Mùa xuân ở Vạn Hoa cốc năm nay rất lạnh, mưa xuân mong manh, dịu dàng, nhưng trong nó có chút mang vẻ u tịch, lại có chút ấm áp, chỉ một cơn mưa dịu dàng cũng đủ làm Lê Hoa bay tán loạn.
Trong một tòa phủ trạch đầy hoa rộng lớn, chỉ có Lưu Thiên đứng một mình trong sương lạnh, là người có võ công cao cường nên đối với hắn lạnh cũng không có hề hấn gì. Nhưng tâm trạng của hắn thì không như vậy.
Trên gương mặt trung niên có chút lo lắng, các nàng đã ở trong đó quá lâu, chắc không phải đã có chuyện gì đó xảy ra chứ?
Lòng có chút hoảng loạn, do do dự dự đi đến cánh cửa, sau liền quyết định mở cửa, nhưng là, vừa nhấc tay, cửa đã bật mở ra.
Từ phía trong, Lãnh Huyết Ngọc nhàn nhã đi ra, quần áo rách nhiều nơi nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng, trên tay nàng còn cầm một cây đàn cổ, lúc nãy không nhìn kĩ, thì ra đó là một cây đàn tranh có màu đỏ chói lọi rực rỡ, thân đàn phát ra khí tức kì lạ mãnh liệt, nó với Lãnh Huyết Ngọc quả nói vô cùng hợp.
Đi sau là Vũ Tử Tuyết, so với lúc vào, bây giờ trên người cô nhiều thêm một cuộn giấy da, gương mặt cô vẫn bình thản lạnh nhạt, như thể chuyện về hang động trong đại điện chưa từng xảy ra.
Thấy các nàng đi ra, Lưu Thiên thân thủ lập tức muốn quỳ xuống, lại được Lãnh Huyết Ngọc nhanh chóng đỡ dậy, đối với nam tử đáng tuổi chú, bác nàng lại quỳ xuống hành lễ với nàng, Lãnh Huyết Ngọc cảm thấy vô cùng không thích hợp, trong lòng âm thầm quyết định sau này liền bỏ cái lễ nghi phiền phức này đi.
Lưu Thiên được đỡ dậy có chút thụ sủng nhược kinh, lại nhìn về phía Vũ Tử Tuyết, lúc vào có tới ba người, sao lúc ra chỉ còn có hai người? Hẳn đã không có chuyện gì xảy ra đi?
Lưu Thiên đối với ấn tượng về vị tiểu cô nương Lãnh Ngạo Hàn vô cùng yêu thích, hắn không có nữ nhi, chỉ có hai người nhi tử năm nay cũng tám, chín tuổi, vợ chồng già bọn hắn ao ước có con gái mà không được, giờ có Lãnh Ngạo Hàn xuất hiện, bọn họ liền đem nàng làm nữ nhi mà đối đãi.
"Ngươi bị làm sao vậy?"
Thấy sắc mặt Lưu Thiên có chút kì quái, Vũ Tử Tuyết liền mở miệng lãnh thanh hỏi, đối với kẻ có võ công cao cường hơn cô, cô luôn luôn có cảm giác phòng bị.
Suy nghĩ của Lưu Thiên bị đánh gãy, bản thân hắn cũng không dám ai oán, cung kính: "Thưa, còn một vị tiểu cô nương nữa đâu ạ? Từ nãy đến giờ vẫn không thấy ngài ấy."
Tiểu cô nương?
không phải là nói Lãnh Ngạo Hàn đi?
Huyết Ngọc nhíu mày, nàng nãy giờ cứ tưởng Tiểu Hàn đã ra ngoài, được Lưu Thiên đem đi chữa thương rồi chứ, sao bây giờ lại nói không thấy?
"Tớ ở đây này."
Giọng trẻ con mang theo vị sữa vang lên, Lãnh Ngạo Hàn từ trong cửa chật vật bước ra, bàn tay nhỏ cầm chặt cái vai đầy máu, thanh y xinh đẹp vừa mới thay bây giờ đầy vết xướt, nhìn không ra hình dạng trước đó, đầu tóc bù xù, hai chân mệt mỏi rã rời, đi được vài bước kế liền ngã xuống bất tỉnh.
Lưu Thiên nhanh chóng vượt lên trước, bằng tốc độ chuẩn xác bắt lấy thân thể đang rơi xuống như diều đứt dây, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
"Mau, mau tới cứu người"- Lãnh Huyết Ngọc hét lên, nàng chưa bao giờ thấy Tiểu Hàn thảm thương như vậy, Tiểu Hàn dù không có võ công, nhưng lại có y thuật cao siêu, sức chiến đấu không thua gì nàng với Tử Tuyết.
Vũ Tử Tuyết đứng bên cạnh, tuy gương mặt vẫn lạnh lùng nhưng sâu trong đôi mắt vẫn có thể nhìn thấy sự kích động cùng hận ý đan xen, Lãnh Ngạo Hàn mà cô cưng chìu trong lòng bàn tay nay lại bị kẻ khác đả thương, hỏi sao nàng có thể không tức giận?
Tiếng hô vừa dứt, ngay lập tức có rất nhiều thị vệ sẵn sàng đợi lệnh của chủ nhân chạy vào, có thị vệ còn tinh ý tay kéo theo một vị đại phu, vị đại phu lớn tuổi nên chạy có chút chậm, miệng còn không ngừng thở hồng hộc, mấy thị nữ ở gần đó cũng vội vã đi đến, trong phút chốc, Bạch Tranh Lâu vắng vẻ ngày nào giờ náo nhiệt đến không tưởng, mà kẻ gây nên chuyện lại vô cùng hoa lệ ngủ ngon lành