Khi Lãnh Huyết Ngọc cùng Vũ Tử Tuyết bước vào cánh cửa thì các nàng cũng vô cùng kinh ngạc, bên trong nó là một điện thờ lớn rất uy nghi lộng lẫy, nền và tường đều được làm bằng đá cẩm thạch, đồ vật trang trí tinh xảo tuyệt mỹ, hai bên vách bệ thờ còn treo một rèm lụa mỏng màu đỏ yêu diễm, trên bàn thờ là bức tranh một thiếu nữ đẹp như tiên sa mặc một bộ đồ cao quý, thanh nhã màu hồng nhạt.
'Ở đây không có cơ quan.' - đó là điều đầu tiên Vũ Tử Tuyết nghĩ khi bước chân vào đây, nhưng cô vẫn có cảm giác phòng bị với nơi này.
chậm chạp bước đến gần bệ thờ giữa điện, Vũ Tử Tuyết vô cùng sửng sốt, dưới bệ thờ là một cuộn giấy da, cố hết sức cô vẫn không thể mở nó ra, dường như nó đã được phong ấn rất kỹ, trong mắt cô chợt lóe lên nồng đậm hứng thú, phất tay, liền thu nó vào ngực áo.
Vừa định bước đi thì cô liền nhận thấy có chỗ không đúng, nghĩ nghĩ, bất chợt quay đầu nhìn vào bức tranh thiếu nữ hồng y, lại nhìn Lãnh Huyết Ngọc theo thói quen đứng dựa lưng vào bức tường cẩm thạch mặc cho mọi chuyện cô giải quyết, tâm Vũ Tử Tuyết có chút rối rắm, nhưng rốt cuộc lại cứng rắn hô một tiếng, cùng Lãnh Huyết Ngọc quay về.
* Ở một nơi khác
Lãnh Ngạo Hàn vừa bước qua cửa xoay liền thấy một loạt ám khí đồng loạt bay tới, cô lưu loát nghiêng người né tránh, tuy nhiên cô cũng bị một vài mũi tên đâm trúng, may là chúng không có độc, sau một lúc lâu, ám khí mới ngừng lại.
Thở hồng hộc, lê lết thân mình đi về phía trước, đi thật lâu, xuyên qua tầng tầng lớp lớp cơ quan quái dị, Lãnh Ngạo Hàn trợn mắt ca thán, nếu lúc trước không phải do cô nổi hứng muốn cùng Lãnh Huyết Ngọc phân cao thấp mới chịu luyện võ công, thì bây giờ chắc thân thể nhỏ bé này của cô đã thành tổ ong rồi cũng nên.
Cuối cùng cũng tới, Lãnh Ngạo Hàn cười khổ, ngước nhìn phía trước là 10 cánh cửa, mỗi cánh cửa đều có một màu khác nhau, phía trên chúng cũng ó chữ khác nhau, từ trái sang, lần lượt là: cung tiễn, kiếm, cổ võ, hóa chất, y dược, độc, bí tịch, nhẫn giới, đan dược, tu luyện.
Cắn răng đấu tranh một lúc, liền nhằm ngay cánh cửa màu đen đậm ghi chữ nhẫn giới, nhanh chóng bước vào, trong lòng âm thầm mong rằng trong đây sẽ không phải có cơ quan bí mật gì nữa chứ.
Bên trong phòng khắp nơi đều có màu đen, thứ ánh sáng duy nhất ở đây là giữa phòng có một cái khay ngọc, trên đó có một chiếc khăn lụa đang phủ lên một vật gì đấy phát ra ánh sáng nhu hòa, có hai cột ánh sáng, một màu đỏ đậm, một màu trắng thuần.
Nhấc từng bước chân, cẩn trọng tiến vào, khi thấy nơi này không có nguy hiểm, tâm phòng bị mới thả lỏng một chút.
Lãnh Ngạo Hàn bước đến gần chiếc khay, phất chiếc khăn lụa tinh xảo ra, bên trong khay có đến ba chiếc nhẫn, còn một chiếc màu đen, chắc do trùng với màu tối của căn phòng nên lúc nãy cô mới không thấy.
Có chút yêu thích nâng lên chiếc nhẫn màu trắng thuần, dịu dàng vuốt ve, lại không cẩn thận làm máu chảy từ vết thương trên vai xuống, nhỏ vào chiếc nhẫn, cô luống cuống hốt hoảng, lấy ngón tay chùi chùi, nhưng lại phát hiện chiếc nhẫn đang từ từ nhấm nuốt máu của cô.
Xoa xoa đầu, tình tiết này có chút giống với mấy bộ tiểu thuyết mà trước kia cô vẫn hay đọc, nữ chính nhỏ máu lên chiếc nhẫn nhận thân, bên trong nó là một không gian rộng lớn, hoặc là một thần thú bảo vệ giúp nữa chính trong quá trình tu luyện.
Chưa kịp nghĩ xong, Lãnh Ngạo Hàn bị một làn xoáy từ trong chiếc nhẫn hút vào.
Trời đất run chuyển, Lãnh Ngạo Hàn giống như đang ở giữa không trung, xung quanh gió thổi lớn, cát bụi bay mịt mù, sau một lúc mới phát hiện đây chỉ là ảo giác.
Mở mắt bừng tỉnh, nhận ra nơi bản thân đang đứng giữa một khu rừng rộng lớn, phạm vi rộng bằng bốn năm cái sân bóng lớn cộng lại, khí hậu tươi mát, ít thực vật.
Cô lại kinh hỉ phát hiện, ở trong không gian này, vết thương của cô dường như mau lành hơn, tuy rằng mắt thường không thể thấy nhưng thân là y sư, tình trạng hiện tại của bản thân mình cô vẫn nắm rất rõ, vết thương giảm đau nhanh hơn, tựa hồ đã trở nên rất tốt.
Trong lòng không hiểu ra nguyên nhân đến được đây, tuy nghi ngờ nhưng vui mừng nhiều hơn, nơi đây tuyệt đối là không gian mà mấy bộ tiểu thuyết có nhắc tới, nghĩ đến đây cô nhịn không được nở nụ cười.
Vừa định đi dạo vòng quanh, Lãnh Ngạo Hàn bỗng nhìn thấy đằng sau cái cây nơi cô đang đứng có một cục thịt nhỏ tròn tròn, lông trắng muốt, thân mình hơi hơi dịch chuyển làm cho bụi cây động đậy, thân là người luôn yêu thích động vật nhỏ, Lãnh Ngạo Hàn cười mỉm, hướng mũi chân về phía con vật chậm rãi nhẹ nhàng đi tới.
Chuẩn sát nhằm ngay phía đầu nó, Lãnh Ngạo Hàn vươn hai tay túm lấy nó, vui vẻ cười cười, hóa ra là một con Bạch Miêu con, nhìn con mèo không ngừng hướng về phía mình giương nanh múa vuốt, trên gương mặt đáng yêu hiện lên vẻ phòng bị, lại xù lông mao, cô liền nổi lên hứng thú muốn bắt nó làm sủng vật
Lãnh Ngạo Hàn ôm ôm mèo nhỏ, động tác dịu dàng làm con mèo ngoan ngoãn xuống dưới, sau đó không ngừng hướng nàng cọ cọ làm nũng.
Ở trong không gian vui đùa, tham quan một lát, lại nghĩ đến Lãnh Huyết Ngọc cùng Vũ Tử Tuyết, cô liền tập trung tinh thần suy nghĩ muốn ra ngoài, quả nhiên, chỉ một lát sau, cô lại trở về với căn phòng hắc ám.