Loạn Thế Hồng Nhan Chi Hồng Nhan Lệ


Trời vừa sáng Chu Bình đã đạp cửa xông ra ngoài, hùng hùng hổ hổ chạy đến phòng của Mộ Dung Ly Tranh.

Lúc này Mộ Dung Ly Tranh đang luyện kiếm ngoài sân, trông thấy Chu Bình đi đến thì thu kiếm tra vào vỏ, có chút nghi hoặc không biết tại sao mới sáng sớm lại tìm nàng.
“Cái tên Đàm Lộc đó đâu rồi?”
Mộ Dung Ly Tranh thoáng kinh ngạc: “Nàng tìm hắn làm gì?”
“Lột da hắn ra chứ để làm gì?!” Chu Bình nghiến răng nghiến lợi, giậm chân đùng đùng xuống đất: “Hôm qua ta có đi tìm lại không tìm thấy, rốt cuộc hắn ở đâu rồi?”
“Bị Vân Phi nhốt vào ngục rồi, ngay cả Đàm tri phủ cũng vậy.”
“Ra tay nhanh thật, ta còn chưa kịp đánh hắn nữa mà!”
“Nàng đánh hắn chỉ làm bẩn tay nàng thôi.” Mộ Dung Ly Tranh đặt kiếm lên bàn, kéo Chu Bình cùng ngồi xuống bên cạnh, thân thiết đẩy chén trà qua: “Nàng có đói bụng không hay là chúng ta đi ăn nhé?”
Chu Bình không có tinh thần, chán chường nâng tay chống cằm: “Không đi đâu, lần nào đến Đông Hỷ cũng có chuyện, chưa lần nào được ăn ngon.”
“Vậy ta làm bữa sáng cho nàng nhé?”
“Ngươi biết nấu ăn sao?” Chu Bình bĩu môi dài cả tấc: “Đừng có xem ta là hài tử mà dụ dỗ.”
Mộ Dung Ly Tranh dở khóc dở cười, vỗ vào trán nàng một cái: “Nhìn ta giống kẻ lừa đảo lắm sao?”
“Cũng không giống lắm, nhưng mà…” Chu Bình nhìn Mộ Dung Ly Tranh từ trên xuống dưới, mức độ ngờ vực tăng cao: “Ta chỉ nghe Mộ Dung trang chủ tinh thông binh đao kiếm pháp, chưa từng nghe Mộ Dung trang chủ biết nấu ăn nha.”
“Vậy hôm nay nàng được biết rồi.”
Mộ Dung Ly Tranh dứt khoát đứng dậy, tiện tay cầm lấy kiếm mang đi tránh Chu Bình táy máy tay chân tự làm bị thương bản thân.

“Nàng ở đây đợi một lát, ta làm xong sẽ mang ra.”
Dặn dò Chu Bình xong Mộ Dung Ly Tranh xoay người đi vào bếp.

Mặc dù được dặn ngồi bên ngoài đợi, nhưng Chu Bình vẫn cảm thấy tò mò, quyết định rón rén đi theo phía sau xem thử.

Trù phòng không lớn cũng không nhỏ, thoáng đãng sạch sẽ, cách bố trí hài hòa không chiếm nhiều không gian.

Chu Bình nhanh nhẹn núp sau cánh cửa, đục một lỗ nhỏ ở cửa sổ đưa mắt vào trong nhìn, nàng không tin Mộ Dung Ly Tranh có thể nấu ăn được, phải xem thử có giở trò gì không.
Vạn vạn không ngờ Mộ Dung Ly Tranh không hề giở trò như nàng nghĩ, động tác nấu ăn vô cùng thành thục, không giống như lần đầu vào bếp.

Bàn tay thoăn thoắt cắt thái rau củ, rồi lại loay hoay xào nấu gì đó, rất giống như một thê tử đảm đang khéo léo.
Chu Bình khịt khịt mũi, mùi đúng là rất thơm, hai mắt tức thì sáng long lanh!
Thức ăn rất nhanh đã được chuẩn bị xong bày đẹp đẽ trên khay, Mộ Dung Ly Tranh vừa bưng ra thì gặp Chu Bình đang đứng ở cửa, hai mắt long lanh giống như cún con chờ mong.
“Mộ Dung trang chủ a Mộ Dung trang chủ, ngươi lên được phòng khách xuống được nhà bếp, quả là hình mẫu khiến nhiều người ngưỡng mộ a~”
Mộ Dung Ly Tranh dở khóc dở cười: “Ngốc tử, nàng nói hưu nói vượn gì vậy?”
“Ta không có nói hưu nói vượn a!” Chu Bình bám vào cửa, tặc lưỡi hai tiếng: “Ai mà gả cho ngươi nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
“Không phải nàng là người sẽ gả cho ta sao?”
Chu Bình giống như bị giẫm phải đuôi mà lùi về chục bước, phi phi mấy tiếng: “Ta mới không thèm!”
“Thôi nào, nàng không đói bụng sao?”
Nhìn xuống tiểu phúc nhỏ nhắn đang liền phát ra tiếng, ủy khuất bĩu môi: “Đói muốn chết, ngươi nấu lâu thêm một chút là ta sẽ chết đói.”

“Ta có làm cả món bánh quế hoa nàng thích.”
“Thật không?”
Chu Bình ghé mắt nhìn vào trong khay gỗ, cao hứng nói: “Nhất định ta sẽ ăn hết!”
Hai người cùng nhau rời khỏi trù phòng, khí trời bắt đầu chuyển từ cuối ĐSng đầu xuân.

Tuyết lất phất bay rất nhẹ, những nơi ấm áp hơn thì tuyết bắt đầu tan, từng cơn gió mang hơi thở mùa xuân ướm lên mái tóc dài.

Chu Bình nhanh nhẹn ngồi xuống ghế, mong chờ được thưởng thức món ăn Mộ Dung Ly Tranh đích thân chuẩn bị.

Đem thức ăn đặt lên bàn, mỗi món ăn đều đầy đủ màu sắc lẫn mùi hương.

Nhìn quanh một lượt các món, Chu Bình quyết định thử một ít liên ngẫu* (ngó sen), mùi vị đúng là không tệ, cảm giác thanh thanh ngọt ngọt trong miệng vô cùng thích ý.
Mộ Dung Ly Tranh hồi hộp quan sát biểu tình trên mặt nàng: “Mùi vị thế nào?”
“Rất ngon, tay nghề của ngươi còn hơn cả trù nương trong quận vương phủ rồi!”
“Ta chỉ có thể so sánh với trù nương trong phủ nàng thôi sao?”
“Ách, so sánh như vậy đúng là có chút khập khiễng!” Chu Bình xoa cằm nghĩ ngợi, chợt nhớ đến một người, cao hứng nói: “Ngươi giỏi hơn cả ngự trù trong hoàng cung nha!”
Mộ Dung Ly Tranh thở dài, Chu Bình căn bản không hiểu ý của nàng.
Đương lúc Chu Bình vui vẻ dùng bữa sáng của mình thì vô tình nhìn thấy Cổ Nguyệt lén lút đi ra khỏi phòng.

Hôm nay Cổ Nguyệt không đeo mặt nạ, dung mạo thanh tú hiện lộ rõ ràng, đường nét yêu kiều diễm lệ động lòng người, quả thật là một cô nương thiên sinh lệ chất.
“Cổ cô nương!”
Cổ Nguyệt kinh ngạc quay đầu xem thử là ai vừa gọi, phát hiện là Chu Bình liền nhanh chân đi đến: “Quận chúa gọi ta có việc gì không?”
“Ân.” Chu Bình vỗ vào cái ghế cạnh mình, hào hứng nói: “Ngươi cũng ngồi xuống dùng thiện đi.”
“Nhưng…”
“Không sao cả, ngươi cứ ngồi xuống đi.” Chu Bình thuận tay kéo Cổ Nguyệt ngồi xuống: “Thức ăn Ly Tranh làm rất ngon, ngươi nếm thử chút đi.”
“Nếu là thức ăn của Mộ Dung trang chủ, Cổ Nguyệt cũng muốn nếm thử một chút.”
Nói rồi Cổ Nguyệt cầm đũa gắp một ít đông duẩn cho vào miệng nếm thử, đông duẩn vừa vào miệng liền tan ngay, có chút cay nồng nhưng rất hợp khẩu vị.
“Ngon lắm.” Cổ Nguyệt liếc mắt, ái muội mở miệng: “Ai có thể gả cho Mộ Dung trang chủ nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
“Đa tạ Cổ cô nương khen ngợi.”
“Cổ Nguyệt cũng có biết một chút về nấu ăn, hôm nào sẽ làm cho Mộ Dung trang chủ ăn thử, được không?”
“Không dám phiền Cổ cô nương.”
“Không phiền, không phiền.”
Chu Bình đang ăn lại cảm thấy thức ăn trong miệng phi thường nhạt nhẽo, đem đũa đặt xuống, tâm trạng tức thì tuột dốc không phanh.

Hai người này cứ phải ở trước mặt nàng diễn vở khanh ta này đến bao giờ?
Mộ Dung Ly Tranh thấy nàng không ăn nữa, tránh không khỏi nghĩ đồ ăn trên bàn không hợp khẩu vị.


“Thức ăn không vừa miệng sao? Hay trong người khó chịu?”
“No rồi.”
“Nàng chỉ ăn một chút sao no được.”
“Mặc kệ ta!” Chu Bình vặn vẹo hoa dung, gắt gỏng với Mộ Dung Ly Tranh: “Ta đói hay no liên quan quan gì đến ngươi?”
“Không phải, ta chỉ…”
“Không ăn nữa!”
Vừa xoay người định đi thì bắt gặp Bạch Vân Phi đang đi về hướng ngược lại, trên tay luôn một một vò rượu, mái tóc đen dài vương vài cánh hoa trắng muốt.

Chẳng biết là đi đâu về, y phục trên người ướt sủng một mảng lớn, hai bên cánh tay lưu lại vết hằn rướm máu.
“Mới sáng ngươi đã uống rượu rồi sao?”
Bạch Vân Phi không trả lời, nhìn thấy Cổ Nguyệt, hơi nheo mắt lại, bỗng thấy hình ảnh nhòe đi có lẽ là say rồi.
Cổ Nguyệt chậm rãi đứng dậy, lấy vò rượu trên tay Bạch Vân Phi đặt lên bàn: “Bạch cô nương hình như say rồi, ngồi xuống đây nghỉ ngơi đi.”
Bạch Vân Phi không có từ chối, chầm chạp ngồi xuống ghế, nhu thái dương đau nhức, sao nàng lại có thể say được chứ!?
Tâm trạng không tốt, Bạch Vân Phi không thể không uống rượu, vươn tay với lấy vò rượu trên bàn nâng lên cao uống một ngụm lớn.
Chu Bình phát hoảng chụp lấy vò rượu: “Ngươi muốn chết sao mà uống nhiều rượu như vậy?”
Không ngờ Cổ Nguyệt lại ngăn cản nàng: “Tâm trạng Bạch cô nương có vẻ không tốt, quận chúa nên để nàng uống có khi sẽ tốt hơn khi tỉnh táo.”
Bạch Vân Phi bỗng ném vò rượu qua một bên, hai mắt đỏ ngầu, tay siết lấy cạnh bàn đến rướm máu.
“Vân Phi, ngươi sao vậy?”
Bạch Vân Phi không trả lời, bỗng nhiên vung tay nắm lấy cổ tay Chu Bình, kéo mạnh nàng vào lòng mình.

Chu Bình không kịp phản ứng lảo đảo ngã vào lòng đối phương, trên đỉnh đầu phả xuống mùi rượu nồng hăng, cảm giác buồn nôn xộc thẳng đến não bộ.
“Ngươi bị cái gì rồi a?”
Bạch Vân Phi miết mạnh quai hàm của Chu Bình, không hề làm gì quá phận chỉ đơn giản là chăm chú nhìn nàng, ánh mắt dần trở nên si dại.

Cách một cánh tay, Mộ Dung Ly Tranh dùng chút sức đã kéo được Chu Bình ra khỏi vòng tay của Bạch Vân Phi, tay siết chặt lấy bả vai nàng.
Chu Bình ăn đau, ra sức giãy dụa thoát ly kiềm kẹp của Mộ Dung Ly Tranh: “Đau! Ly Tranh ngươi muốn gϊếŧ ta sao?”
Di chuyển ra sau lưng, Cổ Nguyệt nâng tay giúp Bạch Vân Phi nhu nhẹ thái dương, động tác thuần thục hữu lực.
“Ta biết chút y thuật hay là để ta bắt mạch có được không?”
Bạch Vân Phi không từ chối, chầm chạp đưa tay ra.

Cổ Nguyệt nắm lấy cổ tay của nàng trầm mặc hồi lâu, ngón tay thon dài hơi nhúc nhích, trong không gian thoang thoảng hương trầm.
Sau khi bắt mạch xong, Cổ Nguyệt liền thu tay lại, nghiêm túc nhắc nhở: “Ăn uống không điều độ, lại uống nhiều rượu nên cơ thể suy nhược, chỉ cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng vài hôm là khỏi.”
Bạch Vân Phi gật đầu, chậm rãi thu tay lại, kéo tay áo che cổ tay mình.
“Có vẻ như Bạch cô nương đang gặp phiền muộn, tốt nhất là nên chia sẻ ra đừng giấu ở trong lòng sẽ không tốt cho sức khỏe của cô nương.”
Bạch Vân Phi ậm ừ cho qua: “Đa tạ nhắc nhở.”

“Cứ gọi ta là Cổ Nguyệt được rồi.”
“Ân, Cổ Nguyệt.”
Trong lòng Chu Bình có chút bất mãn, mười mấy năm nàng luôn miệng nhắc nhở Bạch Vân Phi đừng gọi mình là quận chúa, cứ gọi tên là được thế mà nữ nhân đầu gỗ này kiên quyết không chịu.

Nhưng chỉ cần Cổ Nguyệt nói Bạch Vân Phi lại nghe theo, quả thật muốn chọc tức chết nàng mà.
Càng lúc càng thấy khó chịu, Chu Bình hùng hổ bỏ về phòng, lại gặp ngay Túc Nhi và Tiểu Tuyết đang đi ra.
Chu Túc Nhi thấy mặt mũi Chu Bình nhăn nhó khó coi liền rùng mình: “Ngươi sao vậy? Ai ức hiếp ngươi sao?”
“Không có!”
“Không có? Không có lại gắt gỏng với Thái tử điện hạ sao?”
Chu Bình hừ hừ hai tiếng: “Tâm trạng không vui!”
“Sáng sớm thấy gương mặt này của ngươi liền chẳng muốn dùng tảo thiện nữa.”
“Biểu tỷ!”
“Hảo, hảo, cứ coi như ta nói sai đi.”
Túc Nhi đảo mắt trông Mộ Dung Ly Tranh liền lớn tiếng gọi: “Ly Tranh, chúng ta học ngay có được hay không?”
Mộ Dung Ly Tranh nhìn sắc trời, vừa vặn mát mẻ không quá lạnh cũng không quá nóng: “Hảo, trước hết tập trung bình tấn đi.”
Túc Nhi ngoan ngoãn nhận mệnh, đi qua chỗ sân rộng rãi chuẩn bị tập trung bình tấn.
Lúc này bỗng nhiên Cổ Nguyệt lên tiếng: “Mộ Dung trang chủ, Cổ Nguyệt cũng muốn học công phu.”
“Cô nương học công phu để làm gì?”
“Mộ Dung trang chủ cũng biết rõ bản thân ta chỉ là một cầm cơ chốn hoan phường, lại một thân một mình không nơi nương tựa, cũng cần phải có ít võ nghệ để phòng thân.”
“Nhưng học võ rất cực khổ, chưa kể làn da có thể đen sạm đi, cô nương vẫn học chứ?”
“Ta không sợ.”
“Hảo, nếu vậy cô nương cũng cùng Thái tử tập trung bình tấn trước đi.”
Cổ Nguyệt vui vẻ gật đầu, lại ngập ngừng: “Nhưng Cổ Nguyệt có một thỉnh cầu nhỏ.”
“Hửm?”
Cổ Nguyệt lén lút nhìn Bạch Vân Phi, nói: “Mộ Dung trang chủ phải dạy cho Thái tử, nếu có Cổ Nguyệt vào sẽ khiến trang chủ phân tâm, nếu được Bạch cô nương có thể dạy cho ta có được không?”
Bạch Vân Phi đứng ở một bên xem náo nhiệt, bị chỉ đến tên có chút nghi hoặc: “Ta?”
“Lần trước Cổ Nguyệt thấy Bạch cô nương khinh công rất giỏi, nhất định Bạch cô nương cũng biết công phu.”
Bạch Vân Phi nghĩ ngợi hồi lâu, đành gật đầu đáp ứng: “Được, nhưng ta chỉ hỗ trợ thôi.”
Thời tiết không nóng cũng không lạnh, rất thích hợp tập trung bình tấn.

Mộ Dung Ly Tranh an bài cho hai ngươi tập ở một góc sân rộng, có cây che bóng mát, nếu có nắng cũng không bị say nắng.

Chu Túc Nhi từng tập qua trung bình tấn nên đối với nàng chuyện này không có vấn đề, lâu lâu lại bị mẫu hoàng khiển trách bắt tập trung bình tấn cả ngày, chỉ tập vài canh giờ cũng không làm khó được nàng.
Chỉ có Cổ Nguyệt chưa từng học qua, loay hoay một hồi vẫn không đứng vững.

Phải nhờ cả Mộ Dung Ly Tranh và Bạch Vân Phi giúp đỡ, chân đứng lâu kịch liệt phát run, quả thật là một nữ nhân chân yếu tay mềm.
“Cổ cô nương thẳng tay một chút.”
“Cổ Nguyệt, hạ người thấp xuống một chút!”
“Không phải đứng như vậy, Cổ cô nương phải đứng vững, đừng nhúc nhích.”
“Đừng cúi đầu xuống, ưỡn ngực ra, đừng hạ lưng xuống.”
Còn rất nhiều, rất nhiều điều mà chưa kể ra.

Chu Bình vừa nhai bánh quế hoa vừa giận đến run người, người mù nhìn vào cũng biết Cổ Nguyệt cố tình đứng không vững, hai người đó sao có thể mù quáng tin như vậy chứ!?

Tiểu Tuyết châm một chén trà, thân thiết hỏi tiểu Thái tử ở cách đó không xa: “Thái tử, người có khát không?”
Túc Nhi lắc đầu, tiếp tục tập trung bình tấn.
Tiểu Tuyết hài lòng gật đầu, lần này cũng có thể thấy tiểu Thái tử rất có quyết tâm, nhất định sẽ không làm nàng và mẫu hậu thất vọng.

Định lấy một cái bánh quế hoa, chợt phát hiện bánh đã bị Chu Bình ăn hết, Tiểu Tuyết bất đắc dĩ liếc mắt.

“Bình nhi ngươi dù gì cũng là quận chúa, ăn uống phải từ tốn chậm rãi, chưa đầy nửa chén trà đã ăn hết một dĩa bánh rồi.”
Chu Bình nhai nhai bánh, giận đến nghiến răng: “Tức chết ta mà!!!”
“Ngươi vì cái gì mà tức giận?”
Đột nhiên chén trà trên tay Tiểu Tuyết bị Chu Bình đoạt đi, nha đầu một hơi uống sạch, đập mạnh chén trà xuống bàn.
Tiểu Tuyết bị dọa giật mình, chưa kịp hiểu gì thì đã thấy Chu Bình đứng dậy, hốt hoảng hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”
“Học công phu!”
“Hả?”
Chu Bình hùng hổ xông ra ngoài sân, kéo mạnh vai Mộ Dung Ly Tranh, hống hách bá đạo yêu cầu: “Ta cũng muốn học công phu, ngươi dạy cho ta đi!”
Mộ Dung Ly Tranh mờ mịt nhìn nàng: “Nàng học công phu để làm gì?”
Chu Bình hung dữ trừng mắt với nàng: “Nói, bây giờ có dạy hay không?”
Mộ Dung Ly Tranh thở dài, nàng đương nhiên không dám nói không dạy: “Nàng cùng hai người họ tập trung bình tấn đi.”
“Trung bình tấn chứ gì?”
Chu bình xắn tay áo lên, hùng hổ đứng tập trung bình tấn.
Nửa chén trà trôi qua, vẫn đứng thẳng người.
Một chén trà trôi qua.
Chu Bình hận đến nghiến răng, cái trung bình tấn này đúng là muốn gϊếŧ nàng mà, đứng đến cả thắt lưng đau muốn chết, ngu ngốc lắm mới tập cái thứ quỷ này!!!
Bên cạnh Chu Túc Nhi vẫn đứng thẳng không hề suy suyễn.
Còn bên kia, Cổ Nguyệt đã mồ hôi đầm đìa, môi mềm tái nhột đi.
Tiểu Tuyết dùng xong chén trà, chầm chậm đi đến lau mồ hôi cho Túc Nhi: “Thái tử, có mệt lắm không?”
“Nàng vào trong đi, ngoài này nắng lên rồi.”
Tiểu Tuyết nhìn trời, nắng trên đỉnh đầu có phần gay gắt, bất đắc dĩ phải vào đình trú ẩn.
Nắng càng lúc càng gay gắt, cảm giác oi nóng bao phủ khắp người, Chu Bình có cảm giác như mình sắp tan thành nước rồi.

Cổ Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời, mồ hôi chảy xuống nhễ nhại, đầu choáng mắt hoa mà ngã xuống đất.
Mộ Dung Ly Tranh đứng ngay bên cạnh Chu Bình nên không kịp đỡ, gần nhất là Bạch Vân Phi, một tay cũng có thể dễ dàng đỡ lấy Cổ Nguyệt.
Cổ Nguyệt nghiêng đầu né ánh nắng, yếu ớt trốn vào lòng Bạch Vân Phi.
“Ngoài này nắng, ta đưa ngươi về phòng.”
Nói xong liền bế xốc Cổ Nguyệt lên, nhanh chân dùng khinh công về phòng.
“Bạch Vân Phi! Bạch Vân Phi!”
Trong lòng có dự cảm không an, Chu Bình liền không tập nữa xoay người đuổi theo Bạch Vân Phi.
“Bình nhi, nàng đi đâu vậy?”
“Không tập nữa!” Chu Bình hung hăng trừng mắt với nàng: “Ta ghét nhất chính là học công phu!”
Nói xong liền chạy đi mất.
Tiểu Tuyết lại châm một chén trà, tiếp tục thưởng thức hương thơm, không quan tâm xung quanh xảy ra việc gì, mỉm cười nói với Túc Nhi.

“Thái tử cố lên, được hai canh giờ rồi a~”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận