Hà Doanh nhận lấy sự ngợi khen nho nhỏ. Nhưng tất cả mọi người đều hiểu, đáp án của nàng đã là rất đặc biệt và còn cực kì tinh tường rồi. Chủ yếu vì vấn đề này quá khó khăn, căn bản không có cách nào tìm ra được câu trả lời hoàn mỹ.
Chu Diễn nhìn Hà Doanh thối lui đến bên cạnh mình, lập tức cười nói: "Không sai, thật không ngờ câu trả lời của tiểu đệ còn vượt xa dự liệu của vi huynh." Thiếu chút nữa Hà Doanh đã liếc mắt cho một cái. Trong lòng nàng thầm nghĩ: "Ngươi mới bao nhiêu tuổi? Luôn ở trước mặt ta tự xưng là đại ca, thật là.
Nàng chỉ chớp mắt, vừa vặn lại đối diện với ánh mắt âm trầm nhìn quét qua của Trần Đông. Tuyết Nhạn không khỏi sững sờ, nhớ rằng vừa rồi chính là hắn chủ động gây khó dễ cho mình. Chẳng lẽ, hắn thật sự có mục đích khác hay sao?
Nghĩ tới đây nàng liền tiến lên một bước, hơi thi lễ, cất cao giọng nói thanh thúy: "Vừa rồi Trần Đông tiên sinh hỏi tại một vấn đề. Ở đây, tại hạ cũng có một vấn đề nho nhỏ, không phải dễ hiểu được, muốn nhờ Trần Đông tiên sinh giải thích một chút!"
Những lời này của nàng vừa nói ra, lại là một hồi yên tĩnh. Rồi lập tức mọi người lại bắt đầu bàn luận. Trong ánh mắt nhìn về phía Trần Đông cùng Hà Doanh, cũng mang nhiều ý tứ thăm dò. Ngay cả Chu Diễn cũng rất nghiêm túc nhìn thoáng qua Hà Doanh, vừa liếc nhìn Trần Đông, nói khẽ với một người hộ vệ đứng ở phía sau: "Phân phó xuống dưới, điều tra một chút, Trần Đông này có lai lịch thế nào, có mục đích gì!" người nọ lập tức dạ một tiếng rồi lui xuống.
Thấy Hà Doanh nêu ra câu hỏi cho hắn, Trần Đông vốn là sững sờ, sau đó cũng đi về phía trước, hơi thi lễ, hắn nói: "Hà Ngọc tiểu công tử, mời nói!" Thái độ của hắn vẫn ung dung.
Hà Doanh lại thi lễ về phía mọi người trên hòn đảo, cao giọng nói: "Trước đây không lâu, tại hạ đã đọc ngôn luận của Pháp gia. Trong đó có một lý luận trọng yếu là: Một minh quân đối với hạ thần, cần dùng quyền cao lộc hậu để khuyến khích họ bán mạng, dùng hình phạt nghiêm khắc để bắt bọn họ nghe lời, hơn nữa có công chắc chắn được thưởng, có tội chắc chắn bị phạt, bởi vì như vậy, quan viên được đề bạt chắc chắn không dám sơ suất! Lại có đạo lý của minh quân, một người không thể làm hai chức quan, một quan không thể làm hai việc, tất cả quyền lực thuộc về bản thân. Như thế thì "Trước thì sự 'thấy' 'biết’ đó phải không có sai, sau thì thưởng phạt phải không có lầm" ."
Nói tới đây, nàng hơi ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn về xung quanh, trong nháy mặt lại chạm phải hai mắt của Lê Thanh, nàng quay đầu đi coi như không thấy. Chỉ thấy nàng nhìn về phía Trần Đông, chăm chú hỏi: "Từ đầu tới cuối, Pháp gia đều không đề xuất ra yêu cầu gì với đạo đức ngôn hành của quân vương. Nếu như quân chủ thích ăn thịt người, chơi nữ nhân, càn rỡ hồ đồm, thích chiến tranh, sẽ làm thế nào nhỉ? Những vị quân chủ này, lại hợp với đám tiểu nhân đón ý hùa theo hắn, sẽ như thế nào nhỉ? Tại hạ khó hiểu, kính xin Trần Đông tiên sinh giải thích nghi hoặc của tại hạ."
Thoạt đầu Trần Đông tưởng nàng ra cái nan đề gì. Trong lòng còn có chút bất an. Bây giờ nghe Hà Doanh chất vấn, không khỏi cười ha ha, nói: "Chuyện nào có đáng gì? Quân chủ chỉ cần hiểu sao điều khiển được thần tử, thì việc thích ăn thịt người, chơi nữ nhân, càn rỡ hồ đồ, thích chiến tranh, lại có sao đâu?" Câu trả lời của hắn, chính là câu trả lời kinh điển của Pháp gia. Lập tức, biểu lộ của những người chung quanh đều là đương nhiên.
Hà Doanh cười nhạt một tiếng, lớn tiếng hỏi: "Thế tiên sinh cho rằng, một vị minh quân, muốn có giang sơn một đời, hai đời, hay là giang sơn trăm ngàn đời?"
Trần Đông cau mày nhìn nàng một cái, hắn nói: " Đương nhiên là giang sơn trăm ngàn đời rồi."
Hà Doanh nhẹ nhàng cười, nàng nói: "Nhưng thế mà! Dựa vào suy nghĩ nông cạn của mình, theo tư tưởng trị quốc của Pháp gia, giang sơn hắn khó mà duy trì được ba đời.
Nàng thốt ra lời này, tất cả mọi người đều cả kinh. Ngay cả Chu Diễn cũng quay đầu nhìn nàng kinh ngạc. Trần Đông còn chưa kịp nói. Vốn ngồi ở trên đài, vẻ mặt thản nhiên, chưởng môn Yến Nhật của Pháp gia chợt đứng lên. Chòm râu bạc hoa râm của hắn đều tức giận tới mức dựng ngược cả lên.
Chỉ thấy tay phải hắn chỉ vào Hà Doanh, tức giận quát: "Tiểu tử tóc vàng đến từ nơi nào? Thật to gan, dám ăn nói bừa bãi như thế!"
Có thể nói là hắn thật sự rất tức giận, nhất thời nước miếng tung tóe, gân xanh trên mặt nổi rõ. Đang chuẩn bị nói thêm điều gì nữa, La Bình ở bên cạnh thản nhiên nói: "Yến Nhật chưởng môn, đây là hội luận diễn!"
Một câu thường thường nhàn nhạt mà khiến cơn giận của Yến Nhật bỗng chốc bị nén xuống. Hắn oán hận ngồi xuống, trừng mắt thở phì phì nhìn Hà Doanh. Ở trong ánh mắt kia, giống như hôm nay Hà Doanh không nói ra một hai câu hối lỗi, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua!
Mọi người cũng đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc giễu cợt. Lý luận này của Pháp gia đang phổ biến trong sáu nước và là lý luận trị quốc nổi danh nhất đương thời. Có thể nói, vì thế cho tới bây giờ, căn bản cũng chẳng có nửa người đủ khả năng tìm được điểm sai sót của nó từ nơi đó!
Bởi vậy trong ánh mắt của mọi người nhìn về phía Hà Doanh đều có một chút đồng tình. Nghĩ thầm cái tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng, vì để dương danh mà ở nơi này nói xằng bậy. Sợ là sẽ dương danh không không thành, trái lại mất sạch tiếng tăm rồi.
Chu Diễn ở bên cạnh lo lắng nhìn nàng, ngay cả Lê Thanh ở trong đám người, cũng bất chấp sự tức giận với nàng, trong ánh mắt tràn đầy ân cần cùng lo lắng.
Ngay cả Mặc Củ La Bình vẫn luôn đối đầu với Pháp gia, cũng mang vẻ mặt không khả quan nhìn về phía nàng. Hắn cũng không cho rằng vị thiếu niên mười mấy tuổi trước mặt này, sẽ nói ra lý luận kinh thế hãi tục. Tiến tới việc đạp đổ hệ thống chính luận đã thâm căn cố đế hơn trăm năm qua của Pháp gia.
Chu Diễn lại ở bên cạnh nhẹ nhàng nói: " Tiểu đệ, trước khi ngươi nói những lời này, cũng không thương lượng một chút với ta ? Điều này, đây cũng không phải là chất vấn mà là tự tìm phiền toái. Ngươi, nếu như người không nói được lý do, điều này có vẻ khó xử lí rồi."
Hà Doanh mỉm cười, nhẹ nhàng nói một câu: "Đừng nóng vội."
Sau đó nàng thi lễ thật sâu về phía mọi người, rồi dựng thẳng eo lưng.
Đèn cung đình chiếu vào gương mặt vô cùng tuấn mỹ của nàng, lộ ra khí chất tao nhã độc hữu. Giống như thiếu niên trước mặt còn có sự kiêu ngạo đối với vương hầu, phong cách sắc sảo bàn luận truyện quốc gia. Loại khí chất tự tin cùng ôn hòa biểu lộ một cách tự nhiên này của nàng, lập tức làm cho đám đông đang nhao nhao bàn luận bỗng nhiên im bặt. Ánh mắt nhìn về phía nàng, cũng không khỏi mang vài phần tin tưởng cùng mong chờ.
"Các vị, ở vào Pháp gia mà nói, thứ dư thừa nhất trên đời, thứ không đáng nhắc tới, chính là một chữ lễ! Chính là hai chữ đạo đức. Nhưng mà, cho rằng đạo đức không đáng một đồng, tuy có được một mặt tốt, nhưng cũng có một mặt nông cạn." Hà Doanh nói từ tốn, thấy mọi người đặt toàn bộ chú ý vào người mình. Đặc biệt là lúc nói tới chữ lễ, chưởng môn Nho gia lại hơi đổ thân thể về phía trước.
Hà Doanh lớn tiếng nói: "Một sai lầm lớn nhất của Pháp gia, chính là hoàn toàn không nhìn ra, kỳ thật đạo đức chưa chắc đã không phải là một ‘thuật’ cực kì hữu dụng!"
Một câu đó của nàng âm vang hùng hồn, rơi xuống đất vang thành tiếng! Lập tức đám đông yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng hít thở. Mấy trăm ánh mắt chăm chú nhìn về phía Hà Doanh.
Hà Doanh đứng ở đầu thuyền, tựa như ngọc thụ lâm phong, đúng lúc này một cơn gió nhẹ thổi tới , phe phẩy áo bảo của nàng. Lộ ra gương mặt tuyệt mỹ, thật chẳng khác nào thần tiên.
Mà sau khi nàng nói ra những lời này, kể cả La Bình ở bên trong, đều là vẻ mặt có chút đăm chiêu. Những người này đều là những người có trí tuệ hơn người , mặc dù Hà Doanh chỉ nói một câu, dường như bọn họ đã nhìn thấy nhiều điều. Mà vài điều, quả thực là vấn đề đủ để bọn họ suy nghĩ trong nhiều năm, tới khi giải được!
Về phần Yến Nhật, lửa giận trên mặt hầu như biến mất không còn dấu vết, mà lại cúi đầu, vẻ mặt trầm tư. Không thể không nói, chư tử bách gia thời kì này, vẫn chưa hoàn toàn đem lý luận của bọn họ lên tới tình trạng tôn giáo kẻ thuận ta thì sống, kẻ nghịch ta thì chết. Nhiều khi bọn họ, vẫn có tinh thần tìm tòi nghiên cứu mãnh liệt, khát vọng tìm được càng nhiều đạo lý trị quốc hữu hiệu.