Sắc trời đã sẩm tối, hai ám vệ luôn đi theo A Viêm đã chọn lúc thay thuốc để về Đông cung phục mệnh.
Điện Nghi Doanh đèn đuốc sáng trưng, mấy đại thần trong triều cầm sổ con đi từ bên trong ra, trước khi đi vội vã chạy Bắc cung.
Xuân yến đang đến gần, sổ con về tân khách được mời và chỗ ngồi, còn có vũ cơ hiến nghệ đều phải thẩm duyệt lại lần nữa, tất cả cửa ải đều phải chặt chẽ cẩn thận, không được có bất trắc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi Thiệu Trần tiễn hai vị cuối cùng đi, chống đầu trên bàn nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng bước chân lại gần của ám vệ, nhắm mắt lại hỏi:
“Hôm nay thế nào?”
Một người trong đó nói:
“Bệ hạ để Lục Thiếu giám đưa quân sư vào Thiếu phủ, cả chiều hôm nay cũng không có động tĩnh gì, tình trạng vết thương của quân sư có vẻ nghiêm trọng, sau khi Lục Thiếu giám chẩn đoán thì lúc đi đường cứ lắc đầu thở dài.”
Thiệu Trần chuyển từ chống đầu thành chống cằm, “Vào Thiếu phủ?”
“Dạ.”
“Tình trạng vết thương của hắn còn nghiêm trọng hơn lúc trước sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thiệu Trần hỏi.
“Ặc... Từ lúc điện hạ ra lệnh cho thuộc hạ âm thầm theo dõi sau hôm quân sư tới đế đô, lúc thấy bổn tôn thật sự đã yếu ớt không chịu nổi, hai vị đại phu phải hợp lực mới cầm máu được.”
Một người khác trả lời.
“Lý gia coi trọng vị quân sư thiếu niên này như vậy, không ngại viết thư để phụ hoàng toàn lực cứu chữa, xem ra lời đồn không phải là không có căn cứ, hắn đúng là một vị nhân tài.”
Thiệu Trần cúi đầu.
Hai ám vệ quỳ xuống đất không nói lời nào, Thiệu Trần đổi tư thế khác rồi hỏi:
“Còn có chuyện gì không?”
“Hồi bẩm điện hạ, không ạ.”
“Trong Thiếu phủ không chỉ có một mình Lục Thiếu giam, địa hình, gia đinh, nô tỳ... Còn có Thẩm thiếu lệnh, không thể nói là không!”
Trạch Vũ ở bên cạnh ra sức nháy mắt, kéo dài ba chữ “Thẩm thiếu lệnh”.
“À à... Có có...”
Một người nhanh chóng hiểu ý, “Trong quan thự của Thiếu phủ giám tính cả Lục đại nhân, Thiếu lệnh thì tổng cộng có bảy người, một nô tài, một dược nương, một...”
“Đồ đầu gỗ*!”
Trạch Vũ nghiến răng nói, vừa nhấc chân ngăn lại, vừa quan sát vẻ mặt của Thiệu Trần, “Nói thẳng vào điểm chính ấy, biết chưa!”
*Nguyên bản “du mộc đầu”: cách nói ví von chỉ tư tưởng bảo thủ, suy nghĩ cổ hủ, ngoan cố, không chịu thông suốt.
“Sau khi quân sư vào Thiếu phủ, đã được Thẩm thiếu lệnh xử lý vết thương trước, sau đó được đưa lên tầng hai nghỉ ngơi.”
“Thẩm Tẫn Hoan giúp hắn xử lý vết thương?”
Thiệu Trần nói theo bản năng.
Ám vệ kinh ngạc, vội đáp:
“Dạ... Vết thương trên ngực quân sư không ngừng chảy máu, động tác của Thẩm thiếu lệnh rất thành thạo, trông có vẻ là tinh thông y thuật.”
“Thầy thuốc nhân ái, Thiếu lệnh nóng lòng cứu người, không biết nói chuyện thì học đi!”
Trạch Vũ nghe vậy thì nói, quay lưng lại Thiệu Trần, giơ ngón cái với ám vệ kia.
Sắc mặt Thiệu Trần thay đổi, bóp mi tâm nói:
“Còn gì nữa không?”
Dường như ám vệ cảm nhận được sự khó chịu, thấy sắc mặt Thái tử điện hạ không tốt rồi nhìn Trạch Vũ mớm lời hắn, chậm rãi nói:
“Lúc... Lúc … thuộc hạ quay về, Thẩm thiếu lệnh đang thay thuốc cho quân sư...”
Nghĩ lại rồi nhanh chóng nói:
“Nhưng mà có nha hoàn ở đó, cũng có cả nam nhân nữa!”
Hắn cũng không biết tại sao mình lại phải giải thích, nhưng dù sao rõ ràng sắc mặt của Thái tử không ổn, do dự có nên lui ra để bảo vệ tính mạng không.
“Bất kỳ ai tiếp xúc với quân sư, cũng phải nói cho bổn vương.”
Mặt Thiệu Trần âm trầm nói.
“Thuộc hạ cáo lui.”
Hai người thở phào nhẹ nhõm, nhịp bước nhịp nhàng lui ra ngoài, rồi nhịp bước nhịp nhàng lên mái hiên, nhanh chóng biến mất trong đêm đen.
Trạch Vũ cười nói:
“Người ta nói thì điện hạ không vui, còn ngài vẫn cứ hỏi, chẳng phải tự rước bực vào mình sao?”
“Trạch Vũ, bây giờ ngươi càng ngày càng giống Tư Đình Kính rồi.”
Thiệu Trần liếc hắn.
Trạch Vũ cười khổ nói:
“Điện hạ, sao ty chức có thể giống Tư đại nhân được ạ, ngài thật là... A a a. . . . . Ngài thật biết nói đùa!”
Thiệu Trần bưng chén lên nhấm nháp một ngụm, chờ trà nguội mới khẽ nói:
“Phụ hoàng muốn tác thành cho hôn sự của Du Bạch và Thẩm Thường An ở xuân yến, ngươi thấy sao?”
“Chuyện tốt ạ, họ cũng đã chờ mấy năm rồi, được trời đất thành tâm chứng giám, không chỉ Tần Tấn chi hảo*, còn thúc đẩy một giai thoại, tốt lắm, tốt lắm.”
Trạch Vũ đập vào miệng.
*Tần Tấn chi hảo: Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tả truyện – Hi Công năm thứ 23”. Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo. Nhưng ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về nghĩa tình hôn nhân.
“Phụ hoàng muốn gả Thẩm Khuynh Ninh cho Đại công tử Vinh gia.”
Vẻ mặt Thiệu Trần không hề tươi cười.
Trạch Vũ thu lại, “Đại công tử Vinh gia? Tên ma bệnh kia á?”
Thiệu Trần gật đầu, nhấp một ngụm trà.
“Vậy. . . . . Chuyện này... Đây chẳng phải là khác một trời một vực ạ! Thẩm thượng thư có thể đồng ý không?”
Trạch Vũ kinh ngạc nói.
Thiệu Trần rũ mắt:
“Nếu phụ hoàng thật sự hạ chỉ, ông ấy không đồng ý cũng phải đồng ý.”
“Thiếu lệnh cũng sẽ không đồng ý...”
Không có tình tỷ muội nào không tốt hơn tỷ muội Thẩm gia.
Thẩm Tẫn Hoan? Không thể nói thật đúng là sẽ đại náo một trận. Thiệu Trần nói thầm.
Thẩm Tẫn Hoan kiếp này, thứ nhất là tính tình trầm ổn hơn, biết nặng biết nhẹ, thứ hai là mối quan hệ với Thẩm Khuynh Ninh—— kiếp trước hai người đấu nhau gay gắt, Thẩm Tẫn Hoan hại Thẩm Khuynh Ninh phải làm goá phụ cả đời.
“Thẩm thiếu lệnh không chịu, chắc Thượng thư đại nhân cũng từ chối, đến lúc đó sẽ thật sự không vui nổi...”
Trạch Vũ xoa tay nói .
“Sống lưng nàng ấy cứng như vậy cũng không cần ngươi lo lắng hộ đâu.”
Giọng Thiệu Trần vô cùng không lành.
Sau khi nhận ra không ổn, Trạch Vũ nuốt nửa câu sau xuống, nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào.
Trước khi lâm triều một tiếng, Thiệu Trần mới thoáng chợp mắt.
Sau khi lâm triều hắn gặp Yến Đế ở điện Cửu Long, nói chi tiết về mấy điều quan trọng trong xuân yến, khi nhắc tới Ly quốc sứ thần, Thiệu Trần thăm dò cái nhìn của ông ấy về hôn sự của Du Bạch và Thẩm Thường An.
“Không lâu trước đây, lão Du vương đã gửi thư cho trẫm, nói rằng nếu không tác thành cho hôn sự của bọn nhỏ thì nhi tử của ông ấy sẽ trở thành trò cười cho dân chúng Ly quốc.”
Yến Đế cười nói.
“Ba năm Du Bạch chỉ theo đuổi một người, có lẽ thật là lương duyên trời định.”
Thiệu Trần nói.
“Thẩm Thường An không xuất thân từ tông thất, trẫm muốn phong con bé làm Quận chúa xuất giá từ cung của Hoàng quý phi.”
Yến Đế nói.
“Phụ hoàng thánh minh.”
Thiệu Trần hơi bất ngờ, giương mắt nhìn Yến Đế.
“Nhưng không thể để cho Nhị cô nương của Thẩm Đan Thanh thành Bắc Yến khó gả.”
Yến Đế chắp tay đi xuống đài cao.
“Dạ.”
“Quận Thượng Cốc mười năm chỉ mài có một thanh kiếm*, đầu năm nộp thuế hơn ba ngàn lượng, đứng đầu năm quận, nhi thần cho là, có thể được khen thưởng.”
Thiệu Trần khom người.
*Trích trong bài “Kiếm khách” của Đường Giả Đảo
“Mười năm chỉ mài có một thanh kiếm,
Lưỡi kiếm sắc lạnh như sương nhưng chưa từng dùng thử.”
Giọng Yến Đế ôn hòa nói:
“Quận Thượng Cốc cũng không nữa thưởng vàng bạc châu báu nữa, có phải hai nhi tử của Vinh gia vẫn chưa thành gia đúng không?”
“Hồi bẩm phụ hoàng, đúng vậy ạ.”
Thiệu Trần cười nói.
“Gả Nhị nữ nhi của Thẩm Đan Thanh cho trưởng tử Vinh gia, giúp Thẩm Đan Thanh bớt lo về hai mối hôn sự.”
Yến Đế cười híp mắt nói.
Thiệu Trần suy nghĩ một lát, xoay người về phía Yến Đế:
“Khởi bẩm phụ hoàng, trưởng tử của Vinh quận trưởng mắc bệnh lao, sức khoẻ không được tốt, sợ là gả Nhị cô nương tới đó Thượng thư đại nhân sẽ không nỡ.”
“Bệnh lao? Trẫm thật sự không biết chuyện này, con nói có lý.”
Ánh mắt Yến Đế có phần tán thưởng.
“Không thì đổi thành thứ tử, tuy vai vế nhỏ hơn trưởng tử, nhưng cùng là đích xuất, tuổi tác cũng không chênh lệch nhiều với Nhị cô nương.”
Thiệu Trần cung kính nói.
“Tốt lắm, cứ làm theo lời con nói đi.”
Yến Đế lại cười nói.
Thiệu Trần cúi người vái một cái.
Yến Đế xoay người nói:
“Vương thế tử Hung Nô A Yết Bối Thuần sẽ thay Hung Nô vương tham dự thịnh yến, phải để Kim đô vệ hộ tống từ quan ngoại vào thành, không được để sai lầm.”
“Phụ hoàng yên tâm, nhi thần nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng.”
Thiệu Trần vừa mới làm xong một chuyện, tâm trạng rất tốt, nói chuyện cũng tự tin hơn.
Yến Đế nhìn hắn một hồi rồi nói:
“Nếu trẫm để Thận vương tham dự yến, con nghĩ thế nào?”
Thiệu Trần cau mày, không trả lời Yến Đế, ngay sau đó quỵ xuống đất cáo lỗi:
“Nhị ca là huynh trưởng của nhi thần, là tấm gương về mọi mặt của nhi thần, phu tử đã nói 'Tự biết lấy mình, không ai có lỗi; tự mà xem, tất cả đều sai', Nhị ca đã bế môn ba năm rồi, nên cũng đã suy nghĩ thấu đáo.”
Yến Đế nghe xong cũng không tiếp lời, nhìn hắn từ trên xuống, một lúc lâu mới nói:
“Con phải nhớ cho kỹ, huynh trưởng của con không chỉ có mình Thận vương.”
Ẩn ý trong lời Yến Đế khiến cho lưng Thiệu Trần toát đầy mồ hôi, đành phải quỳ xuống cười lúng túng.
Yến Đế không tỏ rõ ý, cười nhạt, đi lên đài cao, Thiệu Trần quỳ dưới đài đến trưa.
“Điện hạ đây là chuẩn bị đi kia?”
Trạch Vũ đi theo sau Thiệu Trần, nghển cổ về phía trước hỏi hắn. Thiệu Trần không nói lời nào đi về hướng ngược với điện Nghi Doanh.
Đi thẳng ra khỏi cửa cung tới thiên cung, Trạch Vũ mới biết Thiệu Trần muốn Thiếu phủ.
“Điện hạ tới Thiếu phủ làm gì ạ?”
Trạch Vũ đuổi theo đi bên cạnh Thiệu Trần.
“Để nàng ấy dẫn bổn vương tới đế lăng.”
Thiệu Trần nhíu mày bước ra khỏi cửa cung.
“Nhưng mà... Ngài còn chưa bảo Thiếu lệnh tới nha... Chúng ta còn chưa ăn cơm nữa điện hạ.”
Trạch Vũ vội nói.
“Huynh trưởng của con không chỉ có mình Thận vương.”
Những lời Yến Đế nói, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, mới nhớ ra hôm mà Hoàng huynh trưởng Thiệu Diễm ra đời là tiết xuân phân*.
*Tiết xuân phân là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 20 hay 21/3 và kết thúc vào khoảng ngày 4 hay 5/4
Năm trước cử hành xuân yến đều là vào tiết xuân phân, chắc là cũng có ẩn ý.
Yến Đế đang nhắc nhở hắn đừng quên Hoàng huynh trưởng sao?
Trong lòng Thiệu Trần bốc hỏa.
Trong Thiếu phủ đang nổi lửa nấu cơm, từ ngoài đã có thể ngửi thấy mùi thức ăn. Sáng sớm Trạch Vũ chưa được ăn, ngửi thấy mùi, bụng vô thức réo lên.
Lúc A Huy dẫn hắn tới chính đường, Lục Sinh Lương còn đang ngủ ngon trong phòng, nên đành phải mời Thiệu Trần đến Lục viên sau chính đường, nhanh chóng chạy đi tìm Thẩm Tẫn Hoan.
Lục viên là một thảm cỏ xanh ngay ngắn, nhìn thoáng sẽ không thấy được con đường ẩn trong sân vườn. Lục Sinh Lương thấy ở sân bày rất nhiều chậu cây cảnh, đặc biệt nhất là cây cổ thụ với bộ rễ chằng chịt ở chính giữa Lục viên, ở trên bày chậu cây thông già, lá thông màu sẫm lại nhỏ, không ngờ cây cảnh trong vườn lại nghiêng sang một bên như đón khách, như tóc mây, sinh trưởng ngay ngắn ở nơi đó, tựa như lạc lõng.
*Nguyên bản “Di thế độc lập”: Là thành ngữ, ý chỉ người sống tách biệt với thế giới.
Bên phải là Hải Đường Uyển, gaio nhau có một đường thẳng, đằng sau chính là Nam lâu. Ám vệ nói Thẩm Tẫn Hoan ở Nam lâu, Thiệu Trần ngẩng đầu nhìn lên, nhưng lại thấy nàng đi từ hướng khác tới.
Một bên tay áo còn đang xắn lên, cánh tay trắng trẻo dính cao thảo dược màu xanh đen. Nhìn sắc mặt nàng cũng biết là đang bận rộn mà bứt ra.
“Vi thần tới tiếp giá muộn, Thái tử điện hạ thứ tội!”
Thẩm Tẫn Hoan đứng không vững, lảo đảo rồi mới đứng yên được.
Thiệu Trần nói thẳng:
“Ngươi không đến Đông cung phục mệnh sao?”
“Hả?”
Thẩm Tẫn Hoan đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhớ lại xem là chuyện lúc nào.
“Cần ta mời ngươi à?”
Thiệu Trần lạnh lùng nhìn nàng.
Không phải tới đưa địa đồ cho hắn sao? Thẩm Tẫn Hoan nháy mắt.
Thẩm Tẫn Hoan ho khẽ rồi thấp giọng nói:
“Hôm trước đã đưa địa đồ tới Đông cung rồi ạ.”
“Ngươi muốn ta tốn thời gian để tự nghiên cứu à?”
Thiệu Trần hít sâu một hơi.
Thẩm Tẫn Hoan không hiểu sao mình lại trở thành nơi trút giận, nghiêng đầu nhìn Trạch Vũ, đối phương cũng lắc mạnh đầu không hiểu chuyện gì.
“Là sơ sót của vi thần, xin Thái tử điện hạ bớt giận, sau khi dùng bữa vi thần sẽ tới Đông cung ngay.”
Thẩm Tẫn Hoan không biện minh, cười nhẹ.
Thiệu Trần thấy nàng cười, lửa giận nói tắt là tắt, vẻ mặt lại trở nên trêu đùa.
“Sơ sót? Vậy sao ngươi xử lý công vụ mà người lại dính đầy vụn thuốc?”
Thiệu Trần nói.
“Bởi vì... .”
Thẩm Tẫn Hoan há miệng, á khẩu không trả lời được.
“Nói dối* ta thì phải bị phạt.”
*Nguyên bản “hốt du” (忽悠), là phương ngữ cùng Đông Bắc Trung Quốc, chỉ người chuyên nói khoác, khoe khoang.
Thiệu Trần cau mày nói.
Chẳng lẽ đây chính là nghiệt duyên sao?
Thẩm Tẫn Hoan khẽ thở dài nói:
“Điện hạ, ngài là đang tranh cãi vô lý.”
“Ta tranh cãi vô lý? Ngươi cứ xem lại mình đã dám phạm thượng bao nhiêu lần rồi?”
Thiệu Trần cười nói.
“Nếu điện hạ đến tìm vi thần để cãi vã, vậy thì hôm nay không đúng lúc rồi, vi thần còn có một người đang bị thương, mạng người quan trọng.”
Thẩm Tẫn Hoan nói mà không hề kiêng kị.