Sở Ngọc đang giúp Tường Quân làm việc, lấy thân phận là Sài phu nhân để khảo sát toàn bộ châm điểm của Mộ Quang.
Tiếng kêu Tang Ân làm cô giật thót một cái, không phải chứ? Sao lại gặp "cục cưng" của chủ nhân ở đây chứ?
" Kế mẫu à? Sao dì lại ở đây? Tôi tưởng giờ này dì phải hạnh phúc bên Sài lão gia rồi chứ?"
Sở Ngọc nuốt nước bọt, thật không biết xử lý thế nào đây? Nếu hiền lành im lặng thì sẽ lộ hết, còn nếu kênh kiệu trống trả sẽ bị chủ nhân trách phạt mất.
Sở Ngọc quay người lại, mặt có chút cứng nhắc.
" Ra là Tang Ân, dì...dì chỉ là đi mua sắm chút thôi.
Dù gì Tường Quân cũng rất bận bịu"
Cô nhếch mép, Tang Ân quả thật thấy người này không phải khó ưa? Cô ta sợ cô đến mức tay chân đều run hết rồi.
" Tang Ân, con đừng mang bộ mặt đáng sợ đó mà hù chết dì con chứ?"
Sài Tường Quân bước đến, mắt nhìn cô gái của mình, nhưng tay lại ôm eo Sở Ngọc cố tình trêu ngươi.
" Tang Ân này độc ác như thế đấy.
Chẳng qua trong mắt ai kia, nữ chính thuần khiết đáng yêu mãi cũng chỉ là kế mẫu"
Anh bóp chặt eo Sở Ngọc, hình như tức giận lắm rồi.
Cô bước qua hai người họ, đi đến hiệu trang sức phía trước.
Lần trước có đặt vài món đến thời hạn lấy rồi.
Sở Ngọc nhìn chủ nhân mình vô tội vạ.
Chủ nhân à, ngài tha cho tôi đi, tôi còn đống văn liệu chưa lo xong, không rảnh chơi cùng hai người đâu? Cặp mắt ai oán hướng vị boss đang chăm chú vợ mình kia.
Anh kéo Sở Ngọc vào trong, thân mật biết bao người ghen tị.
Tang Ân đang ngắm lại vài bộ trang sức mình đặt, trong đó có cặp nhẫn rất vừa mắt.
Là cô đặt cho anh và mình, chỉ là chưa còn có cơ hội nào.
" Chà, Sở Ngọc à em xem thứ này có đẹp không? Anh liền mua cho em?"
Biết Sài Tổng cố tình chọc điên người nọ, liền phối hợp diễn theo.
" Nhưng đắt lắm, em...."
" Anh là ai chứ? Quan trọng là con dâu à, con có thể hay không nhường cho ta thứ này? Dù gì con và Sài Tịnh cũng có thể đặt lại thứ khác?"
Lần này hơi quá mức chịu đựng của Tang Ân rồi.
Sài Tường Quân, tên khốn.
" Được thôi, rác cuỗm rác, rất hợp với hai người.
Coi như tôi tặng"
Nhanh chóng lấy món trang sức còn lại, rồi rời khỏi.
Tường Quân cười khẩy cho đến khi ánh mắt giao nhau với cặp nhẫn trong hộp....
_______
Cơn đau dạ dày lấn áp cả sự cao hứng sáng tác của cô, mày liễu chau lại với nhau, tay cô khẽ xoa bụng nhẹ nhẹ.
Rõ ràng lúc chiều đã uống thuốc, sao lại đau thế này?
Cô bước ra ngoài, nhân viên và thư ký đều đã tan làm rồi.
Cô bước vào bếp định bụng pha cốc sữa ấm.
Nhưng không ngờ đèn chợt tắt hẳn, cầu chì nổ một tiếng rất to.
Tang Ân vốn rất sợ bóng tối, rất sợ âm thanh lớn liền ôm tai ngồi thụp xuống đất.
Cửa ra ngoài tự dưng lại đóng mạnh vào, cảm giác sợ hãi khiến toàn thân cô run rẩy.
Cô lùi người lại sau bếp, hai tay ôm lấy tai, cơn đau dạ dày vẫn không dứt.
Tiếng giày nam vang càng lớn, cô còn nghe cả tiếng đe doạ
" Mày ra đây, tao sẽ không tha đâu..."
Là kẻ biếи ŧɦái sao? Gần đây có mấy toà nhà bị kẻ đột nhập quấy rầy, nhưng Bính Ly an ninh tốt như thế sao lại có biếи ŧɦái chứ?
" Ra đây, tao sẽ khiến mày dục tiên dục tử"
Cô càng lui sâu bếp, càng nghe tiếng bước chân càng gần, sau đó là tiếng bảo vệ và cô thư ký.
Tiếng giày nam liền dừng lại sau đó lại xa dần rồi biến mất, đèn cũng mở lên.
" Tổng Biên Tập...chị sao thế này"
Cô bé trợ lý liền chạy đến đỡ cô lên, hai người họ liền đưa cô lại ghế ngồi rồi báo cảnh sát khi cô thuật lại câu chuyện.
______
Cô rời khỏi cũng là gần đêm, tay ôm bụng khó khăn rời khỏi toà soạn, đến giữa đường liền gặp Tường Quân, anh hớt hải chạy về phía cô, không hiểu vì sao nhưng mắt cô mờ dần, không còn cảm thấy gì nữa.
Tỉnh dậy đã là nửa đêm, cô đang nằm trên giường ngủ ở nhà anh.
Lúc bất tỉnh anh đã kịp đưa cô về nhà sau đó gọi bác sĩ, cô bị đau dạ dày khá nặng một thời gian dài nên dẫn đến ngất xỉu.
" Em không sao chứ?"
" Cần gì ba phải quan tâm?"
Cô cau mày, ôm bụng nhăn nhó, miệng còn cứng để đáp lại.
" Lấy cương vị là ba chồng mà quan tâm em"
" Chưa đủ tư cách"
"..."
Tang Ân xoa xoa bụng, nhăn mặt trả lời, Tường Quân liền đi lấy cốc sữa.
Lúc trở lại Tang Ân đã lục lọi túi xách tìm thuốc, vẻ mặt rất đau đớn, anh bước đến bên tủ đưa chỗ thuốc vừa lấy của bác sĩ cho cô.
" Không cần"
Nữ nhân ngốc này, còn bệnh sĩ?
" Không uống sẽ đau chết"
Chần chừng một lát liền lấy chỗ thuốc uống sạch, một lúc thì sắc mặt liền khá lên.
Tường Quân lấy trong túi áo hộp nhẫn lần trước.
Cô nhếch mép khinh khi.
" Không phải tặng má nhỏ sao?"
" Khắc tên tôi và em, tặng cho Sở Ngọc cũng thấy ngượng"
Tang Ân dựa người vào thành giường, tay mân mê hộp nhẫn, giọng đều đều khàn đục tâm thương
" Đồ nhẫn tâm"
" Anh không phủ nhận"
Tang Ân thở đều đều, cơn đau ở bụng còn âm ĩ, mắt nhắm lại lim dim.
" Tôi rất yêu em"
" Nói dối chó cắn...."
Nữ nhân độc miệng này....