Loạn Thế Thịnh Sủng

Edit: Tieumanulk

Một luồng gió lạnh lướt qua, Diệp Hòa bỗng rùng mình một cái, nghĩ thầm hai người bọn họ cứ đứng mãi ở đây cũng không phải biện pháp, bèn mở miệng: “Tú thiếu gia, nơi này gió lớn hay chúng ta vào nhà đi.”

“Không vào.”

“Tại sao?”

“Không muốn vào.”

Diệp Hòa khó xử nhìn Tú Thiểu Thược cố chấp như đứa bé, nếu dĩ vãng nàng nhất định cùng hắn hồ nháo một trận đứng ngoài đây hóng gió nhưng nàng bây giờ không phải một thân một mình, mọi suy nghĩ đều phải ưu tiên cho tiểu sinh mạng trong bụng.

Tú Thiểu Thược hiển nhiên biết nàng đang băn khoăn, rũ mắt nhìn một chút bụng nàng chợt cười thê lương: “Hòa Hòa, một mình nàng vào đi.”

“Vậy còn ngươi?” Diệp Hòa khẽ cau mày, cảm thấy y hôm nay có chút kỳ quái. Tú Thiểu Thược tiêu sái phất phất tay, giọng nói thoải mái tự nhiên: “Ta bề bộn nhiều việc còn rất nhiều chuyện cần giải quyết, ta phải đi rồi.”

Thiếu gia tôn quý cả ngày chơi bời lêu lổng này có chuyện gì bận rộn? Diệp Hòa hoài nghi nhìn chằm chằm y, không tin nhưng cũng không hỏi thêm, gật đầu liền xoay người từ cửa sau đi vào.

Nhẹ nhàng khép lại cánh cửa đem lãnh phong gào thét nhốt tại bên ngoài, thân ảnh Diệp Hòa đảo mắt đã biến mất không thấy gì nữa chỉ lưu lại một bóng lưng cô đơn tịch mịch. Nam tử vóc người thon dài đứng ngay trước cửa, áo choàng lông thật dày cũng chống cự không nổi để một ít giá rét len lỏi chui vào.

Hòa Hòa, đây là nhà của nàng cùng Kỳ Cửu, là nơi thuộc về hai người, vào trong sẽ làm ta khó chịu không cách nào hít thở, bởi thế ta mới không muốn vào......

………

Trở lại chính sảnh, khuôn mặt Diệp Hòa đầy vẻ phiền muộn, lâu ngày gặp lại nàng cảm thấy Tú Thiểu Thược hình như có tâm sự, mặc dù cách nói cử động phong cách đều mang sắc thái đặc biệt như cũ, trên mặt vẫn treo nụ cười không đứng kia nhưng tầng bóng râm ảm đạm sâu trong con ngươi lại không giấu được nàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì làm ột người hoạt bát như Tú Thiểu Thược trở nên ưu sầu?

Trăm mối vẫn không có cách giải, Diệp Hòa đành từ bỏ, ngẩng đầu nhìn phía ngoài vừa lúc thấy phòng bếp truyền ra một luồng khói bếp bỗng nhiên lấy lại hăng hái. Không phải người ta hay nói nữ tử tốt trên phải ra được phòng khách, dưới phải xuống được phòng bếp sao, nói lại kể từ ngày gả cho Kỳ Mạch, nàng hình như chưa từng một lần xuống bếp nha! Hiện tại sắc trời còn sớm đợi nàng nấu tốt món ăn, Kỳ Mạch hẳn cũng đã trở lại. Không biết khi Kỳ Mạch ăn món do chính tay nàng nấu có vui vẻ không nhỉ? Chắc sẽ tấm tắt khen thôi.

Nghĩ đến đây, Diệp Hòa liền sải bước đi đến phòng bếp, phòng bếp phủ đệ rất lớn, bên trong trù nương cùng nha hoàn sơ sơ chừng mười mấy người nhưng tuyệt không thấy chật chội. Đi vào phòng bếp, Diệp Hòa bình tĩnh nhìn quanh bốn phía nhưng đám trù nương nha hoàn lại vô cùng sợ hãi. Diệp Hòa vẫn chưa đi tới trước bếp một trù nương trung niên đã vội vã chạy đến nghênh đón, lo lắng hỏi: “Vương phi, người đến đây làm gì? Người đang có thai a, nơi đây không phải nơi người nên đến? Cửu hoàng tử biết sẽ trách tội chúng ta......”

“Được rồi.” Chịu không được như vậy bị ước thúc, Diệp Hòa nhanh cắt đứt lời bà ta: “Ta tự mình muốn tới, sẽ không liên lụy các ngươi.”

Trù nương kia ngẩng đầu dường như còn muốn nói tiếp, ánh mắt không vui của Diệp Hòa quét qua bà ta lập tức ngậm miệng. Đã dẹp được chướng ngại, Diệp Hòa trực tiếp đi về phía bếp, trên bàn đã bày sẵn rau dưa thịt thà tươi rói đầy đủ nguyên liệu nấu ăn cùng dụng cụ cắt gọt. Diệp Hòa hài lòng gật đầu, không bột đố gột nên hồ, hiện tại tất cả vật liệu đều đầy đủ dù không giỏi nấu nướng nhưng làm ra một món ăn hẳn không phải việc khó.

Mặc vào tạp dề, xoắn lên tay áo, Diệp Hòa liền động thủ, nhóm nha hoàn trù nương đứng ngay cạnh cửa như sẵn sàng đón quân địch, khuôn mặt khẩn trương vòng quanh người nàng, thở cũng không dám nhìn nhất cử nhất động của nàng, sau đó thấy nàng sắc thức ăn động tác thuần thục nhanh gọn không hề xa lạ mới hơi yên lòng, mọi người trợn to hai mắt đám trợ thủ lập tức đi đến nhóm lửa, rửa rau, cả trù phòng ngay lập tức trở nên bận rộn làm việc.

Bận rộn suốt một canh giờ đến khi trời chuyển sang tối, Diệp Hòa mới cầm ra món ăn sở trường của nàng, quá trình trên căn bản coi như thuận lợi chỉ có lúc chiên trứng dầu trong chảo bắn lên tay để lại một điểm phỏng nhỏ. Đại công cáo thành, món ăn mới được đặt trên bàn, Kỳ Mạch cũng đã trở lại quý phủ.

Bởi vì hôm nay vào cung diện thánh, Kỳ Mạch mặc một thân trường bào tử kim thêu ngân tuyến, thắt lưng quấn đai lưng khảm ngọc bích, trên vai phủ một chiếc áo lông làm từ chồn tuyết tại cực bắc, nổi bật khuôn mặt trắng như ngọc môi đỏ như máu, song trên khuôn mặt tuấn mỹ kia lại không có chút biểu tình, mí mắt khẽ rũ xuống, con ngươi đen nhánh trong trẻo lạnh lùng yên tĩnh.

Thấy hắn mệt mỏi trở lại, Diệp Hòa mỉm cười đi đến nghênh đón: “Về rồi, chàng có đói bụng không?”

Kỳ Mạch ngẩng đầu không chớp mắt nhìn nhàng bỗng nhiên vươn tay cầm chặt tay nàng. Cảm thấy tay hắn truyền đến cảm giác lạnh như băng, Diệp Hòa khẽ cau mày nhìn sắc mặt hắn có vẻ không đúng, lo lắng hỏi: “Kỳ Mạch, thế nào rồi? Xảy ra chuyện gì?”

Hắn nhìn gương mặt tràn ngập lo âu của nàng, lắc đầu, khóe môi cong lên cười khẽ: “Không có gì, chỉ nhớ nàng thôi.”

“Thật không có gì chứ?” Diệp Hòa quan sát thần sắc hắn, không tin lắm.

Đôi môi Kỳ Mạch mấp máy một lúc, sau đó cúi đầu đánh giá nàng, khẽ nhíu mày hỏi: “Tại sao nàng lại ăn mặc thế này?”

“A!” Diệp Hòa nhìn tạp dề trên người hô nhỏ một tiếng, chợt nhớ tới món ăn nàng bận rộn cả ngày, nếu không ăn sẽ nguội mất, vì thế vội vàng gọi nha hoàng bên cạnh: “Nhanh, nhanh bưng món ăn ra.”

“Vâng”

Mấy nha hoàn vội vàng xoay người đi, rất nhanh đem từng món từng món bày lên bàn, Diệp Hòa kéo Kỳ Mạch ngồi xuống bên cạnh bàn, đem từng món nhất nhất mở ra, ánh mắt hàm chứa mong đợi đưa đôi đũa cho hắn: “Chàng nếm thử xem món ăn thế nào?”

“Những món này do nàng làm?” Kỳ Mạch nhìn mấy món ăn bày trên bàn rõ ràng khác với thường ngày, nhìn lại trên mu nàng có điểm phòng rộp, lông mày thon dài khẽ cau lại, ngữ điệu trong trẻo lạnh lùng mang theo bực bội quát: “Ai bảo nàng làm những chuyện này?” Dứt lời ánh mắt như mang âm phong quét qua mấy người có mặt tại đại sảnh: “Các ngươi hầu hạ thế nào vậy? Nội quy trong phủ thế nào các ngươi quên hết rồi đúng không?”

Tiếng nói mới vừa rơi xuống, nha hoàn hầu hạ bên cạnh đồng loạt quỳ sạp xuống, không khí vốn hoà thuận vui vẻ phút chốc trở nên ngột ngạt.

“Chàng hung dữ làm gì nha?” Thấy hắn phản ứng như thế, Diệp Hòa cảm thấy rất tức giận, vốn mong đợi giờ hóa thành thất vọng tràn trề: “Chàng cho rằng ta thích xuống bếp lắm sao? Bận rộn hơn nửa ngày tất cả không phải vì chàng sao!”

Kỳ Mạch nhíu lại lông mày ngọn núi, giọng nói lạnh như băng: “Ta không bảo nàng làm mấy thứ này!”

“Tốt, coi như ta nhiều chuyện đi.” Diệp Hòa giận đến đập mạnh đũa trên bàn, lạnh lùng nhìn hắn cười giễu: “Hoàng tử điện hạ, ngài muốn phạt bọn họ trước hết phạt ta đi!” Nói xong cũng không đợi hắn phản ứng liền xoay người chạy ra phòng khách.

Không biết tất cả phụ nữ có thai có phải đều như vậy không, tâm tình đặc biệt dễ dàng kích động. Diệp Hòa một hơi chạy về phòng ngủ, trong lòng ngập tràn thương tâm cùng ủy khuất, Kỳ Mạch tại sao lại thế? Không phải chỉ làm một bữa cơm thôi sao, trên tay phỏng một chút cũng đâu có gì, có cần phát hỏa vậy không?

Ở trên giường ngồi một lát Diệp Hòa dần dần bình tĩnh trở lại, nàng không phải thuộc dạng người dễ giận, biết sở dĩ Kỳ Mạch tức giận như vậy chỉ vì không muốn nàng vất vả, chỉ cần hắn đuổi theo tới đây dụ dỗ nàng hai câu, nàng sẽ bỏ qua hết thảy xem như cái gì cũng không xảy ra.

Song Diệp Hòa ngồi đợi trong phòng một hồi lâu, cửa phòng một chút động tĩnh cũng không có, nhẫn nại đợt thêm một lát vẫn không ai đi vào. Hắn đang làm cái gì vậy? Tại sao không đến tìm nàng? Diệp Hòa trong lòng rầu rĩ không chịu nổi, đứng dậy mở cửa phòng đi ra bên ngoài, tại tiền thính đèn dầu sáng rỡ mơ hồ truyền đến tiếng người nói chuyện rất náo nhiệt, chẳng lẽ trong phủ có khách? Diệp Hòa buồn bực nghĩ ngợi, kéo lại một nha hoàn đang vội, hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Nha hoàn nhìn thấy nàng đến, khuôn mặt liền biến sắc, khó xử mở miệng: “Hồi bẩm vương phi, mới vừa rồi Lưu công công đưa tới hai vũ cơ do vực nam tiến cống, nói là...... nói là hoàng thượng ban thưởng cho điện hạ.”

Trên đầu như có tiếng sấm nổ, Diệp Hòa bước chân lảo đảo không vũng, nha hoàn nhanh nhẹn tiến đến đở nàng, cả kinh hỏi: “Vương phi, người thế nào rồi?”

“Ta không sao.” Diệp Hòa phất phất tay, nhẹ nhàng đẩy ra nha hoàn giúp nàng đứng vững, trên mặt biểu tình vẫn bình thản như thường nhưng trong lòng bình ngũ vị đã lật úp nặng nề khó thở, khó trách ban nãy Kỳ Mạch không tới tìm nàng nguyên lai bận rộn tiếp kiến hai mỹ nhân ngự tứ kia! Hoàng thượng tại sao muốn ban thưởng vũ cơ cho Kỳ Mạch? Bởi vì nàng hiện tại mang thai không thể sinh hoạt vợ chồng cho nên muốn mấy vũ cơ kia làm hộ nàng sao? Hôm nay Kỳ Mạch tiến cung hẳn hoàng thượng đã đề cập tới chuyện này?

Lặng yên không một tiếng động, Diệp Hòa từng bước đi về phía tiền thính, giấu người phía sau cây đại thụ ngoài sân. Bên trong phòng khách, bên cạnh ngồi một gã công công quản sự không biết đang nói chuyện gì mà cười nói rôm rả, mà vị nam tử tôn quý phong thần tuấn mỹ lại khẽ nhếch môi cười phong lưu phóng khoáng. Một nữ tử mắt hạnh má đào, dung mạo động lòng người giúp hắn nắn vai, giọng cười trong kiều mỵ lại có vẻ thanh thuần khiến người thương tiếc. Còn có một nữ tử khác đang giúp hắn châm trà, vai gọt eo nhỏ, dưới đôi mi thanh tú là một đôi mắt nhỏ xinh, cử chỉ đoan trang hữu lễ. Chung trà được đưa tới, nam tử cười khẽ vươn tay cầm lấy bàn tay mịn như lụa của nàng cọ sát trong lòng bàn tay, thỉnh thoảng trêu chọc.

Diệp Hòa không biết bản thân làm sao trở về, chỉ biết khi ngồi lên chiếc giường cả người nàng như bị ai đó rút đi đến khí lực, mềm nhũn nằm vật xuống trên giường, động cũng không muốn động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui