Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

Trong chốc lát hắn gắt gao nhìn chăm chú Hà Doanh, thấy nàng vẫn bộ dáng lạnh nhạt như vậy. Không khỏi nhếch miệng, tựa như cười lạnh: "Hà tiểu thư, hi vọng ngươi sau này đừng quản bất cứ chuyện gì, không nên quên cha và anh ngươi..."
Hà Doanh bỗng dưng quay đầu nhìn hắn, qua một hồi lâu, đột nhiên cười nói: "Nguyên lai Lộ Minh Lộ công tử, cũng muốn dùng thủ đoạn uy hiếp như vậy để đối phó với một nữ tử!" Nàng không đợi Lộ Minh nói cái gì nữa, ống tay áo vung lên, lạnh lùng nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, thỉnh công tử đi thôi."
Biểu tình nàng, cao quý, ngạo nghễ, lại mang theo vẻ giễu cợt hiểu thấu lòng người. Lộ Minh chưa từng nghĩ tới, bản thân cũng có lúc chật vật như vậy. Không biết tại sao, từ khi nghe lời đối đáp của Hà Doanh, hắn luôn có cảm giác khó chịu hổ thẹn vô cùng. Cho đến khi hắn ra khỏi cửa một hồi, loại cảm giác này cũng không có biến mất.
Kinh thành Chu Quốc, gọi là Chu thành. Cứ theo tốc độ đoàn người hiện tại, cũng cần một tháng thời gian mới có thể tới. Một tháng, nghĩ đến tương lại sắp tới, giờ phút này Hà Doanh có cảm giác mờ mịt. Nàng xuất môn mới không đến một tháng, lại trải qua ba trận huyết chiến. Có hai lần thiếu chút nữa mất mạng. Hiện tại, nàng đối với việc chính mình một thân một mình hành tẩu giang hồ, hoàn toàn đã không có tin tưởng.
Cười khổ một cái, Hà Doanh dù sao không phải loại người xuân vui thu buồn (đa sầu đa cảm). Loại tâm tình không tốt như vậy, lập tức sẽ bị nàng ném ra khỏi đầu. Trái với tâm tình buồn bực của nàng, tiểu Hoàn lại hoàn toàn đã không có lo lắng như thế. Hiện tại đối với nàng mà nói, cho dù là phòng giam, so với cái loại lo lắng đề phòng thời gian trước thì còn tốt hơn nhiều. Huống chi sau này, tiểu thư dù không được cô gia sủng ái, nhưng ăn ngon mặc đẹp rõ ràng không thiếu được.
"Tiểu thư, mau nhìn, chỗ đó thật đẹp!" Lúc này cơn mưa vừa tạnh, tiểu Hoàn chỉ vào một dãi cầu vồng, nhìn đắm đuối say mê. Hà Doanh giống như nàng đồng dạng ngơ ngác nhìn dãi cầu vồng cuối chân trời.
Nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của các nàng, khóe miệng Lê Thanh, không tự chủ được lộ ra một nụ cười. Bất quá, rất nhanh, hắn liền ý thức được bản thân không đúng, lập tức đem nụ cười thu trở về, không bao giờ liếc mắt nhìn Hà Doanh nữa.
Bộ dáng của hắn, Lộ Minh thu hết vào trong mắt, thở dài, hắn chỉ tay về phía trước nói: "Đại ca, đi đường như vậy thật sự quá chậm. Không bằng tới phía trước, chúng ta ngồi thuyền đi."
Lê Thanh lắc đầu, nói: "Không được, ngồi thuyền hoàn cảnh thay đổi quá nhiều. Chúng ta hiện tại nhiều người. Trên đất bằng, có thể coi là an toàn. Một khi lên thuyền, vậy chúng ta không thể chủ động."
Lộ Minh tựa hồ mới nhớ ra điều này, lập tức xấu hổ nói: "Đại ca nói đúng, tiểu đệ suy nghĩ không chu toàn." Lê Thanh nhìn hắn một cái, không nói gì. Nghĩ thầm: " Ngươi không có suy nghĩ không chu toàn, ngươi chỉ là sợ ta động lòng với nữ nhân kia mà thôi."
Hà Doanh phiền não vài ngày, lại khôi phục bình thường. Bởi vì, nàng nghĩ tới tương lai có thể mưu sinh mới là quan trọng. Nàng có thể mang nhiều ngân lượng một chút, tìm một phú gia, làm một cái khách khanh dạy học gì gì đó, như vậy thật tốt, có tiền, lại không có áp lực!
Như cứ vậy chậm rãi đi tới, rốt cục, ngày mai, có thể tiến nhập kinh đô Chu thành. Tất cả mọi người, vẻ mặt đều buông lỏng cùng vui sướng. Đương nhiên, ngoại trừ Hà Doanh.
Đang lúc đoàn người tiến lên, bỗng hướng đối diện trên đường cái, một đội ngũ thật dài ngược hướng đi tới. Chưa tới gần, Lê Thanh cùng trung niên thư sinh hướng đối diện liền cười ha ha, hành lễ lẫn nhau.
"Lê tướng quân hồi hương? Thật đúng là không khéo, hạ quan vừa lúc chuẩn bị xuất kinh." Nam tử nọ hơn 30 tuổi, trông cực kỳ nho nhã, cao giọng nói. Nhìn bộ dáng cười rộ của hắn, hiển nhiên đặc biệt dễ gần.
Lê Thanh cũng cười to một hồi, chắp tay nói: "Thật không khéo, ta còn đang nghĩ đến cùng Trần đại nhân gặp mặt kia." Nói tới đây, thanh âm hắn hơi thấp:" Thế nào, lần trước Trần đại nhân nhìn trúng thiếu nữ đó, có được không?"
Trần đại nhân vừa nghe, cười đến mặt đều nở hoa: "Cái này còn phải nói? Đã sớm đắc thủ ." Lê Thanh lại là một trận cười to. Trần đại nhân cười theo một hồi. Đột nhiên nói: "Ngọc Nhi, lại đây một chút."
Hắn hướng về một chiếc xe ngựa phía sau nói. Trong xe ngựa đó truyền tới một thanh âm kiều mị:" Rõ, đại nhân." Tiếng nói vừa dứt, một nữ nhân thiên kiều bá mị đi xuống. Hà Doanh tò mò nhìn nàng, nàng thấy ngũ quan nữ nhân này, so sánh với giang hồ hiệp nữ Vân tiên tử cũng không kém. Chỉ là, vòng eo tựa hồ có điểm hơi lớn.
Ngọc Nhi thướt tha đủng đỉnh hướng Trần đại nhân bên cạnh đi tới. Trần đại nhân nói: "Hạ quan có việc không xa kinh thành không được. Đang vô cùng phiền não ...tiểu thiếp này vướng bận. Tướng quân đến vừa đúng lúc a, hạ quan đem nàng tặng cho người, như thế nào?"
Lời này vừa ra, không chỉ Hà Doanh, chính Ngọc Nhi nọ, cũng là mặt mày thất sắc. Nàng run giọng nói: " Đại, đại nhân, Ngọc Nhi hoài thai cốt nhục của người!"
Trần đại nhân cũng không liếc nhìn nàng một cái, hướng về phía Lê Thanh cười nịnh nọt. Lê Thanh cũng một bộ dạng không có nghe đến lời Ngọc Nhi vừa nói. Hắn cười cười, chắp tay đạo: "Ngọc Nhi cô nương thật là một giai nhân, bất quá, tại hạ vừa mới có hôn thê, lúc này đang có mặt nàng, nói chuyện này, tựa hồ không thỏa đáng lắm." Trần đại nhân quay đầu liếc mắt nhìn Hà Doanh một cái, nhất thời ánh mắt si dại, cả nửa ngày không có phản ứng.
Lúc này, phía sau hắn một nam tử mở miệng ho khan một cái. Hắn lúc này mới tỉnh lại. Vừa tỉnh, hắn lập tức không có ý tứ nói: "Thì ra là thế, thì ra là thế. Có giai nhân như vậy làm bạn, cũng khó trách tướng quân nhìn Ngọc Nhi không vừa mắt. Bất quá." Hắn nước miếng tuôn ra cười nói: "Nếu như tướng quân chơi đùa nàng chán rồi, thỉnh nhớ kĩ hạ quan nguyện ý mua."
Hà Doanh cái miệng nhỏ nhắn há to, vẻ mặt thật không dám tin. Lê Thanh thoải mái không thèm để ý nói: " Nàng là chánh thê của ta."
"Chánh thê?" Trần đại nhân không khỏi tiếc hận, nhìn thoáng qua Hà Doanh, thở dài một hơi, nói: "Tướng quân thật có phúc, thật có phúc." Lời tuy như thế, Hà Doanh cảm giác từ trong mắt nọ, thấy như nói rằng: giả bộ đứng đắn, còn không phải đều là cùng một giuộc!
Cho đến khi Trần đại nhân đi một hồi lâu, Hà Doanh còn chưa hồi phục tinh thần. Mặt nàng trắng bệch, Hoàn nhi bên cạnh cũng vậy. Các nàng cho rằng, thảm nhất chẳng qua chỉ là tịch mịch cả đời trong đại viện, lại không ngờ điều đó cũng là một giấc mộng xa hoa!
Phải biết rằng, cha nàng một đời đại nho, hành vi của người, trong nhiều trường hợp, đều là hành vi chánh nhân quân tử, là nhân tài hiếm gặp. Nhưng Hà Doanh vẫn cho là, nơi này tuyệt đại đa số người, đều sẽ như phụ thân một dạng tôn kính mẫu thân.
Lúc này, trong đầu Hà Doanh, nhớ ra kiếp trước xem sách Xuân thu Chiến quốc, bên trong có nhắc tới nữ nhân. Thiếp là có thể tự do trao đổi tặng người khác, cho dù là chánh thê, cũng là có thể ngầm dùng để giao dịch. Đương nhiên, bề ngoài, không thể để người khác biết. Muốn đưa, chỉ có thể dùng phương thức yêu đương vụng trộm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui