 
*Huyền không: treo lơ lửng giữa trời
 
Thiên cung như một hoàng cung thu nhỏ gấp mấy chục lần, nghi môn như một cổng thành nhỏ, cong cong uốn lượn hao tổn rất nhiều công sức, gạch lát dưới đất không còn là gạch xanh, hàng ngàn, hàng vạn miếng ngói mới đã được thợ mộc thay hết, gắn chặt dưới  đất.
 
Không phải là cổng thành, mà là đường lát gạch. Cuối đường lát gạch là lăng mộ chính.
 
Một đường hầm ẩm ướt lát gạch dài trăm thước, lúc đầu đã thiết kế hơn hai tháng, chủ yếu là cơ quan trên đường, tiếp tục dùng quy chế của Tiên đế, trong tối bố trí rất nhiều ám khí ngầm.
 
Mặc dù bây giờ còn chưa chính thức hoạt động, những ám khí kia sẽ không chạm vào là kích hoạt, vì lý do an toàn, Thẩm Tẫn Hoan vẫn dẫn Thiệu Trần đi lên dọc theo bên bờ.
 
Trên đường lót gạch không thấy ánh mặt trời, địa thế lại thấp, miếng ngói dưới đất rất nhiều rêu xanh, nhất là khi họ lên bên bờ, rất ẩm ướt, không chú ý thì sẽ trượt chân.
 
Rìa đường mòn rất hẹp, chỉ có thể để một người trước, một người đi sau, hôm nay Thẩm Tẫn Hoan không mặc váy ngắn, mà mặc váy dài đến gót chân, khó tránh khỏi dính nước bị dơ, cộng với việc một tay còn cầm đèn lồng chiếu sáng cho Thiệu Trần, đành dùng một tay xách váy, rất là bất tiện.
 
Trạch Vũ cũng đốt đèn lồng đi cuối, canh giữ sự an toàn của Thiệu Trần mọi lúc, Thẩm Tẫn Hoan thì lại yên tâm hơn , chỉ buồn bực đi về phía trước.
 
Lúc đi ra t tiếp xúc tới ánh sáng, Thẩm Tẫn Hoan thở phào nhẹ nhõm, đường lát gạch thật sự quá ẩm ướt, ngột ngạt, lại là đường sườn núi, cũng rất khó thở.
 
Khi nàng quay đầu nhìn lên, đúng lúc Thiệu Trần đứng dậy thu tay về.
 
Nhìn động tác trước đó của hắn, Thẩm Tẫn Hoan mới biết hắn luôn đỡ đằng sau mình, mà nàng cứ tưởng rằng là váy ướt nên nặng.
 
Thẩm Tẫn Hoan hơi ngượng ngùng, phúc thân: 
 
“Đa tạ điện hạ.”
 
Trạch Vũ ở cuối đi lên, hỏi: 
 
“Thẩm cô nương tạ cái gì chứ ?”
 
Thiệu Trần nhìn hắn, Trạch Vũ lập tức sửa lời: 
 
“Thẩm thiếu lệnh.”
 
Thiệu Trần lại nhìn hắn, không biết tại sao Trạch Vũ lại đứng đó, dứt khoát ngậm chặt miệng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui