“Làm cái gì vậy hả?” Giọng nói lạnh lùng của Lam Thiên Hạo vang lên.
Triệu Hiểu Hiểu gương mặt khó tin nhìn hắn, nhưng bàn tay vẫn không buông tóc Tiêu Dao ra.
Trong lòng Tiêu Dao lại khác, cô rất vui vẻ khi hắn xuất hiện vào lúc này.
“Đau, tôi đau…” Tiêu Dao yếu ớt nói.
“Đừng giả bộ nữa, mày mau hiện rõ gương mặt thật của mình cho anh ấy biết đi.” Triệu Hiểu Hiểu kéo mạnh tóc cô lại.
Lam Thiên Hạo cau mày chạy thật nhanh về phía cô, hắn lạnh lùng gỡ bàn tay của Triệu Hiểu Hiểu ra và ôm Tiêu Dao vào lòng.
“Đau, tôi đau bụng.” Tiêu Dao nói xong liền ngất đi không biết gì.
“Cô sao rồi? Có nghe thấy tôi nói không? Này, đừng nhắm mắt, tỉnh lại cho tôi.”
Lam Thiên Hạo vỗ vỗ mặt Tiêu Dao nói.
Nhưng cô vẫn nhắm chặt mắt không biết gì.
Ánh mắt Lam Thiên Hạo lạnh thấu xương nhìn về gương mặt của Triệu Hiểu Hiểu, ánh mắt hận không thể bóp chết cô ta ngay được.
“Em, em thật ra em…” Triệu Hiểu Hiểu ấp úng nói.
“Cô đừng nói gì nữa, tôi không muốn nghe.”
Lam Thiên Hạo lạnh lùng nói, sau đó bế Tiêu Dao đi về phía cửa.
Hạo Tam đứng ở dưới đợi hai người, khi thấy hắn ôm Tiêu Dao xuống liền mở cửa cho hai người.
Chiếc xe cứ như vậy lao thật nhanh về trước, cả quá trình hắn đều ôm cô.
“Tiêu Dao, cô nghe thấy tôi nói không? Nếu cô có chuyện thì đừng trách tôi, đừng quên đứa con của tôi đang ở trong bụng cô, nếu cô dám làm mất nó tôi sẽ khiến cô có thai lại.”
Trong tiềm thức của cô giọng nói bá đạo của hắn khiến cô sợ, dù cô đang trong tình trạng này hắn vẫn nghĩ tới đứa bé, còn cảnh cáo cô.
Khoé mắt Tiêu Dao bỗng nhiên chảy nước mắt, chuyện này đâu phải tại cô, là do người phụ nữ mà hắn ta yêu tới gây chuyện với cô trước.
Lam Thiên Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt trong lòng, một vài giây trước hắn mới phát hiện thì ra hắn luôn dối lòng, luôn không nói đúng sự thật, và không dám đối diện với sự thật rằng hắn quan tâm tới cô.
Hắn nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt vừa rơi của cô, hắn không muốn nhìn thấy cô khóc.
Bệnh viện Thanh Thành lúc này, Tiêu Dao được Lam Thiên Hạo bế vào trong.
Chu Tùng Lâm đã đứng sẵn ở đó đợi họ đến.
“Cô ấy sao vậy?”
“Không biết, cô ấy trước khi ngất đi có bảo đau bụng.
Cậu nhất định phải cứu sống cô ấy và đứa bé, nếu không cậu cũng đừng hòng sống.” Lam Thiên Hạo lạnh lùng nói.
Chu Tùng Lâm đen mặt nhìn Lam Thiên Hạo, hắn nói mấy lơi đó chẳng khác gì đưa dao đặt lên cổ anh.
Đúng là một tên ác ma.
“Tôi sẽ cố gắng, tôi sẽ làm đúng như lời cậu nói cứu sống cô ấy và đứa bé.
Đừng quên lúc này cậu nhắc tới cô ấy đầu tiên, sau đó mới tới đứa bé đấy.” Chu Tùng Lâm cười sau đó bước vào trong.
Lam Thiên Hạo lúc này chỉ lo lắng chứ không quan tâm tới những lời nói vô nghĩa vừa rồi của Chu Tùng Lâm.
Hạo Tam bên cạnh hỏi: “Lam Tổng, anh có cần tôi làm điều gì không?”
“Không cần, trước tiên chờ cô ấy tỉnh lại đã.
Lúc này tôi chỉ mong như vậy thôi, không cần gì hết.” Lam Thiên Hạo nói.
“Vâng, tôi biết rồi.
Tối nay anh muốn ăn gì không?”
“Không, tôi không muốn ăn gì hết.” Lam Thiên Hạo ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chân mình.
Hạo Tam nhìn gương mặt của người đàn ông, đường đường là Lam Tổng cao cao tại thượng lại ngồi đây chờ một người phụ nữ.
Hình ảnh này anh từng nhìn thấy lần đầu là khi phu nhân qua đời, lần thứ hai là khi lão phu nhân bị bệnh phải nhập viện, còn đây chính là lần thứ ba, vì một người phụ nữ không thân thích.
Tiểu Hiên và Phùng Tuấn rất chạy tới bệnh viện, cả hai người đều lo lắng cho Tiêu Dao muốn hỏi cô hiện tại thế nào.
Nhưng lại không dám hỏi vì gương mặt lạnh lùng của người đàn ông đang ngồi kia, gương mặt của hắn quá đáng sợ, giống như cả thế giới có lỗi với hắn vậy.
Nhưng hắn như vậy là vì lo lắng cho đứa bé trong bụng cô hay là vì Tiêu Dao đây?
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, gương mặt vui vẻ của Chu Tùng Lâm bước ra ngoài.
Nhìn thấy những gương mặt ủ rũ bên ngoài anh ta có chút không quen, nhất là Lam Thiên Hạo bạn thân của anh, hắn bày gương mặt gì đây?
Lam Thiên Hạo đứng dậy đi tới hỏi: “Cô ấy sao rồi?”
“À, cô ấy đã qua khỏi nguy hiểm.
Nhưng suýt nữa thì sảy thai, và nếu có lần sau chắc chắn đứa bé sẽ không giữ được, tính mạng của cô ấy cũng vậy.
Tình trạng sức khỏe cô ấy không tốt, bình thường đã không ăn được gì vì ốm nghén, sau chuyện lần này càng yếu hơn.
Thời gian này cô ấy chỉ được nằm trên giường, không thể đi lại hoặc di chuyển nhiều.”
Sau khi nghe được câu suýt nữa thì sảy thai gương mặt của Lam Thiên Hạo bỗng nhiên căng thẳng, nhưng cuối cùng là không sao.
Chỉ là nếu lúc đó hắn đến muộn một chút có phải đứa bé và cô đều có chuyện không?
“Cảm ơn anh, chúng tôi khi nào thì được thăm cậu ấy ạ?” Tiểu Hiên bên cạnh nói.
Cô ấy vừa nói xong Lam Thiên Hạo lạnh lùng nói:
“Từ ngày mai cô ấy sẽ ở chỗ tôi, tối nay cô nói chuyện hoặc nhìn cô ấy đi.
Lần này tôi sẽ để cô ấy lại tới khi cô ấy sinh xong đứa bé mới thôi.
Tôi không muốn chuyện như hôm nay xảy ra thêm một lần nào nữa.”
“Anh không được phép làm như vậy, trước khi muốn làm cái gì cũng phải hỏi xem cậu ấy có đồng ý không đã.
Anh như vậy là ép buộc người khác.” Tiểu Hiên nói.
“Đúng vậy, tôi vốn là ép buộc cô ấy, dù cô ấy không muốn tôi cũng ép cô ấy ở lại.
Tôi để cô ấy về nhà là vì không muốn thấy cô ấy buồn, nhưng thế rồi sao? Cô ấy vẫn vậy, vậy gặp nguy hiểm, lần này tôi quyết định rồi không ai cản tôi được.”
“Anh như vậy là giam cầm bất hợp pháp, ở căn biệt thự đó cậu ấy cảm thấy gì, buồn ra sao, muốn nói chuyện với người khác nhưng lại không thể anh có hiểu không? Còn nữa, chuyện này xảy ra là do anh.
Vì anh mà người phụ nữ kia mới tới làm hại cậu ấy, tất cả đều là lỗi của anh, người đáng chịu phải là anh mới đúng, tại sao lại là cậu ấy chứ? Tôi nói anh biết, nếu muốn làm một việc nào đó trước tiên hãy giải quyết chuyện cá nhân của mình trước rồi hãy tính những chuyện sau.”
Tiểu Hiên không sợ hãi nói, nếu hôm nay cô không nói ra thì sẽ không còn cơ hội để nói nữa.
Tiêu Dao từng kể cho cô nghe những ngày cô ấy một mình ở căn biệt thự đó cô đơn ra sao, tủi thân thế nào, không ai nói chuyện chỉ ở trong bốn bức tường.
Tiểu Hiên không muốn cô phải chịu cảm giác đó nữa.
“Tôi nói rồi, tôi sẽ đem cô ấy đi.
Nên nhớ đây là lần cuối cùng cô nhìn thấy cô ấy, nếu cô muốn kéo dài thời gian cũng không sao.” Lam Thiên Hạo nói xong liền quay người rời đi.
“Anh, anh đứng lại đó cho tôi.
Có ai giống như anh không chứ? Tôi còn chưa nói xong anh đã quay người bỏ đi như vậy là không tôn trọng người khác, chẳng hiểu sao người như anh lại được nhiều người kính nể.” Tiểu Hiên lớn tiếng nói.
Phùng Tuấn bên cạnh thấy Lam Thiên Hạo đã đi xa và không có ý định nói chuyện với cô nữa mới cản cô lại: “Em đừng nói nữa, nói chuyện với những người như anh ta chỉ thừa nước miếng thôi.
Chúng ta vào trong gặp Tiêu Dao đi.”
Tiểu Hiên gật đầu cùng anh bước vào trong.
Chu Tùng Lâm liếc nhìn Hạo Tam ở bên cạnh lắc đầu nói: “Không nghĩ tới cô gái đó cũng to gan thật đấy.”
“Cô Tiêu cũng không vừa đâu, khi tức giận cô ấy còn hơn như vậy nhiều.”
“Có phải những lần như vậy Lam Tổng của cậu đưa tay lên trán, không nói gì và quay người bỏ đi không?” Chu Tùng Lâm hỏi.
“Chính xác là như vậy, anh ấy mỗi khi không nói lại được thường quay người bỏ đi.”
“Tôi đã nói mà, cô gái này rất tuyệt đúng hơn? Có thể trị được cái tính kiêu ngạo của cậu ta, còn khiến cậu ta không thể nói được gì.
Người như cô ấy đáng được bảo tồn.
Người phụ nữ Triệu Hiểu Hiểu đó không còn xứng đáng nữa rồi, từ lần đầu tiên gặp tôi đã không thích cô ta.” Chu Tùng Lâm cười nói.
Hạo Tam cười chứ không nói gì, vỗ vay Chu Tùng Lâm sau đó quay người rời đi, trước khi đi anh nói: “Bác sĩ Chu lần sau nói chuyện nhớ giữ kẻ một chút, nếu không tai ương đầy mình đấy.”
Chu Tùng Lâm cau mày nhìn bóng lưng của Hạo Tam, muốn phản bác nhưng đã không thấy bóng dáng của Hạo Tam đâu.
Anh ta lắc đầu đi về hướng ngược lại Hạo Tam vừa đi..