Loạn Thế Phiêu Diêu Khó Như Ý FULL


Trong lúc gặp mặt Thẩm Thiệu Nham, Như Ý từng bắt gặp Tần Kính Lưu và Dư Thi.
Nói chính xác ra thì cô thấy bọn họ, còn họ không phát hiện ra cô.
Ngày đó cô ngồi ở phía trong lầu một ở quán rượu nhỏ thường hay lui tới, trước mặt bày vài cuốn sách cùng hai quyển vở, Thẩm Thiệu Nham ở bên cạnh dùng tiếng Nga viết xuống điểm yếu, để cô trở về cân nhắc cho cẩn thận.
Hôm nay, bọn họ không hẹn nhau vì chuyện ở toà soạn mà do Thẩm Thiệu Nham thấy cô học tiếng Nga mãi vẫn không khá lên bèn than năng khiếu của cô quá kém, thế nên từ bi tỏ vẻ có thể tranh thủ dạy cô vài ngày.

Như Ý bị anh cười nhạo mấy ngày nay, hiện tại thấy anh cuối cùng cũng chịu chỉ bảo cho mình, nhẫn nhịn quay đầu không phục mà dùng vẻ cảm kích tới điểm hẹn.
Thấy nội dung hôm nay sắp học xong, cô vừa ngẩng đầu đã thấy một nữ tử mặc sườn xám màu tím thêu hoa bước nhanh qua trước cửa quán rượu, khi sắp đi quá lại bị nam tử phía sau kéo giật lại.

Là Tần Kính Lưu.
Anh ta trưng ra biểu cảm lo lắng đầy sự khẩn thiết nhìn nữ tử trước mặt, không ngừng nói: “Tiểu Thi em hãy nghe anh nói, anh thật sự không biết mình đã làm gì khiến em mất hứng, em nói cho anh biết được không? Em nói cho anh biết, anh nhất định sẽ sửa!”
Dư Thi vừa giãy giụa vừa nói: “Anh chả làm gì khiến tôi không vui cả.

Chỉ là tôi không muốn nhìn thấy anh! Nhìn thấy anh là tôi lại bực! Anh đừng quấn lấy tôi nữa!”
“Tiểu Thi…”
Từ lúc bọn họ xuất hiện trước cửa quán là Như Ý liền cúi đầu, vô cùng chăm chú nhìn sách vở trước mặt, đầu cũng sắp chạm tới mặt bàn.
Sao lại thế này? Với tình hình hiện giờ, bọn họ đang cãi nhau sao? Thành Bắc Kinh lớn như vậy, làm sao lại ầm ĩ chạy đến tận đây.
Thân là vợ cả bị ghét bỏ không muốn nhìn đến, chính mình hiện tại thật sự là không có hứng thú đi phân giải những yêu hận dây dưa này nọ của bọn họ.
Thẩm Thiệu Nham bỗng nhiên cầm tay cô, kéo cô tránh sang một bên đàn mộc phía sau bình phong.

Như Ý ngẩng đầu lên, ngỡ ngàng nhìn anh, đã thấy nét mặt không chút thay đổi của anh, trông còn nghiêm túc hơn cả mình.
“Anh dẫn tôi tới nơi này làm gì?” Cô hỏi.
Thẩm Thiệu Nham quay đầu lại, chăm chú nhìn cô một cái rồi bỗng nhiên cười xòa: “Không phải bên ngoài có người không muốn gặp sao?”
“Anh biết ư?” Cô kinh ngạc.
“Tôi không biết bọn họ là ai, nhưng tôi nhìn ra là cô không muốn gặp gọn họ.” Thẩm Thiệu Nham ôn hòa nói.
Con ngươi đen láy của anh cứ như vậy dõi theo cô vô cùng chuyên chú, mang theo sự bao dung không màng hết thảy.

Như Ý nhìn đến ánh mắt này, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng thật mềm mại.
Vào lúc chật vật không chịu nổi, thất thố không kịp chuẩn bị, có một người như thế, ở vào thời điểm cô cần nhất đã gặp được anh, bảo vệ cô, thuận theo cô.
Bên ngoài, giọng nói của Tần Kính Lưu và Dư Thi vẫn còn truyền đến khi cao khi thấp.

Quán rượu này vốn ở tại một hẻm nhỏ rất yên tĩnh, giờ phút này ngoài hai người họ ra có lẽ chẳng còn ai khác, bọn họ cũng có phần mặc kệ, bất cứ giá nào cũng phải nói ra bằng hết.
“Có phải bởi vì Như Ý không?” Tần Kính Lưu hỏi: “Bởi vì anh cưới cô ta, không thể cho em danh phận, cho nên em mới tức giận đúng không? Đối với em là bất đắc dĩ mà! Trước đây anh đã nói với em, anh và Như Ý có hôn ước, không thể bội tín.

Chỉ cần hai năm nữa, nhiều nhất là ba năm thôi, anh nhất định sẽ ly hôn với cô ta.

Bây giờ là thời dân quốc, ly hôn cũng không phải chuyện to tát gì.

Em tin anh đi, anh sẽ không lừa em!”
“Anh có ly hôn với cô ta hay không cũng đâu có liên quan gì đến tôi? Tóm lại tôi chỉ là không muốn trông thấy anh, anh đừng tới tìm tôi nữa!”
Bỏ lại những lời này, Như Ý nghe thấy tiếng cộp cộp của giày cao gót đạp lên tảng đá.

Là Dư Thi chạy đi, sau đó Tần Kính Lưu cũng đuổi theo, rất nhanh hai người họ đã rời khỏi ngõ nhỏ.
Như Ý chậm rãi bước ra từ sau bình phong, ngồi trở lại chiếc bàn, trầm mặc không nói.

Thẩm Thiệu Nham cũng im lặng theo cô, ngồi xuống chỗ bên cạnh, bàn tay phải thon dài sạch sẽ cầm chiếc bút máy vẽ lên vở, bộ dáng vô cùng nghiêm túc.
Một lúc lâu sau, anh nghe được tiếng nói nhỏ nhẹ của Như Ý: “Anh xem, đoạn này tôi dịch như vậy, có được không?”
Thẩm Thiệu Nham ngẩng đầu, nhìn thấy Như Ý tươi cười đưa quyển vở trong tay lại đây, dùng bút chỉ vào câu mà mình vừa viết.
Anh nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, sau đó cũng để lộ một nụ cười rồi vỗ cằm nhìn đoạn văn cô vừa dịch, lắc lắc đầu.
“Làm sao vậy?” Như Ý mở to hai mắt, “Không đúng sao?”
“Không phải, tôi chỉ nghĩ nếu cô có thể lĩnh ngộ thấu đáo như vậy, vậy thầy giáo như tôi đây chỉ sợ cũng không làm lâu được…” Khi nói lời này, Thẩm Thiệu Nham tỏ ra rất nghiêm túc.
Như Ý bị anh dọa cho nhảy dựng, lúc này mới biết là mình bị trêu đùa, lập tức cầm quyển vở định đánh anh.

Thẩm Thiệu Nham hời hợt cản một chút, rồi cũng tùy ý để cô đánh mình hai cái cho hả giận.
“Cô đừng tưởng mình biết mấy thứ này là đã giỏi lắm, tiếng Nga cũng không đơn giản như vậy đâu.

Chỗ này của tôi còn có vài cái đặc biệt khó, cô xem xem nên dịch như thế nào?” Nói rồi đem quyển vở của mình giao cho Như Ý.
“Tôi thật muốn xem có cái gì khó hơn.” Như Ý nhăn mặt nhăn mũi, phản đối.

Đây là biểu cảm mà cô thích, Thẩm Thiệu Nham vẫn cảm thấy nhìn cô như vậy rất giống một chú heo con, có chút buồn cười, lại có chút đáng yêu.
Như Ý tràn đầy lòng tin xem đề khó mà Thẩm Thiệu Nham cho mình, nhưng khi ánh mắt chạm đến nội dung trên cuốn vở lại ngưng tại đó.
Thẩm Thiệu Nham bắt gặp vẻ mặt của cô, cười lại gần: “Thế nào, có phải rất khó hay không? Phương Như tiểu thư thông minh lanh lợi cũng không biết giải như thế nào đi.”
Trên trang giấy trắng, dùng nét bút màu đen để vẽ hoa mai trên bình phong, mà ở cạnh bình phong là một người phụ nữ tóc dài mặc sườn xám.

Người ấy cúi đầu, vẻ mặt không vui, ở bên là bút tích mạnh mẽ của Thẩm Thiệu Nham mà Như Ý quen thuộc: Thấy người cau mày, làm sao an ủi?
Cô biết Thẩm Thiệu Nham có tài hội họa, nhưng lại không biết anh vẽ đẹp đến mức này.

Rõ ràng đây chỉ là bức tranh anh tuỳ ý vẽ, nhưng mặt mày nữ tử trong bức tranh vậy mà lại khá giống mình.
Như Ý xem bức họa, lại nhìn Thẩm Thiệu Nham vẻ mặt nghiêm trang, rốt cuộc cũng bật cười.
Tuy rằng cô được giáo dục theo kiểu Tây, trước đây cũng tự cho là tác phong phương Tây, nhưng hơn một năm nay ở Tần phủ tính tình đúng thật đã bị mài mòn đi không ít, đã lâu chư cười thành tiếng như vậy.
Chút buồn còn sót lại cũng tan đi theo tiếng cười trong trẻo.
Thẩm Thiệu Nham nhìn nữ tử cười thoải mái trước mặt, dường như tảng băng nào đó trong lòng đang chậm rãi hòa tan.
Cảm giác này vừa làm anh thấy thích, cũng khiến cho anh cảm thấy mù mịt, bất an.
* * * * *
Buổi tối một ngày nào đó của nửa tháng sau, Tần Kính Lưu hoảng hốt ôm Dư Thi toàn thân đầy máu trở về.

Khi Như Ý biết tin là lúc cô đang dịch tin từ tờ báo “The Times”, đã sắp hoàn thành bản dịch nhưng mãi không xong được đoạn cuối.
Không phải không buồn, chỉ là nỗi lo lắng chất chứa trong lòng còn lớn hơn.

Lo cho Tần Kính Lưu, lo cho cả Dư Thi nữa.
Cô biết lần này nhất định không thể lừa được Tần lão phu nhân, quả nhiên sáng ngày hôm sau, cô bị gọi vào phòng lão thái thái.

Nhưng chờ đợi cô không phải một hồi trò chuyện giữa mẹ chồng nàng dâu về ngoại thất của con trai mà là những tấm hình.

Trên hình là nam tử và nữ tử đang cùng xem một tờ báo, hai mái đầu dựa vào nhau hết sức gần gũi, vẻ mặt thân mật.
Là cô với Thẩm Thiệu Nham.
Trong lòng Như Ý trầm xuống, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
Kế tiếp đó là đòn roi, chửi mắng không hỏi nguyên do.

Không cần thẩm phán, cô đã bị xét xử.

Tần lão thái thái nhận định đây là ngoại tình, vừa đánh còn vừa mắng quả nhiên loại đàn bà đi lại với giặc Tây đều một bụng ý nghĩ xấu xa mà.

Như Ý từng phân trần về mọi việc, nhưng không ai tin tưởng.

Cô mang theo một thân đầy thương tích, quỳ một ngày một đêm trên phiến đá thấm lạnh cho đến khi ngất đi.

Sau khi tỉnh lại thì lão thái thái liền sai người đưa tới một bức hưu thư*.
*Chú thích:
Hưu thư: Giấy bỏ vợ
Như Ý cầm lấy tờ giấy mỏng manh kia, toàn thân phát run, mẹ chồng đối với mình như thế nào cô cũng không để tâm, nhưng sao Tần Kính Lưu có thể đối xử với cô như vậy? Không nghe giải thích, chỉ dựa vào lời nói từ một phía đã bỏ mình!
Cô cảm thấy xương cốt của bản thân cũng đang run rẩy, như phát điên muốn đi chất vấn anh ta.

Nhưng chờ đến khi cô chạy vào phòng bọn họ, nhìn thấy toàn người là người.

Lão thái thái, Tần Kính Lưu đều đang vây quanh bên giường, mà trên chiếc giường thêu vốn thuộc về cô là một nữ tử xinh đẹp với khuôn mặt yếu ớt đang nằm.

Đại phu đang bắt mạch cho cô ta, Tần Kính Lưu chạm lên búi tóc mượt mà của cô ta, trong ánh mắt tràn đầy sự thương tiếc yêu thương.
Là Dư Thi.
Hóa ra đó là nguyên nhân sao? Cuối cùng anh ta cũng thành công thuyết phục mẫu thân, có thể cưới nữ tử mà anh ta yêu thương, vì vậy đại viện của Tần gia này đã không còn vị trí cho cô.

Cho nên cô phải rời khỏi đây.

Nhưng vì sao lại phải dùng lý do kinh khủng như vậy để đuổi cô đi, vì sao lại bắt cô phải ra đi với vẻ chật vật, mất hết tôn nghiêm như thế?
Như Ý lảo đảo chạy trên đường cái, ngẩng đầu nhìn phố xá rộn ràng nhốn nháo, bỗng nhiên cảm thấy đất trời rộng lớn, lại không chốn dung thân.
* * * * *
Là Thẩm Thiệu Nham cứu cô.
Cô ngủ ở nhà Thẩm Thiệu Nham ba ngày hai đêm, sau khi tỉnh dậy thì ngẩn người nhìn màn che trên giường đồng.

Thẩm Thiệu Nham sợ cô bị đói, nấu chút cháo đậu xanh với ý dĩ đút cho Như Ý ăn, cô ngậm trong miệng chỉ cảm thấy chua xót, ọe một tiếng liền phun hết ra.

Thẩm Thiệu Nham để bát xuống, cau mày nhìn cô, một lúc lâu sau mới giang tay kéo cô vào lòng.

Anh vỗ lưng cô, nhẹ giọng nói: “Như Ý, đừng như vậy.

Tất cả đều tốt rồi.”
Anh gọi tên thật của cô, biểu cảm đờ đẫn của Như Ý rốt cuộc cũng bị phá vỡ.

Cô ngạc nhiên nhìn anh.

Thẩm Thiệu Nham bất đắc dĩ cười, bàn tay xoa mặt cô, nhẹ giọng nói: “Đồ ngốc, chuyện của em, tôi đều biết hết.”
* * * * *
Tần gia rất nhanh đã cưới Dư Thi qua cửa.

Hôn lễ xa hoa khí thế, ngày thành thân, cỗ kiệu của tân nương diễn tấu sáo đi qua hơn nửa kinh thành.

Như Ý đứng ở cửa sổ, im lặng không nói gì nhìn đám đông xa xa vây quanh kiệu hoa, tận đến khi nó biến mất khỏi tầm mắt cô mới xoay người.
Thẩm Thiệu Nham vẫn đứng ở cửa phòng lẳng lặng nhìn, thấy cô quay đầu lại thì tiến lên bắt đầu thay thuốc cho cô.

Cô quỳ quá lâu, trên đầu gối tụ máu, Thẩm Thiệu Nham bôi rượu thuốc cho cô, mười ngón tay cẩn thận xoa nắn.

Như Ý nhìn động tác của anh, nhớ lại ngày xưa khi cô bị trẹo chân, Tần Kính Lưu cũng bôi thuốc cho cô.

Chuyện cũ trước kia rõ ràng còn ở trước mắt, nào ngờ lòng quân sắt đá, thiếp đành rơi lệ lìa xa quân, từ nay về sau núi cao sông dài, vĩnh viễn không bận tâm.
“Tôi sẽ quên hắn.” Như Ý bình tĩnh mở miệng.

Thẩm Thiệu Nham nghe vậy thì hơi dừng tay lại, sau đó nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Một tháng sau, Thẩm Thiệu Nham cùng Như Ý đi đến Thượng Hải.
Buổi tối trước ngày đi, không biết tại sao Tần phủ bỗng nổi lên một trận hỏa hoạn.

Thời điểm Như Ý nghe tin mà chạy tới thì ngọn lửa đã được dập tắt.

Đại trạch Tần gia khí phái ngày xưa đã cháy sạch, chỉ còn lại một bức tường đổ.

Láng giềng xung quanh liên miên nói đây đúng là chuyện lạ mà, tôi tớ đều trốn được, chỉ có lão phu nhân, thiếu gia và tân thiếu phu nhân là không may mắn thoát khỏi.

Như Ý nhìn vách tường cháy đen trước mắt, khóc không ra nước mắt, hàm răng cắn vào môi tới chảy máu.
Từ đêm tới khi tảng sáng, thời điểm bình minh ló rạng, rốt cuộc cô cũng xoay người, cười chua xót nói với Thẩm Thiệu Nham – người tìm được cô đêm qua rồi đứng cùng tới bây giờ, “Anh sẽ không bỏ rơi tôi, đúng không?”
Thẩm Thiệu Nham tiến lên, kéo cô vào trong lòng.

Anh gác cằm lên đỉnh đầu cô, Như Ý nghe thấy anh đáp với chất giọng có chút khàn, “Tôi sẽ không.”HẾT CHƯƠNG 3.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui