Loạn Thế Yêu Ma: Tuyệt Đỉnh Thiên Tài


Chưa kịp mở miệng chào hỏi, Lãnh Huyết Ngọc thấy Lưu Thiên cùng với hai vị trưởng lão cúi đầu quỳ lạy, biểu cảm khuôn mặt hân hoan kinh hỉ, cứ như là nhặt được bảo bối, đám người hắc y cũng trực tiếp quỳ gối không ngẩng đầu.
"Tiểu nhân là gia chủ Liên gia, Liên Đình thỉnh ra mắt nữ thần, nữ thần cát tường, cát tường."
"Tiểu nhân gia chủ Đào gia, Đào Hải Thuần ra mắt nữ thần, nữ thần vạn phúc an khang."
Gia chủ Liên gia nghiêm trang lạnh lùng, gia chủ Đào gia hoạt bát vui vẻ, trên người hai người đều để lộ vẻ anh khí bất phàm, nhưng cái lạ là họ cũng giống như Lưu Thiên quỳ bái nàng, tuy không biết vị Bạch Tranh tiên nữ là ai nhưng xem ra là người có địa vị rất lớn.
"Đứng lên a, các ngươi có biết quỳ như vậy làm ta tổn thọ không? Sau này đừng quỳ nữa." Lãnh Huyết Ngọc đau lòng nói, từ lúc xuyên qua cổ đại đến giờ đã có rất nhiều người quỳ trước nàng, nàng thực tổn thọ a, tổn thọ.
" Tạ nữ thần." Tiếng hô vang dội, đám người hắc y cùng hai vị tiền bối cũng theo tiếng hô mà đứng lên, bây giờ Lãnh Huyết Ngọc mới thấy, Lưu Thiên dẫn theo tổng cộng là mười hai hắc y nhân, tám nam tử, bốn nữ nhân.
Tất cả đều che mặt, nhưng ánh mắt đều tỏ vẻ tôn kính, sùng bái, còn có vài ánh mắt nghi hoặc.
Hắc y làm cho Huyết Ngọc nhớ tình cảnh lúc sống tại Ngõa Trì cung, mọi người bao gồm ám vệ, sát thủ hay tình báo trang phục đều có màu trắng, bạc, xám,...khác nhau, mà nàng, đệ nhất sát thủ thì thoải mái về chất liệu, màu sắc, tất cả đều làm theo ý thích của nàng, quần áo luôn luôn là màu đỏ rực.
Ngày ngày ở trong cung nhìn đám sát thủ trung cấp, hạ cấp quần áo đen huyền, cảm giác như nàng rất là khác biệt, nhưng cũng không biết có phải do quá quen thuộc hay không, mà Lãnh Huyết Ngọc cũng có hảo cảm với hắc y, huống chi Vũ Tử Tuyết thỉnh thoảng cũng mặc loại trang phục này.

Giờ nhìn lại bỗng nhiên có chút hoài niệm, từ lúc đến ngoại ô thành phố, đã lâu rồi chưa nhìn thấy hắc y, quần áo tuy kiểu cách khác xa, nhưng cũng là một dạng đơn giản tinh xảo, mỗi người một kiểu, chất liệu cũng là loại dễ hoạt động, đánh tay đá chân dễ dàng, màu này mặc trong đêm tuyệt đối lẫn vào màn đêm, không người phát hiện, hiện giờ đang là thời điểm giữa trưa, đám người mặc hắc y bây giờ coi như rất nổi trội.
Lưu Thiên nhanh chóng đứng sang một bên giới thiệu.
"Nữ thần, tiểu nhân hôm nay đem các vị trưởng lão các gia tộc ra mắt nữ thần, còn có, thập nhị vị đặc vệ, sát thủ, tình báo đứng đầu của Thần Long cung, ý muốn...."
"Nữ thần, mong ngài đấu với ta một trận, nếu ngài thắng ta sẽ công nhận ngài đủ tư cách quản lí Thần Long cung." Lời nói hùng hồn, ánh mắt mong chờ, vẻ mặt lạnh nhạt, Liên Đình tao nhã quỳ xuống, nói lên lời muốn nói trong lòng
Nàng còn ngớ người chưa kịp phản ứng, liền nghe tiếng Đào Hải Thuần phản đối.
"Liên Đình, đừng có ngông cuồng, không lẽ ngươi lại không tin nữ thần?" Đào Hải Thuần bất đắc dĩ nói, dù sao nữ thần hơn bốn trăm năm nay chưa từng xuất hiện, giờ lại đột ngột hiện thân, dù là ai cũng khó chấp nhận, vả lại, bọn hắn không kiểm tra thực lực của nàng làm sao biết được nàng có thể quản lí Thần Long cung hay không chứ?
"Đấu? Sao ta phải đấu? Ta không có ý muốn quản lí cung quy gì đó của ngươi." Lãnh Huyết Ngọc hảo tâm mở miệng từ chối, nàng trước giờ ăn chơi gây họa thì được, chứ bắt nàng ngồi một chỗ ôn chuyện với mớ giấy tờ thư từ lộn xộn thì thà cắt đầu nàng xuống còn hơn, cái lĩnh vực này giao cho Vũ Tử Tuyết sẽ tốt hơn giao cho nàng nha.
"Vũ Tử Tuyết rất giỏi quản lí, tư duy tốt, phân tích sâu sắc, tính cách cẩn tắc, hợp cho vị trí cung chủ." Tuy không biết bọn họ tính làm gì nhưng Lãnh Huyết Ngọc vẫn bồi thêm một câu, giới thiệu bạn tốt của mình cho bọn họ
"Ách, Vũ đại nhân, ngài ấy ....." Lưu Thiên ngập ngừng, vốn lão cũng muốn Vũ Tử Tuyết làm cung chủ nhưng vẫn thỉnh hỏi ý kiến Lãnh Huyết Ngọc trước, lão thấy Vũ Tử Tuyết nghiêm cẩn, lãnh huyết, quyết đoán nhậm chức cung chủ Thần Long cung vốn dĩ rất hợp

Nhưng vị cung chủ hiện tại Liên Đình này có chấp nhận không đây, phải biết, Liên Đình chính là rất cố chấp, lại hay nghi ngờ, khó thuyết phục.
"Ngươi đứng lên đi, quỳ mãi sẽ làm ta tổn thọ." Lãnh Huyết Ngọc thương xót đỡ Liên Đình dậy, Liên Đình cũng rất không khách sáo, giơ tay nắm lấy bàn tay ngọc tinh xảo của Lãnh Huyết Ngọc, còn rất lén lút thả nội lực vào kiểm tra tu vi cùng kinh mạch của nàng, vẻ mặt thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra.
"Vậy tiểu nhân liền khiêu chiến Vũ đại nhân." Một lời nói ra xem như quyết ý khiêu chiến Vũ Tử Tuyết.
Một loạt động tác của Liên Đình kết quả nhận lấy là ánh mắt khinh bỉ của hai lão bạn thân cùng mấy cái thuộc hạ.
Lãnh Huyết Ngọc cũng chẳng mấy quan tâm, chỉ nghĩ đơn thuần Liền Đình nắm tay nàng hơi lâu, không nghĩ đến việc một cái nắm tay liền để người khác biết tường tận sức lực của nàng
Liên Đình kiểm tra xong liền rời tay, sau đó liền hỏi Lãnh Huyết Ngọc tình hình về Vũ Tử Tuyết.
Lãnh Huyết Ngọc nhanh chóng từ chối, đùa à, kẻ như nàng làm sao biết hành tung của Tử Tuyết chứ.
Trước đây Vũ Tử Tuyết thích nhất là đến quán bar, nơi đông người náo nhiệt, nhưng đến một đoạn thời gian sau liền chán nản, dùng bom hủy luôn cái quán bar mình yêu thích nhất, sau đó liền không thích những nơi náo nhiệt nữa, trở nên quái dị, đặc biệt yêu thích sự yên tĩnh thanh nhã, trước đây thích uống rượu còn bây giờ lại thích uống trà, trước đây thích nhạc kích động giờ lại yêu nhạc nhẹ, trước đây thích đánh trống giờ thì thú vui là thổi sao nha, tính tình thay đổi một cái là chóng mặt.
Mà nơi có khả năng Vũ Tử Tuyết đang ở nhất hẳn là rừng trúc kia đi, các nàng dọn ra ngoại ô thành phố sống cũng phần vì Vũ Tử tuyết thích yên tĩnh, phần vì hợp cho việc luyện tập, mà không khí nơi đây cũng trong lành, lúc còn ở hiện đại, nơi thường xuyên có mặt Vũ Tử Tuyết nhất là rừng trúc xanh mát phía sau khu biệt thự
Lãnh Huyết Ngọc bất đắc dĩ liền phải dẫn cả đoàn người đi gặp Vũ Tử Tuyết.

____o0o____
Tại Thiên Thiêm cư.
Lãnh Ngạo Hàn đã tỉnh dậy từ lâu, ngồi trò chuyện cùng Lưu phu nhân một lúc thì thấy Hồng Hiểu Luân đem đan dược đã luyện đi vào
"Hiểu Luân, ngươi đã luyện xong dược rồi sao ?" Hồng Uyển là người cùng gia tộc với Hồng Hiểu Luân, phu quân nàng cũng là bằng hữu với y từ nhỏ, cũng xem như thân thiết, xưng hô không khách sáo
Lúc lau thân thể cho Lãnh cô nương thì nàng phát hiện, trên thân thể nhỏ nhắn yếu ớt che đậy rất nhiều vết thương, có mới có cũ, có vết sẹo dài ngang hông đoán chừng đã được hai năm, lại có vết kim châm nhỏ trên mu bàn tay còn rất mới, khoảng chỉ tuần trước
Ôn nhu trò chuyện, nàng liền phát hiện Lãnh cô nương này không giống như những nữ hài khác, nũng nịu hòa đồng, cô chín chắn, lại rất bình tĩnh, lúc biết trên vai mình có vết thương gây mất máu, có khả năng lưu sẹo vĩnh viễn, cô cũng chỉ "Ân" một tiếng rồi thôi, tựa như việc này đã quá quen thuộc, làm Hồng Uyển sớm chuẩn bị tâm lí an ủi tiểu cô nương cũng không biết phải làm sao.
Tính tình Lãnh cô nương dù có hơi trẻ con nhưng vẫn thông minh hơn những đứa trẻ đồng tuổi, đoán chừng cô đã trải qua quá khứ không mấy tốt đẹp gì cho cam.
"Uh, đây là Hắc Huyết Tuyền Đan ngũ phẩm tam giai, còn đây là tứ phẩm cửu giai, cái bình này là kim sang dược." Hồng Hiểu Luân lôi ba cái bình ra đặt trên bàn, đưa mấy chiếc bình cho Hồng Uyển cẩn thận dặn dò.
"Kim sang dược thì thoa thuốc một ngày hai lần, còn đan dược này để nàng uống trước một viên, số còn dư thì cứ để lại cho nàng." Nói xong thì giao đan dược cho Hồng Uyển, còn chính mình lại cầm kim sang dược ngồi xuống giường thoa thuốc cho tiểu cô nương.
Cẩn thận thoa thuốc cho Lãnh Ngạo Hàn xong, Hồng Hiểu Luân liền ở lại nói mấy câu nịnh nọt, sau đó liền trở về, lúc trở về liền được Lãnh Ngạo Hàn khen hai câu, gương mặt của lão liền lập tức hỉnh mũi, cười ha ha bước ra khỏi viện tử, vẻ mặt bỉ ổi thực muốn nện lão một trận.

Hồng Hiểu Luân vừa bước ra liền gặp một thị vệ chạy đến báo, Lưu Thiên dẫn theo hai vị tộc trưởng đến bái phỏng và trao quyền điều hành Thần Long cung, lập tức lão liền phát hỏa, cùng tên thị vệ chạy đến Lạc viên xem náo nhiệt.
____o0o____
Ánh mắt mờ nhạt của trời đông, thoảng còn mang theo vị lành lạnh, dịu dàng bao phủ trên người nữ tử, làm cho trên người nữ tử, phảng phất giống như bị một tầng ánh sáng nhu hòa vây quanh, kiến cho gương mặt nữ tử càng nhiều thêm một phần dịu dàng, thuần khiết.
Một bộ cẩm y màu trắng, bao bọc thật chặt dáng người mảnh mai của nữ tử, bên hông buộc một cái yêu đái bằng bảo thạch màu tím nhạt, một đầu tóc dài đen nhánh, chỉ dùng một dây cột tóc khảm bảo thạch buộc lên, tôn lên gương lạnh lùng mặt kia, càng thêm một phần thị huyết, lãnh ngạo.
Một bóng dáng ngạo nghễ ngồi giữa rừng trúc, nhìn thế nào cũng thấy đây là nữ tử đẹp nhất thế gian.
Đám người Lưu Thiên đến liền bị phong cảnh trước mắt hấp dẫn thật sâu, chỉ thấy nữ tử dường như cũng cảm nhận khí tức của đám người, nhàn nhã mở hai mắt đẹp, nhưng cũng chỉ yên lặng nhìn, một câu cũng không nói.
Liên Đình rất cảm khái, nữ tử như vậy quả rất hiếm có, nếu không phải đã được nhắc nhở trước, hắn còn tưởng nữ tử này là nam nhân đâu.
"Tử Tuyết, bọn họ muốn đấu một trận để chọn người đủ tư cách quản lí Thần Long cung, tớ không muốn đấu, cậu đấu không?" Chính là chưa kịp để hắn mở miệng, liền bị Lãnh Huyết Ngọc chặn lại, thanh âm thản nhiên như thể mời ăn một bữa cơm, không có vẻ gì là lo lắng.
"Tại sao phải đấu, lợi nhuận là gì?" Bạch y nữ tử lãnh âm đáp lại, hoàn toàn xem nhẹ trận đấu, thứ nàng muốn có chăng cũng chỉ là lợi ích.
Đám người Lưu Thiên ngây ngẩn, vị thần tiên này hóa ra yêu nhất chính là tiền sao?
Lãnh Huyết Ngọc nhanh chóng bước đến gần Vũ Tử Tuyết, kề sát mặt lại, nhỏ giọng giải thích, không nghe thấy tiếng nàng nói, chỉ thấy từ lúc Lãnh Huyết Ngọc bước đến, ánh mắt nữ tử lộ rõ vẻ nhu hòa, nhưng nghe đến việc gì đó, mặt ngọc hơi cứng đờ, lại rất nhanh giãn ra, trong mắt tràn đầy hứng thú nồng đậm, vẻ mặt đắc ý xoa xoa cằm, tựa như một con sư tử cao ngạo tìm thấy con mồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận