Sau khi ăn xong cô vào phòng vẽ truyện tranh của mình, gần đây truyện đang hot nên độc giả càng đòi chương nhiều hơn.
Cô ngồi vào bàn bắt đầu vẽ ra những hình ảnh ở trong đầu mình lúc này.
Hôm trước cô bỗng nhiên xoay một trăm tám mươi độ về nhân vật nam chính.
Sự thay đổi này độc giả càng trở nên thích thú hơn, độ giả còn đòi cô cho hai nhân vật nam nữ chính yêu nhau sớm.
Sau đó là ngược họ, và cuối cùng là để họ đến với nhau.
Nhưng cô lại lắc đầu không đồng ý, cô cảm thấy như vậy nó luôn theo một cái khuôn nào đó mà rất nhiều tác giả từng viết và vẽ, cô muốn vẽ khác, cô muốn ngược hai người họ từ đầu tới cuối, không để hai người họ có hạnh phúc.
Bởi vì cô sợ ngoài đời cô sẽ yêu Lam Thiên Hạo và sẽ xảy ra những tình tiết giống trong chuyện cô đang vẽ.
Ngồi cả một buổi chiều, cuối cùng bản vẽ cũng xong.
Cô hài lòng nhìn bản vẽ của mình, nó thật đẹp, chắc chắn độc giả sẽ thích nó.
Đi ra ngoài rót cho mình một cốc nước, sau đó bước vào trong phòng.
Máy tính bỗng nhiên vang lên tiếng tin nhắn của Tiểu Hiên.
Tiêu Dao thấy vậy ngồi xuống ghế mở tin nhắn ra xem, cô ấy viết rất dài.
“Trưa nay ba mẹ cậu tới tìm tớ ba mẹ cậu hỏi rất về chuyện của cậu, tớ lại không biết nói dối nên đã nói thật cho ba mẹ cậu nghe hết.
Sau khi nghe xong ba cậu liền ngất đi và được đưa vào bệnh viện.
Tiêu Dao, tớ không cố ý, phải làm sao đây? Tớ sợ.”
Sau khi đọc xong dòng tin nhắn đó, bàn tay cô bỗng run lên không ngừng, lòng bàn tay mồ hôi.
Cô nhắn tin lại: “Cậu nói thật chứ? Ba của tớ thế nào rồi? Ba đang ở đâu vậy? Cậu nói cho tớ biết được không?”
“Ba cậu được đưa tới bệnh viện Thanh Thành rồi, cậu đừng lo lắng có gì tớ sẽ gọi cho cậu.” Tiểu Hiên trả lời.
“Tớ muốn tới đó, tớ muốn ra khỏi đây để đi gặp ba.
Ba tớ mà có chuyện thì tớ phải làm sao đây? Nếu ba có chuyện tớ không muốn sống nữa.” Tiêu Dao trả lời tin nhắn.
“Cậu bình tĩnh đã, hiện tại cậu đang mang thai không nên kích động.
Ba cậu đang trong phòng phẫu thuật chưa ra.” Tiểu Hiên hỏi.
“Tớ muốn ra khỏi nơi này để gặp ba.” Tiêu Dao nhắn.
“Người đàn ông kia đang ở đâu? Anh ta có ở bên cạnh cậu không? Liệu anh ta có thả cậu ra không? Hai tháng qua hai người luôn ở cạnh nhau, nếu anh ta không để cậu đi thì sao?” Tiểu Hiên hỏi.
“Không, anh ta sẽ để tớ đi.
Nếu không tớ sẽ lấy đứa bé ra uy hiếp, chắc chắn anh ta sẽ để tớ đi thôi vì anh ta rất lo lắng cho đứa bé.
Cậu đừng lo lắng cho tớ, khi nào ba ra khỏi phòng phẫu thuật thì nhắn tin cho tớ nhé?” Tiêu Dao trả lời tin nhắn.
Tiểu Hiên bên này chỉ nhắn “Ừm” sau đó liền rời khỏi cuộc trò chuyện.
Tiêu Dao nhìn chằm chằm màn hình máy tính, cô đọc lại những chữ mà Tiểu Hiên đã viết.
Thật sự không ngờ sau khi biết chuyện ba lại ngất, chắc chắn ba lo lắng lắm, ba cũng thất vọng về cô lắm.
Cô là đứa con gái ba luôn tự hào mỗi khi nhắc tới, vậy mà chỉ mới hai mươi tuổi đã mang thai, ông ấy chắc chắn sẽ không chịu được.
Tiêu Dao lau nước mắt, cô không muốn khóc nhưng nó chảy ra không ngừng, dù có lau thế nào cũng không được.
Cô ôm chặt mình trên ghế, cô muốn về, cô không muốn ở đây với người đàn ông kia, cô muốn về, thật sự muốn về mà.
Nhưng Lam Thiên Hạo đi công tác hai ngày sau mới trở về, chẳng lẽ cô phải chờ hắn về để hỏi hắn chuyện cô muốn đến thăm ba sao? Không được, lúc đó lại không kịp mất.
Cô ngồi yên ở ghế ăn cũng không ăn, dù vú Dung có nói gì cô cũng không nghe chỉ ở trong phòng khóc một mình.
Bà có chút không hiểu, không phải sáng nay vẫn bình thường sao, sao cậu Lam vừa đi đã như vậy rồi?
“Tiểu Dao, dù không muốn thì con hãy uống chút sữa đi được không? Nếu nhịn sẽ không tốt cho đứa bé đâu.” Vú Dung ở bên ngoài nói vọng vào.
“Con thật sự không muốn ăn.” Giọng nói nghẹn ngào.
Vú Dung muốn nói thêm nhưng khi nghe giọng nói đó bà thật sự không nói gì được, có phải cô đang khóc không vậy? Bà lắc đầu quay người rời đi.
Cùng lúc này ở Giang Thành, thành phố mộng mơ với nhiều cảnh đẹp.
Lam Thiên Hạo đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, trên người hắn chỉ khoác một chiếc áo ngủ màu trầm điếu thuốc trên tay của người đàn ông càng thêm nổi bật gương mặt của hắn.
Hơi khó của thuốc bay lên cao, sau đó tan vào trong không khí.
Trên giường, gương mặt mệt mỏi của Lâm Lâm nhìn chằm chằm bóng lưng của Lam Thiên Hạo.
Đây là lần đầu tiên hắn đi công tác mà gọi điện cho cô ta.
Sau chuyện Triệu Hiểu Hiểu khiến Tiêu Dao suýt nữa sảy thai thì hắn không còn gọi điện hay liên lạc với cô ta.
Lần này cũng vậy, đi công tác và đem theo một người phụ nữ khác.
Mặc dù trong lòng Lam Thiên Hạo luôn hướng tới một người khác, khi ở trên người cô ta hắn cũng gọi tên một người con gái khác.
Nhưng Lâm Lâm không quan tâm, chỉ cần ở bên tìm ra sơ hở của hắn để Lam Thiên Hàn có thể thắng hắn là được.
Cô ta chỉ muốn như vậy và không cần gì.
Lam Thiên Hạo hút rất nhiều thuốc, khi tâm trạng không vui hắn thường như vậy, hút để vơi bớt đi những suy nghĩ.
Chiếc điện thoại hắn vẫn cần trong tay, vừa rồi đoạn tin nhắn Tiểu Hiên gửi cho Tiêu Dao hắn đã đọc được bởi hắn đồng bộ máy tính cô đang dùng và điện thoại của hắn làm một.
Sau khi đọc xong tin nhắn hắn bỗng nhiên thấy lòng khó chịu, thì ra cô vẫn luôn nghĩ về hắn như vậy.
Cô luôn nghĩ hắn cần đứa bé cho nên sẽ nghe theo lời cô dù có xảy ra chuyện gì, thì ra hắn đối với cô cũng chỉ như vậy thôi sao? Hai tháng qua cô ở bên cạnh là hắn ép buộc chứ không có chút nào tự nguyện.
Hình ảnh cô khóc lóc của qua camera khiến trái tim hắn như ai đó bị hung hăng đánh trúng.
Vú Du gọi đến rất nhiều lần nhưng hắn không nghe máy, vì hắn vú ấy gọi tới nói cái gì.
Lần này hắn sẽ không để cô đi, không bao giờ.
Hắn không muốn giống lần trước, để cô đi rồi hắn nhận được gì đây? Không phải là sự lo lắng và nỗi đau sao?
Hung hăng vứt mạnh điếu thuốc xuống dưới chân, bên dưới rất nhiều tàn thuốc lá.
Điện thoại trên màn hình bỗng nhiên sáng lên, hắn bấm nút nghe sau đó đặt lên tai:
“Alo?”
“Lam Tổng, ba của cô Tiêu nhập viện và đang ở trong bệnh viện là sự thật.
Những tin nhắn của cô gái kia là thật.
Anh có đồng ý để cô Tiêu ra ngoài gặp ba mình không ạ? Nếu có tôi sẽ gọi cho vú Dung báo ạ?” Hạo Tam ở đầu dây bên kia nói.
“Không cần, chờ tôi về rồi tính tiếp, thời gian này không được gọi cho tôi, cũng không được để cô ấy ra ngoài.
Cô ấy muốn làm gì cũng kệ cô ấy, chỉ cần đừng để cô ấy bị thương và ảnh hưởng tới đứa bé là được.” Lam Thiên Hạo lạnh lùng nói.
“Vâng, tôi biết rồi.” Hạo Tam nói.
Lam Thiên Hạo tắt điện thoại, ánh mắt nhìn về phía trước không rời.
Hắn biết hắn làm như vậy cô sẽ hận hắn, nhưng không sao, hận hắn mà đổi lấy sự khỏe mạnh của đứa bé hắn chấp nhận.
Nếu để cô gặp ba mẹ chắc chắn họ sẽ lấy tính mạng ra để ép cô bỏ đi đứa con của hắn, bởi vì họ là những người của thời xưa, không cho phép con của mình chưa chồng mà có con, nên hắn nhất định không để cô đi gặp họ..