Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Tào Tháo đã chuẩn bị xong việc xuất binh
tới Lương châu, ta vội vàng chạy về, khiến Tào Tháo cũng cảm thấy kỳ
quái, vội vàng tới gặp ta. Ta cẩn thận giải thích tình huống ở Kinh châu một hồi: “Thần lo Lưu Biểu một khi có biến, Lưu Bị sẽ chiếm thế thượng
phong, hắn đã chuẩn bị xong để tiến vào Phàn thành rồi.”

Tào Tháo trầm ngâm một hồi:
“Theo ý ngươi, Lưu Biểu còn bao nhiêu thời gian? Lưu Bị cần bao lâu để
lấy được Tương Dương?”

“Thần để lại hai phương thuốc ở chỗ Lưu Biểu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sẽ duy trì tới tháng 11 sang năm. Lưu Bị được Lưu Bí ủng hộ, cũng đã chuẩn bị vào Phàn thành
xong, nhưng nếu muốn vào được Tương Dương, cũng phải có chút can đảm và
tỉnh táo. Thần nghĩ hắn vẫn sẽ chần chừ, không khinh suất tiến vào ngay
đâu.” Ta chậm rãi tính toán.

“Ý của ngươi là Lưu Bị không thể trong thời gian ngắn vào được Tương Dương?”

Ta gật đầu: “Thần thấy như
vậy. Thái, Khoái hai nhà nắm hết mọi việc ở Tương Dương, Lưu Bị tất
không dám khinh suất xâm phạm. Nhưng Lưu Bị mấy năm nay được đám nhân sĩ Kinh châu ủng hộ, một khi hắn lấy được hết các thành trì xung quanh
Tương Dương, lại có Lưu Kỳ ở Giang Hạ trợ giúp, muốn vào Tương Dương
không phải việc khó. Cho nên, chủ công phải dùng thời gian nhanh nhất
giải quyết Lương châu, trước khi Lưu Biểu chết phải xuôi nam.”

Tào Tháo nghĩ một hồi: “Hay là, chúng ta hạ Kinh châu trước, sau đó lấy Lương châu không muộn.”

Ta lắc đầu: “Không tốt. Hàn
Toại mất đi Mã gia làm đối thủ, sẽ phát triển rất nhanh ở Lương châu.
Nếu qua vài năm nữa chúng ta mới chinh phạt Lương châu, rất có thể sẽ sa chân không thể nào tự thoát ra được. Đến lúc đó, Kinh châu có Giang
Đông, Ích châu mượn gió bẻ măng, khó bảo toàn được, tổn thất lớn hơn
nhiều.”

“Muốn trong nửa năm công chiếm và ổn định Lương châu cũng không dễ dàng, nếu trì hoãn thời gian…”

Ta vội vàng nói: “Nhưng mà,
chúng ta vẫn phải trong nửa năm làm được điều đó. Lần này thần trở về
chính là vì việc này. Chủ công, thần có một ý tưởng liều lĩnh, muốn dùng một đội kỵ binh, từ sau lưng Hàn Toại đâm cho hắn một mũi tên trí
mạng.”

“Sau lưng Hàn Toại? Tử Vân, ngươi nói rõ ràng đi.”

“Chủ công, gọi cả Tam ca bọn
họ cùng đến đi, về nội đường trong phủ của ngài, thần sợ ý nghĩ của một
người không chu toàn.” Ta vẫn rất khiêm nhường.

Tào Tháo cười: “Học khiêm tốn à?” Ông ta đứng dậy về Tào phủ: “Ngươi đi theo ta!”

Trong lúc đợi Quách Gia bọn
họ đến, ta nói lại giản lược ý nghĩ của mình một hồi, Tào Tháo nghe xong chau mày, đi tới đi lui, nội tâm rõ ràng tranh đấu vô cùng kịch liệt.
Thấy mọi người đến đông đủ, ông ta ra hiệu Phong Nguyên lấy bản đồ ra,
trải trên bàn: “Các ngươi đều lại đây đi, Tử Vân nghĩ ra một phương pháp tập kích bất ngờ Lương châu, mọi người suy nghĩ xem sao.”

“Tập kích bất ngờ? Tử Vân, ngươi muốn tới Lương châu ám sát sao?” Tuân Du vẫn mang vẻ bỡn cợt.

Ta lắc đầu: “Không phải, Hàn
Toại không phải là Hàn Dịch, không ngốc như vậy. Tôi muốn dùng đại quân
tập kích bất ngờ từ cửa sau Lương châu, đánh Hàn Toại từ phía sau, khiến hắn hai bên đều gặp địch. Như vậy có thể dùng thời gian ngắn hạ được
Lương châu.”

Tất cả đều ngẩn người, không
dám lơ là nữa, đều vây lại. Tào Tháo chỉ bản đồ: “Tử Vân, ngươi nói rõ
ràng lộ tuyến tiến quân đi.”

Nhìn vào bản đồ phương bắc,
ta chỉ vào Trường Thành nói: “Quân từ Tịnh châu mượn đường Khương Hồ hợp lại, theo Trường Thành tây tiến, từ ngoài trường thành tiến tới Lương
châu, chiếm cứ quận Tửu Tuyền, cắt đứt đường lui của Hàn Toại, rồi chiếm trọn Lương châu.”

“Trời ạ, đây quả thực là ngàn dặm tập kích bất ngờ, ngươi điên rồi.” Tuân Du ở bên cạnh phát huy cảm khái.

Ta không để ý tới ông ta, chỉ nhìn Tào Tháo. Tào Tháo ghé lên bàn nhíu mày. Quách Gia chen tới bên
cạnh ông ta, quan sát rõ ràng lộ tuyến hành quân ta nói, Bàng Thống dùng tay vẽ lại lộ tuyến vừa rồi chỉ cho Quách Gia xem, Từ Thứ thì bước lên, vừa xem vừa lắc đầu. Những người khác sắc mặt ngưng trọng nhìn Tào Tháo không nói gì. Qua thời gian thật lâu, Tào Tháo cùng Quách Gia nhìn nhau rồi cùng đứng dậy.

Trở lại chỗ ngồi, Tào Tháo
nghiêm túc nhìn ta nói: “Hành động lần này không khác gì Vệ Thanh đại
tướng quân thời Vũ Đế ngàn dặm tiến quân. Tử Vân, ngươi có biết chiến
dịch lần đó, quân Hán tổn thất bao nhiêu không?”

Ta gật đầu: “Biết rõ, giết
địch một vạn, tổn thất tám ngàn. Tuy rằng dành được thắng lợi, nhưng tổn thất cũng to lớn, kết cục thê thảm.”

Tào Tháo thở dài: “Không sai, chúng ta chịu không nổi, ngươi hiểu không?”

Ta tiếp tục gật đầu: “Hiểu. Nhưng mà hoàn toàn không giống.”

Từ Thứ cũng gật đầu: “Đúng là không giống. Nhưng mà, ngươi có biết, trong tổn thất của Vệ Thanh đại
tướng quân, bao nhiêu là bệnh chết, bao nhiêu là mệt chết, bao nhiêu là
chết trận không? Tử Vân, ngoài ngàn dặm bất ngờ tập kích, người và ngựa
đều không chịu nổi, đây là một; thứ hai, ai là người mang binh, vấn đề
này rất khó giải quyết, trước mắt trong chúng tướng, không có ai quen
thuộc tuyến đường này. Nhiệm vụ gian nan như vậy, uy vọng của người dẫn
quân không đủ, chỉ sự khó nắm toàn cục trong tay; thứ ba, mượn đường
Khương Hồ, liệu có gây hiểu nhầm khiến toàn quân lâm vào nguy hiểm
không, ngươi đã suy nghĩ cẩn thận chưa?”

Ta cẩn thận trả lời: “Những
vẫn đề này đệ đều nghĩ tới rồi. Tướng dẫn quân có sẵn, không chỉ quen
thuộc tuyến đường này, còn rất có uy vọng, không chỉ có uy vọng trong
quân chúng ta, trong mắt ngoại tộc Khương Hồ cũng có danh tiếng, bởi
vậy, điều thứ hai, thứ ba của Tứ ca đều không có vấn đề; về bệnh tật và
vất vả, chỉ cần giữ được tốc độ hành quân, kết hợp đi và nghỉ, vấn đề
không lớn, lần này hành động thời gian rất dư dả.”

Quách Gia cười cười: “Dù sao
ngàn dặm vẫn là ngàn dặm, chỉ cần quân chúng ta có thể an toàn tới Lương châu, sẽ không có vấn đề gì nữa. Vệ đại tướng quân xuất chinh là giết
địch, Tử Vân đề nghị là xuất binh đi dạo, hành động này nhìn như nguy
hiểm, kỳ thực không phải. Nếu không nguy hiểm, sao lại không làm? Người
dẫn quân tôi cũng đồng ý với đề nghị của Tử Vân.”

Tào Tháo nghe ra: “Ý Tử Vân người dẫn quân là Phụng Tiên?”

“Đúng vậy. Ôn hầu là nhân
tuyển hàng đầu, lúc trước từng theo Đinh Nguyên chinh chiến ở nơi đó,
địa hình quen thuộc; năng lực của Ôn hầu, trong lòng những tộc người
thiểu số đó chính là truyền thuyết về Chiến thần, sự kính phục đối với
hắn rất có lợi khi mượn đường.”

Giả Hủ nhìn sắc mặt Tào Tháo, lại nhìn biểu tình của mọi người, muốn nói gì đó lại nuốt về. Ta đang
muốn hỏi, Bàng Thống đã cười lớn: “Không sai, ý tưởng rất hay. Đây chính là một chuyến công cán rất tuyệt, chủ công, Thống tự tiến cử, làm tùy
tùng của Ôn hầu.”

Tào Tháo nhãn tình sáng lên,
nghĩ một hồi lại lắc đầu: “Không được, sức khỏe ngươi không chịu được
đâu.” Ông ta quả nhiên lo lắng Lữ Bố.

Ông ta tỏ thái độ như vậy,
Giả Hủ không nói gì nữa. Từ Thứ nghĩ một hồi, định mở miệng muốn xin đi, ta thở dài: “Bỏ đi, mọi người đừng tranh cãi nữa. Chủ ý là của tôi, lần này mệt nhọc tất nhiên do tôi chịu. Tứ ca, huynh đừng nói nữa, đại quân của chủ công tây chinh, Nghiệp thành không thể thiếu huynh. Tinh lực
của Sĩ Nguyên phải tập trung ở Dương châu, đừng đi theo làm loạn.”

Tào Tháo nhìn quanh mọi
người, nghĩ một chút rồi cười khổ: “Không phải ta lo về Phụng Tiên. Hành động lần này muốn có được kết quả phi thường, Phụng Tiên chỉ sợ không
thể. Với lại, các ngươi biết rõ, các tướng quân khác đối với Phụng Tiên
vẫn… Tử Vân, lần này chỉ sợ phải mệt nhọc ngươi rồi.”

Ta nói: “Thần biết rõ. Lúc
lên kế hoạch, thần đã nghĩ tới chuyện này. Với lại, thần là thần y, như
vậy bệnh dịch trong quân theo lời Tứ ca cũng được giải quyết. Chủ công
yên tâm, ba tháng, chúng thần chỉ cần ba tháng sẽ lấy được Tửu Tuyền.
Chủ công, ngoại trừ Ôn hầu, thần còn muốn Diêm Nhu, để hắn dốc sức đưa
người Khương Hồ dời vào trong nội địa, đồng thời tăng cường tuần tra
phòng vệ biên cảnh Tịnh châu.”

Tào Tháo vung tay lên: “Được, quyết định như vậy đi. Nguyên Trực, ngươi lập tức sắp xếp cho những
người đó. Đồng thờ tăng cường phòng vệ ở U châu và Tịnh châu, đề phòng
Hung Nô, Tiên Ti xâm lấn. Mặt khác, bảo Chung Do lập tức phái sứ giả ra, liên hệ với các tộc ở Tây Vực. Tử Vân, Thống soái bên ngoài là Phụng
Tiên, thực tế là ngươi, không được nương tay. Ta sẽ nói với Phụng Tiên,
để hắn nghe ngươi phân phó.”

Tuân Du nở nụ cười: “Chuyện
này không cần chủ công nói, Ôn hầu với Tử Vân chính là nói gì nghe nấy.” Vừa nói xong liền nhe răng trợn mắt, thì ra Quách Gia hung hăng véo hắn một phen. Ta cũng lườm ông ta, không thèm nói gì.

Công tác chuẩn bị vội vàng mà tuần tự, ngay trước khi xuất phát, ta nghe được một tin tức, vội vàng
tới gặp Tào Tháo: “Chủ công, nghe nói ngài phái Đổng Tự đại nhân đi tìm
Thái cô nương?”

Tào Tháo gật đầu: “Sao thế? Không tốt sao?”

Đương nhiên tốt, nhưng Vũ ca
ca nói, Thái Văn Cơ là bị Tào Tháo đón về, nhưng mẫu tử chia lìa cũng
thê thảm vạn phần, Thái Văn Cơ làm thơ tưởng niệm nhi tử khiến ta muốn
khóc. Ta cũng là một nữ tử, có thể hiểu được nàng: “Chủ công không quên
Thái tiên sinh, quyết định như vậy đương nhiên tốt. Hơn nữa, Thái Văn Cơ chính là tài nữ, cầm kỳ thi họa không gì không thông, lưu lạc phiên
bang nhiều năm, cũng nên đón trở về.”

Tào Tháo hé mắt: “Tử Vân, nói như vậy, ngươi sớm đã biết tung tích nàng? Vì sao không nói cho ta?
Ngươi có biết…” Ông ta không nói nữa.

Ta thở dài: “Thần hiểu rõ sự
cảm động và nhớ nhung của chủ công với Thái tiên sinh, tình cảm của ngài với Văn Cơ cô nương cũng từng nghe nói. Nhưng mà, lúc người của thần
nhận được tin tức, nàng đã là át chi* của Tả Hiền Vương rồi.”

Tào Tháo cười lạnh một tiếng: “Vậy thì sao? Hắn mà xứng với Văn Cơ sao?”

Ta tiếp tục thở dài: “Vậy
phải nói tiếp, Tả Hiền vương này cũng là người văn nhã, nghe nói hắn
tinh thông âm luật, cho nên mới thưởng thức Văn Cơ cô nương, bất chấp sự phản đối của tộc nhân lập Văn Cơ làm át chi của mình, càng thêm sủng
ái.”

Tào Tháo căm giận nói: “Cho
dù thế thì sao? Hắn vẫn không xứng với Văn Cơ. Tử Vân, ta nhất định phải đón Văn Cơ trở về. Nàng lưu lạc tha hương nhiều năm, nhất định chịu
không ít khổ, cũng vô cùng nhớ nhà, ta không thể để nàng tiếp tục chịu
khổ.”

Ta cũng không muốn để một tài nữ như vậy lưu lạc bên ngoài: “Chủ công nói rất đúng, người phải đón
về. Nhưng mà, Văn Cơ nàng không đơn độc, nàng có hai người con trai, hài tử còn niên thiếu. Đứa nhỏ hơn chỉ sợ còn chưa đầy bốn tuổi. Mẫu tử
chia lìa…”

Tào Tháo đi qua đi lại vài bước: “Dù vậy vẫn phải đón người trở về.”

Ta cẩn thận nói: “Có thể đưa cả hài tử về cùng không? Mẫu tử liền tâm, sự thống khổ này ngài cũng biết.”

Tào Tháo liếc mắt nhìn ta: “Ngươi nhận được tin mà không báo cho ta chính vì nguyên nhân này?”

Ta gật đầu: “Đúng vậy, thần không đành lòng. Với lại, làm sao thần biết ngài muốn nàng trở về?”

Tào Tháo lắc đầu: “Ngươi có ý tốt, nhưng làm không tốt. Đó không phải người Hung Nô bình thường, mà
là Tả Hiền Vương, chỉ dưới Thiền Vu Hung Nô thôi, hắn sao có thể để con
cái rời xa mình? Đến lúc đó, không chỉ hài tử, ngay cả Văn Cơ cũng không đón được.”

Ta suy nghĩ: “Chủ công, sau
khi Văn Cơ cô nương trở về, ngài chuẩn bị an trí nàng thế nào? Nàng đã
không còn nhà, Vệ gia cũng sẽ không tiếp nhận nàng, ngài càng không
thể…”

Tào Tháo lườm ta một cái:
“Ngươi nghĩ gì vậy? Thế mà cũng hỏi được. Ôi, cũng chỉ có thể gả nàng
cho một nhà nào đó thôi.”

Ta lập tức lắc đầu: “Không tốt.”

Tào Tháo sửng sốt: “Vì sao? Nàng bơ vơ một mình, không có gia đình làm sao sống được?”

Ta cười cười: “Chủ công ngài
nghĩ xem, Văn Cơ cô nương vốn dĩ đã bơ vơ, không có người nhà chăm sóc,
cho dù ngài quan tâm nàng, quan tâm nhiều quá có phải cũng không tốt?
Nếu ngài cưỡng ép người ta cưới nàng, người kia bên ngoài không dám trái lệnh ngài, bên trong sợ cũng không đối tốt với Văn Cơ cô nương, như
vậy, Văn Cơ cũng sẽ không sống tốt. Nàng muốn trở về, nhưng trở về rồi
thì sao? Vứt bỏ chồng con mà về, buồn khổ trong lòng nhất định rất
nhiều, lại gặp một trượng phu theo mệnh lệnh của ngài mà cưới nàng, cảm
giác này nhất định không tốt.”

Tào Tháo cúi đầu nghĩ một
hồi, lúc lâu sau mới ngẩng đầu hỏi: “Vậy ngươi có đề nghị gì không? Dù
sao đón hài tử về cũng rất khó.”

Ta đã sớm nghĩ kỹ: “Thần
nghĩ, hay là tìm một chỗ để nàng ở một mình một thời gian. Tìm một tỷ
muội tâm sự với nàng, trước hết để tâm trạng nàng bình phục lại, sau đó
chậm rãi tính toán tương lai. Chỉ cần người trở về, chuyện sau này dễ
làm. Nếu có người cùng nàng hợp ý, hai người ngươi tình ta nguyện, chủ
công thành toàn cho bọn họ, vậy càng tốt.” Vũ ca ca nói, Đổng Tự người
Tào Tháo cho đi tìm Thái Văn Cơ cũng đối xử không tốt với nàng, sau lại
phạm tội thiếu chút bị giết. Nghĩ lại, một nữ tử, che đầu bôi mặt đi cầu Tào Tháo buông tha cho trượng phu không thích nàng, cảnh ngộ này đủ
thảm thiết.

Tào Tháo gật đầu: “Phương pháp này cũng không tệ.” Ông ta lầm bầm lầu bầu một câu: “An trí ở đâu bây giờ?”

Ta cười: “Rất dễ tìm. Không
phải ở Lạc Dương thần có xây nhà sao? Bên cạnh còn có một mảnh đất, thần đặc biệt xây một tiểu viện cho nàng, rồi để Trâu thị thường xuyên tới
giúp nàng, dù sao tỉ tỉ cũng không có việc gì. Sau này, đợi Lương châu
bình định xong, thần sẽ xuất tiền xây một ngôi nhà tại nơi ở cũ của Thái tiên sinh, nàng chắc sẽ đồng ý, trải qua nhiều biến động như vậy, sợ
cũng không thích kết giao nhiều với người khác.”

Tào Tháo gật đầu: “Cũng được, chuyện này ngươi làm cho tốt.”

Đại công cáo thành. Sau này
ta nghĩ cách đưa Tả hiền vương tới đây, để bọn họ tiếp tục làm vợ chồng, mẫu tử đoàn viên, sẽ rất tốt đẹp. Loại việc tốt giúp người ta vui vẻ,
ta thích làm. Về chuyện thực hiện thế nào, giờ còn chưa nghĩ ra, ta sẽ
tìm được biện pháp, nghe nói Tả hiền vương cũng không thích đánh giặc,
đối với quyền thế cũng không tham niệm. Với lại, thu phục nam Hung Nô
rồi phân hóa cùng di dời về phương nam, cũng là chuyện sớm muộn.

Bởi vì thời gian gấp gáp, nửa tháng sau, Mã Siêu mang theo Mã gia quân mới được tổ chức lại xuôi nam
tới Hợp Phì, Tào Tháo vậy mà đồng ý với thỉnh cầu của Bàng Đức, đem
Thương Lam làm phó tướng cho hắn, khiến ta bực muốn chết, lại khó nói
câu nào, người ta hai kẻ đều nguyện ý. Đại quân Tây chinh Lương châu sau khi Mã Siêu đi mười ngày cũng xuất phát, chọn tuyến đường đi Tịnh châu, tới cảnh nội Tịnh châu, Lữ Bố mang theo hai vạn kỵ binh tách khỏi đại
quân bắc thượng, ta giả trang thành người hầu của hắn.

Ta cùng quân của Lữ Bố lúc
sắp tới Nhạn Môn, Lâm Cung theo mật lệnh của ta mang mười người chạy
tới. Tuy rằng ta không muốn để bọn họ lộ diện trước, nhưng sau này bọn
họ muốn theo Vân ca ca chinh chiến Hung Nô, tác chiến trên thảo nguyên
và sa mạc cũng phải có kinh nghiệm thực tế mới được, lần này hành quân
cùng ta, bên ngoài là bảo vệ an toàn cho ta, trên thực tế là tích lũy
kinh nghiệm cho bọn họ.

Rời khỏi Tịnh châu, đi qua
Trường thành, một đường đều là đại thảo nguyên, mặc dù hành quân gấp
gáp, nhưng phong cảnh ven đường thật sự là đẹp không sao tả xiết, khiến
đám người Trung nguyên chúng ta tán thưởng không thôi, chút mệt mỏi cũng theo đó mà trôi đi. Lữ Bố từ lúc bước vào thảo nguyên, trên mặt liền
mang theo nét cười thoang thoảng, cũng có một chút bất đắc dĩ sau khi
trải qua phong sương cùng sự u buồn thỉnh thoảng hiện lên giữa lông mày. Ta biết tâm kết của hắn vẫn chưa cởi, liền tìm mọi cách nói đùa với
hắn, khiến hắn giải thích cảnh quan, nhân tình trên thảo nguyên, chủ
soái không sôi nổi, mọi người cũng không được tự nhiên.

Quân đội tăng hết tốc độ tiến về phía trước, rất nhanh đã tới Cửu Nguyên. Kỳ thực tới nơi này là do
tư tâm của ta, đây chính là quê hương của Lữ Bố, ta muốn khiến hắn vui
vẻ, dù sao vài chục năm chưa trở về. Bước trên mảnh đất quê hương, Lữ Bố càng thêm trầm mặc ít lời, thỉnh thoảng ngây ngốc nhìn bầu trời, khiến
ta cũng cảm khái nhân sinh vô thường. Liên tiếp mười ngày gấp gáp hành
quân, Hàn Hạo không sao, nhưng Lý Điển có chút không chịu được, mà ta
cũng nghĩ tới tình huống đặc biệt, cho nên mượn cơ hội để quân đội ở Cửu Nguyên hành quân chậm lại, ở đây thêm vài ngày, dù sao thời gian cũng
dư dả. Mọi người đều hiểu dụng tâm của ta với Lữ Bố, Lý Điển chỉ cười,
phối hợp với ta làm bộ mệt mỏi, trên mặt Lữ Bố hiện lên một tia cảm
kích, chỉ là không nói nên lời mà thôi.

Chiều tối hôm đó, chúng ta hạ trại bên một con suối, ta cùng Lữ Bố chậm rãi tản bộ bên bờ sông, nhìn
suối nước xanh biếc màu trời, ta nghĩ tới ngày đó đưa Lữ Bố tới Hứa Đô
cùng tụ họp, cười nói: “Ôn hầu, ngài còn nhớ hôm đó tụ tập ở Hứa Đô
không? Hôm đó ta nói một ngày nào đó, chúng ta sẽ cùng ngài đến quê
hương ngài, nhìn bầu trời nơi này, uống nước nơi này. Hôm nay, nguyện
vọng cuối cùng cũng thực hiện được. Có điều Tam ca không thể như nguyện, không thể tới đây, không tìm được cô nương xinh đẹp.”

Lữ Bố cũng nở nụ cười: “Phụng Hiếu bị ngươi quản chết, cho dù đến cũng không có lá gan đó.”

Ta cười lớn, có chút đắc ý.
Lữ Bố nhìn suối nước đối diện với thảo nguyên, giận dữ nói: “Ngày đó
chúng ta là một đại gia tộc lớn, hơn ngàn người cùng một chỗ, săn thú,
du mục, cuộc sống thật vui vẻ. Bao năm qua đi, ta cũng không còn hùng
tâm của tuổi trẻ, nơi này cũng không còn ai nữa.”

Nghe hắn cảm khái, ta cũng
thở dài, nghĩ đi nghĩ lại, cười an ủi hắn: “Đừng vậy, phong cảnh đẹp thế này, khẳng định có người. Ta nghe nói người sống du mục không cố định
một chỗ, lúc này khẳng định bọn họ đang ở nơi khác.”

Lữ Bố cười khổ một cái: “Tử
Vân, ngươi xem chỗ này xem, nước nhiều cỏ nhiều, hiện tại đúng là năm
cây cỏ tươi tốt, nếu có người, nơi này nhất định rất tốt để ở lại. Lúc
này không có ai, có thể thấy đã hoang vắng rồi.”

Ta trầm mặc. Liên tục nhiều
năm chiến tranh, cướp đoạt người cùng tài vật khắp nơi, Trung nguyên dân cư dần thưa thớt, tái ngoại lại càng ít người hơn. Mười ngày hành
trình, chúng ta không gặp được một tộc người thảo nguyên nào, cho nên Lữ Bố mới cảm khái. Có tâm tình này, ta và Lữ Bố không muốn lưu luyến nữa, chỉ tăng thêm thương cảm, ngày hôm sau liền khởi hành, chạy nhanh về
hướng tây.

Rời khỏi quận Cửu Nguyên,
chúng ta tại Sóc Phương thành ngoặt qua hướng tây nam, muốn xuôi theo
Trường Thành, hướng Lương châu thẳng tiến. Sau lộ trình một tháng, chúng ta đã tiếp cận bên ngoài Lương châu. Dọc đường đi, đại quân không gặp
tộc du mục nào, cũng may lương thực mang đi rất nhiều. Mà tới nơi, vì có quân Hung Nô cùng Tiên Ti thường xuyên ẩn hiện, chúng ta không muốn
trêu chọc bọn chúng, mà tìm cách tiến vào quan ải Trường Thành, lại
không kinh động tới quân dân ở biên ải, mới chậm lại tốc độ hành quân,
ban ngày cẩn thận hơn rất nhiều.

Ngày hôm đó đang trên đường,
thám mã báo lại, tiền phương có chiến sự phát sinh. Chúng ta đều ngẩn
người, chợt hiểu ra đây hẳn là cuộc chiến giữa các tộc người ở bên ngoài hoặc Hung Nô xâm lấn. Ánh mắt mọi người đều nhìn Lữ Bố, hắn nhíu mày.
Lý Điển không nhịn được, thi lễ với Lữ Bố: “Tướng quân, tôi cho rằng nên cấp tốc hành quân.”

Lữ Bố gật đầu, Hàn Hạo lại
nhìn ta rồi góp lời: “Cứ tùy tiện tới cũng không tốt. Nếu là tranh đấu
giữa hai tộc, chúng ta không tiện nhúng tay.” Lữ Bố nhìn Lý Điển, thở
dài không nói.

Bọn hắn đều không nói, rõ
ràng đang đợi quyết định của ta. Nội tâm ta đồng ý với chủ trương của Lý Điển, nhưng Hàn Hạo nói cũng không phải không có lý, quân ta trước mắt
không nên gây chuyện. Nghĩ một hồi, ta thấp giọng nói: “Cho người tìm
hiểu rõ ràng tình huống hai bên đã. Đại quân ở lại phía sau thám mã, từ
từ đi. Cần xuất thủ, cũng sẽ không trì hoãn thời gian.”

Lữ Bố gật đầu, dặn dò bên
dưới, đồng thời đại quân khởi hành, chạy theo hướng thám mã đi. Không
đợi thám mã quay lại, thủ hạ của Lâm Cung đã phi ngựa trở lại, cách thật xa đã hô lớn: “Phía trước đã bị Hung Nô chiếm.”

Thế này, không cần chúng ta
hạ lệnh, đã có binh lính đánh ngựa vọt lên, oán hận đối với người Hung
Nô đã dưỡng thành nhiệt huyết nam nhi Trung Nguyên. Ba vị tướng quân
nhìn nhau, cũng không nhiều lời, đều giơ roi vung lên, chẳng bảo ta một
câu, đã lao ra xa cả trượng. Ta tặc lưỡi, cũng chỉ biết đánh ngựa theo
sát phía sau. Hai vạn tinh binh tạo nên một trận cuồng phong cuồn cuộn
xông về phía trước, tư thế thật lợi hại, ta mà không chạy nhanh, xác
định sẽ ăn bụi đất ở đằng sau.

Không bao lâu sau, tình huống ở tiền phương đã lọt vào tầm mắt ta, đợi nhìn thấy rõ, ta bỗng ngẩn
người, nói là có người Hung Nô kia mà? Lữ Bố bọn họ cũng sững sờ, không
hẹn mà ghìm ngựa đứng lại, muốn biết rõ ràng sự việc là thế nào. Thời
gian không đợi chúng ta, trước mắt tuy không phải người Hung Nô đang
đánh giết, nhưng tình hình lại vô cùng thê thảm, nơi nơi là lều trại bị
đốt, mọi người hoảng loạn chạy trốn, không ít người già, phụ nữ, trẻ em
nằm trong vũng máu. Ngay phía trước, một đám người đang quây vài người
lại không ngừng tấn công. Trong đám người bị vây có người trẻ, cũng có
người già, bọn họ bị kẻ địch chia cắt, ra sức chống cự, nhưng yếu không
địch nổi mạnh. Những kẻ vây khốn lại không vội vàng dồn bọn họ vào chỗ
chết, mà không ngừng cười lớn nói gì đó với đối phương, Ta nhìn kỹ lại,
trong đó có một nữ tử mặc trang phục võ sĩ màu đỏ bị hơn mười người vây
vào giữa, đúng là đối tượng bị nhóm người này cười cợt. Mà ở xa hơn một
chút, không ít người cưỡi ngựa đang đuổi giết đám người chạy trốn, tình
cảnh này rơi vào mắt ta, thật khiến người ta phẫn nộ không chịu nổi.

Người bị vây đã không duy trì được nữa, nữ tử kia võ nghệ không tệ, nhưng bị một đám ác lang bao vây, dần dần lực bất tòng tâm, chúng ta chưa kịp tiến lên, chỉ thấy nàng
thân thể trên ngựa lung lay rồi ngã xuống đất, kẻ dẫn đầu tấn công nàng
cười vang một trận. Ngay lúc cảm giác tức giận bùng lên trong ngực ta
khi thấy cảnh đó, tiếng dây cung vang lên bên tai, nháy mắt, kẻ đưa tay
muốn chộp nữ tử trên cổ họng đã găm một mũi tên. Không đợi đám người đó
kịp phản ứng, mưa tên lại bay tới, đều chuẩn xác cắm vào cổ họng và
trước ngực đám ác lang.

Ta lần đầu tiên nhìn Lữ Bố
trên chiến trường ở khoảng cách gần, giáp trụ màu vàng, chiến mã lửa đỏ, cung như trăng tròn, trường tiễn rời cung, thân binh bên cạnh lập tức
dâng tên, hắn cũng không thèm nhìn, tiện tay cầm lấy, dây cung bật lên,
phát nào cũng trúng. Dưới ánh mặt trời, giống như thần tiên hạ phàm, quá mạnh mẽ.

Ta cũng chỉ hốt hoảng trong
nháy mắt, sau khi mưa tên bay ra, mọi người bên cạnh ta cũng vội tiến
lên, hô to hướng đám người hung hãn kia nhào tới. Ta thu hồi ánh mắt
trên người Lữ Bố lại, túm dây cương muốn tiến lên, lại bị Hàn Hạo ngăn
cản: “Còn không đi cứu người?” Hắn ngược lại mượn lực vỗ vào mông ngựa,
xông lên trước ta.

Đám hung đồ tuyệt đối không
ngờ có quân đội xuất hiện, vừa nhìn thấy chúng ta, có mấy kẻ không có
mắt tiến lên chặn đường, còn chưa kịp nói gì, đã thành bùn lầy trên mặt
đất. Đám người đó sửng sốt một hồi mới biết phải chạy trốn. Quân ta
đương nhiên không bỏ qua cơ hội luyện tập tốt như vậy, đem những kẻ này
giết khóc cha gọi mẹ, chỉ hận cha mẹ sinh chúng ra không có bốn chân để
chạy, cảnh tượng tàn sát lập tức đảo chiều.

Ta hận ngứa cả răng, nhưng
không thể không giấu giếm võ nghệ, mang theo đám người được lưu lại để
bảo vệ ta đi cứu giúp người bị thương. Nơi này hẳn là nơi trú đóng của
một tộc người, lều trại bị đốt rất nhiều, nhiều người bị thương bất lực
ngồi dưới đất, thấy chúng ta lại gần, trong mắt vô cùng sợ hãi, cũng
tuyệt vọng không tha thiết tránh né nữa, thấy vậy ta vô cùng đau xót,
nước mắt rơi xuống. Binh lính đi theo ta cũng rung động trước tình huống thê thảm này, trải qua chiến trường chém giết, cũng chưa thấy tình cảnh này.

Trang phục của tộc người này
ta chưa thấy qua, cũng không biết bọn họ có hiểu lời ta nói hay không,
đành miệng nói rồi hoa tay múa chân, bảo bọn họ giúp ta tập trung người
bệnh lại, tiện bề trị liệu. Những người đó không biết nghe không hiểu ta nói hay là có hoài nghi, thái độ lạnh lùng nhìn ta không nói lời nào mà vẫn bất động, mãi đến khi ta thở dài ôm một hài tử tới bên cạnh cầm máu băng bó vết thương, đám người đó mới tin tưởng chúng ta tới giúp họ,
dần dần có người vây lại. Điều trị tiếp xong cho hai người nữa, phần lớn lòng nghi ngờ đã biến mất, mọi người đều lại gần, thương thế nhẹ bắt
đầu giúp binh sĩ tìm người trọng thương, thu dọn cảnh tượng hỗn độn
trước mắt.

Đợi chúng ta dàn xếp xong cho tất cả người bị thương, sắc trời đã tối hẳn, rời khỏi lều trại dựng
tạm, ta mới phát hiện bên ngoài một mảnh kêu khóc vang trời, bi thương
sau chiến tranh trong thời gian ngắn rất khó nguôi ngoai, nỗi đau tang
thân, mối hận tan nhà, ở đâu cũng giống nhau. Ta đang thở dài, bên cạnh
một người thấy ta đi ra, tới đón chào: “Đại nhân…”

Ta ừ một tiếng, ngẩng đầu
nhìn lại, là một người trẻ tuổi trong tộc, đứng sững sờ trước mặt ta:
“”Vị huynh đệ này…, ấy, ngươi biết nói tiếng Hán sao?”

Nghe ta hỏi, hắn từ ngây
người tỉnh táo lại: “A, đại nhân, người bị thương đều đã được điều trị
xong, mời ngài tới gặp cha ta.”

Ta xoay eo một chút: “Đi thôi, ở đây khong có việc nữa rồi.”

Hắn mang theo ta yên lặng đi
tới một lều lớn mới dựng, nói với người bên trong: “Tôi đã mời đại nhân
tới” Hắn dùng vẫn là tiếng Hán.

Trong trướng có mấy người
đang vây quanh một lão giả nằm trên giường, hồng y nữ tử cũng ở đó, một
thân màu đỏ vô cùng bắt mắt, ta không tránh được nhìn nhiều hơn một
chút. Thấy ta bước vào, mọi người vội vàng tránh ra. Hồng y nữ tử thấy
ta nhìn nàng, cũng cúi đầu nắm chặt một vật tới trắng bệch bàn tay giấu
ra phía sau. Ta mau mắt, đã sớm nhận ra đó là một mũi tên, thấy nàng có
chút ngượng ngùng, mỉm cười chuyển ánh mắt đi.

Lão giả giãy giụa muốn ngồi
dậy: “Vết thương của ta không có gì đáng ngại, những tộc nhân kia mới
gấp, còn có các tướng quân bị thương nữa.”

Ta vội bước tới dìu ông ta
nằm xuống: “Lão nhân gia không nên cử động, để ta xem vết thương cho
ngài. Người bị thương đều đã trị xong rồi, ngài yên tâm.”

Lão giả thở dốc vài tiếng: “Đa tạ đại nhân, các ngài là ân nhân của chúng tôi!”

Ta vội kiểm tra vết thương
của ông ta, miệng tiếp tục khách sáo: “Gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ là bổn phận của ta, lão nhân gia nói vậy, chúng ta không đảm đương
nổi. Ta chẳng qua là một tiểu binh, ngài đừng gọi là đại nhân.”

Ta vừa nói xong, lão nhân
đang nằm nghiêng lại cố sức ngồi dậy, kéo tay ta nói lớn: “Ân nhân, thì
ra là ngài. Ông trời ơi, đúng là người có mắt, không ngờ lại để ân nhân
cứu chúng ta thêm một lần.”

Ta ngây người, đây là thế
nào. Lão giả kia thấy ta ngẩn ngơ, kích động nói: “Ân nhân, ngài đã quên chúng tôi rồi? Năm đó, chúng tôi từ Lạc Dương về nhà, ở Ký châu gặp
cướp phỉ, nếu không có ân nhân cứu, đám người chúng tôi đã sớm mất mạng
rồi.”

Ký châu? Ta nghĩ một hồi lắc đầu: “Lão nhân gia, sợ là ngài nhận lầm người rồi.”

Người trẻ tuổi đón ta tới
cũng kích động: “Không đâu, vừa rồi tôi nhìn đã thấy giống ân nhân rồi.
Ân nhân, ngài nhất định là cứu rất nhiều người, cho nên không nhớ rõ
chúng tôi, nhưng tôi cả đời vẫn nhớ kỹ ngài, nhớ kỹ câu nói kia của
ngài. Ngài bảo chúng tôi giết đám cướp phỉ bị thương kia, nhưng chúng
tôi không dám động thủ, ngài nói: phải biết ngươi không giết hắn, sẽ lưu lại hậu hoạn, các ngươi tự thân khó bảo toàn. Loạn thế ngày nay, sao có lòng nhân từ như vậy được?”

Lão giả kia cũng vội nói:
“Mặc dù đã qua nhiều năm, tướng mạo ân nhân không thay đổi nhiều, ánh
mắt của ngài, khí chất của ngài chúng tôi suốt đời không quên.”

Ông ta nói vậy, ta mới nghĩ
ra. Đó là lúc ta vừa rời nhà đi, gặp chuyện bất bình, liền giết một số
cướp phỉ cản đường, ác bá cướp người. Hình như có một thương đội ngoại
tộc, bị một nhóm cướp phỉ bao vây, mắt thấy xui xẻo, ta liền ra tay.
Nghĩ đến đây, ta cười: “Vị huynh đệ này, xem ra các người thực sự nhận
lầm người rồi, ta giống như có thể cứu người sao? Chiến trường ta không
đi được, còn giết phỉ cứu người, nếu có bản lĩnh đó thì tốt rồi. Lão
nhân gia cũng nói đã qua rất nhiều năm, sao tướng mạo lại không biến đổi được.”

Lão giả cùng người trẻ tuổi
còn muốn giải thích, ta vội động thủ bôi thuốc cho lão giả: “Đừng nói
nữa, ta chỉ là một tiểu binh, chỉ biết trị bệnh cứu người, chuyện khác
không biết.”

Lão giả thấy ta cương quyết
phủ nhận, cũng không nói gì thêm, lẳng lặng để ta băng bó vết thương cho mình. Thu dọn đồ dùng xong, ta hỏi: “Hôm nay ta thấy một vị hồng y nữ
tử bị bọn cướp gây thương tích, phải điều trị chứ?”

Lão giả vội vàng cảm ơn: “Nàng đã không sao rồi, đa tạ đại nhân quan tâm.”

Ông ta nhất định xưng hô như
vậy, ta cũng không biết làm thế nào, đành phải lắc đầu: “Lão nhân gia
đừng gọi ta như vậy, thật sự ta không chịu nổi. Nếu ở đây đã không sao,
tại hạ xin cáo từ.”

Lão giả vội hỏi: “A… đại nhân, còn một chuyện muốn thỉnh giáo đại nhân.”

Ta cười khổ: “Lão nhân gia nếu đồng ý, gọi ta một tiếng tiểu huynh đệ là được, khách sáo như vậy ta rất khó chịu.”

Lão giả cười nói: “Nếu như
vậy, tôi không khách sáo nữa. Tiểu huynh đệ có biết thần tiễn tướng quân kia là ai không? Ngài ấy cứu tính mạng tiểu nữ, cũng cứu tộc nhân của
tôi.”

Ta suy nghĩ thiệt hơn, cảm
thấy việc này rất có lợi, liền vui vẻ đáp: “Lão nhân gia nói là người
hôm nay bắn tên giết chết đám kẻ cướp sao? Đó là tướng quân nhà ta,
Phiêu kỵ đại tướng quân, Lữ Ôn hầu.”

Lữ Bố quả nhiên là danh chấn
trong ngoài Trường Thành, ta vừa nói xong, người trong trướng đều kêu
lên sợ hãi, người trẻ tuổi kia vẻ mặt sùng bái tán thưởng nói: “Chẳng
thể trách giống như thần tiên, tiễn pháp kia, chỉ sợ Phi tướng quân tái
thế, cũng khó chắn mũi tên của ngài ấy!”

Ta cười thầm, đánh đồng Lữ Bố cùng Phi tướng quân Lý Quảng cũng phải. Lão giả lập tức tiếp lời: “Vậy
làm phiền tiểu huynh đệ báo cho Ôn hầu, ta muốn gặp để cảm tạ.”

Ta đồng ý rồi rời khỏi lều.
Người trẻ tuổi cũng theo đi ra, ở bên ngoài gọi ta lại khẽ nói: “Chúng
tôi biết đại nhân có việc khó nói, cố tình không thừa nhận, chúng tôi
cũng không dám miễn cưỡng ngài, chỉ xin ngài đừng cự tuyệt chúng tôi
bằng được.”

Ta thở dài, nhìn quanh thấy
không có người, mới trả lời hắn: “Huynh đệ nếu đã hiểu, ta không giải
thích nữa. Ta chỉ muốn các ngươi nhớ kỹ một chút, ta là một tiểu binh
bình thường, không biết võ nghệ. Điểm này vô cùng quan trọng với ta.”

Người trẻ tuổi kích động liên tục gật đầu cam đoan: “Đa tạ ân nhân chịu nhận quen. Ngài yên tâm,
chúng tôi sẽ giữ kín chuyện này.”

Từ từ đi về quân doanh, ta
điều chỉnh lại ý nghĩ, thừa nhận ta là ân nhân của bọn họ không phải
muốn bọn họ báo ân, mà cảm thấy chuyện này đối với chúng ta mà nói vô
cùng tốt, tộc người thảo nguyên vì báo ơn sẽ giúp đỡ chúng ta, tuy rằng
nếu có thể ta không muốn nhờ tới bọn họ. Theo ánh mắt tha thiết muốn gặp Lữ Bố của lão giả, bọn họ giống như có chuyện cầu chúng ta giúp đỡ, cái này cũng phải suy nghĩ cho cẩn thận.

Lữ Bố không ở trong doanh
trướng, theo chỉ dẫn của binh lính, ta tìm được hắn đang cúi đầu buồn
bực ngồi bên ngoài doanh trại. Nghe có tiếng bước chân, Lữ Bố ngẩng đầu
nhìn thấy là ta, lại quay đầu vùi xuống. Ngồi bên cạnh hắn, ta cười: “Ôn hầu thần tiễn lập uy, những người đó được cứu giúp cảm kích vạn phần,
muốn gặp ngài cảm tạ.”

Lữ Bố lắc đầu, lại không nói
lời nào. Biết hắn có thói quen không nói, ta đưa lên một túi rượu: “Uống đi! Đại thảo nguyên này tốt hơn lều cỏ rất nhiều, ngồi ở đây uống rượu, mới có hương vị.”

Lữ Bố đón lấy, ngửa đầu uống
mạnh, ta kinh ngạc nhìn nước mắt từ trên mặt hắn chảy xuống: “Ôn hầu,
ngươi sao vậy? Đánh giặc nhiều, cảnh tượng này đến ta cũng không rơi lệ, ngài ngược lại lại thương cảm như vậy.”

Lữ Bố buông túi rượu xuống, nhìn ra xa thấp giọng nói: “Tử Vân, ta cảm giác tay mình nhuộm đầy máu.”

Tay nhuộm đầy máu nào chỉ có
Lữ Bố, đến ta cũng vậy: “Ra trận giết địch, liều cả tính mạng, thế đạo
này, có mấy người trên tay không dính máu. Không chỉ nói Ôn hầu, cả ta
cũng vậy.”

Lữ Bố lắc đầu: “Tử Vân, ngươi nhân từ thiện lương, sẽ không biết cảm giác lạm sát kẻ vô tội là thế nào.”

Lạm sát kẻ vô tội, ta cũng
từng làm rồi, những phụ nữ, trẻ em chạy trốn bên ngoài Nghiệp thành, Hàn Dịch ở Lương châu đều là người vô tội. Ta cười tự giễu: “Ta sao lại
không biết, ta cũng lạm sát người vô tội rồi. Vì ép Mã Siêu đi, ta nhẫn
tâm xuống tay giết con trai Hàn Toại là Hàn Dịch, đó là một kẻ không có
bản lĩnh, cũng không làm việc ác, lại có chút si tình. Nghĩ tới đôi mắt
khó tin đầy thống khổ kia, ta cũng hận chính mình. Ôn hầu, có thể sống
sót trong nhân thế, cũng phải làm vài chuyện, không thể không chịu đựng
sự khiển trách của lương tâm. Bất luận là ngài hay ta, đều sẽ có sự
khiển trách này.”

Lữ Bố không biết chuyện Mã
Siêu đến Nghiệp thành thế nào, nghe ta nói vậy, hắn kinh ngạc nhìn ta,
rồi quay đầu uống một ngụm rượu: “Ta biết ngươi làm vậy là vì bất đắc
dĩ. Nhưng ngươi không biết, trước lúc rời nhà đi theo Đinh…, ta cũng
từng làm qua việc cướp bóc, không hề khác đám hung đồ ngày hôm nay. Nhìn thấy bọn chúng, ta như thấy bản thân lúc trước, liền cảm giác thân mang đầy tội ác, một thân nhuốm máu, cũng giống như bọn chúng, chết không
đáng tiếc.”

Ta vẫn là lần đầu tiên nghe
Lữ Bố kể lại chuyện cũ. Đinh Nguyên mang binh giả làm cướp ta cũng có
nghe nói, từ miệng Lữ Bố chứng thực, trong lòng ta cũng phẫn hận không
thôi. Nhưng nhìn thần tình vô cùng hối hận của Lữ Bố, ta chỉ có thể an
ủi hắn: “Ôn hầu lúc ấy chẳng qua là thiếu niên không hiểu thế sự, bị
người ta lợi dụng thôi. Hiện giờ chuyện đã qua rồi, đừng nên suy nghĩ
nhiều.”

Lữ Bố cười khổ: “Có thể nào
không nghĩ. Lúc ấy, chỉ có cảm giác mình là kẻ mạnh, làm chuyện gì cũng
là theo lẽ thường mà làm, không nghĩ tới cảm nhận của người khác, không
cảm nhận được nỗi đau tang tóc chia ly. Mấy năm nay, ta suy nghĩ rất
nhiều, ác danh kia ta không để ý, mặc kệ người khác nói gì, nhưng lúc
tuổi còn trẻ đã phạm phải nhiều việc xấu xa độc ác, lại luôn luôn nhắc
nhở ta, đày đọa ta. Bên ngoài ta dường như vẫn uy phong bát diện như
trước, nhưng ta biết, người khác đều sợ ta, mắng ta, hận ta, trốn ta,
đây có lẽ chính là báo ứng của ta.”

Ngửa đầu lại uống một hớp
rượu lớn, Lữ Bố dưới ánh trăng lại mang vẻ thê lương bất lực, hoàn toàn
ngược lại với hình ảnh cao lớn kim khôi thần mã dưới ánh mặt trời ban
ngày. Ta cũng không biết nội tâm Lữ Bố lại thê lương như vậy, mấy năm
nay hắn vẫn trầm mặc ít lời, không ra khỏi nhà kết giao với người khác,
cho dù thủ hạ cũ tới thăm hắn, cũng không dám ở trong nhà hắn quá nửa
ngày, sợ người khác đàm tiếu. Không tránh ngại cũng chỉ có ta và Tào
Tháo. Nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới hắn mang đầy thương cảm, tự trách
như vậy, có điều, sự thương cảm và tự trách này, không phải nói chuyện
là có thể khai thông, đành cùng hắn thở dài mà thôi.

Thấy ta và Lữ Bố hồi lâu không về, Lý Điển tự mình tìm tới: “Ôn hầu, Tử Vân, các người còn ở chỗ này?”

Ta đứng dậy: “Có chuyện gì sao?”

Lý Điển gật đầu: “Họ là Để
tộc sống du mục, tập kích bọn họ là một nhánh của người Tiên Ti. Vừa rồi tộc trưởng mời ta tới, nói bọn họ chịu đủ công kích và lăng nhục của
người Tiên Ti rồi, muốn mời chúng ta xuất binh giúp bọn họ diệt người
Tiên Ti. Chuyện này quá lớn, ta không dám quyết. Các người nói chúng ta
có thể đồng ý không?”

Lữ Bố cũng đứng lên, lúc này
liền nói: “Phải xuất binh, nếu không sau khi chúng ta đi, đám người đó
sẽ quay lại trả thù, đến lúc đó, những người này cũng không có đường
sống.”

Hắn nói rất có đạo lý, ta
cũng có ý nghĩ này: “Lý tướng quân, Ôn hầu nói rất đúng. Những người
Tiên Ti đó trả thù sẽ giết hết tất cả, chúng ta lại không thể dẫn bọn họ theo, đã cứu người thì cứu cho trót.”

Lý Điển gật đầu, lại nói:
“Nhưng ta lo một khi chúng ta xuất binh, có thể khiến những tộc người
khác nảy sinh tâm lý e ngại hoặc hiểu lầm rồi liên kết gây khó cho chúng ta. Tiên Ti cũng không phải tộc nhỏ, đến lúc đó chúng ta muốn tránh
cũng không được.”

Đây là một vấn đề lớn, Lữ Bố
không nói, quyết định là chuyện của ta. Ta nghĩ một hồi: “Thế này đi,
chúng ta về hỏi lại cho cẩn thận, xem có biện pháp nào khác không. Nếu
thật sự không được, cũng chỉ có thể tới bước nào hay bước ấy.”

Lý Điển cũng hết cách, chỉ có gật đầu. Chúng ta một hàng trở lại nơi đóng quân, người trẻ tuổi kia
đang ở trong doanh lý lo lắng chờ chúng ta, thấy ta trở về vội ra đón:
“Tướng quân, chúng tôi…”

Ta nhìn Lữ Bố, rồi bước lên
cười nói: “Tướng quân có lòng muốn giải trừ nỗi lo của các ngươi sau
này, nhưng có một số việc phải thương lượng trước đã.”

Người trẻ tuổi vội vàng trả lời: “Có điều kiện gì, xin các vị tướng quân cứ việc nói ra, chỉ cần chúng ta làm được.”

“Cũng không phải việc khó. Bộ tộc tập kích các ngươi có bao nhiêu người? Ở cách nơi này bao xa? Xung
quanh có liên minh với bộ tộc nào khác hoặc có bộ tộc nào cũng bị đàn áp không?”

Người trẻ tuổi lập tức trả
lời: “Người của bọn họ nhiều hơn so với chúng tôi mấy lần, ước chừng năm ngàn người. Cách nơi này gần trăm dặm. Xung quanh này ngoài một tộc
Hung Nô có liên minh với bọn chúng, không nghe nói có ai khác. Bộ tộc bị bọn chúng bắt nạt không phải ít, đa số cũng nhỏ như chúng tôi.”

Hóa ra là cấu kết với Hung
Nô, thế này có chút phiền toái: “Tộc Hung Nô này có bao nhiêu người?
Thuộc quản hạt của bắc Hung Nô hay là nam Hung Nô? Ở đây còn có tộc nào
nữa?”

Người trẻ tuổi lắc đầu:
“Không chắc chắn lắm, chắc là bắc Hung Nô. Nam Hung Nô mấy năm nay đã di chuyển sâu vào bên trong, bên ngoài Trường Thành rất ít khi gặp. Ở khu
vực này, người Tiên Ti rất đông, ngoài ra còn có Để tộc chúng tôi,
Khương thị, Hồ thị.”

Khương, Để, Hồ là tộc người
chúng ta muốn tranh thủ, nhân số tuy rằng không nhiều lắm, đoàn kết lại
cũng không ít người. Chỉ là bọn họ đa số đều phân tán, rất khó tập trung lại, đây cũng là nguyên nhân bọn họ bị đàn áp, không thể liên hợp đối
kháng lại. Ta tuy có lòng muốn tập trung bọn họ lại đưa vào sâu trong
Trường Thành, nhưng trong thời gian ngắn là không thể. Nghĩ đến đây, ta
thở dài: “Ngươi về trước đi, để chúng ta thương lượng cái đã.”

Thấy người trẻ tuổi muốn nói
lại thôi, ta an ủi hắn: “Các ngươi yên tâm, cho dù chúng ta không xuất
binh, cũng sẽ sắp xếp tốt cho các ngươi rồi mới đi, sẽ không để các
ngươi phải lo lắng sau này.”

Trở lại trong doanh trướng,
bốn người chúng ta cùng ngồi xuống, trong nhất thời không tìm ra biện
pháp tốt để giải quyết, chuyện đã vậy mà bỏ đi, chúng ta cũng không làm
được. Qua thời gian rất lâu, Lý Điển nói: “Hay là Ôn hầu tiếp tục mang
đại quân đi, để ta giữ lại một ngàn người bảo vệ bọn họ.”

Ta lắc đầu: “Sức khỏe của
ngài không thích hợp để ở lại. Với lại, vạn người Tiên Ti cấu kết với
Hung Nô, một ngàn binh lính làm sao ngăn cản được?”

Hàn Hạo nói: “Vậy hộ tống bọn họ nhập quan, tìm một nơi trốn trước, chờ chúng ta chiếm được Lương
châu, rồi trở lại diệt Tiên Ti.”

Ta thở dài: “Chỉ sợ sẽ mất
thời gian, những người đó không đợi chúng ta trở về được. Qua mùa, không tìm được đồng cỏ và nguồn nước, nhưng người đó sống thế nào đây?”

Mọi người đều không nói ra
lời. Chúng ta còn chưa nghĩ ra cách nào, lão tộc trưởng kia đã được
người trẻ tuổi đỡ tới tìm. Chúng ta chỉ có thể nói cho ông ta biết còn
chưa quyết định được. Tộc trưởng nói: “Đại quân các ngài tới đây, tuyệt
đối có chuyện cần làm, tộc nhân chúng tôi thương lượng rồi, cũng biết
mời các ngài xuất binh có chút miễn cưỡng. Ta tới đây là nói cho tướng
quân biết, không cần vì chúng tôi mà hao tổn tinh thần.”

Ta nhìn đám Lữ Bố, cười khổ
nói: “Không dám dối lão nhân gia, chúng tôi không thể trì hoãn ở đây quá lâu, một khi không thể triệt để tiêu diệt năng lực chiến đấu của người
Tiên Ti và Hung Nô, sẽ không giải quyết được vấn đề của các người.”

Tộc trưởng trầm ngâm một chút rồi hỏi: “Không biết tướng quân có thể nói mục đích lần này không? Có
lẽ chúng tôi có thể giúp đỡ, tìm được biện pháp tốt để giải quyết.”

Ta đang định làm vậy, lập tức trả lời: “Tướng quân nhà ta đang có ý này. Lão nhân gia, chúng ta muốn
mượn đường tiến vào quận Tửu Tuyền Lương châu, thời gian chỉ có một
tháng.”

“Tửu Tuyền? Cách nơi này rất gần.”

“Rất gần?” Chúng ta nhìn nhau kinh ngạc. Ta vội hỏi thăm: “Lão nhân gia, theo lộ trình chúng ta tính
toán, chắc còn cách Tửu Tuyền rất xa, sao lại gần được?”

Tộc trưởng cười cười: “Đó là
các ngài theo lộ tuyến ngoài Trường Thành. Tộc chúng tôi vốn sống du mục trong phạm vi cả ngàn dặm quanh nơi này, vô cùng quen thuộc địa hình.
Từ nơi này đi vào trong Trường Thành là tới quận Trương Dịch rồi. Từ
Trương Dịch tới Tửu Tuyền, chẳng qua mất mười ngày. Theo tốc độ hành
quân của các ngày, chắc còn không tới mười ngày.”

A, thì ra chúng ta ở ngay
ngoài Trường Thành ở Trương Dịch, đúng là tin tức tốt. Bốn người chúng
ta vô cùng hưng phấn. Tộc trưởng nhìn thấy, liền cười nói: “Cho nên thời gian của các tướng quân rất thoải mái. Thế này đi, sau khi đại quân
tiêu diệt Tiên Ti, chúng tôi sẽ phụ trách dẫn đường cho các ngài tới Tửu Tuyền được không? Ven đường có thể liên lạc với các tộc khác. Chỉ cần
đại quân giúp những tộc người nhỏ yếu của chúng tôi giải quyết đại họa
Tiên Ti, chúng tôi sẽ tận tâm báo ân.”

Có sự trợ giúp của những tộc
người địa phương này, chúng ta vào Lương châu càng thuận lợi. Lại thêm
những tộc người này trong ngoài Trường Thành đều có liên hệ nhất định,
nói không chừng có thể rút ngắn thời gian chúng ta bình định Lương châu. Nghĩ đến đây, ta nhìn Lý Điển, hắn cùng Hàn Hạo cũng đang dùng ánh mắt
phấn khích nhìn ta, dĩ nhiên cũng nghĩ tới chuyện này. Lữ Bố vẫn không
nói chuyện, lúc này thản nhiên trả lời: “Nhị vị tướng quân chuẩn bị xuất binh đi. Tộc trưởng, ngài chọn mấy người dẫn đường cho đại quân, trước
diệt Tiên Ti, nếu kịp thời gian sẽ diệt đám Hung Nô kia luôn.”

Lữ Bố phát lệnh, ba người
chúng ta đồng thời tuân mệnh, Lý, Hàn hai người rời khỏi lều. Tộc trưởng cười cười nhìn Lữ Bố một chút, rồi lại nhìn ta: “Tiểu huynh đệ, vết
thương của tiểu nhi tử mời ngài tới xem hộ.”

Ta lập tức đứng lên: “Ôn hầu, ta đi.” Lữ Bố gật đầu.

Trên đường, tộc trưởng tựa như vô tình hỏi ta: “Tiểu huynh đệ, Lữ Ôn hầu năm nay bao nhiêu tuổi? Có con cái không?”

Ta thấy chuyện này không quan trọng lắm, cười trả lời ông ta: “Ôn hầu đã hơn bốn mươi tuổi, ta cũng
không rõ lắm. Ngài ấy có một nữ nhi, đã gả cho cháu của Tào công, sinh
một con rồi.”

Tộc trưởng a một tiếng, cũng
không hỏi gì thêm. Theo tộc trưởng tới lều của ông ta, cũng không thấy
người bị thương, ta cười nhạt: “Lão nhân gia, có chuyện gì muốn tìm ta?”

Tộc trưởng cười nói: “Mời tiểu huynh đệ chờ một lát.” Rồi mở rèm vải đi vào.

Ta sửng sốt, một lát sau,
hồng y cô nương nhìn thấy ban ngày đã đi ra. Lúc này nàng đã đổi trang
phục màu trắng, lông vũ màu trắng dùng làm đồ trang sức khiến mái tóc
đen bóng của nàng tỏa ra ánh sáng, lại dùng một tấm lụa trắng che nửa
khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt thật to hơi giật mình lúc nhìn thấy ta rồi
thi lễ: “Tiểu nữ Liên Đồng bái kiến ân nhân.”

Không đợi ta nói gì, lão tộc
trưởng đã kéo nàng tới trước mặt ta: “Tiểu huynh đệ, thật không dám giấu diếm, lần này trong tộc gặp nạn có liên quan tới tiểu nữ. Liên Đồng từ
nhỏ đã được coi là viên minh châu trên thảo nguyên, tiểu vương gia tộc
Tiên Ti nhiều lần tới cửa cầu thân, tiểu nữ tính tình bướng bỉnh, liều
chết không theo, mới có họa diệt tộc. May được các vị tướng quân giúp
đỡ, tránh được đại nạn, tiểu nữ khó mà báo đáp, biết Lữ tướng quân đã
đồng ý xuất binh tương trợ, nguyện làm người dẫn đường.”

Ta nháy mắt mấy cái: “Thế này, tộc trưởng, xuất binh giết địch không phải trò đùa, nàng là một nữ nhi, nhỡ…”

Tộc trưởng cười nói: “Trong
đám nữ nhi của ta, đứa nhỏ này võ nghệ tốt nhất, tinh thông cưỡi ngựa,
dẫn đường cho Lữ tướng quân không có gì khó.”

Không để ta kịp nói gì, Liên
Đồng ngẩng đầu nói: “Ân nhân, nữ nhi thì làm sao? Đều có thể ra trận
giết địch, bảo vệ tộc nhân. Trên đại thảo nguyên này, ai không biết tên
Liên Đồng tôi? Ác tặc Tiên Ti nhiều lần khi nhục tôi, Liên Đồng đã thề
phải tự tay tháo đầu hắn xuống tế bái tộc nhân đã chết, xin tướng quân
thành toàn.”

Ta đảo mắt cười: “Ngày mai
xuất chinh là Lữ Ôn hầu, không phải ta, hì, chuyện của ngươi ta mặc kệ.
Tộc trưởng, nếu không còn việc gì, tại hạ cáo từ.”

Trở lại lều trại, ta không
ngừng cười, cười đến nỗi bọn họ không thể hiểu nổi, ta lại không thể đem phán đoán của mình nói ra. Thời điểm chưa tới, thời điểm chưa tới.

Ngày hôm sau, nhìn đại quân
đi xa, ta thở dài, thật muốn đi cùng bọn họ, không muốn ở lại giữ nơi
này. Cũng không phải muốn đi đánh giặc, mà muốn nhìn Liên Đồng cô nương
hành động, chà chà, khẳng định là không tồi, Lữ Bố có phúc. Lý Điển cũng như ta bị để ở lại “giữ nhà”, thấy vẻ mặt tiếc nuối của ta liền thấy kỳ quái: “Tử Vân, ngươi không phải ghét đánh giặc sao?”

Ta cười, biết hắn đã hiểu
lầm. Nếu Lữ Bố đi, ta có thể làm vài việc mờ ám. Kéo Lý Điển sang một
bên, ta nói ra ý nghĩ của mình, Lý Điển cũng vui vẻ: “Đúng như ngươi
nghĩ sao? Cô nương có xinh đẹp không?”

Ta cẩn thận nghĩ lại: “Thấy
không rõ lắm, có điều ánh mắt kia rất đẹp, tựa như bầu trời vậy. Man
Thành, chuyện tốt thế này, chúng ta phải cố sức thành toàn. Thế nào, có
muốn lập kế hoạch trước không, làm chút náo nhiệt?”

Lý Điển gật đầu: “Đúng như ngươi nghĩ, nhất định phải náo nhiệt một phen. Ôi, sao ta không có phúc khí này?”

Ta vui vẻ, nghĩ lại thở dài:
“Phu nhân Ôn hầu cũng đi gần hai năm rồi, hắn vẫn rầu rĩ không vui, chỉ
mong cô nương này có thể làm cuộc sống của hắn khoái lạc một chút.”

Lý Điển trầm mặc một hồi:
“Chiều tối hôm đó, các ngươi nói chuyện ta cũng nghe được một ít. Không
ngờ lãnh khốc như hắn cũng có thể nghĩ như vậy. Chúng ta đối với hắn có
nhiều câu bất kính, hiện giờ nghĩ lại, hình như cũng hơi quá đáng.”

Lý Điển xuất thân dòng dõi
thư hương, tính cách chính trực, công chính, không coi trọng mấy người,
đặc biệt là hàng tướng, bao gồm cả nhị ca ta. Đây cũng là người với
người duyên phận không giống nhau, không thể cưỡng cầu. Nghe vậy ta cũng chỉ cười cười, vỗ vai hắn rồi vội vàng bỏ đi.

Chú thích:

* Át chi: Vương phi, hoàng hậu của người Hung Nô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui