Dưới hiên, Hoa Dương buồn ngủ nắm tay áo Cố Hạnh Chi đi vào phòng của mình.
Cố Hạnh Chi không hề phản kháng, để mặc cho nàng túm, chỉ đợi nàng sắp xếp xong hết thảy rồi vứt giày thêu bò lên giường thì chàng mới rút tay phải về để buông màn cho nàng.Tính toán xong xuôi, Hoa Dương giả vờ sột soạt trong tịnh phòng một lát rồi khi đi ra thì lấy một cái khăn thấm nước, trộm nhét trong tay.Vào thời điểm mấu chốt như thế, đầu sỏ gây tội trong lòng ngực còn đang kinh hoảng, vô thức đưa tay ra.“Ngồi xuống đã.”
Nhưng cái móc ngọc chưa kịp gỡ xuống thì Cố Hạnh Chi đã thấy bên hông căng chặt, vừa cúi đầu thì thấy vạt áo nằm trong tay tiểu cô nương.Nhưng mà…Hai người cứ giằng co một lát cho đến khi bên tai có tiếng khóc nức nở.
Cố Hạnh Chi đành bó tay toàn tập.Giọng nói vừa mềm mại nhưng cứng đờ, tựa như đang răn dạy một con vật nhỏ không nghe lời.
Người trước mắt vẫn còn đang kinh ngạc, đôi mắt đẫm lệ nhìn chàng, không nói câu nào nhưng đầu ngón tay lại run run như những chiếc lá mềm bị gió đêm thổi qua.Trong phòng lại vang lên những tiếng động hỗn loạn.
Đêm khuya im ắng, ánh đèn cô đơn mờ ảo, Cố Hạnh Chi sửng sốt, nhất thời chàng hiểu ra ý của nàng.Cố Hạnh Chi xoa xoa cái trán đau nhức, cuối cùng cũng chịu thua, “Muội ngủ đi, ta ở đây cùng với muội.”Càng kì lạ hơn là cảm giác này quen thuộc đến lạ lùng đối với người chưa từng thân mật với người con gái nào như chàng.
Thậm chí chàng còn nhớ rõ cảm xúc khi vân vê trên tay hai quả nho trên đỉnh mềm mại kia, mùi vị của nó ở trong miệng chàng…Trong lòng lo lắng nên hành động bắt đầu vội vã cấp bách.
Cố Hạnh Chi tìm nơi phát ra âm thanh, đi được hai ba bước thì đến được bên tủ bày đồ bình phong, quả thực là có chạm phải mấy mảnh vỡ nhỏ sắc bén.
Đây có nghĩa là không muốn chàng đi.Cửa sổ phía sau tủ đứng không đóng, cũng may đêm mưa không trăng, nên không có ánh sáng lọt vào.
Như vậy nàng chỉ cần tắt ngọn đèn phía sau Cố Hạnh Chi là được.“Ư…” Trong cổ họng phát ra một tiếng kêu nhỏ, Hoa Dương giả vờ như mới tỉnh dậy, cái tay nắm lấy tay áo Cố Hạnh Chi kéo kéo.
Cố thị lang luôn luôn bình tĩnh và quyết đoán bỗng hoảng, chiếc móc ngọc trong tay rơi ra, gõ vào khung giường phát ra âm thanh nghẹt thở.
Hai người bên cạnh giường lẳng lặng nhìn nhau, bầu không khí bỗng kiều diễm khó tả.Quả nhiên người cúi đầu đọc sách quay đầu lại.Ừm, nhất định vấn đề là ở hắn.
Tim Cố Hạnh Chi đập loạn xạ, chàng dời ánh mắt rồi nói: “Tối nay ta sẽ sắp xếp gia phó gác đêm ngoài phòng cho muội, đừng lo.”Một cảm giác mềm mà ấm áp xuyên qua lớp vải khiến chàng đột ngột lùi về sau vài bước.
Trọng tâm của Hoa Dương bị chàng làm lung lay, khó khăn nhảy xuống giường, cũng may là chàng nhanh nhẹn ôm đỡ lấy eo nàng.Nhịp tim khó khăn lắm mới ổn định rồi lại bỗng chốc mất kiểm soát, Cố Hạnh Chi chỉ cảm thấy bên tai ù ù, dường như có thứ gì đó sắp tuồn ra.Lúc này, Cố Hạnh Chi thậm chí còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì nghe thấy tiếng động kinh hãi ở phía sau.
Đầu tiên là tiếng đồ vật rơi xuống đất vỡ nát, rồi sau đó là tiếng xé lụa ngắn nhưng rõ ràng.
Cái tay túm vạt áo chàng buông lỏng ra một lát rồi lại nắm chặt.—
“…” Tiểu cô nương không nghe lời, nhưng Cố Hạnh Chi không hề thấy tức giận gì, vẫn ôn hoà giải thích: “Ta không được ở chỗ này lâu đâu.”Cố Hạnh Chi không hề phản kháng, để mặc cho nàng túm, chỉ đợi nàng sắp xếp xong hết thảy rồi vứt giày thêu bò lên giường thì chàng mới rút tay phải về để buông màn cho nàng.Một tiếng “rầm”, có người vấp phải, chân đèn lăn đi, cả phòng lập tức chìm vào bóng tối vô biên.
Nhưng mà người trước mặt dường như không hiểu lời chàng, bàn tay nắm chặt đến mức trắng lên đột nhiên khẽ động vài cái, nàng như phát giận ra lệnh cho chàng ngồi xuống.Chàng định hít sâu một hơi nhưng khi lồng ngực phập phồng hít thở thì mới kinh ngạc phát hiện cơ thể mềm mại của người con gái đang úp lên mình.
Cố Hạnh Chi không nhúc nhích, Hoa Dương kéo chàng không chịu buông tay.Ôm chặt eo và bụng, chàng ôm nàng lăn qua bên cạnh, né tránh các mảnh sức đầy dưới đất, lấy mình đỡ dưới cho nàng.
Hai người cứ giằng co một lát cho đến khi bên tai có tiếng khóc nức nở.
Cố Hạnh Chi đành bó tay toàn tập.Khi chàng vừa xoay người thì ánh nến trên đủ đứng bị tắt mất.
Đối với việc con gái khóc lóc, Cố thị lang văn võ song toàn thật sự không còn cách nào khác.
Với kinh nghiệm 26 năm không dài cũng không ngắn của chàng, người phụ nữ thân với chàng nhất có lẽ là mẫu thân, nhưng đó cũng chỉ là quãng thời gian 10 năm ngắn ngủi.Đồ vật không quan trọng, nhưng Cố Hạnh Chi lo nàng không nghe được gì nên không biết nguy hiểm ở chỗ nào.
Lỡ bị các mảnh sứ cứa vào chân thì chắc chắn sẽ đổ máu.Cố Hạnh Chi duỗi tay ra bắt lấy, đột nhiên cảm thấy có một người đang húc thẳng vào mình.
Lúc hoảng loạn, chân nàng vướng vào chàng nên hai người cùng nhau ngã xuống.
Suy nghĩ mơ hồ vụt qua, Cố Hạnh Chi không để tâm đến nữa, không biết tiểu cô nương đã đỏ mắt từ bao giờ, ngồi quỳ trên giường, hai tay vòng lấy eo chàng.
Một cảm giác mềm mà ấm áp xuyên qua lớp vải khiến chàng đột ngột lùi về sau vài bước.
Trọng tâm của Hoa Dương bị chàng làm lung lay, khó khăn nhảy xuống giường, cũng may là chàng nhanh nhẹn ôm đỡ lấy eo nàng.
“Ưm—”Tim Cố Hạnh Chi đập loạn xạ, chàng dời ánh mắt rồi nói: “Tối nay ta sẽ sắp xếp gia phó gác đêm ngoài phòng cho muội, đừng lo.”
Người trong ngực rên khẽ như có như không, khiến trái tim người nghe biến thành một quả hồng mềm.Mà bối rối như hiện giờ thì thật sự chính là lần đầu tiên.
Nhịp tim khó khăn lắm mới ổn định rồi lại bỗng chốc mất kiểm soát, Cố Hạnh Chi chỉ cảm thấy bên tai ù ù, dường như có thứ gì đó sắp tuồn ra.Cố thị lang luôn luôn bình tĩnh và quyết đoán bỗng hoảng, chiếc móc ngọc trong tay rơi ra, gõ vào khung giường phát ra âm thanh nghẹt thở.
Hai người bên cạnh giường lẳng lặng nhìn nhau, bầu không khí bỗng kiều diễm khó tả.Nhưng mà người trước mặt dường như không hiểu lời chàng, bàn tay nắm chặt đến mức trắng lên đột nhiên khẽ động vài cái, nàng như phát giận ra lệnh cho chàng ngồi xuống.Hoa Dương nuốt nước miếng.
“Ngồi xuống đã.”
Giọng nói vừa mềm mại nhưng cứng đờ, tựa như đang răn dạy một con vật nhỏ không nghe lời.Cái tay túm vạt áo chàng buông lỏng ra một lát rồi lại nắm chặt.
Hoa Dương bị chàng xách hai tay về lại trên giường, mắt mũi đỏ ửng, đôi môi bĩu ra, có vẻ như vừa muốn khóc vừa cứng đầu hiếu thắng, giống như là oan ức cực kì.
Cố Hạnh Chi xoa xoa cái trán đau nhức, cuối cùng cũng chịu thua, “Muội ngủ đi, ta ở đây cùng với muội.”Đối với việc con gái khóc lóc, Cố thị lang văn võ song toàn thật sự không còn cách nào khác.
Với kinh nghiệm 26 năm không dài cũng không ngắn của chàng, người phụ nữ thân với chàng nhất có lẽ là mẫu thân, nhưng đó cũng chỉ là quãng thời gian 10 năm ngắn ngủi.“Ưm—”
—Nhất thời chàng có chút ngơ ngẩn.
Nhưng xao động dưới bụng chàng, cùng với tư thế không kiểm soát được, nơi đó cứng mà nóng như lửa chống lên phần bụng mềm mại của nàng làm chàng đơ người không nhúc nhích, chỉ còn tiếng tim đập thình thịch.Hoa Dương dụi mắt, chỉ vào tịnh phòng thông phía sau phòng ngủ, sau đó buông tay áo chàng ra, đứng dậy cầm lấy ngọn đèn đi vào đó.Đêm khuya im ắng, ánh đèn cô đơn mờ ảo, Cố Hạnh Chi sửng sốt, nhất thời chàng hiểu ra ý của nàng.
Tiếng gõ mõ vang lên từ xa khiến ngọn đèn cô độc bên giường run lên.
Không biết ngoài cửa sổ trời đổ mưa từ lúc nào, tiếng tí tách như tiếng thì thầm trong đêm.Cố Hạnh Chi không nhúc nhích, Hoa Dương kéo chàng không chịu buông tay.“Ưm…” Một giọng mũi rất thấp truyền đến, tiếp đó là tiếng hít hà nhè nhẹ.
Hoa Dương chán nản trở mình, bộp chộp rồi đành phải nhìn người đàn ông trước mặt.Cố Hạnh Chi đang chuyên chú đọc sách nên vẫn chưa phát hiện.
Chàng chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua khi nàng đi ra.
Không ngờ cái sự “Ở cùng” mà mình dốc sức đổi lấy thì là ở cùng thật như trên mặt chữ.
Nàng trên trên giường, còn chàng ngồi bên cạnh giường, sự kết nối duy nhất của hai người chính là góc tay áo mà nàng túm nãy giờ…Không ngờ cái sự “Ở cùng” mà mình dốc sức đổi lấy thì là ở cùng thật như trên mặt chữ.
Nàng trên trên giường, còn chàng ngồi bên cạnh giường, sự kết nối duy nhất của hai người chính là góc tay áo mà nàng túm nãy giờ…
“Đệ nhất thiên hạ” trước giờ nhất định phải giành được chiến thắng bỗng có hơi nản lòng, âm thầm xem xét lại kỹ kịch bản của mình lần nữa.
Cho đến khi chắc chắn đó không phải là do nàng thì mới chuyển đầu qua nhìn người đang ngồi bên mép giường nàng, cúi đầu lật sách đã nửa canh giờ.Người trước mắt vẫn còn đang kinh ngạc, đôi mắt đẫm lệ nhìn chàng, không nói câu nào nhưng đầu ngón tay lại run run như những chiếc lá mềm bị gió đêm thổi qua.
Ừm, nhất định vấn đề là ở hắn.Cũng may Cố Hạnh Chi phản ứng nhanh, lúc nàng xông tới thì chàng đã ôm nàng.
Nhưng mà…
Trong lúc suy nghĩ, ánh mắt nàng dừng bên sườn mặt chàng đang được ánh nến hắt vào.Rõ ràng trông nàng gầy như thế nhưng bế lên thì không có cảm giác gầy trơ xương, mà là một sự mềm mại lẫn ấm áp thuộc riêng về phụ nữ.
Đặc biệt là hai phần mềm mại trước ngực nàng, bây giờ giống như hoá thành ngọn lửa dịu dàng thiêu đốt sự tỉnh táo của chàng, khiến trên lưng chàng hiện ra một tầng mồ hôi mỏng.Nhưng cái móc ngọc chưa kịp gỡ xuống thì Cố Hạnh Chi đã thấy bên hông căng chặt, vừa cúi đầu thì thấy vạt áo nằm trong tay tiểu cô nương.
Vì để không làm phiền lúc nàng ngủ nên trong phòng chỉ có một ánh đèn, đặt trên tủ đứng cao nửa người ở phía sau chàng.
Màn giường cũng chỉ là một tấm lụa trắng để chống muỗi, cũng không che khuất ánh sáng lờ mờ bóng chàng.Nhưng ngay sau đó hình ảnh hiện trong đầu chàng lại là tấm gấm vóc tốt nhất bị hơi nước mờ mịt nhuộm dần, dòng nước nhu hoà mang theo độ ấm, mượt mà không tỳ vết.Vì để không làm phiền lúc nàng ngủ nên trong phòng chỉ có một ánh đèn, đặt trên tủ đứng cao nửa người ở phía sau chàng.
Màn giường cũng chỉ là một tấm lụa trắng để chống muỗi, cũng không che khuất ánh sáng lờ mờ bóng chàng.
Nhưng cho dù là thế, xuyên qua ánh nến mê ly, Hoa Dương có thể nhìn thấy được ánh mắt trầm tĩnh tập trung cao độ của chàng.
Có vẻ chàng rất nhập tâm, gật đầu nhẹ, để vầng sáng tuỳ ý phác hoạ hình dáng hoàn mỹ của mình.“Đệ nhất thiên hạ” trước giờ nhất định phải giành được chiến thắng bỗng có hơi nản lòng, âm thầm xem xét lại kỹ kịch bản của mình lần nữa.
Cho đến khi chắc chắn đó không phải là do nàng thì mới chuyển đầu qua nhìn người đang ngồi bên mép giường nàng, cúi đầu lật sách đã nửa canh giờ.
Từ vầng trán xuống đến mũi, từ bờ môi xuống tới cằm rồi xuống tiếp đến yết hầu nhấp nhô, hết thảy tựa như mảnh giấy còn sót lại từ bức thủy mặc của danh gia đã bị xé toạc đi – nơi ấy có dãy núi trập trùng, có trăng thanh gió mát…
Hoa Dương nuốt nước miếng.Lúc này, dường như tủ bày đồ bình phong trước tịnh phòng bị xô phải.
Các bình sứ, bình ngọc bị rơi xuống vỡ đầy đất.Nàng vẫn luôn là người thích cái đẹp, nếu như một lang quân đẹp trai anh tuấn như vậy có vấn đề gì thì không những nhiệm vụ của nàng bị cản trở, thì trong đáy lòng nàng cũng cảm thấy tiếc thay cho tất cả phụ nữ trên đời này.
Nàng vẫn luôn là người thích cái đẹp, nếu như một lang quân đẹp trai anh tuấn như vậy có vấn đề gì thì không những nhiệm vụ của nàng bị cản trở, thì trong đáy lòng nàng cũng cảm thấy tiếc thay cho tất cả phụ nữ trên đời này.
Nghĩ thế, Hoa Dương âm thầm cắn răng, quyết định thử lại lần nữa.Người trong ngực thì không nghe, không nhìn thấy được nên vẫn còn hoảng sợ như cũ, chỉ có thể ôm chặt “tấm đệm” dưới thân mình, sử dụng cả tay chân, cả thân mình đều dán chặt lên khiến Cố Hạnh Chi không thể cục cựa.
“Ư…” Trong cổ họng phát ra một tiếng kêu nhỏ, Hoa Dương giả vờ như mới tỉnh dậy, cái tay nắm lấy tay áo Cố Hạnh Chi kéo kéo.Đây có nghĩa là không muốn chàng đi.
Quả nhiên người cúi đầu đọc sách quay đầu lại.
Hoa Dương dụi mắt, chỉ vào tịnh phòng thông phía sau phòng ngủ, sau đó buông tay áo chàng ra, đứng dậy cầm lấy ngọn đèn đi vào đó.
Cửa sổ phía sau tủ đứng không đóng, cũng may đêm mưa không trăng, nên không có ánh sáng lọt vào.
Như vậy nàng chỉ cần tắt ngọn đèn phía sau Cố Hạnh Chi là được.Nghĩ thế, Hoa Dương âm thầm cắn răng, quyết định thử lại lần nữa.
Tính toán xong xuôi, Hoa Dương giả vờ sột soạt trong tịnh phòng một lát rồi khi đi ra thì lấy một cái khăn thấm nước, trộm nhét trong tay.
Cố Hạnh Chi đang chuyên chú đọc sách nên vẫn chưa phát hiện.
Chàng chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua khi nàng đi ra.Người trong ngực rên khẽ như có như không, khiến trái tim người nghe biến thành một quả hồng mềm.Từ vầng trán xuống đến mũi, từ bờ môi xuống tới cằm rồi xuống tiếp đến yết hầu nhấp nhô, hết thảy tựa như mảnh giấy còn sót lại từ bức thủy mặc của danh gia đã bị xé toạc đi – nơi ấy có dãy núi trập trùng, có trăng thanh gió mát…
“Phụt—”“Yểu Yểu?” Cố Hạnh Chi buông quyển sách trên tay, lúc vừa gọi tên nàng là chàng mới nhận ra tiểu cô nương không nghe dược.Hoa Dương bị chàng xách hai tay về lại trên giường, mắt mũi đỏ ửng, đôi môi bĩu ra, có vẻ như vừa muốn khóc vừa cứng đầu hiếu thắng, giống như là oan ức cực kì.
Khi chàng vừa xoay người thì ánh nến trên đủ đứng bị tắt mất.
Lúc này, Cố Hạnh Chi thậm chí còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì nghe thấy tiếng động kinh hãi ở phía sau.
Đầu tiên là tiếng đồ vật rơi xuống đất vỡ nát, rồi sau đó là tiếng xé lụa ngắn nhưng rõ ràng.Hoa đào nở rộ trước mùa xuân ấm áp, vẻ đẹp không ai được ngắm nhìn.
Một tiếng “rầm”, có người vấp phải, chân đèn lăn đi, cả phòng lập tức chìm vào bóng tối vô biên.Đối với những người phụ nữ nịnh nọt để lấy lòng, Cố Hạnh Chi luôn có thể bình thản ung dung, đắn đo đúng mực.
Đối mặt với sự thay đổi đột ngột này, hai người dường như sững sờ một lúc, xung quanh im lặng, tiếng mưa đập vào mái hiên ngoài cửa sổ trở nên đặc biệt rõ ràng, tí tách tí tách làm người ta thấy bồn chồn không rõ.
Có gì hot? Chọt thử t.