Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

Một lúc sau, Tiểu Hoàn đã chuẩn bị xong mọi thứ.
Hà Doanh vừa nấu nướng vừa suy nghĩ: “Nếu có một ngày, võ công của ta cũng cao cường như gã Lệnh Hồ Hòa thì tốt quá.” Nàng chợt nghĩ đến cái tên này, trong lòng đã thấy xốn xang. Tuy nàng chỉ vô tình chạm mặt y trong một lần hoạn nạn, nhưng vẻ ưu tú anh dũng cũa y thực đã phần nào in sâu trong trái tim nàng rồi!
Khi hai chủ tớ đang chuẩn bị ăn trưa, đột nhiên bên ngoài có một giọng nữ ngọt ngào truyền đến:" Có ai ở đây không vậy Tiểu Thanh? Sao lại yên ắng thế này, chúng ta vào xem đi."
Hà Doanh và Tiểu Hoàn nhìn nhau, khẽ mỉm cười. Hà Doanh thầm nghĩ: “Thật không sai! Một khoảng sân rộng lớn như vậy chắc hẳn phải có người lui tới. Đã vậy ta còn treo một cái bảng tên to đùng ở ngoài, con người ta tự khắc phải chú ý thôi.”
Tiếng nàng vừa dứt, đã thấy một nhóm nữ nhân tiến vào. Ả đi đầu vận y phục xa hoa, trông vô cùng lộng lẫy. Ngặt nỗi trên mặt thoa phấn quá dày nên Hà Doanh không nhìn rõ được dung mạo. Nhưng nhìn từ phía xa có thể thấy ả sỡ hữu một đôi mắt như bồ câu, diễm lệ vô song.
Theo sau ả ta là bốn năm nha đầu, và mặc dù thân phận thấp hèn, nhưng họ vẫn toát ra vẻ cao quý. Xem ra nữ tử vừa mới đến này là một phu nhân có thế lực trong phủ.

Ả vừa bước vào, khung cảnh hai chủ tớ Hà Doanh đang dùng cơm đã đập vào mắt, nên nhất thời đứng sững lại. Trong ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp. Tiếp theo, ả chỉnh lại trang phục cho ngay ngắn, rồi mỉm cười, nói:" À, là muội đấy ư? Trông cũng xinh đẹp chứ nhỉ, không biết tướng quân đem từ đâu về nữa? Xem ra phải là hoa khôi một vùng chứ đúng không?"
Lời nhận xét này thật quá đáng, rõ ràng ả chỉ xem Hà Doanh như một con điếm! Tiểu Hoàn đặt mạnh cái chén xuống, đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào mặt ả mà mắng: "Con mụ đê tiện kia! Có ngươi xuất thân kỹ nữ ấy, đừng có đoán lung tung về người khác. Tiểu thư nhà ta đâu thể để hạng tiện nhân như ngươi sỉ nhục được!"
Hà Doanh cũng ngừng ăn, lạnh lùng nhìn nữ nhân kia. Sau lời nói của Tiểu Hoàn, vẻ mặt của ả cũng chẳng thay đổi bao nhiêu, ngược lại còn cười lớn một trận:" Ái chà! Muội tử đâu phải chấp nhặt? Ta thấy hai muội đã tới được mấy ngày, nhưng tướng quân cũng không thèm ghé qua hỏi han, ngay cả việc ăn uống cũng phải tự phục vụ. Xét theo xuất thân của muội, ta nghĩ muội chắc hẳn phải là một đại tiểu thư a."
Ả cí ý nhấn mạnh những chữ cuối cùng, cố ý trêu chọc. Hà Doanh nghe xong chỉ biết dở khóc dở cười. Lúc này, ả ỏng ẹo đi tới trước mặt nàng, thanh âm thay đổi, nghiêm mặt nói:" Muội à, chuyện gì cũng phải có trước có sau. Được rồi, ta chính là Như phu nhân của tướng quân, muội dù muốn hay không, cũng phải hành lễ với ta chứ đúng không?"
Hà Doanh lạnh lùng nhìn ả, nói:" Thật không ngờ được, đường đường một Lê đại tướng quân lại sở hữu một khái niệm khá tồi về sắc đẹp như vậy! Trông ngươi rất giống một cương thi mặt bị trét đầy phấn, dị hợm vậy mà hắn cũng lấy làm vợ cho được."
Như phu nhân liền biến sắc, đang định trả đũa, bỗng Hà Doanh quát lớn: "Dừng lại!" Thanh âm nàng như sấm động trời quang, khiến cho ả kia im bặt. Hà Doanh thấy ả trở nên ngoan ngoãn chỉ sao một tiếng của mình, không khỏi cảm thấy có chút khôi hài.
Hà Doanh nói với tiểu Hoàn: “Chúng ta đi vào thôi." Xong nàng liền xoay người bỏ đi, bữa trưa cũng không màng tới nữa, bỏ mặc Như phu nhân đứng tần ngần phía ngoài. Ả á khẩu, trợn mắt nhìn hai chủ tớ bước đi, không biết phải đối phó với trường hợp này như thế nào.
Hà Doanh vốn xuất thân danh giá, tự dưng miễn nhiễm với những lời mỉa mai cay độc kia, thành ra Như phu nhân không tài nào tìm ra bất kỳ điểm yếu nào để hạ nhục nàng. Thấy bóng hai chủ tớ Hà Doanh đã khuất sau cánh cửa, ả đành quát lên tức tối: "Về!"
"Xem ra vị hôn thê của ngươi đang làm tất cả để sống quay ngày, thật sự khiến ta tâm phục khẩu phục!" Lộ Minh ngồi trên chiếc ghế đá, tay cầm chén rượu nhâm nhi thưởng thức.
Lê Thanh nhíu mày, đi một nước cờ, rồi nhấm nháp rượu, nói:" Đúng, nàng cứ như bị một màn sương bí ẩn bao phủ, mỗi ngày đều hé lộ ra một điều mới mẻ, ta thật không nhìn thấu được nàng."
Hắn ngẩng đầu nhìn Lộ Minh, thấy y đang đi một nước cờ bên đen, nói: "Hôm nay Lưu lão có hỏi về nàng!"

"Ồ! Hỏi về Hà Doanh ư? Làm sao lão ta biết được. Từ lúc về đến giờ, không phải nàng chỉ quanh quẩn trong cái khoảng sân đó sao?"
Lê Thanh lặng thinh, đặt con cờ xuống, vươn vai đứng thẳng lên, thế chân có chút lảo đảo, nói: "Hôm nọ, tam điện hạ đến tiếp phong cho ta nên nán lại phủ một lúc. Cùng lúc đó Hà Doanh đang đánh đàn và thổi tiêu, khiến cho điện hạ nghe đến say mê."
Lộ Minh nhìn hắn nửa tin nửa thật, lưỡng lự nói: "Chẳng lẽ tài của nàng lại cao đến thế ư? Khiến cho cả Tam Điện hạ lẫn Lưu lão động tâm?"
Lê Thanh khoanh tay nhìn về phía tiểu viện của Hà Doanh, chậm rãi nói:" Lưu lão nói bản nhạc do Hà Doanh đàn lão chưa nghe qua bao giờ, nhưng lời hát lẫn điệu nhạc đã khiến cho lão xúc động. Vì vậy lão hỏi ta có thể tìm nàng mượn một bản nhạc hay không!"
Lộ Minh đặt con cờ lên bàn, sau đó cũng đứng dậy, hỏi:" Ngươi thấy sao?"
Lê Thanh im lặng không đáp, cho đến khi Lộ Minh đã tò mò đến cực điểm, hắn mới trầm giọng đáp: "Dù gì đây chỉ là một nữ nhân mà thôi! Không thể vì nàng mà làm hỏng đại cục của chúng ta được!" Nói tới đây, hắn bước tới bàn cờ, nói:" Vừa rồi, Thúy Hoa có tới khu của nàng gây chuyện, qua đó phải công nhận tính cách của nàng rất thú vị?"
Lộ Minh nói:" Không sai, ta vốn nghĩ nàng là tiểu thư đài các, nhất định không chịu được những lời lẽ khiếm nhã đó. Không ngờ sự trấn tĩnh của nàng lại rất có phong độ của một vị đại tướng quân, xém chút nữa đã tiêu diệt thanh thế của Thúy Hoa rồi."

Nói tới đây, y lại nhìn Lê Thanh và cười, tiếp tục: "Nói cho cùng, điểm này ta phải đồng tình với Hà Doanh. Loại đàn bà như Thúy Hoa, ngươi liệu có thể chịu đựng được bao lâu nữa đây?"
Một tia nộ ý khẽ lướt qua mặt Lê Thanh, hắn nói với giọng khó chịu:" Thúy Hoa tâm cơ ngay thẳng, thực là một nữ nhân hiếm có!"
Lộ Minh cười ha hả, thấy sắc mặt của Lê Thanh khó coi, liền không tranh cãi với hắn về vấn đề này nữa. Dẫu sao hắn thích nữ nhân nào là chuyện của hắn, Lộ Minh không thèm quản.
Trông sắc mặt của hắn, Lộ Minh thầm nghĩ: “Tiểu tử này thật dễ biểu lộ cảm xúc, nhưng nói gì thì nói, hắn vẫn là đại tướng quân. Nhưng hình như hắn cũng có hảo cảm đối với Hà tiểu thư. Về việc này phải thường xuyên nhắc nhở hắn thôi… Hắn rơi vào lưới tình sẽ tốt cho ta biết bao!'
Ngay lập tức, y liền nói lảng sang chuyện khác: "Hôm kia, cái gã tên Lệnh Cô gì mà đã cứu Hà Doanh đấy, ngươi có tra được lai lịch của gã không?"
Động tới việc này, khuôn mặt của Lê Thanh thoáng giận, sau đó trở lại nghiêm chỉnh, lắc đầu, nói: “Không có được thông tin gì! Loại người như vậy, khi hành động sẽ không bao giờ lưu lại dấu tích gì. Chuyện này thật không đơn giản tí nào." Nhắc tới họ Lệnh Hồ, nhãn thần Lê Thanh chợt tràn đầy thù hận, trong đầu hắn hiện lên cái cảnh Hà Doanh và gã đó nắm tay, âu yếm nhìn nhau. Hắn liền động nộ, hằn hộc nói: "Ta thật sự muốn bắt được cái gã khốn kiếp ấy, rồi tự tay đánh một trận cho hả dạ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận