"Được rồi, được rồi, Thanh Hồng tỷ, mẹ ta nói như thế nào? Bà ấy ép tỷ à?" Khương Huyền cầm khăn tay Khương Thanh Hồng đưa cho để lau miệng, ngẩng đầu nhìn Khương Thanh Hồng nói.
"Sư nương không ép ta."
Khương Thanh Hồng ngồi lại, nói tiếp: "Bà ấy nói ngươi thích ta, hỏi ta có thể chấp nhận ngươi không, sau đó lại nói nếu như ta có thể chấp nhận ngươi, vậy có bằng lòng tổ chức hôn sự vào tháng này luôn không, nhất định phải viên phòng trước trận chiến sinh tử tháng sau, càng sớm càng tốt, như vậy... Ngươi chết trận trên lôi đài, nếu may mắn không chừng ta có thể mang thai con của ngươi."
"Nếu ta đồng ý, sư nương hứa tháng sau trước trận chiến sinh tử sẽ dẫn ta rời khỏi bộ tộc."
Khương Huyền hơi há miệng, có chút khiếp sợ.
Hắn không ngờ mẹ mình lại có thể làm ra chuyện như vậy.
Nhưng... dù sao toàn bộ bộ tộc đang trên đà diệt vong, Vệ Bạch Quân là mẹ nhưng không thể cứu được bộ tộc, thậm chí còn không cứu được đứa con trai nóng lòng muốn tìm cái chết. Bà muốn con trai có thể để lại huyết mạch của mình nên cũng không có gì đáng trách.
Khương Thanh Hồng thản nhiên nói ra tất cả, diễn như một đại tỷ tỷ trưởng thành.
Ngược lại, Khương Huyền nhất thời không nói nên lời.
"Vậy, Thanh Hồng tỷ... tỷ..." Cuối cùng Khương Huyền cũng mở miệng.
"Ta còn đang cân nhắc." Khương Thanh Hồng hiểu ý của hắn, nói thẳng: "Ta đã nói với sư nương rằng chờ bà ấy trở lại, ta sẽ cho bà ấy câu trả lời."
"Vậy à..." Khương Huyền chớp mắt.
"Còn ngủ được không?" Khương Thanh Hồng thả lỏng hơn Khương Huyền nhiều, thậm chí còn trêu chọc Khương Huyền.
"Ta... ta không ngủ..." Khương Huyền nói: "Cơm nước xong ta sẽ về lại sau núi, bế quan tu luyện."
"Vậy ngươi ăn nhiều một chút, ăn no mới có sức để luyện công." Khương Thanh Hồng lại gắp đồ ăn cho Khương Huyền, không chủ động nhắc lại chuyện “viên phòng”, Khương Huyền cũng không dám nhắc lại, chỉ có thể nói về tình hình hiện tại trong bộ tộc.
Khương Huyền có thể cảm nhận được việc này đối với Khương Thanh Hồng 'tàn khốc' đến mức nào!
Không đồng ý? Khương Thanh Hồng biết bộ tộc thua cuộc trong trận chiến sinh tử sẽ gặp phải vận mệnh như thế nào!
Đồng ý ư? Vừa mới thành hôn mà phu quân chết, mình trở thành quả phụ, hơn nữa còn sẽ trở thành đào phạm! Nàng ấy sẽ phải dẫn theo con trốn đông trốn tây cả đời!
Không ai tin Khương Huyền có thể chiến thắng trận chiến sinh tử của bộ tộc vào tháng sau, Khương Huyền hiện tại cũng không thể chứng minh được điều gì.
Vì thế...
Thật ra, không giống với các nữ nhân khác trong bộ tộc Khương thị, Khương Thanh Hồng có thể đi con đường thứ ba, nàng ấy nổi tiếng là đệ nhất mỹ nhân của núi Hắc Đàm, có rất nhiều người có bối cảnh mê luyến nàng ấy, sẵn sàng 'chuộc thân' cho nàng ấy, bởi vậy chỉ cần nàng ấy thả ra tiếng gió, như vậy coi như bộ tộc Khương thị thua trận chiến sinh tử thì Thân Đồ thị cũng sẽ không động vào nàng ấy, ngược lại còn bán nàng ấy với giá hời.
Tuy nhiên, Khương Huyền biết Thanh Hồng tỷ trung thành với bộ tộc đến mức nào.
"Ăn no rồi."
Ăn xong, Khương Huyền lại rời khỏi nhà và đi ra sau núi.
Đi tản bộ trên một con đường rừng.
"Thanh Hồng tỷ chắc chắc rất khó lựa chọn." Khương Huyền âm thầm nói, hắn không biết Khương Thanh Hồng sẽ lựa chọn như thế nào, rất khó đoán. Hắn luôn có một loại kính sợ đối với Khương Thanh Hồng, loại kính sợ này không chỉ bởi vì Khương Thanh Hồng lớn tuổi hơn hắn và hắn yêu Khương Thanh Hồng, mà là bởi vì thiên phú của Khương Thanh Hồng.
Ai mới là đệ nhất thiên tài trong trăm năm qua của bộ tộc Khương thị?
Thật ra người này không phải Khương Huyền, mà là Khương Thanh Hồng!
Phải biết rằng, ở nơi như bộ tộc này, nữ nhân gần như không có bất kỳ tài nguyên tu luyện nào, bởi vì luật pháp trận chiến sinh tử của bộ tộc khiến cho bộ tộc phải bồi dưỡng nam nhân, địa vị của nữ nhân rất thấp, thiên phú cao đến mấy cũng không được coi trọng.
Bộ tộc Khương thị trong thời kỳ hoàng kim có hàng trăm dũng sĩ Tiên Thiên, nhưng trong đó nữ tính Tiên Thiên lại chỉ có vài người ít ỏi, chưa tính những người từ bên ngoài gả vào, nữ tính Tiên Thiên sinh ra và lớn lên trong bộ tộc Khương thị ai ai cũng đều đi lên dựa vào thiên phú, không dùng bất kỳ tài nguyên tu luyện của bộ tộc, đến khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi sẽ phá Tiên Thiên.
Mà Khương Thanh Hồng không nhận được bất kỳ tài nguyên tu luyện nào đã được được Hậu Thiên viên mãn ở tuổi mười bảy, hiện giờ hai mươi tuổi vẫn là Hậu Thiên viên mãn.
Vệ Bạch Quân nhiều năm trước đã từng thấy tiếc cho Khương Thanh Hồng, bà nói nếu Khương Thanh Hồng không sinh ra trong bộ tộc mà được sinh ra ở một gia tộc lớn trong thành thì với thiên phú của nàng ấy, có lẽ năm mười lăm tuổi đã có thể trở thành Tiên Thiên rồi.
"Thanh Hồng tỷ xinh đẹp, tính cách tốt, thiên phú còn hơn cả mình trước khi tu luyện Hô Hấp pháp! Người như vậy phải đối mặt với vận mệnh tàn khốc vì sinh ra ở bộ tộc..."
"Tuyệt đối không thể!"
Dưới ánh trăng, Khương Huyền đi đến trước đá truyền âm, rút trường đao cắm trên mặt đất: "Vì mẹ, vì tiểu muội, vì Thanh Hồng tỷ, ta phải mau chóng tu luyện được thức thứ chín!"
Hô!
Ánh đao chợt lóe!
Luyện đao!
...
Mấy canh giờ sau, giữa đêm.
Khương Huyền dừng lại nghỉ ngơi một lát, người đầy mồ hôi, hắn đi vào rừng cây hướng Tây Nam, đi rất xa tầm mắt hắn mới rộng mở, đó là một hồ nước nhỏ được bao quanh bởi rừng cây, mặt hồ lấp lánh dưới ánh trăng. Khương Huyền mặc quần áo nhảy xuống hồ, tắm rửa qua loa rồi nhảy lên bờ, dùng linh lực Tiên Thiên để làm khô quần áo.
Mấy ngày bế quan trước, mỗi lần cần rửa mặt, hắn đều sẽ đến đây.
Thật ra nơi này không quá an toàn, thuộc về mảnh đất sau núi giáp ranh Thổ Thanh và bộ tộc.
"Khương Cảnh Thịnh nói không sai, ngươi quả nhiên sẽ tới nơi này, ta còn tưởng đêm nay sẽ chờ uổng công chứ." Giọng nói nhẹ nhàng của một nữ tử đột nhiên vang lên.
"Ngươi tới đây làm gì, không sợ ta giết ngươi à?" Khương Huyền không kinh ngạc trước âm thanh đột ngột xuất hiện, hắn vừa đến gần hồ đã cảm nhận được có người ẩn nấp.
Cảnh giới của đối phương không bằng hắn.
"Giết ta?"
Thân Đồ Ngọc bước ra khỏi khu rừng cách đó hơn mười thước, nhìn Khương Huyền nói: "Ngươi là nam nhân cuối cùng trong bộ tộc Khương thị, trong lúc diễn ra trận chiến sinh tử của bộ tộc, ngươi giết tộc nhân của bộ tộc đối địch với ngươi ở ngoài lôi đài? Ngươi đây là sợ rằng bộ tộc các ngươi thua chậm quá sao?"
Khương Huyền liếc Thân Đồ Ngọc một cái, mặc dù số lần gặp mặt không nhiều, nhưng Thân Đồ Ngọc với hắn cũng không xa lạ gì. So với Khương Thanh Hồng, Thân Đồ Ngọc cũng nổi tiếng, nghe nói trí tuệ hơn người, được gọi là một tài nữ, tuổi còn nhỏ mà đã có một tên hiệu là "Ngọc hồ ly".
"Một mình ngươi?" Khương Huyền như tùy ý hỏi, ánh mắt lướt nhìn xung quanh.
"Yên tâm, chỉ có một mình ta." Thân Đồ Ngọc cười nhẹ nhàng, đi vài bước về phía Khương Huyền, nói tiếp: "Không nói nhảm, ta muốn làm giao dịch với ngươi."
"Cái gì?" Khương Huyền hỏi.
"Chúng ta thành thân, ngươi làm rể bộ tộc Thân Đồ, hai tộc hợp thành một tộc, sẽ không còn trận chiến sinh tử nữa!" Thân Đồ Ngọc nhìn Khương Huyền, nói.
Khương Huyền nhướng mày, vẻ mặt kỳ quái.
Chỉ trong mấy canh giờ ngắn ngủi, đây đã là nữ nhân thứ hai nhắc đến chữ thành hôn với hắn! Chẳng lẽ tu luyện Hô Hấp pháp còn mang đến vận đào hoa sao? Nhưng đó chỉ là suy nghĩ đùa mà thôi, Khương Huyền đương nhiên biết lời Thân Đồ Ngọc nói không phải vận đào hoa gì.
"Muốn ta nhận thua? Quy thuận bộ tộc Thân Đồ?" Khương Huyền nhìn Thân Đồ Ngọc.
"Ngươi cũng có thể hiểu như vậy."
Thân Đồ Ngọc cũng không phủ nhận, nói: "Có điều, ngươi lấy thân phận vị hôn phu của ta gia nhập bộ tộc Thân Đồ, tương lai sẽ có cơ hội kế thừa vị trí tộc trưởng, chỉ cần ngươi đổi họ thành Thân Đồ. Đều là bộ tộc truyền thừa ngàn năm, trong lịch sử, hai tộc chúng ta thường xuyên liên hôn, trong huyết mạch sớm đã trong ta có ngươi, trong ngươi có ta. Ngươi không cần lo lắng thân phận của ngươi không được chấp nhận."
"Mặc dù ngươi giết tiểu thúc của ta, nhưng cha ta vẫn rất coi trọng thiên phú của ngươi, chỉ cần ngươi bằng lòng gọi cha ta là cha, ông ấy sẽ toàn lực bồi dưỡng ngươi, nâng đỡ ngươi lên vị trí tộc trưởng!"
"Bộ tộc Khương thị các ngươi đang trên bờ vực diệt vong, bộ tộc Thân Đồ chúng ta cũng đại thương nguyên khí, chỉ cần ngươi đồng ý, chúng ta có thể lập tức kết thúc trận chiến sinh tử, sẽ không còn ai phải chết. Ta có thể đảm bảo với ngươi, chờ giám sát sứ đại nhân tuyên bố kết quả trận chiến sinh tử xong, bộ tộc Thân Đồ chúng ta sẽ hủy bỏ ba ngày cuồng hoan, đối xử tử tế với nữ nhân bộ tộc Khương thị các ngươi..."
"Nụ cười trên mặt ngươi cứng đờ luôn rồi kìa." Khương Huyền đột nhiên ngắt lời Thân Đồ Ngọc.
"Cái gì?" Thân Đồ Ngọc nghe không rõ.
"Ta nói ngươi cười rất giả, nụ cười cứng đờ luôn rồi kìa." Khương Huyền nhìn nàng ta, nói: "Ngươi muốn câu dẫn ta, ít nhất cũng phải diễn làm sao cho không giả như vậy được không?"
Từ lúc xuất hiện tới bây giờ, biểu cảm vẫn luôn giả vờ dịu dàng của Thân Đồ Ngọc lập tức không còn, ánh mắt tối sầm.
"Không diễn nữa à?" Khương Huyền nói.
"Thật ra các ngươi biết rõ những lời ta nói thật giả không không quan trọng!" Thân Đồ Ngọc vốn luôn kháng cự điều này dứt khoát nói: "Quan trọng là, chỉ cần ngươi đồng ý, ngươi có thể sống sót, hơn nữa còn sống rất tốt! Ta không thể đảm bảo tất cả nữ nhân của bộ tộc Khương thị các ngươi đều không bị tổn thương, nhưng ít ra mẫu thân ngươi, muội muội ngươi, về tình về lý đều sẽ không ai dám động đến họ... Chỉ cần ngươi thành thân với ta!"
"Cởi quần áo của ngươi ra." Khương Huyền đột nhiên nói.
"Cái gì?" Thân Đồ Ngọc sửng sốt, tưởng rằng mình nghe nhầm.
"Ta tại sao phải tin lời ngươi nói?" Ánh mắt Khương Huyền đánh giá Thân Đồ Ngọc: "Ít nhất ngươi cũng phải tỏ ra thành ý chứ? Cởi quần áo ra, ngay bây giờ! Để cho ta nhìn!"