Loạn Thế Thịnh Sủng

Khi hoàn hồn lại gã hạ nhân kia vẫn còn đang thao thao bất tuyệt: “Mặc dù vương gia đã bị phế đi tước vị nhưng vương phủ vẫn được giữ lại,bọn hạ nhân nô tỳ tất cả đều đang ở trong phủ,vương phi hiện tại có thể về phủ nghĩ dường,tiểu nhân là hạ nhân trong phủ,vương phi có chuyện gì có thể căn dặn ta đi làm......”

Trình bày xong, gã hạ nhân đem hai tay đặt trên bụng theo quy củ cúi đầu đứng sang bên cạnh chờ Diệp Hòa lên tiếng. Tú Thiểu Thược không hề chớp mắt nhìn người bên cạnh, thấy trong đôi mắt long lanh kia lóe lên tia kiên định, đoán được phần nào nhưng vẫn mở miệng hỏi: “Hòa Hòa, nàng muốn đi phải không?”

Diệp Hòa kinh ngạc cho quay sang nhìn y, ngẩn người một chút ngay sau đó gật đầu: “Ta phải đi tìm hắn.”

Trên mặt Tú Thiểu Thược trong nháy mắt xẹt qua thương cảm, thấp giọng lẩm bẩm: “Ta biết không giữ được nàng mà.” Nói đến đây bỗng nhiên cười sảng lãng hô lên: “Đi đi, nàng đi rồi ta có thể tiết kiệm được một lượng lớn chi tiêu mua thuốc bổ, những ngày qua Tú gia bị nàng ăn sắp phá sản luôn rồi còn gì.”

Diệp Hòa nhìn chằm chằm y, đôi mắt hoa đào trong trẻo rung rinh, thần thái vẫn như ngày thường không có một tia miễn cưỡng như nàng đi rồi nhà họ Tú có thể tiết kiệm tiền chi tiêu. Nhưng một bại gia tử chịu phát một lượng lớn ngân phiếu trên đường cái sao có thể đem chút ít tiền mua thuốc bổ đặt trong mắt chứ?

Gã hạ nhân theo mệnh lệnh chuẩn bị tốt xe ngựa lương khô cùng với nhiều thứ khác, thật ra lúc hắn nghe Diệp Hòa nói cũng rất sửng sốt, lúc đầu còn cho rằng nàng khinh thường ở lại chốn Đô thành phồn vinh, dù trên người bị thương cũng phải đuổi theo chủ tử đến vùng biên cương phía Bắc, sau lại thấy trong mắt nàng có thâm ý khác nên liên tục gật đầu lui xuống chuẩn bị.

Sáng sớm khí trời đặc biệt thoáng mát, không khí ngoại ô hết sức mới mẻ, gió nhẹ lướt qua mang theo mùi hương thơm ngát khiến lòng người nhẹ nhõm. Xa xa một nam một nữ sải bước trên thảm cỏ, chậm rãi như mang theo u sầu, cách đó không xa có mấy tùy tùng theo sau, tiếp nửa lại có một chiếc xe ngựa mộc mạc lê nhẹ bánh xe.

“Tú thiếu gia, đưa đến nơi này được rồi, ngươi trở về đi.” Diệp Hòa dừng bước nghiêu đầu qua nói, khí trời se lạnh nàng mặc một chiếc váy dệt từ tơ tằm giữ ấm,bên ngoài còn phủ thêm áo choàng nhung làm từ lông hồ, nổi bật dung mạo thanh lệ làn da tuyết trắng.

“Cho…ta tiễn thêm một đoạn nửa đi.” Tú Thiểu Thược trừng mắt nhìn nàng, rồi khẽ thở dài: “Hòa Hòa,hôm nay từ biệt không biết đến bao giờ mới gặp lại nàng.”

“Còn tiễn? Từ lúc ra khỏi thành đến giờ ngươi đã tiễn rất nhiều lần nha” Diệp Hòa cảm thấy buồn cười nói: “Không lẽ ngươi muốn đi với ta?”

Tú Thiểu Thược chán nản lắc đầu: “Nếu nàng chỉ đến Bắc Cương du ngoạn ta nhất định phụng bồi nhưng nàng đi tìm Kỳ Cửu ta không cách nào theo cả.”

Bắt được khoảnh khắc y nhíu chặt lông mày, Diệp Hòa biểu tình nghiêm túc nói: “Tú thiếu gia, có một vấn đề ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi, ngươi có thể đàng hoàng nói cho ta biết được không?”

Dường như muốn làm trái ý nàng, thấy Diệp Hòa sắc mặt nghiêm túc ngược lại Tú Thiểu Thược cợt nhả cà lơ phất phơ: “Hỏi đi, chỉ cần đừng hỏi vấn đề riêng tư như công phu trên giường ta thế nào, một đêm mấy lần là được.” Không đứng đắn nói xong,lại đem đôi môi trơn bóng xúm lại bên tai Diệp Hòa: “Nhưng Hòa Hòa nếu muốn biết cũng có thể tự thể nghiệm, nàng nhất định sẽ không thất vọng, đương nhiên tuyệt vời hơn tên Kỳ Cửu ốm như ma kia rồi.”

Khuôn mặt Diệp Hòa thoáng chốc ửng đỏ, trừng mắt lườm y, tức giận nói: “Ta chỉ muốn hỏi ngươi tại sao bài xích Kỳ Mạch? Giữa các người có xích mích gì sao?”

Nhìn biểu tình thẹn quá hóa giận của nàng, vui vẻ nhếch miệng cười, Tú Thiểu Thược nửa thật nửa giả nói: “Tình địch gặp nhau đương nhiên đương nhiên đỏ mắt tía tai. Hòa Hòa, nàng chưa nghe qua những lời này chưa?”

Thật sự phân biệt không được người này nói câu nào thật câu nào giả Diệp Hòa đành phải bỏ qua. Dừng một chút mới lần nữa nhìn y, mở miệng lại mang theo vài phần chân thành nói: “Tú thiếu gia, vô luận lúc đầu ngài gần ta có mục đích gì như ta vẫn cám ơn khoảng gian qua ngươi bên cạnh lo lắng cho ta, từ nay về sau ta Diệp Hòa sẽ xem ngài như bằng hữu.”

“Hiện tại mới xem ta như bằng hữu.” Tú Thiểu Thược bất mãn bỉu môi, biểu tình đau khổ buồn bực hỏi: “Hòa Hòa, vậy trước đó nàng xem ta là cái gì?”

“Trước kia?” Diệp Hòa chau mày suy tư một lát, ngay sau đó đàng hoàng trả lời: “Một thiếu gia bất học vô thuật phong lưu hoang đường.”

Ngay lập tức khuôn mặt Tú Thiểu Thược mí xị lông mày nhíu chặt hiển nhiên thật buồn bực.

“Hòa Hòa.” Buồn bực một lát bỗng nhiên Tú Thiểu Thược hét ầm lên, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Nếu ngày nào đó ta cùng Kỳ Cửu đánh nhau, nàng giúp ai?

Tuy không biết y tại sao lại hỏi vấn đề khó trả lời như vậy, Diệp Hòa nhíu mày hỏi: “Các ngươi sao có thể đánh nhau?”

“Ta nói là… nếu….” Tú Thiểu Thược phát huy triệt để tính cách đeo bám, không thuận theo không buông tha hỏi: “Nếu ta cùng hắn vì tranh giành một vật mà đánh nhau, nàng sẽ theo phe ai?”

Thấy đối phương biểu tình tha thiết chờ đợi, tròng lòng Diệp Hòa có chút nghi ngờ, do dự một hồi cuối cùng trả lời chung chung: “Người nào quan tâm tới ta ta liền giúp người đó.”

Tú Thiểu Thược nghe vậy vui vẻ cười sang sảng, rồi rất nhanh đổi sang đề tài khác: “Hòa Hòa, nàng sắp rời đi rồi, trước khi chia tay ta có một yêu cầu nàng có thể đáp ứng ta không?”

“Có thể.” Diệp Hòa hào phóng gật đầu, đột nhiên nhớ tới bản tính sắc lang của y lại cảnh giác nói: “Chỉ cần không phải bảo ta ôm ngươi là được.”

Khuôn mặt Tú Thiểu Thược xụ xuống: “Ta không có yêu cầu đó.”

Diệp Hòa: “......”

Giơ tay vỗ một cái, xe ngựa the phía sau liền lăn bánh ngừng bên cạnh Diệp Hòa.Lúc này, Diệp Hòa mới nhìn nam tử tuấn tú cẩm bào ám lục bên cạnh, cười nói: “Ta phải đi.”

“Đi đi.” Tú Thiểu Thược thờ ơ phất phất tay, ngay sau đó lại nhịn không được dặn dò: “Nếu Kỳ Cửu dám khi dễ nàng, nàng phải cho người truyền tin cho ta, ta lập tức giúp nàng ra mặt.”

Diệp Hòa xoa cằm cười nhìn đôi mắt lóng lánh trêu đùa không đứng đắng bất giác có chút không nỡ. Trước lúc lên xe, Diệp Hòa đột nhiên mở ra hai tay nhẹ nhàng đi tới ôm lấy thân thể cứng đờ của Tú Thiểu Thược,ghé vào lỗ tai y mang theo cảm kích nói: “Tú thiếu gia, cám ơn ngươi.Chúng ta sau này còn gặp lại.”

Bánh xe chuyển động lộc cộc rời đi đạp trên bãi cỏ mênh mông vô bờ dần dần rời xa Bạch Vân Thanh Sơn. Tú Thiểu Thược không nhúc nhích vẫn đứng im tại chỗ, trên mặt xuất hiện cười bất đồng dĩ vãng, hai cánh tay buộc chặc vòng lại thân người như muốn giữ lại độ ấm mềm mại của vị cô nương vừa rồi. Cho đến một gã tùy tùng lặng lẽ tiến lên, không hiểu hỏi: “Thiếu gia, ngài sao lại để nàng ta đi? Hầu gia không phải bảo ngài......”

Tú Thiểu Thược thu hồi ánh mắt nhìn về nơi xa, không kiên nhẫn cắt đứt lời hắn: “Hồi phủ!”

Vì ngăn ngừa trên đường đi xảy ra rắc rối ngoài ý muốn, bên ngoài xe ngựa tuy rằng thiết kế mộc mạc nhưng bên trong lại được chuẩn bị tỉ mỉ đầy đủ mọi thứ, nghĩ đến trên người Diệp Hòa có thương tích nên chiếc giường nhỏ kê bên trong lót thêm ba tầng lông chồn xốp, mục đích giảm chấn động xe ngựa đem đến. Để tránh người khác chú ý, lần này xuất hành người theo bên cạnh cũng không nhiều lắm, chỉ có tên hạ nhân đưa tin chịu trách nhiệm chiếu cố dọc đường, một phu xe cùng với bốn hộ vệ thân thủ tốt.

Bởi vì lên đường chậm hơn Kỳ Mạch một ngày, để sớm đuổi kịp hắn dọc theo đường đi Diệp Hòa phân phó phu xe lên đường sớm, theo như hạ nhân A Phúc nói, mặc dù Kỳ Đế tự mình đày Cửu hoàng tử tới biên thành nhưng hộ vệ đi theo có khoảng mấy trăm, kim ngân châu báu cũng chất đầy mấy xe ngựa, bọn họ nhiều người mà vật cũng nhiều hành trình tất nhiên sẽ chậm, chỉ cần nàng tăng nhanh lộ trình trong vòng hai ngày hẳn có thể đuổi kịp.

Đến xế chiều bọn họ vừa vặn đến thành trấn có thể mướn khách điếm nghỉ ngơi nhưng Diệp Hòa không phải loại người chịu không được khổ mặc đẹp ăn ngon, thấy sắc trời trong vắt sẽ không đột nhiên đổ mưa, vì tiết kiệm thời gian Diệp Hòa phân phó tiếp tục lên đường, đến khi sắc trời chuyển đen không thể đi tiếp mới ngừng lại nghỉ ngơi, vì ở lại trong rừng rậm đoàn người chỉ có thể đốt đống lửa ngủ qua đêm bên ngoài.

Ban đêm khí trời đặc biệt lạnh, cây cối chỉ có thể cản bớt một phần phong sương, bọn họ lại dọc theo đường núi tìm một chỗ tương đối bằng phẳng nghỉ chân, trừ Diệp Hòa ra mấy người bọn họ cùng đi chung quanh lụm củi khô, chuẩn bị đốt lửa sưởi ấm nhưng bỗng nhiên vội vã chạy về, vẻ mặt ánh lên vui mừng: “Tiểu thư, ta phát hiện ở phía trước có một sơn động.”

Bởi vì gọi vương phi quá mức trương dương nên Diệp Hòa bảo A Phúc trực tiếp gọi thẳng tên nàng nhưng hắn lại sợ thân phận khác biệt chết sống không chịu, thế nên suốt cả chặn đường hắn gọi nàng là tiểu thư. Diệp Hòa ngẩn ra, ngay sau đó lập tức khoác thêm áo choàng nhảy xuống xe ngựa:”Đi thôi, chúng ta qua đó xem một chút.”

Nơi này lộ trình cách thành trấn chừng mấy canh giờ, trước khi tìm được khách điếm nàng có thể ngủ trên xe ngựa nhưng những người khác lại chỉ có thể ở phía ngoài chịu cái rét về đêm, trước mắt nếu có thể tìm được sơn động tá túc thì còn gì bằng.

A Phúc nói sơn động cách đó không xa, đến khi tới nơi quan sát một hồi phát hiện cửa động không lớn nhưng rất sâu đen ngòm nhìn không rõ điểm cuối.

“Tiểu thư, nơi hoang sơn dã lĩnh thế này liệu bên trong có dã thú không nhỉ?” A Phúc trời sanh tính tình nhát gan, thế nên lo lắng hỏi thử.

Quả thật không tra xét mà đi vào thì không được an toàn cho lắm, Diệp Hòa liền khom lưng nhặt một tảng đá nhỏ trên mặt đất, so độ nặng nhẹ rồi nhắm ngay cửa động phóng vào.

Khi nghe thấy tiếng hét thảm thiết bên trong vọng ra, Diệp Hòa cau mày thầm kêu hỏng bét, bên trong không có dã thú nhưng lại có người sớm tới tá túc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui