Tức giận một mạch quay về phòng đóng mạnh cửa lại, trùm chăn khóc một trận chấn động toàn bộ vương phủ.
Sư Viên lo lắng đứng bên ngoài liên tục gõ cửa: “Bình nhi! Bình nhi mau mở cửa ra đi!”
Chu Bình giả điếc bưng kín hai tai, mặt vùi hẳn vào trong gối lông vũ, nén phát ra mấy tiếng nức nở vụn vặt.
Tuổi tác không còn trẻ, lại chỉ có hai nha đầu này là nhi nữ, Chu Tĩnh lo lắng không kém gì Sư Viên cố sức nói vọng vào: “Bình nhi ngươi bình tĩnh nghe mẫu vương nói, chuyện này nhất định sẽ có cách giải quyết mà.”
“Ly Tranh cự tuyệt ta rồi còn cách gì để giải quyết nữa!?”
“Dù có chuyện gì cũng không được tổn hại bản thân a!”
Sư Viên lóng ngóng lau nước mắt giàn dụa trên mặt, nhi nữ bảo bối một tay nàng săn sóc từ nhỏ đến lớn, thậm chí còn chưa từng nặng lời với nha đầu.
Ấy mà bây giờ chỉ vì một người xa lạ, tâm can nhi nữ lại sẵn sàng khóc thương tâm đến vậy.
“A Viên đừng khóc, trước cứ để Bình nhi yên tĩnh, đợi nha đầu nghĩ thông suốt sẽ chịu gặp chúng ta thôi.”
“Nhưng…”
“Nghe lời đi, chúng ta đừng ở đây nữa.”
Sư Viên cố nuốt nước mắt vào lòng gật đầu thỏa hiệp.
Lúc Chu Tĩnh dìu Sư Viên trở về vừa vặn bắt gặp Chu Túc Nhi và Tiểu Tuyết đang đi đến.
Chu Túc Nhi dùng nửa mắt liếc nhìn vào phòng, loáng thoáng nghe tiếng khóc bên trong truyền ra.
“Nha đầu vẫn như vậy sao?”
Sư Viên vẫn chùi chùi nước mắt khiến hai mắt đỏ bừng: “Nhi nữ ngốc đã làm cái gì sai? Lẽ nào thiên kim quận chúa như nàng không xứng đáng với Mộ Dung gia sao?”
“Cũng không thể trách họ được, dù sao cũng do Bình nhi nhà chúng ta đối xử với Ly Tranh không tốt trước.”
“Không tốt? Bình nhi mới bao nhiêu tuổi, làm nũng một chút có sai sao? Ngang bướng chút thì sai sao?”
“Ách… ta…”
Mặt Chu Tĩnh cắt không còn một giọt máu, sao bỗng nhiên cảm thấy bản thân giống kẻ tội đồ?
Chu Túc Nhi đổ mồ hôi lạnh, nhìn theo lão phu thê hai người vẫn còn đang cãi nhau: “Nữ nhân đúng là đáng sợ.”
Tiểu Tuyết liếc nhìn nàng: “Nói vậy là có ý gì?”
Chu Túc Nhi quay ngoắc lại xum xoe dỗ dành Tiểu Tuyết: “Ta không nói gì hết, không nói gì hết~”
“Hồi cung ta dọn sang tẩm thất bên cạnh, không ngủ cùng với ngài nữa.”
“Bảo bối đừng giận mà.”
Tiểu Tuyết gạt tay Chu Túc Nhi ra, trừng trừng mắt: “Còn ở đó day dưa, mau vào trong!”
Chu Túc Nhi gật đầu liên hai cái, ngoan ngoãn mở cửa, còn nhường đường cho Tiểu Tuyết vào trước.
Tiểu Tuyết vừa vào liền ngẩn người, ngây ra vài giây nhìn Chu Bình.
Chu Túc Nhi đưa mắt nhìn theo, run giọng mấp máy môi: “B-Bình nhi ngươi không sao chứ?”
Ở góc giường sáng sủa, Chu Bình từ đâu lôi ra một cái hòm gỗ tương đối cũ kĩ, bên trong đựng đầy những đồ vật.
Nhặt từng món đặt lên trên giường, hai mắt đào hoa vẫn còn ướt đẫm nước, cố gắng nhẫn nhịn không tiếp tục khóc.
Bên trong hòm có một con búp bê vải A Phúc, một con ngựa gỗ, một đôi búp bê bằng sứ, và vài món đồ chơi linh tinh khác.
Chu Bình cầm con búp bê vải A Phúc lên thì thầm: “Khi ta bị phụ thân nương thân vứt bỏ trước cửa vương phủ, chẳng biết Ly Tranh làm sao biết được sự tồn tại của ta.
Tối hôm đó nàng mang con búp bê này đặt ở đầu giường cho ta, cũng là món quà đầu tiên nàng tặng cho ta.”
Sau đó cầm con ngựa gỗ lên nói: “Cái này là khi ta ba tuổi, Tĩnh mẫu và Sư nương đang cùng với bá mẫu hoàng đế tranh giành quyền lực, ta ngày nào cũng phải ở nhà một mình.
Khi đó Ly Tranh tặng cho ta con ngựa gỗ này nói nó sẽ cùng ta bầu bạn.”
Rồi đến đôi búp bê sứ: “Cái này là nàng làm tặng sinh nhật năm năm tuổi của ta, nàng nói có đôi mắt vàng là ta, có đôi mắt đen là nàng, sau này còn nói ta phải gả cho nàng ấy.”
Rất nhiều, rất nhiều thứ khác được kể ra, Chu Bình kể rất chậm, giọng thi thoảng run lên nghẹn ngào.
Món đồ chơi cuối cùng cũng được đặt xuống hòm, Chu Bình hai mắt hoen đỏ kiên cường không khóc “Từ nhỏ đến lớn, ký ức của ta đều có hình ảnh của Ly Tranh, nếu bây giờ không còn được ở bên cạnh nữa thì còn gì đáng tha thiết?”
Tiểu Tuyết trút một tiếng thở dài, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh trấn an: “Ngươi nếu đã thích Ly Tranh như vậy thì tìm cơ hội nói rõ cho nàng đi, có khi thay đổi được thì sao?”
“Không được, nàng sắp thành thân rồi.”
Nghe biểu muội ngốc nghếch nói xong Chu Túc Nhi liền tức giận vỗ bàn: “Chu Bình ngươi quên ngươi là ai rồi sao? Ngươi chính là Yên Thuyên quận chúa ngang ngược xấu tính nhất kinh thành này, ngươi thích cái gì không ai giành lại ngươi, chỉ chút chuyện nhỏ này mà có thể làm ngươi gục ngã sao?”
“Biểu tỷ, ta đang rất buồn, ngươi đừng chọc ngoáy vào nỗi đau của ta nữa.”
“Ta chính là nói sự thật!” Chu Túc Nhi bắt lấy hai vai Chu Bình ra sức lay mạnh: “Ngươi nên nhớ Chu gia chúng ta không bao giờ sinh ra kẻ hèn nhát, ngươi thấy các hoàng cô, bá mẫu hay không?”
Chu Bình ngờ vực quan sát hai người, cảm thấy mấy lời này cũng có đạo lý: “Thái tử biểu tỷ nói đúng, là tuy không phải là con ruột nhưng cũng mang họ Chu, ta không thể vì chuyện này là bị đánh gục được!”
“Đúng vậy!”
Chu Bình đập bàn đứng dậy: “Ta nhất định phải giành lại Ly Tranh cho bằng được!”
“Rất tốt!” Chu Túc Nhi vỗ vai nàng: “Biểu tỷ sẽ giúp ngươi!”
“Biểu tỷ, tỷ vẫn là tốt với ta nhất!”
Tiểu Tuyết lắc đầu đỡ trán, thiên a!
-------------------------
Cả ngày lo chuyện của Chu Bình, đến tối Chu Túc Nhi với Tiểu Tuyết mới hồi đông cung, còn không kịp tắm rửa liền chạy đi tìm mẫu hoàng mẫu hậu.
Lúc này hai vị đế quân đế hậu đang dùng vãn thiện, đứng bên ngoài đã ngửi thấy tình ý nồng nàn từ bên trong truyền ra.
Hạ Khuynh gắp vào chén Chu Quân một ít thịt gà xé nhuyễn: “Người ăn nhiều một chút, mấy hôm nay ốm thấy rõ rồi.”
“Khuynh nhi của quả nhân cũng ốm lại chỉ lo cho quả nhân.”
Hạ Khuynh buông chén cơm xuống, nhỏ giọng than phiền: “Đại vương, thần thiếp thật sự rất lo lắng.”
“Đừng lo nghĩ nhiều mà hại thân.” Chu Quân dịu dàng vươn tay kéo nàng vào lòng an ủi: “Ta sẽ không bao giờ bỏ rơi nàng.”
Đặt chân vào liền gặp cảnh tượng không nên gặp, Chu Túc Nhi khó xử nhìn trước nhìn sau, không biết phải đi ra hay ở lại.
Tiểu Tuyết hắng giọng: “Khụ.”
Hạ Khuynh thoáng lộ vẻ giật mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy hai người liền buông Chu Quân ra.
Chu Túc Nhi xấu hổ gãi đầu: “Tối rồi còn làm phiều mẫu hoàng mẫu hậu.”
“Không có gì, ngồi xuống đi.
Đã dùng vãn thiện chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Tiểu Nhan, ngươi lấy thêm hai bộ bát đũa đi.”
Tiểu Nhan nhanh nhẹn đi vào trù phòng lấy thêm đôi bát đũa, sau đó đặt cẩn thận trên bàn.
Chu Túc Nhi cũng cảm thấy đói, cầm đũa định ăn thì cánh tay bị Tiểu Tuyết ngắt mạnh.
Tiểu Tuyết trừng mắt ― mẫu hoàng, mẫu hậu còn chưa cầm đũa kia mà!
Chu Túc Nhi gãi đầu, xấu hổ nháy mắt ― Ta quên mất.
Hạ Khuynh tinh ý nhìn thấy tất cả, sẵn giọng mở miệng “Đều là người một nhà, tiểu tiết có thể bỏ qua thì bỏ qua, hai ngươi sáng giờ mệt mỏi nhiều dùng bữa rồi nói sau.”
“Vâng.”
Chu Túc Nhi nhanh nhẹn gắp cho Tiểu Tuyết một miếng tiểu bài*: “Ăn nhiều vào.” (sườn non)
Tiểu Tuyết gật đầu, cũng gắp cho Chu Túc Nhi món nàng thích.
Hạ Khuynh nheo mắt nhìn, con gái gả đi đúng là không còn là con của mình nữa mà!
Ngửi được mùi giấm chua nồng nặc, Chu Quân phì cười, tiện tay gắp thức ăn vào chén nàng: “Ngoan, ăn đi, ta gắp cho nàng là được chứ gì.”
Hạ Khuynh hừ lạnh, không có tâm trạng ăn uống nữa.
Tiểu Tuyết cảm thấy có hàn khí liền khều khều Thái tử điện hạ.
Chu Túc Nhi nhìn quanh, cũng không phát hiện được gì.
Đúng lúc chợt nhớ đến mục đích mình đến đây, Chu Túc Nhi liền lấy trong tay áo hai quyển trục đưa cho Chu Quân.
“Cái gì đây?”
“Là bằng chứng buôn bán muối lậu của Phương hầu gia và phụ tử Đàm tri phủ.
Ba người đang bị giam trong thiên lao chờ mẫu hoàng xử trí.”
“Không tồi.” Chu Quân đưa hai quyển trục cho Hạ Khuynh: “Ngươi không làm quả nhân thất vọng.”
Hạ Khuynh xem xong cũng hài lòng gật đầu: “Sau chuyến đi này ngươi cũng trưởng thành hơn rồi.”
“Mẫu hoàng, mẫu hậu quá khen.”
“Sáng mai ngươi cùng quả nhân lên triều, thay quả nhân nói về kết quả của chuyến đi lần này.”
Chu Túc Nhi nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, tự chỉ vào mặt mình hỏi lại: “Ta sao?”
Chu Quân nhướn mày không hài lòng: “Không được sao?”
“Ách, ta…”
Hạ Khuynh đặt quyển trục xuống bàn, trên mặt lỗ rõ vẻ bất mãn: “Túc Nhi, lẽ nào chuyến đi này tất cả mọi chuyện ngươi đều giao cho người khác xử lý một chút cũng không can dự vào?”
“Không có, chuyến đi này ta rất nỗ lực! Chỉ sợ mình nói gì không đúng mọi người sẽ cười chê thôi…”
“Ngốc hài tử, ngươi là thái tử ai dám cười chê ngươi?” Hạ Khuynh vuốt ve mặt nàng an ủi, đáy mắt đều là sủng nịch: “Can đảm lên, sau này ngươi còn phải thay mẫu hoàng cáng đáng quốc sự, đừng bao giờ làm rùa rụt cổ trốn mãi trong mai.”
“Thái tử, người đừng lo lắng.” Tiểu Tuyết ở bên cạnh nhỏ giọng khuyên nhủ: “Triều ca đâu phải chỉ có mình người, có mẫu hoàng, còn có cả hoàng cô của kia mà.”
Túc Nhi gật đầu, hít một hơi thật sâu hòa hoãn tâm tình rồi nói: “Hảo, ta sẽ đi.”
Hạ Khuynh cảm thấy đặc biệt ủy khuất, vì lý nào nàng và Chu Quân đe dọa dụ ngọt đủ cách Túc Nhi cũng không chịu nghe, nhưng chỉ cần Tiểu Tuyết nói liền nghe lời răm rắp thế?
Chu Quân cười ra tiếng vuốt lưng nàng dỗ dành: “Thôi nào, thôi nào, đừng sinh khí.”
“Thần thiếp mới không sinh khí!”.