“Nếu nói là may mắn thoát chết một lần thì có thể thoát lần thứ hai được không? Đây là câu hỏi mà rất nhiều người muốn hỏi chính số phận của mình.”
…
Nước mắt cô bắt đầu chảy ra, thầm nói ở trong lòng: Mẹ xin lỗi, thật sự xin lỗi con rất nhiều.
Nếu có kiếp sau mẹ mong rằng con hãy đến làm con của mẹ, khi đó mẹ sẽ chăm sóc con thật tốt, yêu thương con thật nhiều.
Lúc này bên ngoài có người đẩy cửa bước vào khiến cho bàn tay của bác sĩ bỗng nhiên dừng lại.
Tiếp sau đó là điện thoại trong túi Tiêu Dao vang lên, Tiểu Hiên cầm điện thoại lên và nghe.
Sau khi nghe xong đôi mắt cô ấy trợn tròn lên đầy bất ngờ, cô ấy hỏi đi hỏi lại với người ở trong điện thoại nhiều lần:
“Anh chắc chứ? Anh chắc chắn những gì mình đang nói là đúng phải không? Anh không đoán sai đúng không? Nếu anh lại đoán sai anh sẽ hại chết hai mạng người đấy?”
Tiểu Hiên tắt điện thoại, cũng đẩy bác sĩ đang ngồi bên cạnh Tiêu Dao ra.
Cô đến bên cạn của Tiêu Dao gọi cô:
“Tiêu Dao, cậu tỉnh lại đi.
Cậu có nghe thấy tớ gọi không vậy? Cậu mở mắt ra đi, cậu không có bị bệnh ung thư.
Bác sĩ hôm đó nói tờ bệnh án đó của cậu là nhầm với một người có tên cùng với cậu.
Tiêu Dao, cậu tỉnh lại đi.
Cậu nghe thấy tớ nói gì đúng không? Tiêu Dao?”
Tiêu Dao mơ màng nghe thấy tất cả, nhưng cô không thể mở mắt ra được vì thuốc mê đã ngấm vào trong người.
Tiểu Hiên không còn cách nào khác xin lỗi bác sĩ và tự đưa cô về nhà trước sự ngỡ ngàng của hai vị bác sĩ kia.
Hình như bác sĩ cũng hiểu được đôi chút của câu chuyện nên không cản hai người mà để họ rời đi.
Cùng lúc này ở một nơi khác, Hạo Tam gương mặt xanh tái cúi đầu nhìn người đàn ông phía trước nói: “Lam Tổng, chuyện đã không sao rồi ạ! Cô gái kia đã về nhà an toàn.”
“Không sao? Cậu có chỉ một chút nữa thôi là con của tôi đã chết không hả? Cậu lại ở đây nói không sao? Người phụ nữ ngu ngốc đó nếu như dám giết chết con tôi, tôi sẽ giết chết cô ta và người thân của cô ta.” Lam Thiên Hạo lạnh lùng nói.
Hạo Tam cúi đầu không nói gì.
Cũng may không có chuyện xấu xảy ra, mà cũng may cái cô Tiêu Dao đó hoàn toàn không có bệnh ung thư, nếu không thật sự anh không biết lúc này anh đã biến thành cái gì rồi.
Chắc là sẽ không thể nguyên vẹn đứng nơi này nói mấy lời nhảm nhí vừa rồi.
“Lam Tổng, tôi sai rồi, tôi không nên để chuyện kia xảy ra.
Tôi thật sự sai rồi, tôi đáng nhận hình phạt, vậy nên anh hãy phạt tôi đi.”
“Đúng cậu đáng bị phạt.” Lam Thiên Hạo lạnh lùng nói.
Hạo Tam nuốt nước miếng, cái gì vậy chứ? Anh cũng chỉ là nói cho có thôi mà, chẳng lẽ phạt thật sao? Hạo Tam cúi đầu chờ câu nói tiếp theo của Lam Thiên Hạo.
“Cậu đi chuẩn bị một chút đi.
Tôi muốn gặp mặt cô ta một lần để nói chuyện cho rõ ràng.
Còn nữa, điều tra cho tôi về ba mẹ của cô ta, tôi cần nó vào tối nay.
Đây cũng là hình phạt của cậu.” Lam Thiên Hạo quay lưng về phía Hạo Tam nói.
Hạo Tam cười gật đầu, chỉ cần không phạt anh ta đi làm mấy chuyện như giết người là được rồi.
Hạo Tam quay người rời đi.
Lam Thiên Hạo đưa mắt nhìn ra cửa với nhiều suy tư, hắn muốn để mấy ngày nữa mới đi gặp người phụ nữ kia.
Nhưng chắc là không được rồi, theo hắn suy nghĩ chắc chắn cô sẽ chạy trốn, chạy trốn khỏi hắn.
Vô tình gặp không bằng gặp trước, cũng nhân cơ hội này hắn muốn gặp cô để nói chuyện cho rõ ràng.
Ngày hôm sau, ánh nắng chiếu vào căn phòng nơi Tiêu Dao đang nằm, cô đưa ánh mắt ra bên ngoài cửa sổ.
Mặc dù nắng ấm đó, nhưng cái lạnh giá ở sâu trong cái ấm đó khiến cô cảm thấy lạnh thấu xương.
Nằm ở trên giường một ngày, mọi chuyện xảy ra Tiểu Hiên đều kể lại cho cô nghe không sót một từ.
Sau khi nghe xong lòng cô bỗng nhiên không yên, cô cảm giác có chuyện chẳng lành sắp xảy ra với mình.
Tại sao lại có người mở cửa xông vào lúc cô đang phẫu thuật chứ? Còn điện thoại từ bác sĩ nữa, sao lại đúng lúc như vậy? Có phải ai đó đã đứng sau chuyện này không? Hay là do cô suy nghĩ quá nhiều?
Bỗng nhiên Tiêu Dao ngồi hẳn dậy, cô nghĩ rồi lại nghĩ, nghĩ rồi lại nghĩ.
Cuối cùng cô thông suốt gì đó và hiểu được một vấn đề, đó chính là liên quan tới ba của đứa bé, chắc chắn hắn đã đứng sau chuyện này.
Nếu không tại sao lại trùng hợp như vậy cơ chứ? Không được, cô không thể để anh ta biết chuyện này, cô phải bỏ đi.
Tiêu Dao nhảy thật nhanh xuống giường, chuyện cô bị bệnh và ở bệnh viện cứ cho là cô đại nạn không chết đi.
Nhưng liệu cô có thể may mắn có được lần hai không? Hay là bản thân sẽ chết ngay trên lưỡi dao của người kia? Nếu hắn đã lên sẵn kế hoạch từ trước thì chắc chắn hắn sẽ không buông tha cho cô, vì vậy cô phải bỏ trốn, phải chạy thật nhanh mới được.
Xếp mấy bộ quần áo vào vali sau đó chạy nhanh ra ngoài, vừa chạy vừa gọi Tiểu Hiên: “Tiểu Hiên tớ muốn rời khỏi nơi này.
Tớ không muốn ở đây nữa.
Tớ bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi.”
“Cậu sao vậy chứ? Có biết mình đang nói cái gì không hả?” Tiểu Hiên gương mặt ngơ ngác chạy tới hỏi cô.
Tiêu Dao nghĩ bản thân không còn thời gian nữa rồi, chắc chắn mọi hành tùng của cô đã bị tên kia tóm được.
Nếu cô còn không rời đi chắc chắn sẽ không thoát được.
“Tớ sợ ba của đứa bé tới tìm tớ.
Không được, tớ phải bỏ đi một thời gian mới được.
Cậu biết không? Tớ đã suy nghĩ rất kỹ rồi chắc chắn có người đứng sau chuyện này cậu hiểu chứ? Nếu không tại sao lại có người xông vào cửa khi tớ đang làm phẫu thuật chứ? Không thể nào trùng hợp như thế được.”
Tiểu Hiên nhìn vali trên tay của Tiêu Dao, sau khi nghĩ lại cô cũng cảm thấy đúng.
Suy đi nghĩ lại thì chuyện kia chắc chắn có liên quan tới ba của đứa nhỏ, nếu không làm sao có chuyện trùng hợp như vậy được chứ.
Cô nói:
“Tớ đưa cậu ra bến xe nhé? Mà cậu muốn đến đâu?”
“Tớ không biết nữa, cứ rời khỏi nơi này trước.
Thời gian tới cậu cứ ở cứ ở cẩn thận nhé? Nếu có ai tới cậu cứ nói không biết chắc chắn họ sẽ không làm gì cậu đâu.
Tiểu Hiên, tớ xin lỗi nhé! Thời gian tới cậu chịu khổ rồi.”
Nói xong cô đi về phía cửa để mở, nhưng vừa mới mở cửa ra bên ngoài cô lại thấy có một nhóm người mặc quần áo màu đen đứng thành hai hàng không khác gì xã hội đen.
Đứng đối diện có một người đàn ông đang nhìn cô cười với một nụ cười quái dị.
Cô có cảm giác thần kinh của người này không bình thường, chẳng ai mới gặp lần đầu lại có nụ cười quái dị như vậy hết.
Đang mải suy nghĩ thì giọng nói của hắn vang lên, khiến dòng suy nghĩ kia của cô cũng vì vậy mà biến mất: “Đúng như tôi suy nghĩ, cô thật sự muốn chạy trốn.”
Tiêu Dao cau mày lại không hiểu, cô hỏi: “Anh là ai? Mới sáng ra đứng trước cửa nhà tôi nói nhảm cái gì thế không biết.
Tránh ra đi để tôi còn đi, đúng là tên điên.”
Người đàn ông đứng đối diện nhìn gương mặt của cô đầy khó chịu, hắn đứng yên đó và không có ý định rời đi.
Hắn nhếch môi nói:
“Tôi chính là ba của đứa nhỏ trong bụng của cô.
Tiêu Dao đúng không? Cô cũng rất thông minh, lại có thể nghĩ đến việc chạy trốn tôi sao?”.