Loạn Thế Hồng Nhan Chi Hồng Nhan Lệ


Bạch Vân Phi không mất nhiều công sức cũng đưa được Cổ Nguyệt về phòng, nữ nhân trong lòng quả thật rất gầy, chỉ dùng chút sức đã có thể ôm lên được.

Cổ Nguyệt run rẩy chui rúc vào hõm cổ Bạch Vân Phi, đầu hơi nghiêng qua một bên tránh nắng, môi tím tái, da thịt xanh xao tương tự màu da của xác chết.
Dùng chân đẩy cửa tiến vào, bế Cổ Nguyệt đặt lên giường.
“Ngươi ở đây nghỉ ngơi đi.”
“K-khoan đã…” Cổ Nguyệt gắng gượng ngồi dậy, níu lấy tay của Bạch Vân Phi: “Ta khát, Bạch cô nương có thể rót cho ta một chén trà hay không?”
Bạch Vân Phi chần chờ nhìn bình trà trên bàn, rồi lại nhìn Cổ Nguyệt đang mệt mỏi nằm trên giường, cũng đành xoay người đi rót cho nàng ấy một chén trà.

Nước trong bình chảy xuống, đến khi đầy chén Bạch Vân Phi mới đặt lại xuống bàn, chậm rãi mang đến cho Cổ Nguyệt.
Cảm giác như rất lâu chưa được uống nước, vội vã cầm lấy chén trà một hơi uống cạn.

Đương uống được nửa chén, ngón tay run rẩy đánh rơi cả chén trà xuống đất, thống khổ ôm lấy cổ họng nóng hừng hực của mình.
“B-Bạch cô nương, đây, đây không phải…”
Bạch Vân Phi hoảng hốt xốc người Cổ Nguyệt lên: “Ngươi sao vậy?”
“Không phải…” Cổ Nguyệt run rẩy kéo ghì tay áo của nàng xuống: “Là rượu…”
“Rượu?” Bạch Vân Phi nhìn bình trà trên bàn, mạc danh kỳ diệu đáp lại: “Không thể, rõ ràng ta rót từ trong bình ra.”
“Cổ Nguyệt thấy Bạch cô nương có vẻ thích rượu nên đã cố tình để sẵn một bình rượu, chờ có dịp sẽ mang tặng cho Bạch cô nương.

N-Nhưng mà ta lại quên nói, ta không biết uống rượu, khụ, thấy rất khó chịu…”
Bạch Vân Phi cố gắng suy nghĩ cách để giải quyết chuyện, nhanh nhẹn để Cổ Nguyệt nằm lại xuống giường.

“Ngươi chờ ở đây, ta đi kêu người làm canh giải rượu cho ngươi.”
“Đừng đi.” Cổ Nguyệt níu lấy tay Bạch Vân Phi, gương mặt bị hơi rượu nhiễm đỏ: “Tarất khó chịu, thật sự rất khó chịu, Bạch cô nương đừng đi…”
“Ta không đi, trước ngươi buông tay ta ra có gì thì nói sau.”
“Nhỡ ta buông ra, Bạch cô nương lại chạy đi thì sao?”
Bạch Vân Phi cảm thấy có chút đau đầu: “Ta sẽ không đi đâu, ngươi buông tay.”
“Không đâu.”
Cổ Nguyệt hơi rướn người lên, đặt ngón tay lên môi Bạch Vân Phi: “Những người giang hồ lúc nào cũng vậy, nói sẽ ở lại rồi cũng bỏ đi, chẳng có gì trói buộc được cả.”
“Cổ Nguyệt, ngươi dừng lại được rồi.”
“Dừng?” Cổ Nguyệt khúc khích cười, siết lấy vạt áo trước ngực Bạch Vân Phi: “Dừng cái gì a? Ta nói sai hay sao?”
“Ngươi…”
Thở ra một hơi bên vành tai Bạch Vân Phi, kéo nhẹ vai áo đối phương, nhẹ nhàng vuốt dọc theo làn da cổ mềm mại, nhịn không được cảm khái.

“Bạch cô nương có làn da đẹp thật, không giống ta tái như tử thi.”
Bạch Vân Phi hơi liếc nhìn Cổ Nguyệt, ngẩng đầu lên, ngón tay trên cổ vẫn chu du lả lướt: “Ngươi muốn cái gì?”
“Ta ở chốn hoan phường rất lâu, cảm thấy rất cô đơn, rất tịch mịch.

Bạch cô nương chắc hẳn cũng giống như Bạch cô nương, cả đời cầm kiếm đi làm nhiệm vụ, đối diện với hiểm cảnh vẫn dửng dưng như thường.

Nhưng có phải đã lâu chưa cảm nhận mềm mại thân thể của nữ nhân? Ngươi dáng vẻ này, Bạch cô nương hứng thú với nữ tử, ta nói đúng không?”
Bạch Vân Phi cười khẩy một tiếng đáp lại, đột ngột dùng sức ấn Cổ Nguyệt xuống giường, hai mắt lóe lên tia khinh mạn.

Tóc dài lác đác rơi xuống, nữ nhân bên dưới hàm hồ kéo khóe môi, cũng giống như nàng chưa từng biết thế nào gọi là sợ hãi.

“Theo ngươi sở nguyện.”
“Ưm~”
Cổ Nguyệt run rẩy tiếp nhận nụ hôn, vòng tay qua cổ Bạch Vân Phi, phát ra tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng.
Bạch Vân Phi xốc người Cổ Nguyệt lên, đẩy đầu lưỡi vào trong khoang miệng ấm nóng.

Bàn tay chậm rãi trượt ra sau, kéo nhẹ nút thắt, mảnh che chắn cuối cùng rơi xuống để lộ một mảnh phong tình vạn chủng.

Thân thể Cổ Nguyệt bị xoay lại, áp ngực xuống sàn đan, Bạch Vân Phi không nói một lời liền mạnh bạo xông vào.

“Hư~ điểm nhẹ…”
Thân thể nóng hừng hực áp sát, duyện hôn vành tai xinh đẹp, ngón tay tiến xuất không ngừng bên trong thân thể ôn hương nhuyễn ngọc.

Cổ Nguyệt khe khẽ rêи ɾỉ, ánh mắt mông lung nhìn ra cửa, thoáng thấy bóng người đang tiến đến gần, khóe môi nhếch lên nở nụ cười giảo hoạt.
“Đừng a, Bạch cô nương thỉnh chậm một chút.”
Bạch Vân Phi hai mắt ẩm ướt, giọng gằn thở gấp: “Dáng vẻ này, muốn thanh cao ?”
“Đừng, ân, đừng như vậy.”
Tiếng cười khẽ truyền từ đỉnh đầu xuống, lưu loát nâng cằm Cổ Nguyệt lên, dùng sức hôn xuống hai cánh môi anh đào diễm lệ.

Cổ Nguyệt rêи ɾỉ trong cổ họng, vòng tay ôm lấy cổ Bạch Vân Phi, khóe môi nhếch lên như cười như không.
Chu Bình đứng ngoài cửa bị dọa đến hoa dung thất sắc, hoảng sợ ngồi sụp xuống tránh bị người bên trong phát hiện.

Nàng vừa thấy cái gì? Hai người họ sao lại làm ra cái chuyện vô lại này chứ?
Đường đường là Yên Thuyên quận chúa, bị khước từ đã đành lại còn thua kém một ca nhi chốn hoan phường, để người khác biết được nàng còn mặt mũi nhìn ai?
Không muốn nghe thêm thứ âm thanh đáng ghê tởm, Chu Bình hoảng loạn chống tay chạy đi, không may va phải một người đi hướng ngược lại mà trực tiếp ngã xuống đất.
“Bình nhi?” Mộ Dung Ly Tranh xuống đối diện Chu Bình, xoa hai mắt đỏ bừng của nàng: “Làm sao vậy? Ai ức hiếp nàng sao?”
“L-Ly Tranh…” Chu Bình ủy khuất ôm chầm lấy Mộ Dung Ly Tranh, hai mắt ươn ướt kiên định không khóc: “Cổ Nguyệt cùng Vân Phi, hai người họ, hai người họ…”
“Họ như thế nào?” Mộ Dung Ly Tranh tri kỉ vuốt ve lưng nàng dỗ dành: “Đừng khóc, từ từ nói ta nghe, chuyện gì đã xảy ra?”
“Hai người họ làm chuyện xấu hổ!”
Mãi một lúc mới xác định được ‘chuyện xấu hổ’ mà Chu Bình nói đến là gì, Mộ Dung Ly Tranh có chút khó xử, đành dìu nàng qua một chỗ khác để nói chuyện.

Chu Bình suốt đường đi mặt nhỏ vặn vẹo muốn khóc, còn oán hận liếc về phía phòng của Cổ Nguyệt.
“Là chính tai ta nghe thấy, ta còn nhìn thấy bọn họ làm chuyện xấu hổ! Uổng công ta tin tưởng, hóa ra Cổ Nguyệt kia cũng nuôi tâm bất chính, hai người bọn họ hoàn toàn không đem ta đặt vào mắt!”
“Được rồi, ta đưa nàng về nghỉ ngơi trước, chuyện này đợi khi nào gặp Vân Phisẽ hỏi kỹ lại, thế nào?”
“Ngươi cõng ta về đi.”
“Hảo.”
Mộ Dung Ly Tranh hơi cúi người xuống, Chu Bình liền leo lên lưng nàng để nàng cõng về phòng.

Chu Bình áp mặt lên lưng Mộ Dung Ly Tranh, ủy khuất bĩu dài môi, nàng không thể tin hai người đó lại có thể lừa gạt nàng làm ra loại chuyện đê tiện này.
------------------------------------------
Tiếng gà gáy giữa trưa hè oi nóng vang lên phá tan bầu không khí tĩnh mịch.

Ánh nắng len lỏi qua khe cửa, soi tỏ mọi ngóc ngách trong căn phòng rộng lớn.

Bạch Vân Phi khó chịu nheo mắt lại, nâng tay che bớt ánh sáng, cũng tỉnh lại được đôi phần.

Chợt phát hiện tay mình có chút tê, Bạch Vân Phi nhìn qua, nguyên lai Cổ Nguyệt cả buổi sáng gác lên tay nàng mà ngủ.
“Trưa rồi sao?”
Bỗng nhiên Cổ Nguyệt ngồi vụt dậy, kéo chăn lên che cơ thể: “S-Sao Bạch cô nương sao lại ở đây? T-ta phục đâu?”
Bạch Vân Phi thu tay về, chầm chậm đi xuống giường mặc lại y phục: “Y phục của ngươi dưới đất đấy.”
Cổ Nguyệt thất thần một hồi lâu, cũng theo Bạch Vân Phi nhặt lại y phục.

Trong khoảnh khắc đầu óc đau nhức hiện lên vài hình ảnh vụn vặt, nàng cũng không phải mất trí, chỉ là vẫn chưa kịp tỉnh táo mà thôi.
“Đủ không?”
Nén bạc đặt trên bàn, Cổ Nguyệt nương tầm mắt, phiến môi kéo lên: “Quả nhiên là Bạch Vân Phi, thủ đoạn dẹp yên phong ba của ngươi cũng giống như tên, nhẹ nhàng đến mức khiến người ta phải đau lòng.”
Ánh mắt Bạch Vân Phi khẽ chuyển: “Bạc này để mua y phục mới, nếu muốn ta hướng ngươi chịu trách nhiệm.”
“Ta không cần ngươi chịu trách nhiệm.” Đem y phục kéo cao một đoạn, Cổ Nguyệt gác chân lên, hướng Bạch Vân Phi mở miệng: “Ta muốn gả vào Mộ Dung phủ, làm Mộ Dung phu nhân, cho nên chuyện hôm nay xem như chưa từng phát sinh.

Bạch Vân Phi, chúng ta sớm nên kết thúc, sự tình phát sinh đến mức này chắc ngươi cũng không vui vẻ gì đâu.”
Bạch Vân Phi yên lặng không trả lời, chỉnh sửa lại cổ áo xong liền xoay người rời khỏi phòng.
Chậm rãi bước xuống giường, Cổ Nguyệt đẩy cửa sổ ra, gió xuân thổi vào mơn man trên mái tóc dài.

Xoay người đến rương đồ lấy một bộ y phục mới để thay, sau đó ngồi trước gương chải tóc trang điểm, còn tỉ mỉ vẽ một đóa hồng mai trên trán.
Mọi thứ xong xuôi, Cổ Nguyệt liền đẩy cửa đi ra ngoài, ánh nắng chiếu rọi xuống, nàng cảm thấy chói mắt liền nâng tay che lại.
“Cổ cô nương?”
Một tiểu nha hoàn đi ra khỏi trù phòng thấy nàng liền tò mò lên tiếng: “Sáng giờ cô nương đi đâu, có muốn dùng ngọ thiện không?”
“Không cần.”
“Ngươi có thấy Yên Thuyên quận chúa không?”
“Quận chúa sao?”
Tiểu nha hoàn nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó chỉ về phía tây: “Quận chúa đang cùng mọi người dùng ngọ thiện ở hồ tâm đình.”
“Hảo.”
Cổ Nguyệt nhận được tin liền xoay người đi, chẳng mấy chốc cũng đến được hồ tâm đình.
Lúc này Chu Bình đang ũ rũ dùng cơm, ai khuyên ai nói gì cũng không nghe, ấm ức trong bụng nhiều đến mức cơm nuốt xuống lại muốn trào ngược ra.

Vừa vặn thấy Cổ Nguyệt đang đi tới, Chu Bình liền buông đũa hùng hổ xông ra ngoài.
Cổ Nguyệt đột nhiên quỳ sụp xuống khóc hô: “Quận chúa, chuyện xấu hổ ngày hôm ay ta thật tình không muốn để ai biết, chỉ là…”
“Chẳng nhẽ ngươi còn bắt t đòi côngđạo? Đôi gian phu, không phải, đôi phiến tử các ngươi dám sau lưng ta làm loại chuyện này mà còn dám đến đây khóc lóc cái gì?”
“Quận chúa người phải tin tưởng ta, ta là bị bức bách, hoàn toàn không có ý gì với Bạch cô nương cả.”
“Ngươi lại dám nói không có? Tính tình Vân Phi lẽ nào ta không biết, nàng có chết cũng không tùy tiện khinh bạc người khác, vậy mà ngươi dám nói nàng ấy cưỡng ép ngươi sao?”
“Oan uổng, quận chúa.”
Mộ Dung Ly Tranh từ trong hồ tâm đình bước ra khuyên giải: “Bình nhi có gì từ từ nói đừng giận dữ mắng người.”
“Ta không có gì để nói với nàng!”
Tiếng của Thái tử phi từ trong truyền ra: “Chuyện chưa rõ thực hư ngươi lại đổ hết tội lên đầu Cổ Nguyệt, dẫu biết ngươi có tình cảm với Vân Phi thì cũng không nên làm như vậy.”
“Ta…”
“Quận chúa tức giận là lỗi của ta, ta tuyệt không dám oán hận, sau này cũng không gặp mặt Bạch cô nương và quận chúa chủ tử nữa.”
“Ngươi còn nói? Ngươi muốn nói ta là kẻ hẹp hòi ích kỷ đi đố kị với ngươi?”
“Cổ Nương không dám.”
“N-Ngươi!” Chu Bình phẫn nộ giậm mạnh chân xuống đất: “Chu Bình ta thật sự nhìn nhầm ngươi rồi!”
Còn chưa kịp đáp trả thì Bạch Vân Phi từ đâu xuất hiện đỡ Cổ Nguyệt đứng dậy.

Có vẻ như đã nghe hết mọi chuyện, nhưng vẫn duy trì trầm mặc, yên tĩnh chấp nhận cơn giận dữ của Chu Bình.
“Các ngươi đây là ý gì?” Chu Bình giận thở phì phò ra lửa: “Bản quận chúa giúp nàng chuộc thân, nàng lại ở phía sau làm trò xấu hổ, nhất định từ đầu đã tính toán vào đây chiếm chút tiện nghi.

Các ngươi ai cũng bênh vực nàng, rốt cuộc là nàng khóc quá dễ nghe hay là trong mắt các ngươi ta là kẻ thích làm càn?”
“Bình nhi bình tĩnh lại đã.” Mộ Dung Ly Tranh kéo Chu Bình về phía sau, hướng Bạch Vân Phi chất vấn: “Ngươi giải thích rõ ràng, đừng để một nhà đều không vui.”
“Ta bức bách Cổ Nguyệt.”
“Bạch Vân Phi!”
Lần đầu tiên Chu Bình đem cả họ tên Bạch Vân Phi ra mắng: “Mẫu vương bảo ngươi đến đây là bảo vệ ta không phải đi bức bách nữ nhân, ngươi gây ra chuyện này bảo ta lấy mặt mũi gì nhìn ai?”
Tiểu Tuyết bất đắc dĩ đứng ra hòa giải: “Đây là chuyện riêng giữa Bạch Vân Phi và Cổ Nguyệt, ngươi đừng quản đến nữa.”
“Các người rõ ràng hướng về phía Cổ Nguyệt!”
Chu Bình hét lên một tiếng liền xoay người bỏ chạy.
“Bình nhi!”
Mộ Dung Ly Tranh cũng vội vã đuổi theo sau.
Bất cẩn vấp phải đá mà té ngã, Chu Bình oán hận trút hết lên đầu cục đá, dùng sức chà rồi giẫm mạnh lên.

Mộ Dung Ly Tranh chạy đến cạnh kéo váy nàng lên đến mắt cá, phát hiện đầu gối toàn bộ đều nhiễm máu.
“Ta đã bảo nàng đừng chạy sao lại chạy đến bị thương như vậy?”
“Bọn họ đều cho rằng ta ngang ngược!” Chu Bình ủy khuất hét lên: “Ta rõ ràng là người mất mặt, bọn họ lại xem Cổ Nguyệt là người thiệt thòi, rõ ràng ta mới chịu thiệt thòi nhiều nhất.

Cứu nàng khỏi thanh lâu, nàng không cảm kích còn leo lên giường người ta thích, nàng cố ý chống đối ta mới hả dạ!”
“Được rồi, dù sao nàng cũng thấy rồi đi, Bạch Vân Phi kia thật sự không xứng đáng.”
Chu Bình lung tung quẹt nước mắt: “Hức! Ta muốn quay về kinh thành, không đi cùng bọn họ nữa!”
“Hảo, hảo, xong chuyện chúng ta quay về kinh thành.” Mộ Dung Ly Tranh tri kỉ giúp nàng lau hết nước mắt lem luốc trên mặt: “Lương thực cứu tế sắp đến rồi, chỉ cần giải quyết xong chuyện cứu tế thì ta đưa nàng hồi kinh.”
“Ngươi phải giải quyết nhanh, ta không muốn gặp họ nữa, ta muốn về.”
Mộ Dung Ly Tranh cúi xuống ôm nàng lên, ôn nhu nói: “Ta đưa nàng về phòng nghỉ ngơi.”
Chu Bình kéo hai lần vạt áo của Mộ Dung Ly Tranh: “Chỉ có ngươi là đối tốt với ta.”
“Ta đương nhiên đối tốt với nàng, đừng khóc nữa nếu mệt thì ngủ một chút đi.”
Chu Bình phát ra giọng mũi nho nhỏ, xoay người, vùi đầu vào ngực Mộ Dung Ly Tranh tìm chỗ thoải mái để ngủ.

Rất nhanh thì ngủ mất, lúc nào cũng vậy, khóc mệt sẽ lăn ra ngủ, cái miệng nho nhỏ hơi hé mở, dáng vẻ ấu trĩ này chọc Mộ Dung Ly Tranh nhịn không được bật cười.
“Nếu nàng lớn thêm một chút nữa ta sẽ mạnh bạo giữ nàng bên cạnh, cấm nàng ra bên ngoài, chỉ để nàng nhìn thấy một mình ta, yêu một mình ta.”
Gió thổi làm suối tóc lay động, từng cánh hoa trắng muốt rơi xuống, phủ lên làn tóc mềm….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui