Yến Đế nói:
“Vậy ngươi nói xem, trẫm nên ban hôn thế nào, mới không uổng thịnh yến lần này?”
Thái Hành chắp tay, ánh mắt như liếc về phía Thẩm Đan Thanh:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy phải xem Thượng thư đại nhân có đành lòng không.”
Từ Tĩnh Viện cười nói:
“Đương nhiên là phải lưỡng tình tương duyệt*, bệ hạ phải cân nhắc kĩ nhé.”
*Lưỡng tình tương duyệt hai bên đều có tình cảm với nhau
Vừa dứt lời, mọi người đều biết sắp xảy ra chuyện gì, chờ Yến Đế nói.
“Mấy năm gần đây Ly quốc, có ba vị sứ giả tới cầu thân với trẫm,” Yến Đế cười nhẹ, ánh mắt không hề gợn sóng, “Muốn trẫm hứa trưởng nữ Thẩm gia cho Thế tử.”
Du Bạch và Thẩm Thường An vốn ngồi đối mặt cách xa nhau, lúc Yến Đế nhắc tới họ thì cả hai bỗng ngẩng đầu lên nhìn nhau, Thẩm Thường An xấu hổ, mặt đỏ tới mang tai, rồi cúi đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lúc yến tiệc trở nên yên tĩnh, mọi người đều hướng mắt về hai người.
Thẩm Thường An rụt về sau ái, cho dù biết là lấy lá che mắt*, nhưng vẫn mượn tấm lưng rộng lớn của Thẩm Đan Thanh để che đi bản thân.
*Nguyên bản “Nhất diệp chướng mục”: dùng để ví trước mắt bị một vật nào đó che lấp, nhìn không thấy.
Thẩm Tẫn Hoan kinh ngạc, so với Triệu thị, Thẩm Tẫn Hoan càng muốn để Thẩm Thường An gả tới Ly quốc. Chuyện này vốn là ván đã đóng thuyền*, đã một chân bước ra cửa.
*Ván đã đóng thuyền: chuyện đã xong rồi, không thể thay đổi được nữa.
Mặt khác, nàng và Thẩm Đan Thanh có cùng suy nghĩ —— sợ là liên hôn chính trị. Núi cao đường xa cũng không nỡ, ai biết được Thẩm Thường An tới Ly quốc có sao không.
Vương thất Ly quốc không đơn giản, hậu cung của lão Du vương có 125 vị giai lệ; Hoàng tử thành niên thì có tám vị, còn Hoàng tử chưa quan lễ* thì càng nhiều hơn.
*Quan lễ: Nghi thức đội mũ cho con trai thời xưa, khi tròn 20 tuổi, tức là tuổi thành niên.
Thẩm Tẫn Hoan cau đôi mày thanh tú. Tại sao ba năm qua Yến Đế không đồng ý, sao phải chờ tới bây giờ?
Có lẽ là vì chuyện Yến Đế từng lợi dụng Thẩm gia dẫn dụ Triệu thị, nên Thẩm Tẫn Hoan nghi ngờ với quyết định của Yến Đế. Nàng cảm thấy Yến Đế cố ý lợi dụng Thẩm Thường An để dò xét xem Ly quốc có thật lòng duy trì mối giao hảo giữa hai nước không.
“Thánh thượng, thần thật lòng với Thẩm Thường An, có trời đất chứng giám.”
Du Bạch bước nhanh đến trước điện, nhân cơ hội châm thêm lửa.
Thẩm Tẫn Hoan thấy sắc mặt Lý Tĩnh Dao ngày càng càng khó.
“Bệ hạ, nếu nhân duyên tốt này có thể thành, thế gian có thêm một đôi thần tiên quyến lữ thì cũng là chuyện tốt.”
Trương Tương Quốc đứng dậy vái lạy Yến Đế.
Chuyện tốt đương nhiên là tốt rồi, nhưng nếu cứ kéo dài thì lại không có kết quả tốt.
“Tất cả đều do Thánh thượng làm chủ.”
Thẩm Đan Thanh phá vỡ sự yên lặng, lý lẽ rõ ràng, lên đến nước này rồi, sớm đã không còn là chuyện mà trưởng bối Thẩm gia có thể làm chủ nữa.
Thẩm Thường An cũng đứng dậy, cúi đầu hành lễ với Yến Đế.
“Trẫm sẽ tác thành cho một giai thoại.
Yến Đế cất giọng, hôn sự của Thẩm Thường An đã được quyết định như vậy.
Quần thần đồng loạt đứng dậy nâng ly, thi lễ chúc mừng.
Giữa mấy trăm người, Thẩm Thường An ngơ ngác xá lạy, há hốc miệng.
Thẩm Tẫn Hoan không thấy vẻ mừng rỡ trên mặt tỷ ấy, lại thấy vẻ mặt Du Bạch vô cùng vui mừng, cảm thấy kỳ lạ một cách khó tả.
Trong giây phút quan trọng này, Lục Sinh Lương lại ngủ gục. Thẩm Tẫn Hoan đẩy một cái đánh thức ông ấy, vẻ mặt ông ấy mơ màng đứng dậy giơ chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Cho đến ngọ yến kết thúc, Yến Đế cũng không nhắc lại chuyện ban hôn.
Chẳng lẽ là Thẩm Khuynh Ninh thoát được một kiếp?
Thẩm Tẫn Hoan đi theo Lục Sinh Lương loanh quanh một vòng, nghe bọn họ nói mấy lời khách sáo đến chán luôn, phải mượn cớ đi tìm Thẩm Thường An chúc mừng mới thoát thân được.
Không thấy Thẩm Thường An đâu nhưng lại thấy Thái Linh Nhi và Thẩm Khuynh Ninh.
Bắc cung trong có một đình Thái Nhiên bát diện linh lung*, do tám cây cột sơn màu nâu và mái ngói lưu ly màu đỏ thẫm tạo thành, trong đình có một bàn với bốn băng ghế đá được xếp xung quanh, tạo thành một vòng.
*Bát diện linh lung: sự hoàn hảo tuyệt vời
Bởi vì đình nằm ở giữa hồ, có một con cầu nhỏ cong cong uốn lượn dẫn tới đình, cho nên rất ít người sẽ rảnh rỗi đến ngồi.
Thẩm Tẫn Hoan nhìn kĩ lại, hai người đang đứng trên đình Thái Nhiên, chính là Thái Linh Nhi và Thẩm Khuynh Ninh.
Trong cung yến mấy năm trước, Thái Linh Nhi vẫn còn là một tiểu nha đầu đi theo sau Bao Thanh Đan, bảo sao nghe vậy. Bây giờ Bao Thanh Đan đã bị lưu đày từ lâu, còn Thái Linh Nhi thì không biết lại học từ đâu cái thói coi trời bằng vung.
Thẩm Khuynh Ninh đắc tội với bọn họ vì thân phận chỉ là thứ xuất mà leo được tới nơi trang nhã, ở bên ngoài thì không thể ngang ngược như ở nhà, nên đã chọc cho đỏ cả mắt.
Thấy hai người họ hình như đang cãi nhau, Thẩm Tẫn Hoan chạy nhanh tới. đúng lúc đi qua thì thấy Thái Linh Nhi giơ tay lên đánh, Thẩm Tẫn Hoan lao qua ngăn cản theo bản năng, ăn một cái tát thay cho Thẩm Khuynh Ninh.
Cái tát này Thái Linh Nhi đã dùng hết sức, đánh rơi cả cây trâm đá bích tỷ của Thẩm Tẫn Hoan.
Thái Linh Nhi ngẩn ra, ấp úng nhìn Thẩm Tẫn Hoan.
Má trái của Thẩm Tẫn Hoan nóng bừng, nhưng không đau, chẳng qua là thấy lỗ tai như bị vào nước vào, một lát sau mới nghe được.
Thẩm Khuynh Ninh vội xoay Thẩm Tẫn Hoan qua, bàn tay lạnh như băng sờ lên má trái sưng đỏ của nàng.
Thẩm Khuynh Ninh tức giận, vung tay đánh Thái Linh Nhi một cái còn ác hơn. Thái Linh Nhi mù mà mù mờ, không phản ứng kịp gục lên lan can.
“Ngươi!”
Thái Linh Nhi hung hăng nhìn qua.
Thẩm Khuynh Ninh trợn mắt nhìn nàng ta, giật lệnh bài Thiếu lệnh của Thẩm Tẫn Hoan, đạp lên ghế để lấy đà, tung người nhảy xuống hồ.
Thẩm Tẫn Hoan nhào qua theo bản năng, lúc này cả người Thẩm Khuynh Ninh đã lao xuống.
Tia nước trên mặt hồ bắn tung toé lên mặt nàng. Nàng bị giật mình, những hình ảnh sinh ly tử biệt ở kiếp trước lập tức ùa tới, hiện rõ sờ sờ khiến đầu nàng như muốn vỡ ra.
“Thẩm Khuynh Ninh!”
Thẩm Tẫn Hoan hoảng hốt.
Mắt Thẩm Tẫn Hoan đỏ bừng, bước lên ghế định nhảy xuống theo, nhưng lại bị một lực mạnh từ đằng sau kéo lại, quay về mặt đất.
“Ngươi điên rồi à? !”
Thiệu Trần không kiềm chế được hét lên.
Thẩm Tẫn Hoan đang nặng đầu nên hoàn toàn không nghe được âm thanh xung quanh, ngây người đứng trong đình nhìn động tĩnh trên mặt hồ.
Người trên bờ thấy đám người Thái tử chạy tới bên vờ, một lát sau lại thấy có một người nhảy xuống, rối rít đứng quanh hồ vây xem.
“Ngươi tránh ra!”
Không biết Mộ Khinh Hàn chạy từ đâu ra, vẫn mặc quân trang chưa thay, kéo Trạch Vũ ở bên cạnh định nhảy xuống, cởi hồng bào rồi nhảy xuống.
Lúc này đã kinh động tới không ít người, thấy Yến Đế và một các phi tần đi tới từ xa.
Thẩm Tẫn Hoan không ngừng an ủi bản thân rằng tài bơi lội của Thẩm Khuynh Ninh rất tốt, Mộ Khinh Hàn cũng bơi lội rất giỏi, nhất định sẽ không sao.
Tiếng tim đập vang vọng trong thân thể trống rỗng, đập uỳnh uỳnh vào đầu.
Mặt hồ cách đó không xa cuối cùng cũng có gợn sóng, không lâu sau có hai cái đầu ló lên, mọi người chạy tới bên bờ Tây.
Tim Thẩm Tẫn Hoan dâng đến họng, tránh khỏi cái tay đang giữ tay nàng, liền chạy tới hướng đó.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Thẩm Tẫn Hoan xách váy bước vào trong vũng bùn, cũng may mà bên hồ có trồng bãi cỏ, nên không có chỗ bị lún.
Thẩm Tẫn Hoan cùng mấy ma ma vội vàng xuống giúp Mộ Khinh Hàn đưa Thẩm Khuynh Ninh từ dưới nước lên bờ.
“Thẩm Khuynh Ninh!”
Lòng Thẩm Tẫn Hoan như lửa đốt, vỗ lưng của tỷ ấy.
Thẩm Khuynh Ninh quay mạnh sang một bên, chống xuống đất ho khan.
Chi Đồng cầm áo choàng sạch bao lấy Thẩm Khuynh Ninh, Thu Văn đi sát theo sau muốn giúp Mộ Khinh Hàn cởi khôi giáp rồi mặc áo choàng nhung dày lên, nhưng lại bị Mộ Khinh Hàn cầm lấy để lau mặt.
“Thẩm Khuynh Ninh... Bổn cô nương mới quay về, chưa uống nước, chưa ăn cơm, ngươi đã ra đề lớn như vậy cho ta, được lắm!”
Mộ Khinh Hàn ngồi dưới đất thở hổn hển rồi nói, “Ta còn tưởng Thẩm Tẫn Hoan xuống nhảy hồ, làm ta sợ đến run người!”
Đông chí ấm áp, lạnh cho đến giữa tháng Ba.
Hồ nước này lạnh như băng, cả người Thẩm Khuynh Ninh như cục đá vậy, môi hai người lạnh đến tím bầm.
Thẩm Tẫn Hoan còn chưa hoàn hồn đau lòng nhìn hai người:
“Mau tới noãn các làm ấm người đi.”
Yến Đế và Từ Tĩnh Viện ở trên bờ nhìn thấy, Thẩm Khuynh Ninh thở hổn hển ngồi dậy, xòe tay ra —— một cây trâm bích tỷ và lệnh bài Thiếu lệnh.
Thấy nàng chậm chạp không nhận, Thẩm Khuynh Ninh giơ tay lên một cách khó khăn, cắm cây trâm lên sau gáy nàng, dưới một cây trâm khác, cười nói:
“Vốn dĩ đã không đeo nhiều đồ trang sức rồi, còn đeo ít hơn nữa thì sẽ khó coi lắm.”
Thẩm Tẫn Hoan bỗng yên tĩnh lại nhìn tỷ ấy.
“Nhị tỷ, tỷ hù chết muội rồi!”
Cuối cùng Thẩm Tẫn Hoan cũng không kìm được mà bật khóc.
May mắn thay tất cả đều là giả, may mắn thay đã được làm lại lần nữa.
“Không được khóc! Lát nữa cứ nói là Thái Linh Nhi ném lệnh bài của muội, tỷ nhảy xuống hồ nhặt.”
Thẩm Khuynh Ninh thấp giọng nghiêm mặt nói.
Thẩm Tẫn Hoan gật đầu, không nói nên lời.
Sau khi đưa hai người tới noãn các, Thẩm Tẫn Hoan mới tỉnh táo lại, khóc đến sưng că mắt bị Thẩm Khuynh Ninh và Mộ Khinh Hàn cười nhạo.
“Ngươi đúng thật là, nói nhảy là nhảy.”
Mộ Khinh Hàn chê bai nhìn Thẩm Khuynh Ninh.
“Phải sử dụng chút khổ nhục kế, để lúc quay lại còn đạp lên đầu nàng ta.”
Thẩm Khuynh Ninh lại gần đống lửa, quấn chặt chăn.
Hai người vây quanh đống lửa, không nói một câu, trông thật hài hòa. Hiếm khi Thẩm Khuynh Ninh không nói móc Mộ Khinh Hàn.
Thẩm Tẫn Hoan thay bộ quần áo trông không khác lúc trước, để Chi Đồng đánh phấn làm má trái sưng đỏ hơn, sau đó cầm lệnh bài mà dây tua rua còn nhỏ nước tới điện Hoa Âm gặp Yến Đế.
Sau khi xảy ra chuyện này, phu nhân quý gia vốn chuẩn bị về phủ cũng ở lại, ở ngoài điện dài cổ nhìn vào trong.
Thấy mặt Thẩm Tẫn Hoan đỏ bừng thì đều bị sợ hết hồn, không khỏi chép miệng tiến lên an ủi, Thẩm Tẫn Hoan chỉ cười cám ơn.
Vừa mới bước vào đại điện, Thẩm Tẫn Hoan đã quỳ xuống, giấu kĩ mặt đi, “Vi thần tội đáng muôn chết, xin bệ hạ phạt nặng!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Thường An không quan tâm kéo Lý Tĩnh Dao hỏi.
“Ngươi nói đầu đuôi ra đi.”
Yến Đế ngồi ở trên cau mày nói.
Thái Linh Nhi khóc chạy lên trước, quỳ xuống, chỉ vào khuôn mặt sưng đỏ của mình rồi nói:
“Bệ hạ, Thẩm Khuynh Ninh đánh thần nữ, ngài nhìn mặt thần nữ đi.”
“Mặt của một đại cô nương mà bị đánh đến như này, sau này bị để lại sẹo thì đâu có được! Xin bệ hạ nghiêm trị Thẩm Khuynh Ninh!”
Chủ mẫu Thái gia Chu thị quỳ xuống, nước mắt lưng chòng.
“Là Thái Linh Nhi đánh vi thần, Thẩm Khuynh Ninh không nhịn nổi mới làm nàng ta bị thương, nếu bệ hạ không tin thì nhìn mặt vi thần là biết.”
Thẩm Tẫn Hoan ngẩng đầu lên, để lộ má trái sưng đỏ trước mặt mọi người, người sáng suốt nhìn vào là biết nàng bị nặng hơn.
Thẩm Thường An tiến lên trước, không dám chạm vào:
“Ông trời của ta ơi, sao lại đánh đến mức này cơ chứ!”
Lục Sinh Lương đang ngồi trên ghế, giận đến mức nhảy cẫng lên, chỉ vào Thái Hành nói:
“Tự ngươi nhìn mà xem, rốt cuộc là ai làm khuê nữ nhà ai bị thương!”
“Ngươi nói bậy! Ta không đánh ngươi!”
Thái Linh Nhi nói dối.
“Thái cô nương, nói láo không tốt đâu.”
Du Bạch khoan thai nói, “Lúc xảy ra chuyện, ta và Thái tử điện hạ, còn có Vương thế tử Hung Nô đều ở bên bờ, đúng thật là đã nhìn thấy ngươi ra tay đánh Thẩm thiếu lệnh trước.”
Thái Linh Nhi chột dạ, biết rằng mình ra tay trước, nhưng ngoài miệng lại không muốn thừa nhận, “Là nàng ta xông lên! Ta chỉ nhất thời thất thủ thôi!”