Mặt trời dần lên cao ban phát những tia nắng ấm áp xuống nhân gian xua tan giá lạnh đêm qua.
Trước sân hạnh hoa nở rực một khoảng sân, sắc đỏ phối với thiển trắng đặc biệt diễm mỹ, chẳng biết từ bao giờ không khí xuân tràn về khắp kinh thành.
Một hồi trống vang lên chấn động thiên địa, những con chim đang đậu trên mái nhà vội vã đập cánh bay đi.
Kiệu xe từ từ tiến vào sân rồng rồi dừng lại.
Từ trên kiệu bước xuống nam tử mặc quan phục đỏ sẫm, niên kỉ trạc ngoại nhị tuần, đầu đội mũ ô sa chỉnh chu, ngũ quan anh tú cao ngạo nhìn vào trong điện.
“Tương vương thỉnh tiến.”
Hắn chính là Khang Thịnh vương Chu Khánh, đích tử của Vạn vương— thân hoàng đệ của đại vương.
Vị Vạn vương này vốn nhân hậu độ lương, sau này thành gia lập thất thì ly khai hoàng thành mai danh ẩn tích, cùng một nữ tử giang hồ sống cuộc sống thần tiên quyến lữ.
Bất quá Vạn vương lại sinh ra một nhi tử tính tình trái ngược hoàn toàn, Khang Thịnh vương từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, còn là kẻ rất ham quyền cao chức trọng, không chấp nhận bị giam cầm trong chốn sơn cùng thủy tận.
Triều ca hắn cũng là vị vương gia thông tuệ mẫn cán, không ít bá quan văn võ âm thầm ủng hộ hắn kế thừa đại nghiệp.
Chuyến đi lần này của đương kim Thái tử không tính là suông sẻ càng khiến hắn nắm chắc phần thắng.
Chỉ cần hạ bệ được Thái tử, vị trí trữ quân tương lai nhất định sẽ rơi vào tay Khang Thịnh Vương.
Cũng vì thế mà Chu Khánh đối với Chu Túc Nhi đặc biệt xem thường, chuẩn bị sẵn tinh thần cùng tất cả mọi người dâng tấu phế Thái tử.
Hồi trống thúc giục lần nữa vang lên, Chu Khánh bước nhanh vào đại điện, sau ngày hôm nay sẽ không còn một ai dám xem thường hắn.
Bước về vị trí của mình cùng bá quan văn võ đứng ở một bên, chờ Hoàng đế và Thái tử nhập điện.
Mất tầm hai khắc thời gian đại vương và Thái tử mới xuất hiện, bá quan văn võ đồng loạt quỳ xuống: “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Chu Túc Nhi phất tay áo nghiêm cẩn quỳ xuống hành đại lễ: “Hoàng nhi tham kiến mẫu hoàng.”
“Bình thân.”
“Tạ thánh ân.”
Chu Khánh cẩn dực quan sát hoàng bào hắc sắc trên người đế vương, nhanh thôi hắn sẽ là người khoác bộ y phục quý giá nhất Liên Hạ, ngồi lên long ỷ thống nhất thập tam quốc.
Đại vương quét mắt liếc nhìn bá quan văn võ bên dưới: “Hôm nay quả nhân có chuyện muốn nói với các khanh.”
Bên dưới lập tức xôn xao, mạnh dạn đoán rằng chuyện này liên quan đến chuyến đi Phiên Trung của Thái tử điện hạ.
Chu Khánh chỉnh lại y phục bước lên trước mặt thánh thượng: “Vi thần cũng có chuyện muốn bẩm tấu với đại vương.”
“Chuẩn tấu.”
“Vi thần nghe nói chuyến đi này của Thái tử không được suông sẻ, còn gặp phải mã tặc, tất cả lương thực cứu tế đều mất hết có chuyện này hay không?”
Một lão quan trong triều cùng lúc đứng lên ủng hộ Khanh Thịnh vương: “Lão thân cảm thấy chỉ chuyện nhỏ như vậy thái tử cũng không giải quyết được vậy thỉnh xin đại vương thay đổi Thái tử, chỉ có như vậy mới duy trì được sự phồn thịnh của Liên Hạ.”
“Thỉnh đại vương tam tư suy xét!”
Chu Túc Nhi liên tục bị bá quan văn võ công kích, có chút sợ hãi lùi về một bước.
Đột nhiên phát hiện ánh mắt giận dữ của mẫu hoàng, Chu Túc Nhi liền chỉnh đốn lại tâm tình nghiêm mặt nói: “Ai nói với các ngươi bản cung không giải quyết được?”
“Nếu chuyện ta nghe được là sai mà lại nói lung tung trên triều ca, thái tử có thể trừng phạt ta.”
“Là người nói, ta không hề ép ngươi.” Chu Túc Nhi hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí dõng dạc nói: “Chuyện bị cướp lương đúng thật là có.”
Bên dưới liền xôn xao hẳn lên, Chu Khánh xoay lại nhìn bá quan văn vỏ: “Các vị đều nghe rồi chứ, thái tử đích thân xác nhận là có chuyện này.”
Tất cả bá quan văn võ đồng loạt quỳ xuống hô lớn: “Khởi xin đại vương đổi thái tử!”
“Bản thái tử vẫn chưa nói xong!”
“Còn gì để nói nữa chứ? Không phải chính thái tử điện hạ đã thừa nhận rồi sao?”
“Bản thái tử thừa nhận đúng là có chuyện cướp lương, điều tra được là do chính Phương hầu gia ở phía sau an bài chuyện này.
Chính hắn cùng phụ tử Đàm tri huyện thông đồng cướp lương hòng ngăn bản thái tử đến Phiên Trung, vì sợ lộ ra hành vi buôn bán muối lậu của chúng.”
Chu Túc Nhi nghiêm chỉnh quan sát bá quan văn võ vẫn đang quỳ dưới triều đường, thuận tay giao cho tiểu thái giam mang bản viết tay nhận tội của Phương Khang và Đàm gia phụ tử dâng lên mẫu hoàng.
Sớm đã nhìn thấy bản tội trạng này, Chu Quân nhìn lướt sơ qua rồi để tiểu thái giám mang cho bá quan cùng xem.
Tôn thừa tướng dùng hai tay tiếp nhận lật ra xem: “Thật sự không sai, trong này còn có cả dấu điểm chỉ của Phương hầu gia và phụ tử Đàm tri huyện.”
“Không chỉ có như vậy, bản thái tử còn điều tra được Phương hầu gia cùng với ngoại tộc cấu kết rút cạn nước sông chảy vào Phiên Trung, khiến cho Phiên Trung chịu cảnh hạn hán nhằm ăn chặn tiền cứu tế của triều đình.”
“Thật là không ra thể thống gì!” Lý Hình bộ giận đến hai chỏm râu dựng cao: “Thỉnh xin đại vương nghiêm phạt Phương hầu gia và phụ tử Đàm gia tội ác tày trời, hãm hại cho bách tính Phiên Trung chịu đói chịu khổ suốt mấy tháng ròng rã.”
“Lý khanh gia nói rất đúng, chuyện này giao lại cho khanh giải quyết, hãy theo luật lệ của Liên Hạ mà xử phạt.”
“Vi thần tuân lệnh.”
“Chuyến đi này thái tử lập được đại công, giải thoát cho bách tính Phiên Trung đồng thời bắt được gian thần.
Quả nhân quyết định trọng thưởng cho thái tử, nói đi, thái tử có nguyện vọng gì?”
Chu Túc Nhi có chút lúng túng, cũng chưa nghĩ ra mình muốn gì đành nói: “Thần nhi vẫn chưa nghĩ ra, khi nghĩ ra rồi liền nói với đại vương.”
Liếc mắt nhìn tên chủ mưu vẫn đang đứng ngây trên điện: “Còn Khang Thịnh vương ngươi vừa nãy trên điện xem thường Thái tử, có biệt tội gì hay không?”
Chu Khánh vạn vạn không ngờ chuyện của Phương Khang bị bại lộ, lại chẳng có ai báo tin cho hắn.
“Vi thần nguyện chịu phạt.”
“Thái tử nói xem.”
Chu Túc Nhi chần chờ vài phân thời gian rồi nói: “Khấu trừ bổng lộc ba năm của Khang Thịnh vương nhập vào quốc khố, vừa có thể giải quyết được vấn đề ngân sách hạn hẹp vừa dùng được số tiền này cứu đói cho nạn dân.”
“Khang Thịnh vương, ngươi thấy sao?”
“Vi thần đồng ý chịu phạt.”
“Hôm nay đến đây thôi, bãi triều.”
Trần công công the thé hét lên: “Bãi triều~”
Mọi người đồng loạt hành lễ rồi lần lượt rời khỏi đại điện.
Chu Túc Nhi thấy người cuối cùng rời đi rồi mới thở hắt một hơi, ban nãy dọa muốn chết nàng.
Trần công công nhịn không được vuốt mông ngựa: “Thái tử càng ngày càng lợi hại, ngay cả Khang Thịnh vương ngày thường luôn cao ngạo cũng phải thúc thủ chịu trói.”
Chu Điềm cũng phải hài lòng gật gù: “Túc Nhi thật sự trưởng thành rồi.”
“Hổ mẫu sinh hổ tử quả không sai, tuy còn hơi ngốc nhưng cũng được việc rồi.”
Chu Túc Nhi xấu hổ, Phượng An hoàng cô rốt cuộc đang khen nàng hay mắng nàng đây?
Chu Cửu đưa cho Chu Túc Nhi một cái hồng thư.
“Cái này…”
“Có mọi người ở đây ta nói vậy.” Chu Cửu hai mắt lấp lánh ánh sáng, hoan hoan hỉ hỉ báo tin tốt: “Tiểu An nhà ta vài ngày nữa sẽ thành thân.”
“Nhanh như vậy?” Chu Phẫn nghe xong cũng phải nhảy dựng lên: “Tiểu An mới mười lăm thôi mà.”
“Cũng không còn nhỏ nữa.”
“Sao ta chưa từng nghe đứa nhỏ đó có tình duyên?”
“Bản thân ta cũng chỉ mới biết nửa tháng nay thôi, Tiểu An cứ như vậy muốn thành thân ta đành phải chấp nhận.”
Chu Đình nhịn không được hiếu kì: “Nhưng là với ai?”
“Là trưởng nữ của Ngụy Thái sư, Ngụy Thanh Vũ.”
“Ngụy Thanh Vũ? Ta hình như có nghe qua, nữ nhân này là bằng hữu với Kỳ nhi.”
“Ngụy thị là đồng học với Linh Kỳ, chẳng rõ Tiểu An làm sao biết được nàng ta.”
“Là ta giới thiệu đấy.”
Nương mắt nhìn theo tiếng nói, vừa vặn phát hiện nhi nữ ngỗ nghịch nhà mình, Chu Điềm cảnh giác nheo nhoe mắt: “Kỳ nhi?”
Chu Linh Kỳ ung dung bước vào hành lễ: “Mẫu vương, hoàng đế bá mẫu, các vị hoàng cô vạn an.”
Nhìn thấy Chu Túc Nhi, Chu Linh Kỳ vui vẻ bước đến vỗ mạnh vào lưng nàng: “Cả ngươi nữa, tiểu thái tử.”
Chu Túc Nhi ho xém chút phun cả phổi, người gì đâu mà bạo lực như vậy!?
“Chính ta đưa Tiểu An đến gặp Thanh Vũ và cũng là ta đã tác hợp bọn họ!” Thuận tay kéo Chu Túc Nhi về phía mình: “Đi, ta với ngươi tìm Bình nhi, chỉ có mỗi nha đầu là vẫn chưa biết chuyện thôi.”
“Ách, từ từ!”
------------------------
“Cái gì!?”
Chu Bình làm rơi cả chén trà trên tay, mạc danh kì diệu hô to: “Chu An ngươi như vậy cũng có người thích sao?”
Nghe xong mấy lời đáng đánh đòn của Chu Bình, Chu An giận đến siết chén trà đến trắng bệch: “Ngươi có tin ta ném ngươi từ trên thành xuống hay không?”
“Như vậy có chút gấp gáp.” Chu Túc Nhi nhịn không được che miệng nói vào: “Chỉ vài ngày ngắn ngủi làm sao chuẩn bị kịp?”
“Không gấp! Ngươi có nghe qua thê tử phải cưới liền tay hay sao?”
“Như vậy là quá vội!”
Chu An nhấp nháy mắt: “Cũng không tính là vội, ta với Thanh Vũ quen nhau ba năm hơn mới quyết định thành thân nha.”
“Sao ngươi lại không nói cho hoàng cô nghe?”
“Nói ra nhất định mẫu vương không đồng ý còn mắng ta một trận cho xem.”
“Tại sao?”
Chu Linh Kỳ nhịn không được phá lên cười: “Thái tử ngươi hỏi ngốc quá đấy, Cửu hoàng cô có mỗi mình Chu An làm sao mà đành lòng gả đi chứ?”
“Ta cũng không còn nhỏ nữa, mà Thanh Vũ cũng đã mười bảy mười tám, thành thân lúc này là tốt nhất.”
“Ngươi nói vậy bản thái tử cũng không có ý kiến gì nữa, nhưng ta lại không biết phải mua gì cho ngươi làm lễ vật.”
“Của hồi môn của ta muốn chất thành núi rồi, còn cần mua lễ vật sao?”
“Như vậy không được!” Chu Túc Nhi lắc đầu phản đối: “Ta phải tặng ngươi cái gì mới đúng chứ.”
“Ta thì cái gì cũng thích, tùy tiện mua một món cũng được.”
Chu Túc Nhi bĩu môi: “Tiễn tinh!”
Chu An hừ hừ hai tiếng: “Ai lại không thích vật quý bao giờ.”
Bỗng Chu An lại quay ngoắt sang Chu Bình: “Bình nhi ngươi vẫn chưa tặng lễ vật cho ta?”
“Tặng ngươi ô* nhé?”
(Ô = tán: khi yêu nhau, không nên tặng ô, vì có nghĩa là ly tán, chia xa)
Mặt Chu An tái hơi phân nửa, đập bàn quát lên: “Chu Bình ngươi muốn ta vừa thành thân liền phải ly tán sao?”
“Vậy hài* được không?”
(Người TQ có quan niệm là khi yêu nhau không nên tặng giày, vì giày sẽ mang người thương đi mất)
“Chu Bình!!”
Chu Bình che tai lại, ủy ủy khuất khuất tố cáo: “Cái gì cũng không muốn vậy ngươi muốn cái gì?”
“Tốt nhất ngươi đừng tặng cái gì hết.”
“Bảo tặng rồi lại bảo đừng tặng, thật là khó hiểu!”
Chợt Chu Bình nhớ ra một chuyện, vội vã đứng bật dậy: “Ta có chuyện phải đi rồi, mọi người cứ ở lại đây nói chuyện đi!”
Xong xuôi Chu Bình liền chạy đi mất.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, đứa nhỏ này bị cái gì rồi a?.