Loạn Thế Hồng Nhan Chi Hồng Nhan Lệ


Trong mộng chập chờn hoảng hốt vụt ngồi dậy, trước mắt Chu Bình không phải là căn phòng quen thuộc.

Khung cảnh xa lạ chìm trong bóng tối tịch mịch.

Ngoài kia trăng đã mờ dần, tiếng gõ nhịp canh năm dồn dập phát tan bầu không khí thê lương.

Những thứ âm thanh hỗn tạp xen lẫn vào nhau, tiếng côn trùng rả rích, tiếng sói trú xa xa, từng đợt âm thanh khiến đầu óc Chu Bình một mảng đau nhức.
Đột nhiên những ngọn nến trong phòng được thắp sáng, phản chiếu hình ảnh của một người: “Cổ Nguyệt?”
Hà Trọng Anh hơi quay đầu lại, nhếch khóe môi tô điểm tỉ mỉ: “Tỉnh?”
“Đ-Đây…” Chu Bình hoảng loạn quan sát bốn phía xung quanh mình: “Đây là đâu? Còn ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?”
“Đây là phòng của ta.” Hà Trọng Anh chậm rãi vén váy ngồi xuống méo giường: “Còn ta chính là Hà Trọng Anh.”
“H-Hà Trọng Anh?” Nhớ đến một người, Chu Bình kinh hãi hét lớn: “Ngươi là nữ nhân từng sống chung với Bạch Vân Phi?”
“Đúng một nửa.” Hà Trọng Anh lạnh lẽo nở nụ cười: “Nhưng bây giờ ta với ả chính là địch thù.”
“Ngươi sao lại muốn bắt ta?”
“Bởi vì Bạch Vân Phi rất thích ngươi, sẵn sàng bảo hộ ngươi, che chở ngươi.” Hà Trọng Anh nâng mặt Chu Bình lên quan sát một lượt, khe khẽ nói: “Ả sẵn sàng vứt bỏ ta nhưng với ngươi lại đặc biệt ôn nhu, ngươi có biết ta ghê tởm các ngươi thế nào không? Chu Bình ngươi buộc lòng phải chết, món nợ này ta không thể không tính toán với Bạch Vân Phi.”
“Nhưng…”
“Ngươi sợ chết? Đừng lo, ta có biện pháp khiến ngươi chết dễ dàng hơn, hơi đau một chút nhưng sẽ rất nhanh thôi.

Rồi ngươi sẽ cùng nữ nhân xấu xa đó cùng nhau xuống địa phủ làm một đôi uyên ương!”
Chu Bình quẩn bách lùi về phía sau, mặt cắt không còn một giọt máu: “T-Ta không muốn!”
Hà Trọng Anh lấy trong ngực áo một hộp gấm nhỏ, mở ra lấy viên dược hoàn hắc sắc đưa đến bên miệng Chu Bình: “Biết cái này là cái gì không?”
Chu Bình lắc đầu ngoày ngoạy.
“Cái này gọi là Cổ Nguyệt, là độc dược do chính ta điều chế.

Bên trong có rất nhiều, rất nhiều cổ trùng, còn có cả bọ cạp, rắn hổ mang, rết, huyết hạc, tất cả đều ở trong đây.” HàTrọng Anh siết mạnh quai hàm của Chu Bình, dùng sức đem đan dược nhét vào miệng nàng: “Ngoan ngoãn mở miệng ra đi nào.”
“Không!”
Chu Bình hoảng hốt hất tay Hà Trọng Anh nhảy xuống giường.

Ánh mắt Hà Trọng Anh lạnh dần, chuẩn xác nắm lấy cổ tay Chu Bình ném mạnh lên giường: “Tiện nhân, ngươi nghĩ ngươi còn là quận chúa sao? Ở đây còn đến lượt ngươi quyết định!?”

Hà Trọng Anh dùng toàn lực ấn Chu Bình nằm xuống giường, dùng sức cạy miệng đẩy viên dược hoàn vào.

Chu Bình giãy dụa, gào khóc không biết mệt nhưng vô pháp thoát khỏi kiềm hãm, đan dược bị ấn vào sâu trong cổ họng, cảm giác đắng nghẹn ở cổ khiến nàng không thở được.
“Tốt lắm! Ngươi yên tâm, thứ này không lập tức lấy mạng ngươi, chỉ khiến ngươi tim đập nhanh như muốn nổ tung.

Cứ như vậy vài lần, chỉ ba ngày tim của ngươi sẽ nằm bên ngoài lồng ngực.”
“N-Ngươi…” Chu Bình ôm ngực, thống khổ run rẩy: “Ngươi là đồ nữ nhân độc ác!”
“Vẫn là không độc ác bằng Bạch Vân Phi.” Hà Trọng Anh cười lại khó coi hơn cả khóc, giọng điệu trào phúng lạnh nhạt: “Ả sẵn sàng gϊếŧ ta để đổi lấy ngân lượng, sẵn sàng vứt bỏ ta để đi theo ngươi, con người như thế không đáng sống ở trên đời!”
Chu Bình trượt dài trên giường, ôm ngực trái quặn thắt: “Đau, L-Ly Tranh…”
“Đau rồi sao?”
Hà Trọng Anh chậm rãi xốc mạnh ngoại bào của Chu Bình xuống, điểm nhẹ lên tim của nàng: “Nó sẽ nổ tung, sớm thôi, ba ngày nữa.”
Chu Bình cảm thấy hơi thở đều đã bị tước đoạt, quả tim đập mạnh muốn bay ra khỏi lòng ngực.

Ngay vị trí ngực trái nổi lên một hình thù kỳ lạ, giống như một ngọn lửa thiêu đốt lồng ngực nàng.
“A!”
Chu Bình ngã xuống thở dốc, không xong rồi, nàng sẽ chết sao?
Hà Trọng Anh xốc người Chu Bình lên, vuốt ve làn da mềm mại như sương như tuyết: “Ngươi có làn da thật đẹp, thảo nào ả lại thích ngươi như vậy.”
Chu Bình run lên từng đợt, tim nàng như bị ai bóp nghẹn đau nhói.
“Chu Bình, ta nói với ngươi một điều, ngươi tin hay không tin đều được.” Hà Trọng Anh vuốt nhẹ gương mặt Chu Bình, ánh mắt nàng dần nhu hòa: “Đừng bao giờ yêu Bạch Vân Phi, nàng ta căn bản không có tim, sẽ không biết trân trọng ngươi.”
“Ta không quan tâm!”
“Nếu ngươi đã nói vậy thì cứ ở đây mà chờ chết đi!”
Hà Trọng Anh phủi tay đứng dậy, ngạo nghễ từ trên nhìn xuống: “Rồi ngươi sẽ sớm gặp Bạch Vân Phi thôi, là ở dưới địa phủ!”
Hà Trọng Anh đẩy cửa đi ra ngoài, dùng sức đóng mạnh cửa lại, tựa lưng nhắm mắt suy nghĩ vẫn vơ.

Vô thức siết lấy ngực trái của mình, đau đến vô pháp hấp khí nhưng lại không thể khóc, đè nén đến lồng ngực muốn nổ tung.
Trải qua nhiều năm Hà Trọng Anh bắt đầu hiểu được trên thế gian này căn bản không có ái tình.

Tiểu tốt tuần tra trông thấy giáo chủ liền dừng lại: “Giáo chủ sắc mặt không tốt có cần gọi lang trung không?”
“Không cần.”

Hà Trọng Anh liếc mắt nhìn vào phòng: “Canh giữ nàng cẩn thận.”
“Tuân mệnh.”
Hạ Trọng Anh cũng không nán lại, nhanh chóng xoay người rời đi.

Vừa đi vừa suy nghĩ, trong đầu óc rối bời, ngực lại quặn thắt từng cơn, buốt đau như ai cào ai xé.
“Trọng Anh!”
Hà Trọng Anh giật mình, thoát khỏi bao suy nghĩ, không biết từ lúc nào mình đã đi đến gian chính rồi.

Nhạc Uyên rời khỏi vị trí ngồi của mình, vươn tay ôm lấy Hà Trọng Anh.

“Trọng Anh, muội mấy ngày nay đã đi đâu vậy?”
“Sư tỷ, ta ra ngoài làm việc riêng.”
“Việc riêng?” Nhạc Uyên không hài lòng điểm lên chóp mũi nàng: “Sao lại không nói cho ta?”
“Chuyện báo thù của ta, sư tỷ không cần phải can thiệp đâu.”
“Trọng Anh, muội có thể dùng ngữ điệu này nói chuyện với ta?”
Hà Trọng Anh thở dài, kiễng chân áp lên lên môi Nhạc Uyên: “Sư tỷ, ta biết ngươi lo lắng cho ta.

Nhưng ta muốn tự tay tiến hành từng bước đẩy Bạch Vân Phi vào tử lộ, ngươi để ta tự giải quyết có được không?”
“Làm sao ta có thể để muội tự giải quyết chuyện này?”
Nhạc Uyên ôm ngang Hà Trọng Anh lên tháp, đặt nhẹ lên cổ nàng một nụ hôn: “Trọng Anh, tháng sau chúng ta thành thân, muội không được vì bất cứ chuyện gì mà làm chậm trễ hôn lễ của chúng ta.”
Hà Trọng Anh nép vào lòng Nhạc Uyên đáp khẽ: “Ta sẽ gả cho sư tỷ, ngươi yên tâm.”
“Muội nói như vậy là ta yên tâm rồi.” Nhạc Uyên vén mấy lọn tóc lòa xòa của Hà Trọng Anh qua một bên: “Trọng Anh, muội bắt được ai về rồi?”
“Là ái nhân bên cạnh Bạch Vân Phi!”
“Ả còn dám yêu người khác sau khi đã hãm hại muội sao?”
“Không gϊếŧ được ả thì ta không thể nào sống thoải mái.

Ta sẽ khiến ả nếm trải cảm giác sống không bằng chết, giống như ta đã từng chịu đựng.”
Nhạc Uyên ôm ghì lấy eo nhỏ của nàng, thâm tình mở miệng: “Chúng ta sẽ lấy đầu và máu của ả nhuộm lụa đỏ trong hỉ đường của chúng ta.”

“Sư tỷ, chỉ có ngươi là tốt với ta.”
“Ta đương nhiên phải tốt với muội rồi.”
Nhạc Uyên như say như tỉnh chìm vào trong đôi mắt của Hà Trọng Anh, chậm rãi đặt nàng nằm xuống giường, mạnh bạo hôn lên đôi môi mềm.

Hà Trọng Anh nhắm mắt lại, vòng tay qua cổ Nhạc Uyên khiến nụ hôn thêm sâu.

Chiếc lưỡi ma mãnh nhẹ nhàng tách đôi môi mỏng tiến vào cuốn lấy lưỡi của nàng chơi đùa, khám phá tất cả các ngóc ngách bên trong khoang miệng ấm nóng.
“Ngô… ưm…”
Nhạc Uyên cảm thấy cả người đều nóng đến khó tin, vươn tay kéo đai lưng của Hà Trọng Anh ném xuống đất, cởi xuống từng lớp y phục mỏng tang.
Hà Trọng Anh khó chịu ngăn Nhạc Uyên lại: “Sư tỷ.”
“Sao vậy?”
“Ta không muốn.” Hà Trọng Anh đẩy vai Nhạc Uyên ra, lần nữa kéo y phục lên cao che lấp thân thể: “Chúng ta vẫn chưa thành thân.”
“Thành thân để sau đi.”
“Sư tỷ!”
Bắt gặp ánh mắt khó chịu của Hạ Trọng Anh, Nhạc Uyên bất đắc dĩ đầu hàng: “Hảo, hảo, thành thân thì đợi thành thân.”
Nhạc Uyên nhặt y phục dưới đất đưa cho Hà Trọng Anh: “Sư tỷ cũng có việc phải đi, phụ thân muội muốn gặp ta, có lẽ là bàn về hôn sự của chúng ta, muội cùng đi không?”
Hà Trọng Anh khoác độc lý y nằm dài trên tháp: “Ngươi muốn đi thì đi, ta không có hứng thú.”
“Thôi được rồi, muội không đi cũng được.” Nhạc Uyên hôn lên trán nàng: “Đợi ta về sẽ mang quà cho muội.”
“Ân.”
Nhạc Uyên nói xong thì cũng rời đi, trong gian chính cũng chỉ còn Hà Trọng Anh.

Cuối cùng, cũng chỉ còn mình Hà Trọng Anh cô độc một mình, nàng bó gối nhìn ra ngoài xa.

Những tia nắng ấm của ngày mới xuất hiện, tràn vào trong gian chính, Hà Trọng Anh nâng tay che mắt lại, cái cảm giác ấm áp này nàng không thích chút nào.

Nơi thuộc về nàng là bóng tối lặng lẽ, là tiếng dòng chảy thời gian trôi hối hả, là tiếng gõ nhịp những đêm dài thao thức.

Hà Trọng Anh chưa từng để cho ai thấy mình khóc, một mình che giấu nỗi đau, lặng lẽ gặm nhắm cô đơn.

Đã từng có ai hỏi qua nàng cần gì hay chưa?
Phụ thân yêu thương nàng, cho nàng tất cả, Phù Lãng giáo cũng dâng đến tay nàng, nhưng đó không phải thứ nàng cần.

Điều nàng khao khát chính là được ở trong vòng tay người mình yêu nhất tùy hứng làm nũng, có thể bâng quơ nói những câu chuyện vô nghĩa.


Nhưng nàng chưa từng có được, Bạch Vân Phi phản bội đẩy nàng vào tử lộ, bức nàng phải đi đến bước đường này.
Cái cảm giác phải uống hạc đỉnh hồng cũng không đau đớn bằng những lời nói tàn nhẫn, ánh mắt khinh miệt dành cho nàng.

Bạch Vân Phi, rốt cuộc nữ nhân đã từng biết nàng khóc bao nhiêu lần? Cảm thấy tuyệt vọng bao nhiêu lần hay không?
“Giáo chủ…”
Hà Trọng Anh hơi ngẩng đầu lên, mỉm cười: “Từ Âm.”
Từ Âm ngồi xuống tháp, vươn tay ôm lấy Hà Trọng Anh: “Giáo chủ có phiền muộn gì xin cứ nói, Từ Âm nguyện giúp giáo chủ vơi bớt nỗi buồn.”
“Từ Âm, ta cô đơn.” Hà Trọng Anh rướn người hôn lên môi Từ Âm: “Ngươi ở lại cùng ta đêm nay được chứ?”
“Giáo chủ, người sẽ thành thân.”
“Nhưng sư tỷ không có ở đây.” Hà Trọng Anh ngồi lên đùi Từ Âm, cắn nhẹ lên cổ nàng một cái, nhẹ giọng nũng nịu: “Ta thật sự rất cô đơn, Từ Âm, ngươi đừng bỏ rơi ta…”
“Giáo chủ, Từ Âm cùng người đêm nay, người không hối hận chứ?”
“Không có.”
Hà Trọng Anh cởi bỏ lý y trên người, bối rối ngã vào vòng tay của Từ Âm, khóe mắt vẫn lưu lại dấu tích của nước.

Từ Âm chậm rãi cởi bỏ y phục trên người, dùng sức xốc người Hà Trọng Anh, hôn xuống cái cổ trắng ngần như sương như tuyết.
“Ưm, Từ Âm…”
Từ Âm vuốt ve tấm lưng trơn nhẵn của nàng, dịu dàng rải nụ hôn xuống xương quai xanh tinh mỹ.

Đầu lưỡi ma mãnh lướt qua từng tấc da thịt, cảm nhận được sự run rẩy của giáo chủ.

Từ Âm tràn ngập vui sướng, nàng đối với giáo chủ chính là si mê vô hạn.

Từ khi giáo chủ khỏi bệnh liền thay đổi, quyến rũ hơn, mê nhân hơn và cũng dâʍ đãиɠ hơn.

Với sự thay đổi này Từ Âm không thấy chán ghét mà còn vô cùng yêu thích, đến mức muốn nữ nhân này đừng thành thân với sư tỷ Nhạc Uyên nữa.
“Từ Âm, đau, đừng cắn.”
“Làm giáo chủ đau sao?” Từ Âm cuống quít hôn lên chỗ vừa cắn: “Xin lỗi.”
Hà Trọng Anh nâng mặt Từ Âm lên, hôn xuống cái trán trơn bóng: “Không phải lỗi của ngươi mà.”
Từ Âm cảm thấy máu nóng truyền lên đến não, vội vã cởi bỏ yếm hồng sắc xuống tận thắt lưng, điên cuồng hôn lên hai bầu ngực trắng nõn.

Hà Trọng Anh rên khẽ một tiếng, ánh mắt trong suốt dõi về phía cửa sổ, nơi có ánh mặt trời chói mắt đang không ngừng vươn lên cao.
“Bẩm giáo chủ, có một người họ Bạch xin cầu kiến.”
“Họ Bạch…” Hà Trọng Anh khẽ cười: “Cuối cùng cũng đến rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận