Thẩm Tẫn Hoan liên tục xem cẩn thận từng khoản hàng tháng, muốn tìm ra điểm sơ suất để trấn áp năm lượng hoàng kim kia xuống, vậy thì sẽ không có chuyện ban hôn.
Trời sáng hôm sau, lúc ra ngoài với một đôi mắt đỏ, bị Lục Sinh Lương cười nhạo nửa ngày.
Thấy dáng vẻ không cam lòng của nàng, Lục Sinh Lương cầm lấy một xấp giấy dày trong tay nàng cố gắng nén cười:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tra rất cẩn thận, nhưng người ta lại cứ thắng ở năm lượng hoàng kim này.”
Chẳng thế thì sao, so kĩ thì quận Thượng Cốc không có nhầm lẫn gì, nhưng mà thuế quan của quận Liêu Đông lại báo thêm một trăm lượng.
Thẩm Tẫn Hoan ngồi vào bàn, ngáp liên tục chờ A Thanh bưng đồ ăn sáng lên cho mình:
“Năm nay quận Liêu Đông gặp sai lầm chết người*, không biết bệ hạ sẽ phạt thế nào.”
*Nguyên bản “Mã tiền thất đề”: sai lầm chết người/ thất vọng vì những sai lầm bất chợt.
Lục Sinh Lương cầm một củ cà rốt bỏ vào miệng nhai:
“Nếu bọn họ bổ sung được thì chúng ta coi như không biết. Chắc chắn năm nay quận Thượng Cốc sẽ được Hoàng đế xem trọng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
A Thanh bưng bát cháo trắng đến trước mặt Thẩm Tẫn Hoan, nàng tiện thể hỏi luôn:
“Vậy... Bệ hạ sẽ ban thưởng cái gì ạ?”
Lục Sinh Lương khuấy bát cháo vài lần, cũng không nhìn nàng:
“Hoặc là cho tiền, hoặc là ban hôn.”
Năm ngoái quận Liêu Đông thường đứng đầu bảng, Yến Đế cho mấy ngọc như ý, hoặc là cho một con kỳ lân bằng vàng, thật sự không có gì mới. Năm nay quận Thượng Cốc trở thành mục tiêu của sự chú ý, không biết Yến Đế sẽ có thêm kiểu mới gì.
Trong đầu Thẩm Tẫn Hoan liền có một ý niệm —— không thể để Thẩm Khuynh Ninh gả đến quận Thượng Cốc làm quả phụ.
Đang nghĩ thì Lục Sinh Lương thúc giục nàng:
“Còn không mau ăn đi, ngẩn ngơ cái gì.”
Nói rồi ông gắp một miếng thịt hầm bỏ vào bát nàng, rồi nói:
“Lát nữa đưa tài liệu đến Lễ bộ nhé.”
Thẩm Tẫn Hoan đáp, vô cùng không bằng lòng.
Tài liệu vừa được đưa tới Lễ bộ, tên của Vinh thị quận Thượng Cốc lập tức được thêm vào danh sách xuân yến.
Bầu trời bên ngoài u ám mất hai, ba ngày, nhìn qua là biết sắp mưa to mấy ngày liền, Tả Khâu nói năm ngày sau sẽ tổ chức xuân yến, mặc dù Thẩm Tẫn Hoan không tin mấy lời hoang đường của ông ấy, nhưng mấy lời hoang đường của ông ấy vẫn linh nghiệm.
Thẩm Tẫn Hoan đến trước nha môn* quan thự Lễ bộ thì gặp được Lang trung lệnh Tư Đình Kính.
*Nha môn: cửa cơ quan
Lần nào ra ngoài có chuyện lớn đều gặp phải những người không muốn gặp, còn không có chuyện gì thì ra ngoài lại vui vẻ, không trở ngại gì.
Thẩm Tẫn Hoan nhìn thấy Tư Đình Kính, tiến lên chủ động chào hỏi, chắc là do không ngủ nên vừa mới cúi người xuống, chóp mũi đã chua xót, cơn buồn ngủ ập đến.
Tư Đình Kính người mặc nhuyễn giáp đứng ở đó, giật khóe miệng:
“Thiếu Lệnh không vui khi gặp ta à?”
“Hạ quan không dám, thật ra là tối qua kiểm tra các khoản đến đêm nên ngủ không ngon.”
Thẩm Tẫn Hoan đứng thẳng lên trả lời.
Tư Đình Kính liếc thấy tài liệu trên tay nàng, nhìn thấy rõ phong thư của quận Thượng Cốc:
“Ô, quận Thượng Cốc trở mình.”
Thẩm Tẫn Hoan co người lại ôm tài liệu, cười nói:
“Nếu Tư đại nhân không có chuyện gì, trùng hợp hôm nay Kim đại nhân của Kim đô vệ không trực luân phiên, ngài tìm ông ấy uống rượu đi.”
Nàng không muốn mất nhiều thì giờ với Tư Đình Kính, không chỉ gì ông ta nói nhiều, mà còn vì Thẩm Ký Dung từng nói Tư Đình Kính có quan hệ với Vương Sư, vì vậy có thể đi nhanh chứ không cần khua môi múa mép nhiều.
“Lục Sinh Lương thật sự đã truyền dạy hết tất cả của ông ta cho ngươi.”
Tư Đình Kính vuốt bộ râu rậm nói.
Thẩm Tẫn Hoan gật đầu nói:
“Phải phải, Tư đại nhân nói rất phải!”
Khóe miệng Tư Đình Kính giật giật, giọng nói là đầy bất lực:
“Lần này Thẩm gia có đại hỷ sự rồi.”
Trong lòng Thẩm Tẫn Hoan trùng xuống.
Tư Đình Kính quản lý toàn bộ thị vệ cung đình, phụ trách chuyện đón khách, người yết kiến tiếp tấu, cũng là đại quan theo sát bên cạnh hầu hạ cho Yến Đế hàng năm, lời ông ta nói ra đương nhiên cũng có sức nặng mười phần.
Thẩm Tẫn Hoan nghiêm mặt, cung kính vái ông ta:
“Phủ Thượng thư có đại hỷ sự đương nhiên phải tới chúc mừng Thượng thư Thẩm đại nhân, hạ quan còn gánh trách nhiệm của Thiếu phủ trên vai, Tư đại nhân nói với hạ quan, đúng là đã tìm nhầm người rồi.”
Vẻ mặt Tư Đình Kính đầy kinh ngạc. Thẩm Tẫn Hoan phân rõ chủ yếu và thứ yếu, tỏ ra là ông ra đang khích thị phi.
Thẩm Tẫn Hoan chào hỏi đơn giản vài câu, liền cùng Chi Đồng vào cửa Lễ bộ. Thấy cũng không còn sớm nữa, vào rồi còn rất nhiều chuyện phải làm, nàng cũng không muốn ăn trưa ở Lễ bộ.
Lận Văn Trung rất khách sáo với nàng, cũng có thể nói là người nhìn nàng lớn lên trong cung, nhưng cách làm việc hoàn thành từng bước một của ông ấy vẫn không hề tiến bộ. Vốn có thể đưa lệnh bài là xong chuyện, nhưng Thẩm Tẫn Hoan cứ lại ký tên vào từng tờ tài liệu.
Rốt cuộc cũng đến tờ cuối cùng, Thẩm Tẫn Hoan như mây rẽ thấy trăng thanh*, trên mặt hiện lên mấy phần vui vẻ yên tâm.
*Mây rẽ thấy trăng thanh: trích từ tập thơ của Mộng Tịch Dao. Ý là người có tài có thể kiên trì đợi đến một ngày mây rẽ thấy mặt trời, mây tan hiển trăng thanh, muốn nói con người phải kiên trì đến cùng.
“Tốt lắm.”
Vẻ mặt Lận Văn Trung vui vẻ, đóng tài liệu đóng thuế của quận Thượng Cốc thành quyển, rồi treo bảng gỗ lên, bỏ sổ thuế lên kệ đằng sau lưng ngay trước mặt Thẩm Tẫn Hoan.
Với những tài liệu mà Bắc Yến cần chứng minh là không phải cơ mật, quan thự phụ trách nhất định sẽ có cách in dập riêng, như vậy thì mới biết được.
“Năm nay quận Thượng Cốc sẽ đến tham gia xuân yến chứ ạ?”
Thẩm Tẫn Hoan biết hỏi Lận Văn Trung cũng vô ích, nhưng vẫn muốn hỏi một chút.
Nhưng bất ngờ, Lận Văn Trung lại gật đầu, “Quận Thượng Cốc đứng đầu năm quận, được bệ hạ ban cho.”
Thẩm Tẫn Hoan nhướng mày, cười nói:
“Khổ cực cho Lận đại nhân rồi.”
Lận Văn Trung quay sang bên nàng, đưa mắt nhìn nàng rời đi.
“Hình như cô nương rất để ý tới quận Thượng Cốc ạ?”
Chi Đồng đỡ nàng hỏi.
“Bọn họ ẩn núp mười năm, đột nhiên lại bùng nổ, khiến ta chưa tiếp nhận được ngay.”
Thẩm Tẫn Hoan nói một cách qua loa.
“Cô nương cẩn thận là đúng ạ,” Chi Đồng gật đầu, lại nói:
“Chúng ta về Thiếu phủ chứ ạ?”
Thẩm Tẫn Hoan ngừng một lát:
“Ta muốn về phủ Thượng thư một chuyến.”
“Sao vậy ạ?”
Chi Đồng hỏi.
Thẩm Tẫn Hoan lấy lý do hôm qua tâm trạng của Thẩm Khuynh Ninh lúc về phủ không tốt, muốn về hỏi thăm sức khỏe Thẩm Khuynh Ninh để sớm lên kế hoạch cho tỷ ấy, sau khi nghĩ lại, nàng cảm thấy lý do này quá gượng gạo.
Nàng cũng không thể nói thẳng với Chi Đồng rằng Yến Đế sẽ ban hôn tại xuân yến, để Thẩm Khuynh Ninh gả tới quận Thượng Cốc, hơn nữa sau khi cưới không lâu thì phải thủ tiết, đúng không? Chi Đồng nhất định sẽ tưởng là nàng bị điên.
Thẩm Tẫn Hoan che miệng ngáp một cái, khóe mắt chua xót chảy vài giọt nước mắt, vừa mới đưa tay lau đi thì đã nhìn thấy một người mặc đồ đỏ đi giày màu đen kim, ung dung đi tới.
“Vi thần tham kiến Thái tử điện hạ.”
Thẩm Tẫn Hoan cúi người xuống theo bản năng, vùi đầu dưới ống tay áo.
“Thiếu lệnh muốn về phủ Thượng thư à?”
Thiệu Trần cười nói.
Thẩm Tẫn Hoan thử hạ răng, cúi đầu trả lời:
“Vi thần định vậy ạ, nhưng đang nghĩ hay là thôi.”
“Vậy bây giờ Thẩm thiếu lệnh đang rảnh à?”
Thiệu Trần nói với nàng.
Thẩm Tẫn Hoan không biết Thiệu Trần muốn làm gì, liền cố ý nói:
“Vi thần mới soạn một bản sổ thuế của năm quận, những thứ khác...”
“Thẩm thiếu lệnh quản chuyện của năm quận từ khi nào vậy?”
Thiệu Trần lơ đễnh nói, nghe rất ôn hòa.
Thẩm Tẫn Hoan thầm thở phào nhẹ nhõm:
“Gần đây sư phụ bận việc, cho nên để cho vi thần thay mặt điều tra.”
Thiệu Trần nhìn nàng vừa đi vừa ngáp ra khỏi Lễ bộ, dứt khoát nói:
“Thiếu lệnh chạy tới lễ bộ, không bằng theo ta tới Ti trữ ti.”
Đầu gối Thẩm Tẫn Hoan mềm nhũn, cả người đều kháng cự:
“Không biết điện hạ tới Ti trữ ti làm gì ạ?”
Thiệu Trần đưa tay đỡ nàng dậy nói:
“Đi chọn phần thưởng cho xuân yến.”
“Chọn phần thưởng là chức trách của Ngự phủ, vi thần có thể cho người đi mời.”
Níu lấy cơ hội để có lý do không đi, Thẩm Tẫn Hoan nói một cách đường hoàng.
“Ngự phủ không thuộc quyền quản lý của Thẩm thiếu lệnh à?”
“Dạ... Có thuộc.”
“Vậy chẳng phải tìm trực tiếp Thiếu lệnh thì sẽ bớt chuyện đi sao?”
“Dạ...”
Thiệu Trần tuân theo tác phong nhất quán của nhà Đế vương——mặt dày.
Thiếu phủ quản lý tám sở, có sáu thừa, mười sáu sử lệnh. Thẩm Tẫn Hoan đảm nhiệm chức Thiếu phủ lệnh, đồng thời là Phó giám, đương nhiên tám sở đều thuộc quyền quản lý của nàng.
Thẩm Tẫn Hoan giương mắt thỏ đi theo Thiệu Trần tới Ti trữ ti.
Thành Lộc đã sớm nhận được ý chỉ đứng chờ trước quan thự, thấy Thẩm Tẫn Hoan thì không hề kinh ngạc, bái kiến xong liền dẫn hai người vào.
Ti trữ ti chia phòng bát bảo, một phòng kho để bảo vật cùng loại, lớn như vàng bạc, vải vóc lụa là, nhỏ như trâm, vòng mã não.
Dọc đường đều là Thiệu Trần chọn, không để Thẩm Tẫn Hoan nói mấy, nàng cứ đi đằng sau nhìn.
Kho vàng nguy nga lộng lẫy, mắt Thẩm Tẫn Hoan vốn đã khô, khi bước vào bị chói nên hơi đau, liền che mắt lại theo bản năng.
Thiệu Trần quay đầu lại, thấy cảnh này liền kéo nàng ra ngoài:
“Đợi ở đây, lát nữa ta ra.”
Thẩm Tẫn Hoan còn chưa kịp nhìn rõ vẻ mặt của hắn, cùi chõ lại nhẹ bẫng, sau khi tỉnh lại đã đứng ở ngoài cửa kho vàng.
Phần thưởng đều do Thái tử hoặc Hoàng quý phi tự mình chọn, đến lúc mở tiệc thì sẽ mang tới đặt ở thiền điện.
Trong xuân yến không chỉ có đại thần tham dự mà còn có gia quyến của đại thần, lớn nhỏ đều được khen thưởng, tính sơ sơ cũng là một khoản chi tiêu không nhỏ.
Mỗi lần thiết yến, Ti trữ ti đều phải lấy ra một nửa, sau đó Thiếu phủ an bài Thượng phương lệnh tạo một kho.
Đồ chuẩn bị cho nữ quyến nhà đại thần đều là ngọc khí và tơ lụa vải vóc trong kho, đàn bà già trẻ đều dùng được, Thiệu Trần vào không lâu lắm liền đi ra.
Đợi ở kho bạc rõ là lâu, bởi vì xuân yến còn mời sứ thần ngoại bang dự yến. Đương nhiên muốn thể hiện phong thái của cường quốc, lễ nghi chi bang, chắc chắn là ban thưởng không hề nhỏ.
Thẩm Tẫn Hoan dựa vào tường không muốn động đậy, nếu tối qua biết sớm thì đã ngủ một giấc thật ngon rồi, giày vò cả đêm cũng không có kết quả gì.
Chi Đồng và Trạch Vũ ở bên ngoài Ti trữ ti hậu không được phép vào, nếu có Chi Đồng ở đây thì Thẩm Tẫn Hoan có thể dựa vào một chút, không cần dựa vào bức tường lạnh như băng.
Thẩm Tẫn Hoan mệt mỏi, muốn nhắm mắt ngủ.
“Sao lại không có tiền đồ như vậy chứ!”
Một giây sau, nàng bóp mạnh một cái vào bắp đùi ép mình tỉnh táo, một lát sau mắt lại nhắm vào.
Ti trữ ti rất yên tĩnh, không ồn ào như Thiếu phủ.
Trong lúc cực kỳ buồn ngủ mà còn đợi ở một nơi yên tĩnh thì ai cũng sẽ thấy buồn ngủ mà thôi...
Thẩm Tẫn Hoan an ủi bản thân, thân thể bất giác từ từ tụt xuống, đến khii ngồi xổm dưới đất, ôm đầu gối, đầu bắt đầu gật gù như gà mổ thóc.
Không có tiền đồ thì không có tiền đồ vậy, không chừng lát nữa tỉnh rồi mà hắn vẫn chưa ra đâu.
Trong lòng Thẩm Tẫn Hoan nói vậy.