Loạn thần mỹ nhân

Thẩm Khuynh Ninh liếc mắt một cái là thấy Giang Dư đang đứng sau cửa sổ, khom người dọn dẹp đồ đạc trên bàn.
 
Trông Giang Dư khoẻ mạnh hơn lúc mới tới Bắc Yến ba năm trước. Khí hậu của Bắc Yến đã làm làn da được nước Giang Nam dưỡng đến mịn màng của hắn trở nên hơi khô.
 
Thẩm Tẫn Hoan đẩy nhẹ nàng, Thẩm Khuynh Ninh bước xuống bậc thang, xông thẳng vào tầm mắt Giang Dư.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hai người đều thoáng qua vẻ không tin nổi, sau đó Giang Dư đặt tay lên cuốn sách, bước nhanh tới trước mặt Thẩm Khuynh Ninh, không biết vẻ mặt là mừng rỡ hay là áy náy nhiều hơn.
 
Thẩm Khuynh Ninh vừa định nói, Giang Dư cũng lên tiếng, nghe thấy tiếng thì không hẹn cùng dừng lại chờ đối phương nói.
 
“Học trò tới gặp tiên sinh một lát.” 
 
Thẩm Khuynh Ninh hành lễ.
 
Giang Dư cười hiểu ý: 
 
“Đã lâu không gặp, Nhị cô nương có khoẻ khônh?”
 
“ Vẫn khoẻ,” Thẩm Khuynh Ninh gật đầu, “Ma ma mới dạy dỗ ta rất tốt, tuy nhiều quy tắc nhưng dạy một lần là nhớ, chẳng qua...”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này có một nữ thư sinh đi ra từ trong phòng Giang Dư, đi ra liếc mắt nhìn, hớn hả, hào hứng chạy bên cạnh hai người.
 
Thẩm Tẫn Hoan ở dưới hiên, nhận ra nữ thư sinh này là người vừa mới đứng trước sạp nhỏ.
 
Quần áo của thư sinh là màu xanh nhạt, bên hông đeo cấm bộ màu đỏ rất chói mắt.
 
Bây giờ nghĩ lại, chắc chắn là Thẩm Khuynh Ninh nhìn thấy nữ thư sinh này đeo đồ mình làm trên người, nên mới tâm trạng mới đột nhiên nặng nề.
 
Không mấy nam tử thích vẻ diễm lệ, cho nên đeo trên người nữ tử, người ngoài cũng không nhận ra cấm bộ đó vốn là nam tử đeo.
 
Thẩm Tẫn Hoan nhớ tới năm ấy Thẩm Khuynh Ninh xin mình dẫn tỷ ấy tới gặp Giang Dư, lục lọi trong phòng nửa ngày, sau đã nhìn thấy có một dây màu đỏ Giang Dư bên hông.
 
Chẳng lẽ lúc đó... .
 
Chỉ nghe thấy nữ thư sinh không ngừng gọi tên Giang Dư:
 
“Giang Dư, vị khách quý này là ai?”
 
Thẩm Khuynh Ninh bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngớ ra, sau đó nhìn về phía Giang Dư.
 
Giang Dư bất lực mỉm cười, đưa tay xoa loạn đầu nữ thư sinh, nói với nàng ta: 
 
“Nhị cô nương đừng trách, nàng là tôn nữ của đại bá nhà bên cạnh ở Giang Nam, tên là Tô Hòa, đại bá nhờ ta chăm sóc nàng ấy, ta để nàng ấy học ở Đông Đường cho tiện.”
 
“Ta là đại đệ tử của Giang Dư!” 
 
Tô Hòa tránh khỏi tay Giang Dư, lại gần Thẩm Khuynh Ninh toét miệng cười nhấn mạnh.
 
Mắt Tô Hòa như trăng lưỡi liềm, cười lên híp thành một đường, khuôn mặt tròn, nhỏ nhắn vừa trắng trẻo vừa mịn màng khiến người ta bị thôi thúc, muốn cắn một cái.
 
“Tô Hòa, đây là Nhị cô nương Thẩm gia, không được vô lễ.” 
 
Giọng Giang Dư không nặng, giống như là trấn an hơn.
 
Mắt Tô Hòa sáng lên, nói với Thẩm Khuynh Ninh: 
 
“Hoá ra ngươi là Nhị cô nương, thất lễ, thất lễ rồi, ta tên là Tô Hòa, cứ gọi Tiểu Hòa là được rồi!” 
 
Sau đó nghiêng đầu nhướng mày hỏi Giang Dư, “Người đẹp như vậy, huynh lại còn nói không dạy là không dạy?”
 
Thẩm Khuynh Ninh như bị nghẹn, không nói nên lời.
 
Trên mặt Giang Dư thoáng qua vẻ lúng túng không nắm bắt được, im lặng một lúc rồi đột nhiên cười: 
 
“Nhị cô nương vào ngồi một lát nhé?”
 
“Đúng đó! Ta làm điểm tâm, đang định pha một ấm trà lài, nhất định ngươi sẽ thích!” 
 
Tô Hòa thấy Thẩm Khuynh Ninh im lặng không nói lời nào, nhiệt tình đi qua kéo tay nàng nói.
 
“Trà lài?” 
 
Thẩm Khuynh Ninh hỏi ngược lại.
 
“ Đúng, Giang Dư thích nhất là uống trà lài Giang Nam, lúc ta tới đã mang theo rất nhiều nụ hoa khô, pha bằng sương sớm là thơm nhất.” 
 
Tô Hòa nói chuyện như hát tiểu khúc* vậy, nói một câu lại ngừng một lát, như tiểu nha đầu chưa trưởng thành.
 
*Tiểu khúc: điệu hát dân gian
 
Sắc mặt Thẩm Khuynh Ninh tối sầm lại, không đợi Giang Dư mở miệng, nàng đã nói như không có chuyện gì xảy ra: 
 
“Không được, di nương định giờ, ta phải về.”
 
Tô Hòa không hề cảm thấy mất vui, cười khanh khách nói: 
 
“Được ! Hôm nay không được thì hôm khác, Nhị cô nương rảnh thì tới Đông Đường, ta luôn ở chỗ Giang Dư.”
 
Câu cuối cùng, mang hàm ý tuyên thệ chủ quyền.
 
Thẩm Khuynh Ninh khó chịu gật đầu.
 
Tô Hòa và Giang Dư rất thân thiết, nàng đột ngột đứng trước mặt hai người họ, nàng ước gì mình chưa từng tới.
 
Vậy thì nàng sẽ không nhìn thấy cấm bộ tự tay mình làm được đeo trên người một nử tử xa lạ, cũng sẽ không nhìn thấy Giang Dư cưng chiều người khác. Thẩm Khuynh Ninh vô cùng hối hận.
 
Giang Dư định trò chuyện với nàng mấy câu, nàng cũng tùy ý đáp lại một cách qua loa, trong lòng như bị tạt một chậu nước lạnh, lạnh từ đầu tới chân.
 
Nếu là mối quan hệ đường huynh muội thì còn có thể thuyết phục bản thân. Nhưng mà lại là hàng xóm cùng quê, không có máu mủ gì mà lại có thể không câu nệ tiểu tiết, vô cùng thân thiết, thực sự khiến cho người ta ghen tị.
 
Sự nhiệt tình như lửa của Tô Hòa, khiến cho câu trả lời nhạt nhẽo của Thẩm Khuynh Ninh trở nên vô cùng yếu ớt.
 
Vốn tưởng rằng lúc gặp lại có thể như trước đây, không cần là hạt cát nhỏ bé, nhưng mà ông trời lại hết lần này tới lần khác để nàng trải qua những chuyện này, khiến nàng cảm thấy mình vừa đần vừa ngốc, bất lực lại còn dốt nát.
 
Thói đời thật không công bằng, Thẩm Khuynh Ninh hy vọng bây giờ thân phận của mình và Tô Hòa thay đổi, có phải mọi chuyện sẽ khác không.
 
“Cho dù là phó thác, nhưng không lý gì Đông Đường lại cho tiên sinh và nữ thư sinh sống chung một phòng.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan thờ ơ đi tới, nói với Giang Dư.
 
Thẩm Khuynh Ninh hướng ánh mắt cảm kích qua, cũng nhích lại gần Thẩm Tẫn Hoan.
 
Tô Hòa chưa từng gặp Thẩm Tẫn Hoan, nghe thấy câu này thì sắc mặt thay đổi: 
 
“Ngươi là ai ?”
 
Giang Dư sợ hãi che miệng Tô Hòa, kéo nàng ta ra đằng sau, hành đại lễ với Thẩm Tẫn Hoan: 
 
“Giang mỗ bái kiến Thẩm thiếu lệnh.”
 
“Khách của Giang tiên sinh hơi ồn áo.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan gãi đúng chỗ ngứa, vạch trần Tô Hòa.
 
Giang Dư càng cúi thấp người: 
 
“Tiểu Hòa không biết lễ phép, là Giang mỗ dạy không nghiêm, nhưng tính tình từ bé đã trời sinh hồn nhiên, mong Thiếu lệnh tha thứ.”
 
Thẩm Tẫn Hoan nhìn Tô Hòa sau lưng Giang Dư, Tô Hòa nhìn nàng với vẻ mặt đầy hoảng sợ.
 
“Ta đã sớm giao quyền Đông Đường, những chuyện này cũng không cần nhúng tay vào nữa, nhưng việc làm của Giang tiên sinh và Tô cô nương bị người ta cố ý truyền đi thì sẽ làm xấu đi danh tiếng.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan nhẹ nhàng nói.
 
Tô Hòa vừa nghe vậy, cuống cuồng vội chạy đến trước mặt nàng quỳ xuống: 
 
“Tô Hòa xin Thiếu lệnh đừng trách tội Giang tiên sinh, đều là ta sai !”
 
Thẩm Tẫn Hoan nhìn Thẩm Khuynh Ninh, xem ý kiến của tỷ ấy.
 
Thẩm Khuynh Ninh không đành lòng, lắc đầu nói với Thẩm Tẫn Hoan: 
 
“Giang tiên sinh tứ cố vô thân, có một đồng hương ở bên cũng tốt, sau này chú ý là được.”
 
Nếu Thẩm Khuynh Ninh đã nói vậy thì Thẩm Tẫn Hoan cũng không làm khó họ, ý ban đầu cũng là nhắc nhở Giang Dư chứ không định trách phạt thật: 
 
“Vậy nghe theo tỷ.”
 
Giang Dư như trút được gánh nặng, đứng thẳng người dậy cười cảm kích với Thẩm Khuynh Ninh, rồi vội vàng đỡ Tô Hòa dậy.
 
Thẩm Khuynh Ninh nhìn chằm chằm cấm bộ bên hông Tô Hòa hồi lâu, yêu kiều vái chào Giang Dư, rồi rời đi mà không quay đầu lại.
 
Thẩm Khuynh Ninh trở nên mềm mại từ khi nào, Thẩm Tẫn Hoan cũng không nói được thời điểm chính xác.
 
Hai người không gọi xe ngựa, mà đi bộ từ Đông Đường về phủ Thượng thư.
 
Đi tới phố, đúng lúc mặt trời lặn về phía Tây, một quả cầu vầng màu cam bị che lấp trong những đám mây rải rác, nhuộm đỏ cả nửa bầu trời. Phía trời Đông vẫn là màu xanh biếc.
 
Thẩm Khuynh Ninh không muốn về phủ, đứng trên phố ngẩng đầu lên nhìn trời, xem nó sẽ nhuộm đỏ hết khi nào. Còn chưa ngây người được nửa khắc, liền bị quản gia cho đón về.
 
Bước vào Khuynh Lan Uyển, vào phòng trong, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
 
Dường như mọi chuyện chưa từng xảy ra, lại trở về điểm bắt đầu.
 
Thiếu phủ
 
Thẩm Tẫn Hoan chải lại sợi tóc bị rơi ra, Bạch Kỷ nhảy từ nóc nhà xuống ngoài cửa sổ, nói: 
 
“Quân Định Viễn đánh một trận với Hung Nô, Hung Nô suýt nữa đã phá ma trận bậc thang* của Lý gia, Viêm quân sư ở trong quân tiên phong, cho nên đã bị trọng thương.”
 
*Nguyên bản “Nhạn hình trận” (雁形阵): một cách bày binh bố trận 
 
Thẩm Tẫn Hoan nhìn về phía gương hỏi: 
 
“Họ đang ở đâu?”
 
“Ở dịch trạm trong thành, nhưng mà Thái tử đã phái người theo dõi.” 
 
Bạch Kỷ nói tiếp.
 
“Ta biết rồi.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan nói với người ngoài cửa sổ.
 
“Thái tử điện hạ đúng là tuy thưa mà khó thoát.” 
 
Chi Đồng ở bên cạnh nói đùa.
 
“Hắn đúng là có nhiều tiểu xảo,” Thẩm Tẫn Hoan để cái lược xuống, suy nghĩ một lát rồi hỏi:
 
“Hôm nay Thái tử có tới đế lăng không?”
 
Chi Đồng suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: 
 
“Chưa từng nghe thấy A Thanh nhắc tới, thường ngày đế lăng có động tĩnh gì, chắc chắnA Thanh sẽ chạy tới báo, hôm nay nàng ấy quay lại tìm nô tỳ hỏi về đồ ăn, nhưng không tới những chuyện khác.”
 
Thẩm Tẫn Hoan bực bội. Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, phái người theo dõi quân sư bị thương, cũng không tự mình tới giám sát, đúng là kỳ lạ.
 
“À! Đúng là A Thanh có nói tới một chuyện lớn mà,” Chi Đồng nhớ ra điều gì đó, lấy một sổ con từ trong ngực ra đưa đến trước mặt Thẩm Tẫn Hoan, nói: 
 
“Đây là khoản thuế đất mấy quận trình lên, Lục đại nhân bảo người nhập sổ hộ ông ấy.”
 
Thẩm Tẫn Hoan nhận lấy sổ con, lật xem vài trang, chê: 
 
“Sao sổ thuế đất năm nay lại biến thành màu này, đúng là khó coi.”
 
Sổ vốn màu vàng đất đậm lại trở thành màu không đỏ không vàng, rất giống vải bố dính nước bị bạc màu.
 
“Chắc chắn là năm quận phía Đông đưa tới, năm nào cũng làm lòe loẹt.” 
 
Chi Đồng vừa giúp nàng dọn dẹp, trải giường vừa nói.
 
Năm quận ở Ký Châu, theo thứ tự là quận Thượng Cốc, quận Ngư Dương, quận Liêu Đông, quận Liêu Tây và quận Hữu Bắc Bình.
 
Quận Thượng Cốc là khu vực lớn nhất nhưng sản vật lại ít nhất, năm nào quận Liêu Đông và quận Liêu cũng dắt tay nhau đứng đầu bảng.
 
Thẩm Tẫn Hoan thở dài, thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng chịu mấy lời than thở hoa mỹ của Quận trưởng quận Thượng Cốc.
 
Sau khi mở sổ con ra, nhìn chăm chú vị trí cuối bảng một lát, không ngờ lại là quận Hữu Bắc Bình! Quận Thượng Cốc nhiều hơn quận Liêu Đông năm lượng hoàng kim, đứng vững vàng trên vị trí đầu bảng!
 
“Năm lượng hoàng kim? !” 
 
Thẩm Tẫn Hoan không dám tin rằng quận Liêu Đông lại bị đánh bại bởi khoảng cách nhỏ như vậy, nhất định là bị làm nhục.
 
“Quận nào ạ? !” 
 
Chi Đồng hoảng sợ, chạy tới xem.
 
“Thượng Cốc nhiều hơn Liêu Đông năm lượng hoàng kim, trở thành quận đứng đầu.” 
 
Vẻ mặt Thẩm Tẫn Hoan đầy kinh ngạc lặp lại với Chi Đồng.
 
“Quận Thượng Cổ... Trở... trở mình?”
 
 Chi Đồng nhỏ giọng nói.
 
Kiếp trước quận Thượng Cốc lần đầu tiên trở thành quận thu thuế đứng đầu, long nhan Yến Đế vui mừng, ban Thẩm Khuynh Ninh cho đại nhi tử đoản mệnh của Quận trưởng quận Thượng Cốc!
 
“Xảy ra chuyện lớn rồi...” 
 
Trong lòng Thẩm Tẫn Hoan run lên.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui