Lúc tưởng Mộ Dung Ly Tranh sẽ vác bảo kiếm của bản thân chém nàng làm đôi thì không ngờ đối phương lại ngồi xuống giường, giống như đã bình tĩnh lại được rồi vậy.
Chu Bình hiếu kỳ chọt chọt hai cái vào thắt lưng nàng: “Ly Tranh, ngươi bình tĩnh, có gì từ từ nói nha.”
“Chuyện này cũng không phải không tốt.”
“A?”
Đột nhiên Mộ Dung Ly Tranh quay lại nhìn nàng, gật đầu thỏa hiệp: “Được, Tốn Lãng sơn trang sẽ chuẩn bị quân trang.”
“Thật sao? Vậy ta hảo hảo báo tin tốt cho biểu tỷ!”
“Nhưng kèm theo một điều kiện.”
“Hảo, điều kiện gì cũng được.”
Âm thầm cười trong bụng, mấy cái điều kiện của Mộ Dung Ly Tranh đương nhiên là nàng sẽ đẩy về cho Chu Túc Nhi thực hiện rồi~
Đang yên đang lành Mộ Dung Ly Tranh đột nhiên chồm người đến dọa Chu Bình giật nảy người, có chút hoảng loạn mà lùi về một chút, nâng tay che chắn trước ngực phòng bị.
“C-Chuyện gì?”
Mộ Dung Ly Tranh nhẹ nhàng đem cằm Chu Bình nhấc lên, khóe môi hơi nhếch tựa tiếu phi tiếu: “Bình nhi trưởng thành rồi, ngay cả ta cũng sắp không nhận ra tiểu mỹ nhân trước mặt ta là oa oa ngày trước luôn chạy theo đòi ta cho cao điểm.”
“Chuyện xưa rồi, nhắc lại làm gì, xấu hổ chết được!”
Xoay người lưu loát đem Chu Bình ấn nằm xuống giường, Mộ Dung Ly Tranh chống tay hai bên vai nàng, giọng trầm mà mê hoặc: “Bình nhi.”
Bất tri bất giác cảm thấy hoảng sợ, Chu Bình vội nhấc tay che chắn trước ngực, trừng trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi muốn làm cái gì a? Bản quận chúa tuy là có hơi phá phách nhưng vẫn là cô nương khuê tú nha!”
Mộ Dung Ly Tranh vội che miệng nàng lại, đảo mắt một vòng nhìn ra cửa: “Nhỏ tiếng một chút, mẫu vương nàng nghe thấy là ta lại bị ném ra khỏi Quận công phủ.”
“Vậy ngươi nhanh chóng buông ta ra đi!!”
“Không được.”
“Vậy ta la lên!”
Chu Bình hít một hơi thật sâu, ngẩng cao đầu chuẩn bị hét toáng lên.
Mộ Dung Ly Tranh nhanh tay bịt miệng Chu Bình ném vào góc giường, thuận tay kéo rèm hoa bên cạnh xuống.
Mành hoa lác đác rơi xuống, hai bóng người dưới ánh nến mờ ảo, không khác gì đôi tân nhân chuẩn bị động phòng hoa chúc.
“Ngươi đừng có lại gần đây!”
Không buồn đặt lời của Chu Bình vào tai, Mộ Dung Ly Tranh lưu loát giải khai đai lưng, ngoại bào và trung y lần lượt rơi thẳng xuống đất.
Tấm lưng trắng trẻo phản quang dưới ánh nến, hai bên vai gầy cân xứng do nhiều năm luyện võ, kéo một đường mềm mại đến xương quai xanh.
Chu Bình hốt hoảng che mắt lại: “Ngươi biếи ŧɦái!”
Mộ Dung Ly Tranh vung tay gỡ từng ngón tay của Chu Bình, quyến luyến lại nhu tình hôn lên: “Bình nhi, nàng trưởng thành không khác gì hoa khai liễu thắm, hai hôm trước là một Trịnh công tử, hôm qua là Trương hầu gia, còn hôm nay lại xuất hiện một Lý công tử.
Ta bắt đầu sợ rồi, Bình nhi, trước đây nàng là tiểu oa oa luôn đi theo ta đòi cao điểm, chuyện phong hoa tuyết nguyệt đều ngây ngây ngô ngô.
Nhưng rồi sẽ có một ngày nàng phải xuất giá, ta không cam lòng nhìn nàng lên kiệu hoa gả cho người khác, mà là ta sẽ thay Quận công gia chiếu cố nàng nửa đời sau.”
Chu Bình rùng mình một cái, mặt thoáng đỏ nhưng lại cậy mạnh: “Lời ngươi nói buồn nôn chết được.”
“Ta nói lời lời đều là thật lòng.” Mộ Dung Ly Tranh vươn tay xoa nhẹ gò má nhiễm hồng của Chu Bình, trong giọng nói là vô hạn sủng nịch ôn nhu: “Ta thật sự rất thích nàng, cho nên ta sẵn sàng đáp ứng tất cả yêu cầu của nàng.
Tựa như việc quân trang, ta sẽ làm quân trang chỉ có một điều kiện duy nhất, chính là nàng gả cho ta.”
“Ngươi có gì nhầm lẫn rồi thì phải!?” Chu Bình vội giãy dụa hai cái nhằm thoát khỏi kiềm hãm của Mộ Dung Ly Tranh: “Người nhờ vả ngươi là biểu tỷ ta, không phải là ta a, vì cái gì mà ta phải gả cho ngươi?”
“Nếu đã như vậy thì chuyện của biểu tỷ nàng coi như ta chưa từng nghe qua.”
“Mộ Dung Ly Tranh, ngươi quá phận!” Chu Bình trợn trừng mắt, vung tay đánh hai cái vào người nàng, bất quá khí lực nàng nhỏ như đang đuổi muỗi: “Ngươi không phải là người công tư phân minh sao? Sao có thể ra loại điều kiện như vậy được!?”
“Ta vốn dĩ là một người công tư phân minh, nếu nàng nghi ngờ sự công tư phân minh thì ta hôm nay nói rõ một lần.
Ta sẽ giúp biểu tỷ nàng, nhưng bảo biểu tỷ nàng xuất ra ngân lượng, bằng không đừng bao giờ nghĩ sẽ có được quân trang từ Tốn Lãng sơn trang.”
“Ngươi… ngươi…”
Chu Bình giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Bây giờ ngươi muốn cái gì a?”
“Ta đã nói rồi, chỉ cần nàng gả cho ta.”
Trong lòng Chu Bình thầm đem Chu Túc Nhi thiên đao vạn quả, bây giờ mà không giúp được nàng nhất định biểu tẩu sẽ không vui vẻ, đến lúc đó xảy ra chuyện gì chẳng ai đoán trước được.
Mà giúp biểu tỷ thành sự thì nàng lỗ nặng a!!!
“Suy nghĩ lâu như vậy là đồng ý hay không?” Mộ Dung Ly Tranh đứng dậy, có ý muốn rời đi: “Nếu vậy thì ta trở về, nàng cứ nói với biểu tỷ của nàng tự mà lo lấy đi.”
“Khoan đã!” Chu Bình cắn môi dưới nghĩ ngợi, vặn vẹo tay áo cả buổi trời mới miễn cưỡng gật đầu hai cái: “Được rồi, gả thì gả ta sợ gì, nhưng phải đợi một năm nữa.
Qua năm sau là ta sẽ làm lễ trưởng thành, khi đó ta gả cho ngươi.”
Mộ Dung Ly Tranh nhướn mày: “Một năm?”
“Ngươi còn ý kiến gì? Rõ ràng người thiệt thòi là ta mà!”
“Hảo, hảo, tất cả đều theo ý nàng.”
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Mộ Dung Ly Tranh rất không hài lòng, âm thầm đè nén tiếng thở dài, ngoài kiên nhẫn đợi ra nàng không còn cách nào khác.
“Vậy bây giờ ngươi về đi.”
“Tại sao ta phải về?”
Chu Bình hồ nghi đưa tay kéo chăn kéo gối che thân thể mình lại: “Ngươi định làm cái gì a?”
“Ta lẽ ra nên được lưu lại, hôn thê của ta ở đây, làm sao có thể phân khai?”
Nghe Mộ Dung Ly Tranh nói xong, hai gò má của Chu Bình lập tức đỏ bừng bừng lên, hung hăng lấy gối đánh vào người nàng.
“Ngươi đi chết đi!”
“Đau!”
“Đau chết ngươi luôn! Cút ra khỏi phòng ta ngay!”
“Ta không đi!”
“Ngươi không đi cũng phải đi!”
“Ta cứ ở lại thì làm sao?”
Lúc Chu Bình hoang mang không biết làm sao để đuổi người thì nghe tiếng gõ cửa phát ra, sau đó là tiếng nói lanh lảnh của Chu Liên Tâm truyền vào.
“Tỷ tỷ, Liên Tâm ngủ không được, ngươi ngủ với Liên Tâm đi!”
Chu Bình đắc ý cười trong lòng, nhanh nhảu nhảy ngay xuống giường chạy ra mở cửa, mỉm cười thật tươi với Chu Liên Tâm.
“Hảo, Liên Tâm muốn gì cũng được, chúng ta qua phòng Liên Tâm nhé?”
“Ni.”
Chu Bình đóng cửa phòng lại, làm mặt quỷ với Mộ Dung Ly Tranh: Ngươi thích thì cứ ở lại, ta đi đây~
Mộ Dung Ly Tranh có chút đau đầu, rốt cuộc Chu Bình có trưởng thành lên được chút nào hay không?
-----------------------------------------
Khi canh hai đã điểm, Chu Túc Nhi mới về đến Đông Cung, mệt mỏi ngã hẳn xuống giường, quần áo cũng chẳng buồn thay.
Vừa vặn để Tiểu Tuyết nhìn thấy, nàng liền trút một tiếng thở dài, bước lại gần giường đánh môi Chu Túc Nhi hai cái.
“Thái tử điện hạ, người mau ngồi dậy thay y phục kẻo làm bẩn giường.”
Chu Túc Nhi trở mình ôm lấy cái gối, è è mở miệng: “Ta rất mệt, để ta ngủ một chút.”
“Không được ngủ, người mau ngồi dậy cho thần thiếp!” Tiểu Tuyết dùng hết sức lực mới kéo được Chu Túc Nhi ngồi dậy, vỗ mặt nàng mấy cái cho tỉnh ngủ: “Chuyện thế nào rồi? Thành hay bại?”
“Thế nào là thế nào?”
“Người có thể có trách nhiệm hơn một chút không?”
“Ách, ta nhớ rồi, nhớ rồi.” Chu Túc Nhi dụi dụi mắt, chống đỡ cơn buồn ngủ mà ngồi dậy: “Ta đã nói với Bình nhi rồi, chuyện còn lại đều để nha đầu xử lý.”
Tiểu Tuyết nghi hoặc hỏi lại: “Thật sự đã nói với Yên Thuyên quận chúa đúng không?”
“Nói rồi, nàng đừng lo lắng.” Chu Túc Nhi ngã người nằm xuống giường, thở dài một tiếng, xoay người tìm tư thế thoải mái để ngủ: “Ta vì chuyện này mà phải ngồi lại tửu lâu đến hai canh giờ, lưng cũng đau rồi.”
“Vậy thần thiếp đi chuẩn bị nước nóng, người nghỉ ngơi trước đi.”
“Khoan đã.” Chu Túc Nhi đột nhiên ngồi bật dậy, nhanh nhẹn lấy trong tay áo một túi giấy còn nóng hổi: “Cái này là bánh bao gạch cua ở thành tây nàng thích nhất, ta cố tình mua về cho nàng.”
Tiểu Tuyết chau mày lộ rõ vẻ không vui “Thái tử điện hạ không cần phải mua cái này cho ta, chỉ cần lo chuyện chính sự là được.”
Nghe xong mấy lời của thái tử phi, Chu Túc Nhi tránh không khỏi ủy khuất than thở: “Nhưng ta lỡ làm nàng giận, ta sợ nàng không nhìn ta nữa… Tiểu Tuyết…”
Tiểu Tuyết cũng không nỡ mở miệng trách nàng, vươn tay cầm lấy túi bánh trên tay đối phương.
Vô tình các ngón tay lại chạm trúng đôi bàn tay lạnh lẽo của Chu Túc Nhi, Tiểu Tuyết giật mình, vội vàng đem túi bánh đặt lại lên bàn, cuống quít nắm lấy tay nàng.
“Thái tử tay người sao lại lạnh như vậy?”
“Ta dùng nội lực làm ấm bánh, lại không hiểu tại sao tay chân lại lạnh nữa.”
Tiểu Tuyết vừa đau lòng vừa giận, vung tay đánh vào người nàng hai cái: “Người sao có thể vận nội lực để làm ấm bánh chứ? Người không cần mạng nữa hay sao?”
“Tiểu Tuyết, ta lại làm nàng giận rồi sao? Ta xin lỗi, sau này ta sẽ không dám nữa…”
Lần này Tiểu Tuyết thực sự bị Chu Túc Nhi chọc cho nổi giận, đối phương sao có thể nghĩ nàng chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt như vậy mà tức giận.
Căn bản Chu Túc Nhi không hiểu rằng nàng vì lo lắng cho đối phương mà tức giận sao?!
Tiểu Tuyết kéo Chu Túc Nhi xuống giường, gấp gáp mở miệng: “Đi tắm, phải ngâm mình cho ấm lại mới được.”
“Ách, từ từ đã!”
Chu Túc Nhi không kịp phản ứng, bị kéo ra phía sau bức bình phong.
Còn chưa kịp hiểu gì y phục đã bị Tiểu Tuyết cởi xuống, Chu Túc Nhi giật mình xoay người lại.
“Tiểu Tuyết nàng muốn làm gì a?”
“Làm gì là làm gì?” Tiểu Tuyết trừng mắt mắng: “Mau vào hồ ngâm mình đi, coi chừng bị cảm lạnh.”
“Ách, hảo.”
Chu Túc Nhi ngoan ngoãn nghe lời bước xuống hồ, trên bờ rất lạnh nhưng khi bước xuống hồ đột ngột, cái nóng ấm của nước đánh thẳng vào lồng ngực, làm nàng cảm thấy xây xẩm muốn ngất.
“Thoải mái không?”
“T-Thoải mái…”
Tiểu Tuyết đưa tay xuống hồ kiểm tra độ ấm của nước, hài lòng gật đầu: “Nói chuyện lâu như vậy, Yên Thuyên công chúa có nói sẽ giúp chúng ta không?”
“Bình nhi nói không chắc sẽ giúp được nhưng sẽ cố thuyết phục Ly Tranh.”
Tiểu Tuyết ngồi trên thành hồ, kéo tay áo lên cao một chút để giúp Chu Túc Nhi xoa bóp hai vai: “Nếu có Ly Tranh giúp đỡ thì tốt quá rồi, chúng ta sẽ không cần lo về ngân khố hạn hẹp không đủ trả quân trang nữa.”
“Nàng không cần phải xoa bóp cho ta đâu, ta tự làm được.”
“Ngồi yên đi!” Tiểu Tuyết vung tay đánh bàn tay đang vươn ra của Chu Túc Nhi: “Nếu Ly Tranh không giúp chúng ta, thần thiếp liền bảo đại vương phế người, lập người khác làm thái tử.”
“Không được a! Ta không làm thái tử còn nàng vẫn là thái tử phi sao?”
“Đương nhiên.” Tiểu Tuyết thổi một hơi bên tai Chu Túc Nhi, mị mị hoặc hoặc mở miệng: “Chỉ cần còn thái tử, thần thiếp vẫn là thái tử phi, không chừng còn sống hòa hợp với tân thái tử nữa.”
“Thế này thì càng không được!” Chu Túc Nhi quay lại, trừng trừng nhìn Tiểu Tuyết: “Nàng muốn hồng hạnh xuất tường sao?”
“Người lo lắng sao?”
“Tất nhiên!!” Chu Túc Nhi đáng thương hề hề kéo tay áo của nàng: “Tiểu Tuyết đừng có giận nữa, nàng muốn ta quỳ xuống xin lỗi nàng cũng được, nhưng nàng đừng có gả cho người khác mà.”
Tiểu Tuyết bẹo mặt Chu Túc Nhi, nội tâm nhu nhược như có một dòng nước mát chảy qua, nàng sao có thể cam lòng nhìn nữ nhân này chịu ủy khuất?
“Người sao không thể hiện uy phong của thái tử đi? Người là triều ca thái tử kia mà, dưới một người trên vạn người, chỉ cần người nói một tiếng, ngay cả mẫu hậu cũng không thể có ý kiến.
Tại sao cứ phải dùng cái cách quỵ lụy này chứ? Nếu người cứ mãi như vậy, mẫu HSo yên tâm giao Liên Hạ quốc cho người chứ?”
“Ta…”
“Túc Nhi, Thái tử điện hạ, người nhìn vào mắt thần thiếp.
Mẫu hoàng là nữ đế đầu tiên của thập tam quốc, khiến cho tất cả đế vương đều phải khiếp sợ khi nghe danh.
Mẫu hậu là Vu nữ, là nữ tử đầu tiên khiến thập tam quốc lung lay hoảng loạn.
Túc nhi, người là Thái tử Liên Hạ, người phải hiểu rằng bản thân người tuyệt đối không được thất bại, bằng không đế nghiệp trăm năm của Chu gia đều sẽ lụi bại.”
“Tiểu Tuyết, ta rất ngốc, mẫu hoàng cũng từng nói như vậy.”
“Thần thiếp gượng ép ngài đều là vì muốn ngài nỗ lực thay đổi, Thái tử điện hạ, cầu ngài vì Liên Hạ mà thay đổi có được hay không?”
“Ta hiểu, ta sẽ cố gắng.” Túc Nhi ôm ngang thắt lưng của Tiểu Tuyết, kiên định mở miệng: “Ta đang cố gắng vì nàng, vì cả mẫu hoàng và mẫu hậu, cho nên nàng tuyệt đối không được bỏ rơi ta!”
“Thần thiếp sẽ không bỏ rơi người.”
Túc Nhi giống như đứa trẻ được cho kẹo, cao hứng vùi đầu vào ngực ái phi dụi liền hai cái.
“Được rồi, ngâm mình như vậy đủ rồi mau lên đi.”
Chu Túc Nhi nhất nhất nghe theo lời nàng, nhanh chóng leo lên hồ.
Tiểu Tuyết giúp nàng mặc y phục, còn cẩn thận khoác thêm một lớp áo lông cừu giữ ấm.
Xong xuôi cũng đã qua đến canh ba, Tiểu Tuyết bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, xoay người muốn về giường ngủ thì eo đột nhiên bị ôm lấy.
“Tiểu Tuyết….”
Giọng nói hơi khàn giống như làm nũng bên tai khiến Tiểu Tuyết cũng ít nhiều hiểu được tâm ý đối phương: “Thái tử, trễ rồi, đi ngủ thôi..”
“Nhưng ta muốn…” Chu Túc Nhi cọ dụi vào cổ nàng: “Tiểu Tuyết, cho ta~”
“Người tiết chế lại chút đi.”
“Ta muốn! Ta muốn!”
“Thần thiếp sẽ không mềm lòng đâu.”
Chu Túc Nhi cắn môi dưới nghĩ ngợi, đành dùng hạ sách cuối cùng: “Ta là thái tử, ta muốn thì không ai ngăn được, kể cả nàng!”
Tiểu Tuyết thoáng kinh ngạc, quay đầu lại trực diện nhìn thẳng vào nàng: “Người dùng vị trí thái tử nói chuyện với thần thiếp?”
Tuy trong lòng có chút chột dạ nhưng Chu Túc Nhi vẫn khí khái gật đầu, cho rằng lần này xong rồi, lại tiếp tục Tiểu Tuyết nổi trận lôi đình.
Nào ngờ Tiểu Tuyết lại vui vẻ ôm cổ Chu Túc Nhi, hai mắt khi cười híp lại như cầu vồng nhỏ.
“Người cuối cùng cũng ra dáng của một Đông Cung Thái tử rồi, cứ như vậy giữ lấy uy phong này biết không? Đừng để cho ai xem thường người nữa!”
“Vậy nàng có cho ta không?”
Đây mới là vấn đề quan trọng nha!
“Được rồi, coi như thưởng cho sự tiến bộ của người.”
Chu Túc Nhi đắc ý cười thầm trong bụng, không nhiều lời ôm ngang Tiểu Tuyết lên giường, thuận tay kéo buông rèm hồng xuống.
Trăng ngoài sân sáng đến dị thường, soi tỏ một góc sân hiu quạnh, sa la nở ngập tường trắng….