"Tại sao động cơ vẫn chưa được kết nối?!!"
Cả căn phòng đồng loạt nhìn về kẻ vừa tông cửa xông vào. Hắn ta một dạng hì hục, trừng mắt đáng sợ quát lớn khiến đám người bên trong mồ hôi mồ kê càng úa ra nhiều hơn.
Hàng loạt trực thăng gần như đã được chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn chờ thông báo tên lửa đã sẵn sàng thì tất cả sẽ lập tức rời khỏi đây. Nhưng quái lạ, đến hơn nửa tiếng trôi qua vẫn chưa nhận được bất cứ tin tức gì từ một trong những có quan đầu não của căn cứ này - bộ phận chế tạo và điều khiển từng cốt lõi của các thiết bị hiện đại ấy.
Hong Nam In đã ra lệnh đưa tất cả những thành phần quan trọng lên trực thăng trước, bản thân mình cũng yên vị trên đó và tất nhiên, không thể thiếu Jeon Jung Woo, nhưng lại chẳng màng đến con trai ông ta vẫn đơn độc dưới căn hầm lạnh như băng kia. Ngài Tổng thống xem như đã thất hứa. Cái tham vọng ngu dốt bên trong con người đó đã không thể tìm thấy điểm dừng.
"Thưa.. thưa.." Một ông chú vội vã rời khỏi chiếc bàn đầy công nghệ của mình, vẻ mặt sợ hãi tột cùng. Ông ta nuốt ực một phát mới dám mở miệng: "Tên lửa vẫn chưa thể kết nối vào lúc này, chúng tôi hiện không thể điều khiển cả.. cả thời gian và..."
Dường như không chịu nổi cái thái độ sợ sệt của gã đó, một thanh niên đứng phắt dậy: "Người nhiễm bệnh đang kéo đến rất đông, tên lửa cần phải được kết nối từ trước để kịp thời gian phóng khỏi mặt đất. Nhưng đến bây giờ vẫn không thể kết nối được với động cơ, thưa ngài. Tôi nghĩ..."
"Kết nối không được?!" Tên suit đen - cánh tay trái đắc lực của quý ngài Tổng thống liên tục vùi mình vào một hỗn hợp rối rắm lẫn bất lực.
Căn phòng đầy rẫy mùi công nghệ vẫn chưa hết náo loạn. Một số thậm chí chấp nhận bỏ cuộc, lao thẳng ra ngoài chạy ào đi.
Vì bọn họ biết, đứa con khổng lồ kia được chế tạo từ một phần nhỏ tương đương với nguyên liệu hạch nhân, đương lượng nổ lên đến 70 ton*. Nếu bây giờ không thể điều khiển từ xa, lại chẳng thể liên lạc với bộ phận bên dưới thì có thể dự đoán được một khả năng đã xảy ra...
... thứ đó sẽ nổ tung bất kì lúc nào.
"Thời gian thì sao?"
Ai nấy đều run lẩy bẩy lo lắng, âm thanh ầm ĩ rời khỏi phòng như càng đổ thêm sự hoảng sợ bên trong.
"Thưa.. 30 phút đổ lại, nó có thể phát nổ nếu vẫn không kết nối được"
Tên suit đen trừng lớn mắt, một bộ dáng mà kẻ nghiêm khắc như hắn chưa bao giờ để lộ trước người ngoài. Ngay sau đó, thân âu phục chỉnh tề lập tức co chân chạy ra ngoài, hướng đến khu vực sân bay, mặc kệ những cái cúi chào của bọn lính, tên suit đen vẫn cắm đầu lao đi.
Thứ khủng khiếp mà hắn đã ngờ vực cuối cùng cũng xảy ra.
-----------
Dưới cái sắc trời tối đen như mực, SeokJin đánh chiếc xe tải mini lao ầm khỏi con đường đầy rêu bẩn, bay thẳng xuống một đám cỏ cao mà chạy tới bức tường đằng xa ấy.
Ban nãy anh không thể không chứng kiến một cú nổ khá lớn kia. Thời gian TaeHyung và NamJoon xâm nhập vào trong cũng đã khá lâu. Nếu không phải hai người họ đã bị phát hiện thì chẳng có lý do gì phải náo loạn như vậy cả.
Nhưng bây giờ cái đám người này cứ liên tục xông tới như vậy quả thật cực kì nguy hiểm.
Lúc SeokJin cùng HoSeok gấp gáp trở về xe, cả YoonGi và Hee Tan cũng đã hồng hộc yên vị sau thùng xe. Sự xuất hiện của Satou như càng tiếp thêm cho HoSeok một niềm tin mãnh liệt rằng JungKook vẫn an toàn.
"Ông tiến sĩ?!"
Satou nhìn thanh niên vẫn thích chĩa vũ khí vào mặt mình kia, trong thân tâm chợt dấy lên nghẹn ngào.
"Mọi.. mọi người đến tận đây sao?"
Gương mặt lấm lem trầy xước của HoSeok, vầng trán đẫm mồ hôi của thằng nhóc JiMin.. Tên tiến sĩ già cuối cùng cũng cảm nhận được mối liên kết giữa bọn họ bền chặt đến mức nào.
HoSeok nghe một loạt lời tường thuật của anh chàng lạ mặt Min YoonGi, từ việc tìm thấy TaeHyung đến khi anh phát rồ thành quái vật. Ai nấy trên xe nghe xong đều trợn trắng mắt, không dám tin những lời tưởng chừng như bịa đặt thế này. Nhưng ngẫm lại một chút, lúc bọn họ tìm thấy TaeHyung cũng chính là lúc anh đang tay không vật lộn với mấy con xác sống liền, những vết cắn ban đầu lại bốc hơi đâu mất, điều kinh khủng như vậy tuyệt đối không thể do một người bình thường làm nên.
"Có chuyện như vậy thật sao??"
Thời gian bây giờ như dầu sôi lửa bỏng, thôi thì cứ theo lời cái tên với vết cắt dài trên mắt này vậy. Cũng chẳng biết tình hình hai người trong kia thế nào rồi.
"Bọn xác sống lúc trước đuổi theo chúng ta vẫn tiến về phía này, nhưng chúng cực kì đông. Theo sự chuẩn bị của đám lính bên trong đó, tôi đoán số lượng còn nhiều gấp ngàn lần lúc ở khu tập thể"
Lắng nghe lời nói từ HoSeok, người nào người nấy đều toát đẫm mồ hôi lạnh.
Thật khó hiểu, bọn họ liên tục chạm trán đám quái vật trên đường đi. Nếu bây giờ không nhanh chóng lao đầu vào đó để lôi ba người còn lại ra thì chẳng mấy chốc tất cả sẽ trở thành một bữa khuya cho xác sống mất.
Vị tiến sĩ Nhật Bản chợt lên tiếng: "Nếu không lầm thì bọn người bên trong căn cứ kia đang cất giấu một thứ gì đó, có vẻ là vũ khí, đúng lúc xác sống kéo đến lần này sẽ thẳng tay giết chết toàn bộ"
Ngừng một chút, ông lại bồi thêm: "Tôi đoán là vậy, lúc bỏ trốn tôi cũng đã nhìn thấy vài tấm bản vẽ của nó dán xung quanh tường. Thứ đó... chắc chắn rất lớn"
Xung quanh bất chợt chỉ còn lại tiếng tiếng gió rào rào cùng sự rung chuyển nhẹ của mặt đất.
------------
Căn cứ khổng lồ vẫn duy trì những luồng sáng yếu ớt để tránh sự chú ý của xác sống hết mức có thể.
Mấy gã tiến sĩ vài giờ trước còn trưng một vẻ nghiêm túc mà làm việc giờ đây chấp nhận vứt hết tất cả, bỏ chạy trong cơn kinh hoảng.
Thu toàn bộ khung cảnh dưới phòng điều khiển vào mắt, Ra On sau tấm kính trên cao liên tục nhíu chặt cặp mày. Vừa rồi ngài ấy cũng lao đi trông khiếp sợ như vậy.
"Có chuyện gì?!..."
"Thưa chỉ huy, chúng ta phải rời khỏi đây!"
Cô gái quay phắt lại, sau lưng chỉ có vỏn vẹn một đội lính nhỏ, trang bị cũng chẳng được kĩ càng. Có lẽ là đám tân binh vừa nhập việc.
"Tại sao phải đi? Chuyện gì đang xảy ra ở khu này?!"
"Có kẻ đột nhập vài tiếng trước, bọn chúng còn mang theo quái vật, thứ đó đã tàn sát đội viện trợ đến sau, chúng tôi cũng.. cũng đã mất vài người"
Trừng lớn mắt nhìn đám người còn non việc trước mặt. Có tên thậm chí còn nát bấy cả một cánh tay.
Cô chỉ vừa rời khỏi đài quan sát trên cao, dưới này đã sục sôi rắc rối một cách hỗn loạn như thế.
"Nhưng chúng ta vẫn chưa nhận được thông báo lên trực thăng, cái tên lửa..."
"Nó bị hỏng rồi thưa chỉ huy"
Châm ngòi cho một cơn chấn động khác, tên lính lấm lem nói tiếp: "Phòng điều khiển không thể làm chủ được thứ đó, nó sẽ sớm phát nổ. Mọi người cũng đã bỏ chạy tán loạn hết cả rồi, chúng ta phải khẩn trương!!"
Với một điệp viên đã được đào tạo từ nhỏ, việc đứng trân người ra hoảng sợ chắc chắn không thể xảy ra với Ra On. Cô gái xoay bước chạy thẳng về hướng của trưởng bộ ban nãy, cái kẻ luôn ăn vận suit đen đã từng cứu sống cả một gia đình nhỏ bé của cô.
"Chỉ huy!!"
Đạp được chẳng bao nhiêu bước chân đã phải thắng gấp. Toàn bộ dây thần kinh lập tức được thắt chặt trước âm thanh 'đùng đùng' và tiếng bước chân như động đất kia.
Chưa kịp phản ứng, một thân thể khổng lồ với cái màu tối kinh dị lập tức bổ ầm xuống, lao thẳng vào tấm kính của tầng trên khiến nó vỡ toang.
TaeHyung nhắm thẳng đứa con gái bên dưới. Nhưng tất nhiên, cơ thể nhanh nhảu đó đã lộn nhào vài vòng né thoát.
'Rầm!!'
Anh từ dưới đất bò dậy, liếc nhìn đằng sau mình đã thấy mấy tên lính phế liệu bị nhóm người HoSeok khống chế, số còn lại hoảng đến mức tự mình nhảy khỏi cái lầu này.
Cơ thể cao lớn vừa đứng dậy đã thấy con khốn kia bỏ chạy. Nhưng chưa kịp gầm lên để phát tín hiệu, một mái tóc buộc cao đã sà thẳng xuống, thành công tóm lấy cơ thể đang chuyển động như báo đốm.
Cả hai người ngã lăn ra đất. Đối phương lập tức quấn lấy tay Seo Yeon đang kẹp chặt cổ mình, chuẩn bị ra đòn tiếp theo thì JiMin lại từ đâu nhào tới, nhanh chóng buộc chặt cô điệp viên bằng dây thừng.
Cả một màn đột kích bất ngờ diễn ra, tất cả cũng chỉ muốn bắt trọn con nhỏ đầy nguy hiểm này.
Thoát khỏi hình dạng quái vật từ lúc nào, một TaeHyung bán khỏa thân bước tới, cái nắm tay thít chặt đến mức thiếu điều đã giáng thẳng xuống người trước mặt một bạt tai. Nhưng bây giờ tình hình sinh tử chẳng hay, làm thế cũng không thỏa được cái giận trong người.
"JungKook đang ở đâu?"
Ra On bị trói chặt, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể cử động nổi nhưng vẫn ngoan cố. Ả ta lặng thinh cuối đầu, xem bọn người tước mặt như một đám ăn mày mà cười khinh.
"TRẢ LỜI!!"
Âm thanh khàn đục hét lớn, cơn thịnh nộ tăng vọt lên gấp ngàn lần.
Đến cuối cùng, suy đoán JungKook dưới hầm trong khu C của NamJoon cũng chẳng có gì đảm bảo cả. Tên đó cũng chỉ bám vào cái kí ức mập mờ của bản thân rồi đi theo. Đến khi đội của mình leo đến tận đây, vạch ra một kế hoạch nhanh nhất để moi thông tin từ Ra On trước khi bọn xác sống kéo đến, thế mà cô ta lại chẳng chịu hợp tác.
Một kẻ phản bội! Anh thật sự muốn nghiền nát con nhỏ này ngay tại đây.
Seo Yeon nắm lấy cổ áo bằng da đẩy mạnh một phát, ý bảo cô ta không nên kéo dài thời gian.
Ẩn sau làn tóc đen mun, Ra On từ từ liếc mắt nhìn chòng chọc con người trước mặt, hành động vô cùng khó đoán.
"Chị, mấy cái đèn trong khu tập thể của chị.. dở thật đấy"
________
👩💻
You nice, keep going🌹
Sau khi nướng cháy đen rồi thì cuối cùng truyện cũng ra lò rồi đây các nàng ơi TvT