Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Cùng lúc ấy, Trương
Liêu và Cam Ninh suất lĩnh một vạn nhân mã hành quân gấp gáp trong ba
ngày, gặp được hai vạn nhân mã của Từ Hoảng cách hai mươi dặm bên ngoài
Hổ Lao quan. Nghe xong mệnh lệnh của Tào Tháo, ba người thương lượng một chút, một mặt phái người đi liên hệ với Trương Yến, một mặt chuẩn bị
tấn công. Đúng lúc này, tiểu binh ngoài trướng báo vào có người cầu kiến Trương tướng quân. Đợi người đó đi vào, Trương Liêu vui vẻ nói: “Tần
Dũng, ra là ngươi. Tử Vân có gì dặn dò sao?”

Tần Dũng
cười: “Quả nhiên không ngoài dự đoán của công tử, Tào đại nhân thật sự
phái hai ngài tới đây. Công tử dặn tôi chuyển cáo tới hai ngài, Từ tướng quân, chúng tôi sẽ rất nhanh chóng tấn công Hồ quan, hy vọng các ngài
cùng lúc có thể tấn công Hổ Lao quan, thời gian vào khoảng năm ngày
sau.”

Trương Liêu và Từ Hoảng nhìn nhau một cái, Trương
Liêu lập tức hỏi: “Sau khi các ngươi lấy Hồ quan rồi sẽ hành động thế
nào? Muốn chúng ta phối hợp ra sao?” Tào Tháo dặn bọn họ phối hợp với
ta, sự sắp xếp này rất cao minh.

Tần Dũng lập tức nói:
“Công tử có dặn, bất luận các tướng quân lấy được Hổ Lao quan vào lúc
nào, đều phải cố hết sức. Chúng tôi tập kích Hồ quan, chính là muốn gây
náo loạn trận tuyến của kẻ địch, khiến bọn chúng đầu đuôi không thể cứu
nhau. Đợi các ngài lấy được Hổ Lao quan rồi, hãy lặng lẽ tiến binh tới
quận Thượng Đảng nằm trên sơn đạo từ hướng Hổ Lao quan, nếu Cao Can muốn lấy lại Hổ Lao, tất sẽ xuất binh theo hướng này, nếu Cao Can án binh
bất động hoặc muốn lấy lại Hồ quan, các ngài hãy xua binh đánh Thượng
Đảng, gấp rút cứu Hồ quan. Tôi sẽ duy trì liên hệ với các ngài.” Tần
Dũng đi rồi, Trương Liêu và Từ Hoảng lập tức hạ lệnh đại quân khởi hành, ép thẳng tới Hổ Lao quan.

Cùng lúc Trương Liêu, Từ
Hoảng tiến tới gần Hổ Lao quan, ta cùng Trương Yến cũng dẫn quân bí mật
từ trong núi tiến tới cách Hồ quan ba mươi dặm trong rừng. Thương đội
mấy ngày trước đi qua Hồ quan hiện đang tập trung trong doanh trại của
Trương Yến. Trương Yến cười lớn nâng chung rượu mời: “Ta cũng không dám
mạnh miệng, quân sư đã nói (ta tránh mặt trong nội trướng, nghe hắn tự
phong ta là quân sư mà thấy tức cười), các ngươi là đội quân tập kích
bất ngờ, Hồ quan có lấy được hay không phải dựa vào các ngươi. Lão
Trương ta mời các ngươi chén này. Về tiệc mừng công, sẽ tổ chức ở cửa Hồ quan.”

Hán tử chung quanh đều cười nói ầm ầm. Người cầm đầu kia chính là đại tướng dưới quyền Trương Yến – Hoàng Vĩnh, chính là đầu mục của thương đội đi qua Hồ quan lúc ấy, thương đội này tất nhiên
là quân Trương Yến giả dạng. Nhắc tới Hoàng Vĩnh, đúng là một người
thông minh, ta chỉ dạy hắn vài câu, hắn đã hiểu phải nói gì làm gì.
Đương nhiên, ta cũng không hoàn toàn yên tâm về họ, dù sao đánh trận
không phải trò đùa, không thể qua loa. Để đảm bào lần tập kích này thành công, ta đưa thêm mười thuộc hạ của ta gia nhập vào thương đội.

Hoàng Vĩnh ực một cái uống cạn chung rượu trong tay: “Thật thoải mái. Tướng
quân, tôi lần đầu làm trò này, nghĩ đã thấy ghiền rồi. Kế sách của quân
sư thật hay, tôi vừa nói tới bên kia sông, đám lính kia mắt đã phát
sáng, chỉ hận không thể chạy luôn. Bọn họ lại còn bảo tôi đi thám thính
tin tức, còn muốn gửi lời nhắn cho người thân ở bên đó. Mọi người nói
xem, có phải rất buồn cười không, so với năm đó tập kích thành trì của
Viên Thiệu còn vui hơn nhiều.”

Một thân binh ngồi bên
tay phải hắn cười nói: “Chương đại ca nói rất đúng, nhưng mà hai mắt
phát sáng không phải là người, là sói.” Hoàng Vĩnh vỗ đùi: “Mặc kệ là
sói hay là người, chúng ta đều phải lấy mạng bọn chúng.” Mọi người đều
cười lớn.

Trương Yến vội vàng dặn dò: “Hoàng Vĩnh, các
ngươi phải kiềm chế, quân sư nói có thể không giết thì đừng giết. Đại đa số binh lính này chỉ vì miếng cơm manh áo mới tham gia quân ngũ, chỉ
cần bọn chúng đầu hàng, các ngươi đừng giết người lung tung. Quân sư
nói, chúng ta lúc này đã là quân chính quy, là binh mã của triều đình,
không thể làm xằng bậy như trước đây.”

Hoàng Vĩnh nhếch
miệng cười: “Tướng quân yên tâm, ngài bây giờ là Bình bắc tướng quân,
huynh đệ chúng tôi quyết không khiến ngài mất mặt. Nhắc tới quân sư này
thật lợi hại, tuổi còn trẻ, vẻ ngoài nho nhã yếu đuối như vậy, lại biết
rất nhiều. Làm sao hắn biết quân Viên Thiệu rất hâm mộ đám lính bên kia
sông nhỉ? Dạy ta nói mấy câu kia, có phải là biết yêu thuật không?”

Trương Yến lườm hắn một cái nói: “Nói bao nhiêu lần rồi, không được ở bên
ngoài nhắc tới quân sư, ngài ấy không thích xuất đầu lộ diện, càng không cho các ngươi nói hươu nói vượn. Các ngươi chỉ cần nhớ kỹ, mọi sự cứ
theo quân sư an bài mà làm. Được rồi, trời không còn sớm, các ngươi cũng xuất phát đi, nhớ kĩ, xế chiều ngày mai.”

Mọi người hô
vâng một tiếng, lặng lẽ rời doanh. Trương Yến tiến vào nội trướng, cười
làm lành: “Tiên sinh đừng giận, đám người bọn chúng là như vậy, nói năng không che miệng.”

Ta nín cười: “Còn may, hắn chỉ hỏi
không biết ta có biết yêu thuật không, còn chưa nói ta là yêu quái! Nếu
không sẽ biến ta thành Trương Giác mất. Tướng quân, ngươi cũng nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai hành động rồi.” Trương Yến gật đầu: “Vậy tôi đi
trước, tiên sinh cũng nghỉ sớm đi.”

Một đêm không có
chuyện gì, ngày hôm sau ta tự mình chuẩn bị mọi thứ, dùng áo choàng che
mặt, đi theo bên cạnh Trương Yến, Tần Dũng cũng mang theo mười thủ hạ
bảo vệ chúng ta. Trương Yến hài lòng nhìn đội quân trước mặt: “Các huynh đệ, kể từ hôm nay trở đi, chúng ta đã chính thức trở thành quân triều
đình, về dưới trướng Đại tướng quân Tào đại nhân. Các ngươi nghe kỹ cho
ta, chúng ta lúc này sẽ đi chiếm Hồ quan, làm quà mừng Tào đại nhân
phong ta làm Bình bắc tướng quân, rõ chưa?” Mọi người cùng cao giọng
đồng ý, tiếng cười vang dội. Ta nhìn hình ảnh trước mắt cũng mỉm cười,
người thô thiển cũng dễ bị lung lạc, những người này thật sự nghe lời
Trương Yến, Tịnh châu xem như đã định.

Mùa xuân vừa mới
bắt đầu, thời tiết vẫn rét dị thường, mắt thấy mặt trời đã ngả về tây,
quân coi giữ Hồ quan hà hơi một cái, chuẩn bị đóng quan nghỉ ngơi. Vừa
lúc đó, hơn mười chiếc xe ngựa chạy vội tới trước cánh cửa còn chưa kịp
khép lại, phu xe xem ra rất kinh hoàng, khiến quân sĩ thủ quan cảm thấy
có đại sự phát sinh.

Quả nhiên, nhận ra đây là thương
đội mấy ngày trước vừa qua cửa quan, thủ vệ kỳ quái hỏi: “Này, sao lại
là các ngươi? Ta nhớ các ngươi đi Hàm Đan mà, sao về mau vậy?”

Hoàng Vĩnh giả dạng thương đội vội vã nói rõ ràng với tiểu binh: “Ôi giời ơi, tiểu huynh đệ, các ngài còn chưa biết sao? Hàm Đan đang đánh nhau với
Tào quân, chúng tôi giữa đường nhận được tin nên vội trở về.” Tiểu binh
kia không tin nổi đứng sững sờ, ngẩn ngơ nhìn Hoàng Vĩnh, một lúc lâu
sau mới hỏi: “Tào quân đã đánh tới Hàm Đan rồi sao? Sao ngươi biết, hôm
nọ tướng quân còn nói Viên đại nhân đã bao vây Tào quân rồi mà.”

Hoàng Vĩnh ra vẻ sợ hãi nói: “Đó là tướng quân của các ngài chưa biết tin.
Chúng tôi tận mắt nhìn thấy chiến kỳ của Tào, ùn ùn kéo đến, rất nhiều
chiến kỳ, không phải mười vạn cũng tới tám vạn. Theo tôi thấy, Hàm Đan
không giữ được rồi.” Tiểu binh kia do dự nói: “Chuyện này là thật sao?
Vậy bọn chúng có đánh tới đây không? Ai da, không tốt rồi, ta phải bẩm
báo tướng quân ngay mới được.” Hắn xoay người muốn chạy.

Hoàng Vĩnh thấy vậy, ôi, ngươi không phải chạy lại muốn đi báo tin sao? Không được, ta còn phải kéo dài thời gian thêm nữa. Hắn một phát kéo lại tiểu binh kia nói: “Tiểu huynh đệ, ngài thế này là sao?” Tiểu binh bị Hoàng
Vĩnh níu lại, quay đầu kỳ quái nhìn Hoàng Vĩnh: “Ta đương nhiên đưa tin
của ngươi bẩm báo với tướng quân nhà ta!”

Hoàng Vĩnh
cười: “Ngài ngốc thế. Lúc này có thể nói sao?” Tiểu binh nghi ngờ nhìn
hắn: “Có kẻ địch tập kích, không nhanh bẩm báo tướng quân sao được, quân tình không thể trì hoãn, ngươi chẳng hiểu gì cả.”

Hoàng Vĩnh nghĩ thầm, ta đây còn hiểu hơn ngươi, nhưng ngươi đi bây giờ không được, còn chưa tới lúc: “Tôi biết, có cái gọi là quân tình khẩn cấp,
nhưng mà, cũng có cả báo sai quân tình đấy. Tôi nghe nói, báo sai quân
tình sẽ mất đầu.”

Tiểu binh sửng sốt một chút, nghĩ một
hồi lại rướn cổ nhìn về phía trước, đến chính mình còn cảm thấy kinh
ngạc, bóng dáng địch quân còn chưa thấy, ta đi bẩm báo, lỡ như tên
thương nhân này nhìn lầm hoặc Tào quân căn bản không tới đây, chính là
báo sai quân tình. Nghĩ tới đây, hắn vỗ vai Hoàng Vĩnh nói: “May có
ngươi nhắc nhở. Ta đúng là bị dọa, một bóng người cũng không thấy, có
quân tình gì mà bẩm báo.”

Hoàng Vĩnh bật cười: “Các ngài nhập ngũ, lại sợ đánh giặc hơn chúng tôi sao?” Tiểu binh kia nhìn quanh quất: “Có thể không sợ sao? Năm ngoái Viên đại nhân của chúng ta dùng
nhiều người như vậy, nghe nói hơn mười vạn, còn có tứ đại tướng quân,
hơn trăm quan tướng, chém giết Quan Độ, bị mấy ngàn người Tào quân tiêu
diệt, tứ đại trụ một người cũng chưa về. Nghe nói, Tào Tháo kia trên
chiến trường giết người như ma quỷ, chỉ cần không phục tùng là giết, còn cắt lỗ tai và mũi nữa!”

Hoàng Vĩnh cố ý phát run: “Thật sao? Trời ạ, nếu thật vậy, mấy vạn Tào quân ở Hàm Đan mà đánh qua đây,
ngài còn ở lại chờ chết sao? Tôi không muốn chết, ở đây nghỉ một đêm
ngày mai sẽ rời quan về nhà.”

Tiểu binh kia thở dài: “Ai nói không sợ, ta đúng là muốn tới chỗ biểu ca, nhưng mà, ôi, cũng không thể cứ vậy thành lính đào ngũ. Thôi bỏ đi, Tào quân đánh tới hãy nói.”
Mục đích Hoàng Vĩnh đã đạt được, cười cười phát tay đem dỡ hàng hóa
xuống xe, cho đoàn người quây quanh hàng hóa nghỉ tạm một đêm, ngày mai
xuất phát. Binh lính giữ ải thấy hành động của bọn họ cũng không nói gì
thêm, thương khách ở lại ải nghỉ một đêm không phải chưa từng có, bọn họ hoàn toàn không để ý.

Mặt trời chậm rãi xuống núi, sắc
trời tối dần, gió thổi qua rừng cây bao quanh Hồ quan phát ra tiếng rì
rào, tuy rằng đã nghe quen, nhưng hôm nay lính giữ ải cũng không nhịn
được rụt rụt cổ, một cảm giác lạnh lẽo xẹt qua trong lòng.

Tướng giữ ải Hồ quan là thuộc cấp của Cao Can – Hạ Chiêu cùng Đặng Thăng, bọn họ hôm nay trong lòng cũng không yên, luôn cảm thấy có chuyện sẽ xảy
ra. Hai ngày trước, hai người mới nhận được mật lệnh của Cao Can, bảo
bọn họ cố thủ ở Hồ quan, đặc biệt chú ý hành động phía Nghiệp thành và
đại chiến ở Lê Dương. Trong lòng hai người hiểu rõ, Cao Can lúc này
không muốn xuất binh tham dự đại chiến Viên Tào, dù sao bảo tồn được
thực lực, sẽ bảo vệ được Tịnh châu, đây là đất nhà mình mà.

Gần tới canh ba, bên trong Hồ quan vẫn hoàn toàn yên tĩnh. Ở một nơi cách
cửa quan không xa, Hoàng Vĩnh tụ tập bộ hạ cùng một chỗ hỏi: “Thế nào,
chuẩn bị xong chưa?” Một người cười nhỏ nói: “Yên tâm đi, đám thủ vệ kia thấy rượu là không muốn sống nữa, lúc này chẳng còn mấy người tỉnh
táo.”

Hoàng Vĩnh vừa lòng gật đầu: “Tốt lắm, đến giờ
rồi, mọi người phân công nhau làm việc. Nhớ kỹ, xuống tay phải nhanh,
phải tàn độc, đừng dây dưa với bọn chúng. Còn nữa, tướng quân đã dặn, ai bỏ vũ khí không chống cự thì không giết, hiểu chưa?” Mọi người gật đầu, lặng lẽ tản ra bốn phía, Hoàng Vĩnh cũng mang theo năm người, mò lên
đài quan sát.

Lúc này, ta cùng Trương Yến đã mang theo
hai ngàn quân, toàn bộ mặc đồ đen, nương theo bóng đêm từ rừng cây mò
tới cửa trước mà lính giữ cổng không hề phát hiện ra. Ta khẽ cười, lắc
mình trốn vào một hốc tường, không muốn tự mình ra trận. Trương Yến cũng chạy lại nói: “Tiên sinh, ngài trốn cho kỹ, đừng để kẻ địch phát hiện.
Đợi tôi lấy được Hồ quan sẽ phái người tới đón ngài. Ngài cũng thật là,
đã nói nên ở lại chỗ đóng quân rồi…” Không hề biết Trương Yến có tật nói nhiều nhé!

Ta nhẹ đẩy hắn: “Tướng quân không cần lo cho ta, trời tối sẽ không ai chú ý chỗ này, thời gian sắp tới rồi, nhanh
chuẩn bị đi. Đúng rồi, ngươi cũng phải chú ý an toàn. Còn nữa, tướng giữ ải không cần giết thì đừng giết, giữ lại còn có tác dụng.” Trương Yến
gật đầu, trở lại đội ngũ. Ta cũng lấy bộ dáng uể oải khoanh tay dựa vào
góc tường nhìn họ chuẩn bị.

Chẳng bao lâu, cửa Hồ quan
mở rộng, Trương Yến dẫn theo hai ngàn nhân mã lặng lẽ đi vào, ta chăm
chú nhìn phía trước, đội quân tiếp ứng nhất định phải thắp đuốc mà tới.
Rất nhanh, từ phía đông tiếng vó ngựa dồn dập dội tới, khắp vùng đối núi bao quanh Hồ quan đuốc thắp sáng rực, trong chốc lát một chuỗi âm thanh truyền vào Hồ quan.

Quan binh giữ ải từ trong cơn mơ
đột nhiên bừng tỉnh. Hạ Chiêu và Đặng Thăng nghe tiếng kêu trong nháy
mắt đã tỉnh dậy, đồng thời chạy ra khỏi phòng. Chưa kịp để họ nhận ra
chuyện gì, một tiểu binh thân đầy máu vọt vào sân nói: “Tướng quân,
tướng quân, không tốt rồi. Tào quân đánh lén, đang tiến vào đây.”

Hai người nghe tin dữ đều kinh ngạc đứng ngây người tại chỗ. Hạ Chiêu tỉnh
táo lại trước, một phát tóm lấy tiểu binh kia: “Ngươi nói cho rõ, sao
lại thế?” Tiểu binh kia thở hổn hển: “Tướng quân, Tào quân nhập quan
rồi, tiểu nhân cũng không biết vì sao, ngoài cửa quan rất nhiều quân Tào tràn vào, huynh đệ chúng tôi đều đã…”

Đặng Thăng lập
tức xông ra ngoài, hô lớn với loạn binh: “Người đâu, tập hợp đội ngũ,
nhất định phải bảo vệ…” Chưa kịp nói xong, một giọng nói lạnh lùng đã
vang ở bên tai: “Muộn rồi, Đặng đại nhân.” Đăng Thăng không tin vào mắt
mình, nhìn cây đao trước ngực, cùng với lưỡi thép rời khỏi thân thể là
một luồng hơi ấm nóng trào ra, hắn mở to mắt chậm rãi ngã xuống.

Lúc này, Hạ Chiêu cũng xông tới cửa, hắn dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Đặng Thăng không còn chút cảm xúc nào ngã xuống trước mặt
mình, còn chưa kịp làm gì, hắn đã cảm giác được trên cổ mình cũng đang
đặt một thanh đao. Ghé mắt nhìn lại, người cầm đao chính là tiểu binh
vừa tới báo tin. Ở ngoài cửa cũng ùa vào hơn chục người, thân binh trước cửa phòng lần lượt ngã xuống dưới tay chúng, trong nháy mắt, cả viện
chỉ còn lại một mình hắn đang bị không chế.

Nhìn thoáng
qua những thi thể trên mặt đất, Hoàng Vĩnh ra lệnh cho thuộc hạ bên
cạnh: “Đem bọn họ kéo sang bên đi.” Sau đó xoay người hướng tiểu binh
kia giơ ngón cái: “Tốt, làm không tồi. Tiểu Hàn, lần này ngươi lập công
lớn rồi, chờ lĩnh thưởng đi. Hạ tướng quân, ngươi chịu thiệt thòi một
chút, đợi tướng quân nhà ta tới hãy tính.” Rồi vung tay lên, thuộc hạ
phía sau bước tới đem Hạ Chiêu trói gô lại. Hạ Chiêu cuối cùng hiểu ra,
hắn nhìn người trước mắt hỏi: “Các ngươi vào bằng cách nào?” Hoàng Vĩnh
cười lới: “Đương nhiên là đi vào, chẳng lẽ bay vào được sao? Dẫn đi,
trông cho cẩn thận.” Đám tiểu Hàn dạ một tiếng, kéo Hạ Chiêu sang phòng
bên.

Chiếm Hồ quan còn thuận lợi hơn cả tưởng tượng của
ta. Hoàng Vĩnh thật nhanh chóng dễ dàng giải quyết đám binh sĩ trên đài
quan sát, thuộc hạ của ta thì xử lý đám tiểu binh tuần tra trên tường
thành, ba đội lính tốt đến đối thủ cũng nhìn không rõ đã bị giải quyết.
Hoàng Vĩnh bọn họ động thủ thật nhanh, đa số binh lính dưới ải còn chưa
hiểu vì sao, đã vĩnh viễn không thể nhìn thấy mặt trời ngày hôm sau. Sau khi cửa ải mở ra, thấy Trương Yến dắt theo hai ngàn binh mã lẳng lặng
tiến vào Hồ quan, Hoàng Vĩnh cũng đem theo hơn mười người lặng lẽ tới
trước phủ tướng quân, đợi cho đại quân Hắc Sơn trước cửa quan bắt đầu
kêu gào, tiểu Hàn giả trang thành một tiểu binh bị thương chạy vào, mọi
chuyện sắp xếp không chê vào đâu được, ta là người khởi xướng thấy vậy
không thể tránh được có chút đắc ý.

Lực lượng chống cự ở Hồ quan nhanh chóng bị tiêu diệt, chủ tướng một chết một đã thành tù
binh, đám lính tốt còn lại như rắn không đầu chạy loạn khắp nơi. Bọn
chúng cũng biết điều, ngoại trừ một số kẻ đần độn vứt bỏ tính mạng, đại
đa số rất phối hợp không hề chống cự. Trương Yến nhanh chóng khống chế
được cục diện. Ta dưới sự hộ tống của thủ hạ Trương Yến, lúc tới phủ
tướng quân toàn bộ Hồ quan đã bắt đầu khôi phục lại trật tự.

Lần này bất ngờ tập kích Hồ quan, Trương Yến chỉ đem theo năm ngàn người
ngựa, từng ấy người bảo vệ Hồ quan căn bản không đủ, bởi vì nếu Cao Can
xuất binh, chúng ta sẽ gặp phải áp lực từ cả Cao Can và quân thủ thành
Hàm Đan cùng tấn công, cũng không thể đem việc bảo vệ Hồ quan ký thác
cho Trương Liêu, vì quân đội của bọn họ cũng chỉ có ba vạn, chiếm Hổ Lao nhất định có tổn thất, còn chưa nói đơn độc thâm nhập, lương thảo quân
nhu đều có vấn đề. Chỗ Tào Tháo ta cũng không biết mất bao lâu mới lấy
được Lê Dương, Cao Can nhận được tin Viên Thiệu đại bại nhất định sẽ co
đầu rụt cổ trở lại Dương Khúc, nhưng lúc này ta cũng không chắc chắn
lắm, sớm chuẩn bị phòng thủ cũng có thể bớt lo lắng. Lúc này ta hy vọng
Cao Can nặng tư tâm, tạm thời không xuất binh đoạt lại Hồ quan.

Cũng không ngờ, Tần Dũng giữ nhiệm vụ liên hệ với Trương Liêu đã ngày đêm
đuổi tới đây, nghe hắn mang tin tức bất lợi về việc Tào quân tấn công Hổ Lao quan, lo lắng của ta quả nhiên trở thành sự thật. Nếu như Trương
Liêu không thể nhanh chóng chiếm được Hổ Lao quan, áp lực nơi đây rất
nặng nề, chính là hai mặt thụ địch.

Cẩn thận suy nghĩ
lại, ta nhìn ánh nến ngẩn người, lông mày nhíu chặt. Sắp xếp thuộc hạ
xong, Trương Yến lắc lư tiến vào phòng: “Tiên sinh, tiếp theo chúng ta
xử lý ra sao? Cố thủ ở đây, hay là…” Thấy bộ dáng của ta, lời đang nói
vội nuốt trở về. Tần Dũng ra hiệu cho hắn, hai người lặng lẽ ra ngoài.

Suy nghĩ một lúc lâu sau, ta gọi Tần Dũng, cả hai người cùng tiến vào.
Trương Yến đã biết tình hình từ chỗ Tần Dũng, cũng vô cùng lo lắng. Tào
quân không thể bắc thượng trợ giúp Hồ quan, Hắc Sơn quân sẽ hai mặt thọ
địch, chuyện này ta đã nói qua với hắn. Thấy hắn cũng nhíu mày, ta cười: “Tướng quân sao lại không vui vậy? Chẳng lẽ không ngờ trận này lại
thuận lợi như vậy?”

Trương Yến xấu hổ cười: “Tiên sinh nói rất đúng, thế này còn không vui, thế nào mới vui nữa. Nhưng mà, chuyện Tần huynh đệ nói…”

Ta cười: “Không sao đâu. Bọn họ gặp phiền toái, chúng ta giúp họ là được.
Trương tướng quân, ngươi lập tức đi tìm một người từng là lính thủ ải Hồ quan, đương nhiên phải thật lòng quy thuận chúng ta. Sau khi tìm được,
bảo hắn thế này thế này. Cho hắn bình minh xuất phát, đi càng nhanh càng tốt.” Trương Yến đồng ý rồi vội đi.

Bên này, ta nói với Tần Dũng: “Tần huynh, lại phiền ngươi vất vả đi Hổ Lao quan, nói rõ với bọn họ sắp xếp của ta, bảo bọn họ đừng gây thêm tổn thất binh lực, phải kiên nhẫn chờ nội chiến trong Hổ Lao.” Tần Dũng gật đầu đi ra.

Không bao lâu sau, Trương Yến trở về hồi báo: “Tiên sinh, bây giờ chúng ta
làm gì, có phải tranh thủ thời gian an bài chuyện phòng thủ không?” Ta
cười cười: “Không vội, các huynh đệ vừa lập công lớn, thế nào cũng phải
chúc mừng một hai ngày! Ta đã bảo quản gia của ta đi gấp tới chỗ Tào đại nhân báo tin vui rồi. Chúng ta cứ ở chỗ này chờ tin tức đi. Đúng rồi,
tướng quân, ta dặn ngươi tìm người, đã tìm được chưa?”

Trương Yến liên tục gật đầu: “Đã chọn được người, cũng đã căn dặn rõ ràng, tôi lập tức bảo hắn xuất phát. Tiên sinh còn dạy bảo gì không?” Ta mỉm
cười: “Trước mắt phải nắm chặt Hồ quan, Viên Thiệu và Cao Can sẽ sớm
nhận được tin tức, tướng quân hãy mệnh lệnh quân đội trong núi nhanh
chóng di chuyển tới Hồ quan, nhất định phải nhanh mới được.” Trương Yến
gật đầu đi ra. Sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, ta duỗi cái lưng mỏi, lập
tức đi vào giấc ngủ. Bận rộn suốt hai ngày cũng phải nghỉ ngơi một chút, chỉ khổ cho Tần Dũng thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui