Cố Hạnh Chi không biết bản thân đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.
Sau khi cơn buồn ngủ ập đến, một đoạn ký ức lại dũng mãnh tràn vào trong giấc mơ của chàng.
Vẫn là năm Thiệu Hưng thứ mười bốn, sau khi đợt đi săn mùa xuân ở Nam Kỳ và Bắc Lương kết thúc.
Ở Kim Lăng vừa mới vào hạ tiết trời đã rất nóng nực, cộng với tiếng ve kêu râm ran buổi trưa làm người ta hoa mắt khó chịu.
Cố Hạnh Chi vứt sách án (*) xuống, bực bội xoa xoa giữa mày.
Tần Chú đi theo bên cạnh chàng đã thức suốt một đêm, vốn đầu óc đang mơ mơ màng màng, bị động tác vứt sách án xuống của chàng dọa sợ, thân thể mềm nhũn ra suýt ngã xuống mặt đất.
Y hậm hực đỡ lấy cái bàn, liếc mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của người ngồi bên cạnh, tuy giận nhưng vẫn không dám nói gì, chỉ có thể thở dài một hơi để xả khí bực.
Cố Hạnh Chi lại giống như không nghe thấy gì, vẫn còn đang xoa nhẹ một lát, rồi lại cầm sách án lên.
“Cố hòa thượng,” Tần Chú cuối cùng không nhịn được mà mở miệng, ngữ khí ai oán nói: “Rốt cuộc thì huynh đang chấp nhất cái gì?”
Cố Hạnh Chi không để ý đến y, chỉ vứt tay Tần Chú ra rồi tiếp tục lật sách án ra xem xét.
Tần Chú bực sắp khóc, đành phải giật đồ vật trong tay chàng ra, tiện đà nằm bò ra án thư trước mặt hai người, nhét hết toàn bộ sách án dưới thân mình rồi nằm đè lên.
“Nàng ta chỉ là một thích khách nhỏ bé ngay cả tên cũng không biết, người chúng ta muốn tìm là kẻ tính kế phía sau màn, huynh bỏ ra nhiều công sức để tìm kiếm như vậy, cứ cắn chặt nàng ta không chịu nhả ra là có ý gì?”
Cố Hạnh Chi mặt không đổi sắc, bàn tay giống như muốn xốc bàn lên, làm Tần Chú sợ tới mức vội vàng nhảy xuống, sau đó thuận tay ôm chặt lấy eo chàng, vẻ mặt buồn bã nói: “Huynh xem nhiều sách án về án mạng giết người chưa được giải quyết như thế là để tìm cái gì? Rốt cuộc huynh muốn phá án hay chỉ đơn thuần là muốn tìm người thôi vậy?”
Cố Hạnh Chi nghe vậy, ánh mắt chợt tối sầm xuống.
Đúng thế, không biết ngày đêm, cứ lang thang không có mục tiêu mà tìm kiếm, rốt cuộc điều chàng muốn là phá án, hay chỉ đơn thuần là tìm được người kia thôi…
Chàng vẫn luôn ý thức được nặng nhẹ, mọi chuyện đều phải đúng mực, vạn sự phải suy xét đến đại cục.
Cứ không rõ nguyên do mà mù quáng lao đầu vào như vậy, xác thật là lần đầu tiên chàng làm từ lúc đi vào quan trường.
Đoạn ký ức với nàng đã ghi lại lần thất bại cay đắng nhất cuộc đời này của chàng.
Cho đến mấy ngày nay, Cố Hạnh Chi vẫn thường xuất thần, giống như không thể tin được những nụ cười xinh đẹp, sóng mắt lưu chuyển, phấn đấu quên mình, tình nùng ý mật…
Tất cả đều là giả.
“Tối hôm qua…” Cố Hạnh Chi nghẹn giọng mở miệng, chàng cảm giác như trái tim mình muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, “Nàng đã tới phủ của ta.”
Người ngồi đối diện vốn dĩ còn cà lơ cà phất nửa nằm bò trên bàn lập tức ngồi thẳng dậy, kinh ngạc nhìn Cố Hạnh Chi, một lúc lâu vẫn không nói ra lời.
“Vậy, vậy… Chẳng lẽ là nàng ta đang theo dõi huynh, muốn tìm cơ hội để giết chết huynh à?”
Cố Hạnh Chi lắc đầu, tầm mắt thâm quầng nhìn vào khoảng không cách người ba tấc, nhàn nhạt nói: “Nàng chỉ để lại vài thứ rồi rời khỏi, ta chưa thấy được nàng.”
“Nàng ta để lại cái gì?” Tần Chú hỏi, nhưng đáp lại chỉ có sự im lặng của Cố Hạnh Chi giống như mọi khi.
“Đại nhân!”
Ngoài cửa có thị vệ chạy vội vào, cúi đầu với hai người bọn họ rồi nói: “Thuộc hạ vừa nhận được tin tức, nữ thích khách mà đại nhân muốn tìm đã bị Đại Lý Tự bắt được, hiện tại đang bị giam giữ ở tử lao của Đại Lý Tự.”
Tần thị lang mấy ngày không ngủ, hiện tại vẫn còn mê man, người bên cạnh đã lập tức đứng dậy, ngữ khí nghiêm nghị hỏi, “Bắt được từ lúc nào?”
“Ước chừng là vào đêm hôm trước.”
Đêm hôm trước…
Trong lòng Cố Hạnh Chi bỗng trở nên trống rỗng, chàng mới phản ứng lại, ngày mà nàng bị bắt cũng đúng là ngày nàng tới phủ tìm chàng.
Cho nên sau khi rời khỏi Cố phủ nàng mới bị Lâm Hoài Cảnh bắt được.
Trái tim chàng có chút nặng nề, không thể nói rõ là cảm giác gì.
Chàng và Lâm Hoài Cảnh từ trước đến nay vẫn luôn đối nghịch với nhau, hiện giờ y bắt được nàng, chắc chắn sẽ tính đến chuyện đánh cho nhận tội, sau đó chuyển sang mưu hại chàng.
Dù sao thì hôn sự của hai người bọn họ đã sớm truyền khắp Kim Lăng.
Thật ra Cố Hạnh Chi cũng không sợ Lâm Hoài Cảnh bôi nhọ chàng vừa ăn cướp vừa la làng cấu kết với thích khách, mà chàng sợ rằng với tính cách ngang tàn tùy ý của Hoa Dương, căn bản sẽ không chịu thuận theo Lâm Hoài Cảnh, kết quả là…
“Chuẩn bị xe.” Sau khi phân phó cho thị vệ, Cố Hạnh Chi vuốt lại vạt áo bào, thần sắc nghiêm nghị đi ra khỏi Hình Bộ.
Cảnh tượng sau đó lại trở nên mơ hồ.
Cố Hạnh Chi chỉ nhớ mang máng bản thân mang người của Hình Bộ đi đến Đại Lý Tự, giằng co với Lâm Hoài Cảnh một trận, sau đó đến tử lao tìm ra người kia
Lúc từ biệt ở sông Tần Hoài, cho dù thế nào thì Cố Hạnh Chi cũng không ngờ rằng lúc hai người gặp lại nhau là ở tử lao của Đại Lý Tự.
Có gió lọt qua cửa sổ trên mái nhà thổi vào, làm khói đen của ánh lửa trên cây đuốc bay nghi ngút.
Ở trong góc tối đen của nhà tù, Cố Hạnh Chi thấy nàng đang an tĩnh ngồi dựa vào tường, hai mắt nhắm lại, thân mình mỏng manh giống như tờ giấy.
Áo dành cho phạm nhân trên người không có máu, nhưng khuôn mặt tái nhợt kia lại lộ ra sự yếu ớt của nàng.
Cố Hạnh Chi biết Lâm Hoài Cảnh muốn lấy nàng để hãm hại chàng, cho nên nhất định không dám tra tấn quá khoa trương, dù sao thì lời làm chứng của một phạm nhân người đầy thương tích cũng không hề có sức thuyết phục.
Có lẽ là nhận ra có người đang nhìn mình, người trong bóng tối chậm rãi mở mắt, con ngươi nhạt màu kia nhìn rõ người đến thì hơi ngẩn ra, sau đó chợt cười rộ lên, khóe mắt cong cong giống như ánh trăng treo trên bầu trời.
Trái tim đập rộn lên dưới ánh đèn mù mờ, người nào đó cuống quít xoay người sang chỗ khác, phân phó người mang nàng đi về theo.
Nhưng mà vẫn phải giam vào đại lao như cũ.
Hình ảnh trong mộng bỗng chốc chậm lại, Cố Hạnh Chi thấy bản thân mình đang đơn độc đi trên đường mòn tiến thẳng đến đại lao của Hình Bộ trong đêm khuya vắng.
Đêm đã khuya, ngoại trừ mấy thị vệ canh gác thì không còn người nào đang đi ở ngoài đường nữa.
Hai bên đường mòn treo vài đèn lồng thưa thớt, dầu đốt bên trong đã gần hết, tối tăm đến mức không chiếu được ra bóng người.
Cố Hạnh Chi cũng không rõ lúc đi trên đường bản thân mình đã suy nghĩ gì, chàng chỉ cảm thấy quá không chân thật, mỗi một bước đi đều giống như đang dẫm lên trên mây.
Ở trong đại lao có hai thị vệ trực đêm, đang ngủ gật dưới ánh đèn dầu đen mờ.
Trong đại lao cũng không rộng rãi, ngoại trừ buồng giam của nàng thì đã không còn phạm nhân nào khác.
Cố Hạnh Chi còn đang đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào ánh sáng mờ ảo xuyên qua xà lim gỗ một lúc lâu.
Sau đó có một thị vệ phát hiện ra chàng, vội vàng đứng dậy hành lễ, lại được Cố Hạnh Chi miễn cho.
“Các ngươi…” Chàng dừng lại một chút, chỉ cảm thấy âm thanh của mình vừa nghẹn vừa khàn khàn.
Sau một lúc lâu, chàng mới mở miệng lần nữa, chậm rãi nói: “Các ngươi đi ra ngoài trông coi, tối nay ta sẽ thẩm vấn tên phạm nhân này.”
— —
(*) sách án: hồ sơ vụ án