Loạn Thần


Trăng treo trên cao, hai ngọn đèn lồng đỏ thắm treo trước cửa Cố phủ lay động để lại hai vệt tối trên mặt đất, giống như ánh mắt ẩn trong bóng tối.
Hoa Dương kéo chặt mũ áo choàng trên đầu mình lại, nương theo bóng đêm nhảy vào trong Cố phủ.
Nàng sống ở nơi này cũng gần nửa năm, đã quen cửa quen nẻo cho nên rất nhanh đã tìm được tiểu viện của Cố Hạnh Chi.
Trong tiểu viện yên tĩnh, không một ánh đèn.
Bụi trúc Tương Phi vẫn rậm rạp như ngày xưa, bị gió đêm thổi phát ra tiếng xào xạc.
Hoa Dương có chút hoảng hốt, lúc đi ngang qua đó nàng mới phát hiện bên cạnh bụi trúc Tương Phi ấy xuất hiện thêm một cái ghế đu gỗ, đang bị gió thổi lung lay phát ra tiếng động rất nhỏ.
Nàng sững sờ một lúc, sau đó mới nhớ tới, hình như… Lúc hai người quyết định thành thân với nhau, Cố Hạnh Chi đã đề nghị làm cái ghế đu này.
Cảm xúc lúc này của nàng có chút vi diệu.

Giống như là trái tim bị nắm lên, bị nghiền qua nghiền lại, mang đến một chút chua xót ngọt ngào khó có thể miêu tả.
Ngón tay nàng lướt qua dây treo ghế đu, từng chút từng chút một, giống như là đang chậm rãi đo đạc lại.
“Meo ~”
Ở gần đó bỗng truyền đến một tiếng mèo kêu quen thuộc, Hoa Dương nhìn thấy một quả cầu màu vàng đang lăn lăn về phía nàng.

Sau đó quả cầu ấy dừng lại cách nàng ba bước chân, cảnh giác mà nhìn về phía nàng, vẫn là thái độ không mấy thân thiện giống như lúc ban đầu.
Có lẽ là do quay lại chốn cũ, trong lòng nàng còn có mấy phần tình cảm.
Hiện tại Hoa Dương thế mà lại phá lệ không xử lý nó, nàng còn thân thiện vẫy vẫy tay với nó.
A Phúc trừng to đôi mắt đen tròn xoe, lỗ tai xù lông giật giật vài cái, sau một lúc lâu mới cẩn thận tiến về phía trước một bước.
Hoa Dương cầm gáy nó, xách nó lên ôm vào trong ngực mình.

A Phúc chỉ hơi giãy giụa một chút, sau đó nhanh chóng thỏa hiệp.
Nó thức thời như thế làm nàng rất vừa lòng, nàng ôm mèo trong lòng ngực, vừa ngâm nga một bài hát vừa đi về phía phòng ngủ của Cố Hạnh Chi.
Cửa phòng khép hờ không bị cài then, trong phòng âm u không thắp đèn cũng không có người.

Hoa Dương sờ đến tủ thấp bên cạnh cửa, thắp một ngọn nến lên.
Soạt một tiếng, ánh nến được đốt lên, trong phòng sáng bừng, nhưng cảnh tượng trước mắt nàng lại cực kỳ xa lạ.
Nàng ngơ ngác nhìn bài trí trong phòng, nếu không phải vì chiếc giường mà nàng đã nằm ăn vạ rất nhiều lần vẫn còn ở đây, thì nàng thật sự sẽ nghĩ bản thân đã đi nhầm phòng.
Căn phòng vốn không rộng lắm hiện giờ lại bỏ thêm chút đồ vật, làm cho toàn bộ không gian bên trong phòng giống như bị lấp đầy.
Hoa Dương im lặng mỉm cười, buông A Phúc trong lòng ngực ra, giơ tay chạm vào những thứ đó.
Bức bình phong thêu hoa bốn mùa, cửu chuyển lung linh cầu, bộ bàn trà khắc hình hoa lê, tủ gỗ lê hoa bách bảo…
Những thứ này đều là đồ vật mà nàng tự tay viết xuống trên danh sách.
Cuối cùng tay nàng dừng lại trên giá áo của Cố Hạnh Chi.
Dưới đầu ngón tay là cảm giác mềm mại trơn tru, Hoa Dương nhớ tới đêm hôm đó, tay nàng mơn trớn theo tấm lưng dính đầy mồ hôi mỏng của Cố Hạnh Chi.
Đây là chiếc trung y mà đêm đó chàng đã mặc.
Nàng nhớ rõ sau khi bọn họ làm chuyện đó xong, chàng đã dùng chiếc áo choàng này bọc nàng lại, ôm nàng đi đến tịnh thất.
Trong tịnh thất mờ mịt hơi nước, thau tắm gợn nước, chàng nhẹ nhàng mà âu yếm ôm nàng vào trong ngực, giống như là ôm một trản đèn lưu ly mỏng giòn dễ vỡ.
Nghĩ đến đây, Hoa Dương lấy trường bào trên giá áo xuống khoác lên người mình.
Mùi hương chi lan mộc của chàng tỏa ra, còn rõ ràng sâu đậm hơn so với bất kỳ mùi hương nào.
Đó là một mùi hương cực kỳ tinh khiết dịu nhẹ, giống như là mùi hương của gỗ cây tùng được phơi dưới ánh mặt trời mùa đông, mang theo độ ấm chỉ thuộc về chàng.
Nàng chôn bản thân mình vào bên trong áo choàng, hít một hơi thật sâu.
Ngay lúc này chợt vang lên tiếng mở cửa.
Ánh trăng màu xanh trắng, chiếu vào thân hình cao lớn, tạo ra một cái bóng thật dài rơi xuống sàn phòng ngủ.

Chàng có chút mệt mỏi mà tiến vào, lúc thấy A Phúc đang đứng ở cửa bỗng ngẩn người.
Trong phòng không đốt đèn, ánh trăng trắng sáng xuyên qua hoa văn trên cửa sổ mà soi vào, dừng lại trên giá áo trống không, tạo ra một cái bóng cô tịch trên mặt đất.
Lúc này Hoa Dương mới kinh ngạc phát hiện bản thân nàng còn đang khoác áo của chàng, bàn tay túm lấy vạt áo hơi run lên, khẩn trương nín thở.
Cũng may, có lẽ hôm nay Cố Hạnh Chi quá mệt mỏi.

Bước chân chàng chỉ tạm dừng ở ngoài cửa một chút, sau đó liền lần theo ánh trăng đi vào tịnh thất.
“Rào” một tiếng, hơi nước mịt mờ tràn ra bên ngoài, mang theo hương đậu tắm (*) lan ra, biến thành mùi hương độc đáo giống như trận mưa bụi ở Giang Nam.
Hoa Dương tránh sau bức bình phong, lẳng lặng chăm chú nhìn chàng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Ánh trăng mông lung ái muội chiếu vào thau tắm đầy nước, mặt nước gợn sóng phản chiếu lên khuôn mặt của nam tử anh tuấn đang nhắm mắt.
Bàn tay của chàng xương khớp rõ ràng, đầu ngón tay thon dài mang theo bọt nước lăn xuống, tạo thành một vệt nước trong suốt trên chỗ cổ.
Nàng nhìn thấy ngón tay chàng dừng lại trên vết thương mà nàng để lại, thong thả chậm rãi vuốt ve, cứ lặp đi lặp lại như vậy giống như đang thưởng thức đồ vật yêu quý.
Tuy trong phòng tối tăm, nhưng nương theo ánh trăng chiếu vào, nàng có thể nhìn thấy rõ vết sẹo hơi nổi lên ở chỗ đó.
Miệng vết thương đã kết vảy, chỉ có một đường rất mỏng, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể thấy được.

Giống như phải suy nghĩ thật kỹ mới có thể nhớ lại được những chuyện trước đây của hai người bọn họ.
Mặt nước hơi gợn sóng dưới ánh trăng, những tia sáng lăn tăn xuyên qua bình phong chiếu rọi vào con ngươi trong mắt nàng.
Hoa Dương có chút buồn bã.

Bởi vì chỉ qua một thời gian ngắn nữa thôi, dấu vết duy nhất mà nàng lưu lại trên người chàng ước chừng cũng sẽ biến mất.
Ngoài cửa sổ trăng soi gió thổi, giữa hai người bọn họ chỉ cách một lớp bình phong cùng tầng hơi nước.
Gần trong gang tấc lại xa tựa chân trời.
(*): được dùng như xà phòng để tắm rửa, gội đầu, còn có thể dùng để giặt quần áo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui