Loạn Thế Thịnh Sủng

“Thiếu gia, có người bắt được tiểu Đào cùng Phúc Sanh ở phòng chứa củi vụng trộm, nên xử phạt thế nào ạ?”

“Tiểu Đào? Cô nương dung mạo tươi tắn kia sao?”

“Đúng vậy, chính là nàng!”

“Đem phúc sinh ra ngoài đánh hai mươi côn! Nha đầu kia xinh đẹp như vậy tiện nghi cho tên đó quá rồi!”

“Còn có...... Bích Nhi nói nàng mang bầu hài tử A Tài rồi.”

“Bích Nhi?Là cái cô răng cửa vàng khè vừa đen vừa xấu ấy hả?”

“Không sai, chính là nàng.”

“Bảo A Tài đến phòng thu chi lấy hai mươi lượng bạc đi, thật tội cho hắn mà.”

“......”

Cát Hầu gia phải sang trấn khác quản lý cũng như xem cách làm ăn tại các cửa hàng cho nên sự vụ lớn nhỏ trong Tú phủ đều do Tú Thiểu Thược định đoạt mà Tú Thiểu Thược không có chuyện gì làm liền trốn trong phòng Diệp Hòa. Nghe được cách nói chuyện giữa chủ tớ bọn họ quả thật không tưởng tượng nổi, mà Diệp Hòa cũng không tiện nhúng tay vào.

Trong nháy mắt cách ngày tỉnh lại đã bảy ngày, đại phu kê dược vô cùng đắng còn căn dặn mỗi ngày uống ba lần cùng với nha hoàn đúng giờ đến thay thuốc mà Diệp Hòa cũng hết sức phối hợp, không lâu sau vết thương hé ra cũng đã khép lại. Để vết thương sớm ngày hồi phục Diệp Hòa biết điều nằm trên giường nghỉ ngơi, thậm chí dựa theo lời đại phu điều chỉnh tần số hô hấp nhịp nhàng thích hợp, tư thế ngủ ra sao mới thoải mái nhất nhất làm theo. Còn Tú Thiểu Thược mỗi ngày đều phân phó phòng bếp chưng súp bổ điều hòa khí huyết, tất cả Diệp Hòa đều nhét vào bụng. Nàng biết bộ dáng hiện tại của mình như một phế nhân, nếu không sớm ngày khỏe chuyện gì cũng làm không được.

Không biết do thuốc giá trị không rẽ kia hay thuốc tẩm bổ có tác dụng, trải qua mấy ngày hôm nay rốt cuộc Diệp Hòa đã có thể xuống giường đi lại, chỉ cần không có động tác quá lớn thì không khác gì người bình thường, chỉ là mỗi lần nghĩ đến Kỳ Mạch bị nhốt trong lãnh cung, khí trời ngày càng lạnh nghĩ đến hắn thể chất sợ hàn có chịu nổi không, nghĩ đến hắn từ nhỏ đến lớn được nuông chiều cẩm y ngọc thực hiện tại nhất định rất khó chịu, nghĩ đến hắn đang chịu khổ sở ở một nơi hoàn toàn xa lạ, không hiểu sao trong lòng Diệp Hòa lại cảm thấy lo lắng.

Ngày hôm đó khí trời tươi mát, Tú Thiểu Thược theo thường lệ đến đúng giờ có mặt tại phòng, thấy khuôn mặt Diệp Hòa không chút thay đổi, buồn bực nói: “Hòa Hòa, kể từ ngày nàng tỉnh lại ta chưa thấy nàng cười qua nga, cả ngày cau có như con lừa ý, cười chút đi.”

Diệp Hòa lắc đầu: “Ta cười không nổi.”

Tú Thiểu Thược kiên trì nói tiếp:”Cho ta mặt mũi cười một cái đi, chút xíu cũng được.”

Nghĩ tới những ngày qua y ân cần chiếu cố nàng mà nàng ngay cả chút sắc mặt tốt cũng không cho, Diệp Hòa rốt cuột quyết tâm cố nhếch khóe môi xé ra nụ cười gượng gạo.

“Thôi, nàng đừng cười nữa,nàng cười còn khó coi hơn cả con lừa luôn!”

“......” Cái tên này đúng là không nên cho sắc mặt tốt mà.

“Hòa Hòa.” Tú Thiểu Thược kéo kéo ống tay áo Diệp Hòa, đề nghị: “Hay chúng ta ra ngoài tản bộ một chút đi, xem như giải sầu thế nào? Cả ngày trong phòng buồn bực người bình thường cũng sẽ bệnh nói chi đến nàng.”

Nghe nói như thế Diệp Hòa không khỏi lại nhớ tới Kỳ Mạch, cả ngày trong phòng buồn bực người bình thường cũng sẽ bệnh, hắn thân thể vốn không tốt lắm hiện tại lại bị giam chắc chắn rất khó chịu?

Không lay chuyển được Tú Thiểu Thược ầm ĩ than vãn bên cạnh Diệp Hòa cuối cùng đành phải đồng ý ra ngoài, nha hoàn cẩn thận giúp nàng khoác thêm một chiếc áo choàng dài, Tú Thiểu Thược thì sai người chuẩn bị tốt một xe ngựa vững vàng,hai người liền ngồi lên xe ngựa hướng tới nơi náo nhiệt nhất trong thành.

Dọc đường đi cửa hàng san sát nối tiếp nhau rực rỡ muôn màu, đường phố tiếng người ồn ào nói chuyện, dõi mắt nhìn lại đều là đám người hối hả qua qua lại lại, tiếng rao hàng tiếng trả giá lần lượt vang vọng, chuyện trà dư tửu hậu trước đó không lâu dường như không ảnh hưởng bao nhiêu đến cuộc sống bên ngoài, mọi người vẫn bình thản chăm lo làm việc vì củi gạo miếng ăn cả nhà.

Đi ngang qua một nơi bỗng nhiên nghe thấy liên tiếp tiếng cười lớn rôm rả, cả quảng đường mà vẫn nghe rõ mồn một, Tú Thiểu Thược vịn Diệp Hòa xuống xe ngựa nhìn sang nơi truyền ra tiếng cười, lại chỉ hấy dưới cây đại thụ rất nhiều người tốp ba tốp năm tụ cùng một chỗ.

Tú Thiểu Thược nghi ngờ quay sang hỏi một người đi đường: “Bọn họ đang cười cái gì vậy?”

Người nọ lấy ánh mắt thiển cận nhìn y rồi mới chậm rãi nói: “Đó là nơi Hồ tiên sinh kể một ít câu chuyện nhân gian nhưng chủ yếu là chọc người, mọi người cũng rất thích nghe, mấy tháng này ông ta đều ở đó kể chuyện.”

“Thật?” Tú Thiểu Thược nhìn sang Diệp Hòa một chút, bỗng nhiên hai mắt sáng lên:”Vậy chúng ta đến nghe một chút đi!”

Người đi đường kia lại lắc đầu than thở: “Ngươi trễ một bước rồi, hiện tại dưới cây đã chen chúc cả đám người muốn chen cũng không lọt, đứng xa lại không nghe thấy.”

Sau khi Tú Thiểu Thược nghe xong chỉ cười mà không nói, trong mắt chợt lóe nét tinh ranh thấy vậy cả người Diệp Hòa chấn động chợt có loại dự cảm xấu.

Quả nhiên chỉ chốc lát sau, thấy được Tú Thiểu Thược đặt một quầy hàng mới mua cách cây ngô đồng hơn mười thước, từ trong lòng ngực móc ra một xấp ngân phiếu rồi cao giọng hô lớn: “Tú gia phát ngân phiếu đê, phát ngân phiếu đê, một người một tờ, mọi người mau lại đây xếp hàng lấy ngân phiếu a, nhanh chân thì còn chậm chân thì hết a!”

Lão bách tính môn nghe thế mừng rỡ không thôi, vội vàng đổ xô về hướng y, trong nháy mắt mọi người đã xếp thành hàng dài trước quầy chờ phát tiền.

Tú Thiểu Thược đem tất cả ngân phiếu giao cho tùy tùng giúp y phân phát, còn mình thừa cơ hội kéo Diệp Hòa đầu đầy hắc tuyến chiếm vị trí tốt nhất dưới cây ngô đồng, rõ ràng ban nãy Hồ tiên sinh còn đang kể truyện rất hăng hái lúc này lại không thấy bóng dáng, Tú Thiểu Thược không hiểu quay sang hỏi: “A...... Người đâu rồi?”

Diệp Hòa chỉ chỉ đám người xếp thành hàng dài cách xa mười thước: “Ở kia kìa, chắc đang xếp hàng đi.”

Tú Thiểu Thược: “......”

Tuy có chút buồn bực Tú Thiểu Thược vẫn lạc quan an ủi: “Không sao, Hòa Hòa, chờ hắn nhận ngân phiếu trở lại, chúng ta nghe hắn kể chuyện cũng không muộn.”

Cho nên bọn họ chờ a chờ…ngân phiếu rốt cục phát xong, đám người xếp hàng cũng dần dần tản đi. Mà vị Hồ tiên sinh kể chuyện dân gian kia khuôn mặt tươi cười xoay người đi ngược hướng cây ngô đồng, Tú Thiểu Thược vội vàng tiến đến ngăn cản, không giải thích được hỏi: “Lão tiên sinh, sao ngươi không kể nửa rồi?”

“Lão hủ mỗi tháng ra đây kể chuyện vì để nuôi sống cả nhà, hiện tại có tấm ngân phiếu này một năm nửa năm sau xem ra ta không cần ra đây kể chuyện nửa rồi.” Hồ tiên sinh nói xong ngay cả gian hàng cũng không cần, vui như điên cầm ngân phiếu chạy ù về nhà.

Tú Thiểu Thược buồn bực giậm chân còn Diệp Hòa cười đến suýt nữa thở không nổi.

“Hòa Hòa, nàng chịu cười rồi, nàng cười rồi a!” Bỗng nhiên Tú Thiểu Thược kích động thét ầm trời, đôi mắt hoa đào lóe sáng nhìn nàng.

Diệp Hòa nhất thời sửng sốt, trên mặt vẫn còn đọng lại nụ cười, đúng vậy, nàng cười rồi. Kẻ dở hơi Tú Thiểu Thược này muốn nàng nghe Hồ Tiên sinh kia kể chuyện chọc nàng cười sao? Hiện tại mặc dù không nghe được nhưng nàng đúng là đã cười.

Tú Thiểu Thược, cám ơn ngươi.Cám ơn ngươi cố gắng chọc ta vui vẻ, cám ơn ngươi đã tốt với ta. Nhìn gương mặt tuấn mỹ âm nhu xinh đẹp tuyệt trần, Diệp Hòa trong lòng yên lặng nói.

………

“Thiếu gia, bên ngoài có người muốn cầu kiến Diệp Hòa cô nương nói là Cửu hoàng tử có lời cần nhắn nhủ.”

Ngày hôm đó Tú Thiểu Thược giúp bưng tới thuốc cho Diệp Hòa, Diệp Hòa mới vừa uống xong liền nghe ngoài cửa truyền đến thông báo, tay run lên, bát sứ suýt nữa rơi xuống, không đợi Tú Thiểu Thược lên tiếng Diệp Hòa đã vội vàng nói: “Mau để cho hắn vào!”

Không lâu sau một hạ nhân trẻ tuổi mặc vải bố mộc mạc đi vào, cung kính khom người hành lễ, rồi mới dâng lên phong thơ. Diệp Hòa vội vàng mở ra, chữ viết quen thuộc nhưng phía trên chỉ viết tám chữ: Dưỡng thương cho tốt, chờ ta trở lại.

Khuôn mặt Diệp Hòa thoáng chốc tái mét, hạ nhân kia thấy vậy vội tiến lên giải thích: “Thánh thượng đã đày Cửu hoàng tử tới Bình Lạc Thành, tối hôm qua tức tốc cả đêm lên đường, nơi đó khí hậu ác liệt không tốt cho thân thể nên Cửu hoàng tử không muốn đưa vương phi thân thể còn chưa lành bôn ba......”

Nghe đến đó, trong đầu Diệp Hòa ầm ầm bùng nổ, không nghe thấy hạ nhân đang nói gì. Kỳ Mạch tên khốn kiếp này! Hắn rõ ràng xem Diệp Hòa nàng là dạng người chỉ có thể cùng cam chứ không thể cùng chịu khổ? Nàng trọng thương chưa lành không nên bôn ba,v ậy hắn tốt hơn nàng bao nhiêu hả?

Khi hoàn hồn lại gã hạ nhân kia vẫn còn đang thao thao bất tuyệt: “Mặc dù vương gia đã bị phế đi tước vị nhưng vương phủ vẫn được giữ lại, bọn hạ nhân nô tỳ tất cả đều đang ở trong phủ, vương phi hiện tại có thể về phủ nghĩ dưỡng, tiểu nhân là hạ nhân trong phủ, vương phi có chuyện gì có thể căn dặn ta đi làm......”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui