Loạn Thần


Lòng bàn tay Cố Hạnh Chi đổ mồ hôi, lúc che mắt nàng còn hơi run rẩy.
Từ yêu sinh ra dục vọng, căn bản không thể khống chế được.
Huống hồ Cố Hạnh Chi đã mở miệng nói muốn cưới nàng, đối với chuyện như vậy hẳn sẽ không từ chối như lúc trước nữa.
Hoa Dương khẽ cắn môi, nàng duỗi tay vòng lấy eo chàng.
Sống lưng căng cứng, hô hấp nóng rực, Hoa Dương biết nam nhân trước mặt đã nhẫn nại đến cực hạn rồi, vì thế nàng thừa thắng xông lên, dùng bụng nhỏ nhẹ nhàng chà xát cự căn đã trướng ngạnh của chàng.
“Ưm...” Bên tai vang lên giọng nam khàn khàn trầm thấp.
Tuy nàng không nhìn thấy nhưng nàng biết, giờ phút này chắc chắn Cố Hạnh Chi đang dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng, bởi vì hơi thở gần trong gang tấc của chàng đột nhiên nóng và ẩm ướt hơn mấy phần.
Trường Uyên ca ca...
Nàng không tiếng động làm khẩu hình miệng, bàn tay bị chàng cố định trước ngực không ngừng viết:
Muội biết thành thân có nghĩa là gì, muội cũng muốn thân cận như vậy với Trường Uyên ca ca.
Đầu ngón tay dừng lại, Hoa Dương chạm phải một núm tròn tròn đang cứng lên.
Nàng nhớ lúc trước xem thoại bản người ta có nói rằng đầu vú nam nhân rất mẫn cảm, vì thế nàng búng nhẹ một cái, những ngón tay mềm mại nhẹ nhàng lướt qua đầu vú căng cứng của chàng.
Thứ đang chạm vào bụng nhỏ của nàng như trướng to thêm mấy phần.
Hai người cùng trầm mặc một lúc, cuối cùng bàn tay đang che mắt nàng cũng buông ra.

Nàng vừa mở mắt ra đã đối diện với đôi mắt đầy dục vọng của chàng.
“Muội thật sự...” Cố Hạnh Chi dừng một chút, dường như phải hạ quyết tâm rất lớn để hỏi: “Muội thật sự nghĩ kĩ rồi?”
Hoa Dương gật đầu.
“Không hối hận?”
Hoa Dương lại gật đầu.
Cố Hạnh Chi cảm thấy bộ dáng nàng nhìn khẩu hình miệng của mình đoán chữ thật sự rất đáng yêu, đáng yêu đến mức bất giác nhiễm có phần mị hoặc.
Giống như khoảnh khắc tiếp theo đôi môi đỏ mọng kia sẽ dán tới.
Trong phút chốc trái tim chàng bỗng đập rộn ràng, nóng như lửa.
Lúc này Cố Hạnh Chi mới biết rằng mình đã có ý niệm với Hoa Dương từ lâu.

Chỉ là lúc đó chàng quá giỏi về việc áp chế, tự lừa mình dối người nên những ý nghĩ đó chỉ thoáng qua.
Bây giờ nhớ lại mới biết trong quá trình hai người ở chung đã xảy ra không ít lần rung động.
Ánh nến bên người lay động một chút, chàng cúi người hôn lên môi Hoa Dương.
Cánh môi mềm mại run rẩy chạm vào môi nàng, nụ hôn này của Cố Hạnh Chi có thể nói là cẩn thận vô cùng.
Chàng thậm chí còn không duỗi đầu lưỡi, chỉ cọ xát một cách ôn nhu, thỉnh thoảng sẽ cắn môi nàng.
Nhưng theo hô hấp nóng rực, môi răng dần dần ẩm ướt, giữa hai người dường như mơ hồ bốc cháy lên một ngọn lửa, không khí trở nên ái muội kiều diễm hơn.
Không thể vãn hồi.
Hoa Dương lặng lẽ vươn đầu lưỡi, nàng không dám xâm nhập mà chỉ liếm môi chàng một vòng, lưỡi nàng ngay lập tức bị Cố Hạnh Chi quấn lấy.
Người ta hay nói rằng những người bình thường càng cứng nhắc, một khi chìm vào dục vọng sẽ càng trở nên càn rỡ hơn.
Nhưng Cố Hạnh Chi vẫn luôn bình tĩnh và kiềm chế.
Chẳng sợ giờ đây ý loạn tình mê, ngoại trừ hôn nàng, chàng không hề có bất cứ hành động nào khác.
Đương nhiên Hoa Dương sẽ không buông tha chàng dễ dàng như vậy.
Nàng duỗi tay ôm lấy vai Cố Hạnh Chi, tách hai chân ra rồi nhẹ nhàng kẹp lấy eo chàng.
Nàng nghe thấy một tiếng thở dài trầm thấp, như là sự bất lực và thoả hiệp.
Sau đó Cố Hạnh Chi hôn dọc theo sau tai, bên cổ, xương quai xanh, đi đến lồng ngực đang không ngừng phập phồng của nàng.
“Ưm...”

Ngực nàng chợt lạnh lẽo, một bên ngực bị bàn tay vẫn luôn an phận bên sườn eo nắm lấy.
Nhẹ nhàng xoa nắn, chậm rãi đưa đẩy.

Trên làn da trắng như tuyết, đóa hồng mai lặng lẽ nổi lên xuân sắc.
Cố Hạnh Chi thật sự dịu dàng và kiên nhẫn đến nỗi không thể bắt bẻ.
Mãi cho đến khi hai đầu vú của Hoa Dương bị nắn đến căng cứng, chàng mới cúi xuống dùng môi ngậm lấy đầu vú nàng.
Đầu lưỡi nóng ẩm và sần sùi đảo qua nhũ hoa và chỗ da nhạy cảm nhất, chàng còn ngẫu nhiên mút một cái, khoái cảm tê dại lập tức lan ra khắp cơ thể.
Hoa Dương không tự chủ được mà ưỡn thẳng lưng về phía trước, trong lòng bàn tay tạo nên một cung độ hoàn mỹ, giống như ánh nến trên đầu giường bị gió thổi qua.
Y phục bị cởi ra, rơi lả tả xuống đất như những tầng mây, chồng chất bên cạnh giường.
Sự âu yếm của Cố Hạnh Chi từ đầu đến cuối đều mang theo sự trân trọng, như thể đang tôn thờ sự ưu ái của Chúa với thân thể nữ nhân này.
Bàn tay nóng rực lướt qua bầu ngực, qua bụng nhỏ, rồi đi vào chân tâm đã sớm ướt nhẹp của nàng.

Trên âm hộ có vài sợi lông thưa thớt, trong khe thịt khít khao mơ hồ lộ ra ánh nước, Cố Hạnh Chi nhìn đến miệng đắng lưỡi khô.
Chàng vuốt nhẹ hai mảnh âm đế nhô lên, sau đó bẻ chúng ra để lộ hai cánh hoa kiều diễm bên trong.
Các ngón tay mơn trớn xâm nhập kiều nhụy được giấu dưới đóa hoa, chậm rãi đi vào một chút rồi rút ra.

Những ngón tay dần trở nên lấp lánh theo khe thịt đi đến tiểu hoa đế sung huyết cứng rắn phía trước cánh hoa.
Trên đầu ngón tay dính nước xuân ẩm ướt, Cố Hạnh Chi tìm được khối thịt mềm kia, chàng cẩn thận đẩy tầng da mỏng đang bao trùm phía trên ra rồi vuốt ve, khi nặng khi nhẹ, khi nhanh khi chậm.

Đó là bàn tay vừa cầm sáo tốn hương, vừa lật xem điển tịch.
Đó là bàn tay chấp bút chu sa, chỉ điểm triều chính.
Vậy mà giờ phút này nó lại ở dưới thân nàng, trân trọng âu yếm nơi tư mật nhất của nàng, đem lại cho nàng khoái cảm không gì sánh bằng.
Hoa Dương cảm thấy bản thân như bị đôi tay này dẫn vào hồ xuân với những gợn nước nhẹ, nước trôi theo từng cụm mà mạnh mẽ, khiến nàng lên xuống theo nó.

Giống như một trận kinh hồng thoáng qua, tê dại ngứa ngáy, thân thể đột nhiên trống rỗng.
Hơi thở dần trở nên gấp gáp, dưới ánh đèn mơ hồ, thứ đồ cứng cáp cũng hơi phiếm ra mồ hôi lấp lánh.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà, cảm thấy trời đất quay cuồng.
Trong lúc hoảng hốt, một đồ vật vừa lớn vừa nóng chống lên miệng huyệt tràn đầy nước xuân của nàng, đưa vào một tấc, rồi lại rút ra...
Cố Hạnh Chi nhẹ nhàng che chở người dưới thân, hai tay đặt trên hai vai nàng, ôm cả người nàng vào trong ngực.
Chàng đột nhiên kéo tay nàng, đặt ngón trỏ của nàng trước ngực mình, ánh mắt nhu hòa mà nồng nhiệt khóa chặt nàng, xấu hổ nói: “Muội thả lỏng một chút, nếu không thoải mái thì lập tức vẽ ở đây nhé.”
Nói xong, một nụ hôn rơi xuống giữa đôi mày của nàng, ôn hòa nói: “Chỉ cần muội vẽ, ta sẽ dừng lại ngay.”
“Nhớ kỹ chưa?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui