Loạn Thế Thịnh Sủng

"Vương gia, ngài có biết ngài hiện tại đang làm cái gì không a? Trong cung đã truyền đến tin tức bát gia mưu phản chúng ta vốn nên phong tỏa cửa thành ra lệnh cấm quân đuổi bắt loạn đảng nhưng ngài lại mở rộng cửa thành, dời đi cấm quân thủ thành việc này đồng nghĩa với tội phản quốc a......"

Kỳ Mạch lại chau lông mày nhưng không có lên tiếng như đang cân nhắc tính toán cái gì.

"Vương gia! Xin ngài nghĩ lại!" A Lỗ gặp chủ tử không đáp ứng sốt ruột vội vàng khuyên nhủ: "Thuộc hạ cho rằng khả năng vương Phi bị ép buộc cực kỳ nhỏ, loạn đảng chỉ muốn uy hiếp ngài thôi, ngài trăm triệu không thể mạo hiểm lớn như vậy......"

"Ngươi cũng nói cực kỳ nhỏ có nghĩa không phải tuyệt đối." Kỳ Mạch vốn còn đang trầm mặc bỗng nhiên mở miệng, lời của cắt đứt vừa dứt ánh mắt trong trẻo lạnh lùng mà bình thản,biểu tình chăm chú hỏi: "Lỡ như là thật. Lỡ như ta không làm theo lời Kỳ Tử Phỉ, y rơi vào đường cùng không đường trốn chạy biết đâu làm hại Hòa Nhi cùng thịt nát xương tan thì thế nào?"

Vừa nghe lời này A Lỗ quá sợ hãi hét lên: "Lỡ như? Vương gia, ngài chỉ vì một phần vạn này mà không tiếc mang tội phản quốc? Ngài có biết tội này nặng cỡ nào không? Từ cổ chí kim vương Công quý tộc cho tới thái tử, một khi trên lưng gánh tội phản quốc đắc vĩnh viễn không thể xoay chuyển vận mệnh, nặng thì thậm chí mất đi tánh mạng!"

"Không cần khuyên nữa." Ánh mắt Kỳ Mạch co rút nghiễm nhiên đã ra quyết định, lạnh giọng nói: "Cho dù không có cấm quân giữ thành, Kỳ Tử Phỉ muốn thoát khỏi lòng bàn tay bổn vương cũng không phải dễ."

Bất đắc dĩ A Lỗ đành phải im miệng không nói, trong lòng âm thầm thở dài chủ tử nhà y mặc dù lạnh lùng cô tịch không để ý bất cứ ai nhưng cũng may cũng không nhược điểm. Hôm nay đã động tình mà Diệp Hòa cô nương kia lại chính là tử huyệt, hết lần này tới lần khác còn bị tử huyệt này áp xuống. Trước mắt nhiều lời vô ích chỉ hy vọng cô nương kia có thể quý trọng tình nghĩa chủ tử dành ình không nên phụ lòng hắn.

Bầu trời hàn phong gào thét, tiếp theo liên tiếp tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, mấy trăm kỵ mã phóng đến, người cầm đầu đại bào màu xanh nhạc ngồi thẳng trên lưng ngựa, ánh mắt bình thản không gợn sóng, nhìn lướt qua hơn trăm nhân mã canh giữ cửa thành, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người nam tử áo đỏ, cười nhạt: "Cửu hoàng chất, đã lâu không gặp?"

Kỳ Mạch sắc mặt tái nhợt mang theo vẻ bệnh hoạn nhưng khí chất lạnh lùng, ánh mắt âm trầm nhìn sang y, thẳng vào chủ đề: "Giữa ta và ngươi không cần nói nhảm, Hòa Nhi hiện tại ở nơi nào?"

"Vương Phi hiện tại nên ở trong phủ chờ động phòng mới đúng, Cửu hoàng chất sao lại tìm ta đòi người?" Thanh sam công tử thần sắc nhàn nhạt lời nói như không liên quan đến mình.

"Hoàng thúc." Kỳ Mạch giọng nói trầm thấp, tròng mắt lại nhe nhóm sát khí, lạnh lùng nhìn người đối diện, từng câu từng chữ nghiêm túc: "Nếu Hòa Nho hoàn hảo không tổn hao gì bổn vương còn có thể khách khí xưng ngươi một tiếng hoàng thúc, nhưng nếu nàng bị thương dù chỉ một chút, sợ rằng hoàng thúc tối nay phải táng thân nơi đây."

Không chút sợ hãi người nọ uy hiếp, bát gia khẽ cười: "Sợ rằng hoàng chất hiểu lầm rồi, Hòa Nhi có tình có nghĩa với Kỳ Tử Phỉ ta, Tử Phỉ sao có thể tổn thương nàng?"

Trong nháy mắt sắc mặt Kỳ Mạch chuyển sang tái mét, đôi mắt đen nhánh gắt gao theo dõi y, khóe miệng lạnh lùng mang theo âm lãnh, hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

Lúc này, một người cỡi ngựa từ đội ngũ phía sau bát gia đi ra ngoài, thấy ông ta đi ra Kỳ Mạch sắc mặt thay đổi: "Hạ Niên Đức?"

Chỉ thấy lão giả tuổi trên năm mươi lắc đầu, không còn cung kính ngày thường mà giễu cợt nói: "Tuy là dưỡng phụ nhưng theo lý mà nói vương gia nên gọi ta một tiếng nhạc phụ."

Sắc mặt Kỳ Mạch lúc này đã trắng bệch, cả người cứng ngắc ngồi trên ngựa, hàn phong phật quá cả người hắn được hàn khí bao bọc lại như dù có thổi thế nào cũng không hòa tan được hàn băng ngàn năm không đổi.

"Ngươi đến Tử Trúc Viện làm cái gì?"

"Ta trong lúc vô tình đi dạo tới thôi, không nghĩ tới trong viện kia còn có người ở."

Nàng không để ý lời khuyên của hắn cố ý muốn vào hoàng cung rốt cuộc vì cái gì? Nàng là dưỡng nữ Hạ Niên Đức mà Hạ Niên Đức lại là tâm phúc của bát hoàng thúc, nói như thế nàng cũng là tâm phúc của bát gia? Tối nay hết thảy bọn họ đã sớm lên kế hoạch tốt? Không, không thể, Kỳ Mạch âm thầm lắc đầu, nàng sẽ không vì bát hoàng thúc phản bội hắn, nàng đã gả cho hắn là thê tử của Kỳ Mạch hắn, chỉ cần không phải tận mắt nhìn thấy hắn sẽ tin tưởng nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui