Cha Phương cũng phát hiện ra, dù sao thì Lộc Bảo cũng không nói gì, nhưng ông chỉ nghĩ đơn giản là Lộc Bảo ngại ngùng nên cũng không để ý nhiều.
Phương Lâm Lâm cũng được coi là con cháu của nhà họ Phương, theo lẽ thường thì sau khi người làm ở nhà họ Phương kết hôn sinh con thì không được ở lại trang viên nữa, mặc dù cha mẹ của cô nhóc đều làm việc ở bên trong Vườn Trăn, tuy nhiên chỉ có thể ở trong ký túc xá dành cho công nhân viên, không thể nuôi con ở trong trang viên.
Thế nhưng sau khi Lộc Bảo mất tích, mẹ Phương không gượng dậy nổi, tình trạng cơ thể ngày càng kém đi, vì vậy đã cho Phương Lâm Lâm vào trang viên ở với hy vọng sẽ xoa dịu đi nỗi đau về con gái của mẹ Phương, với lại Phương Lâm Lâm cùng ngoan ngoãn đáng yêu, người nhà họ Phương cũng thích cô nhóc.
Người làm truyền tai nhau rằng nếu như cơ thể của mẹ Phương tốt thì đoán chừng sẽ nhận cô nhóc làm con gái nuôi.
Phương Lâm Lâm nhìn ba cha con trước mắt, sự ghen ghét trong mắt càng nhiều hơn, trước đây anh Nam Tinh sẽ luôn dắt tay của cô nhóc.
Phương Lâm Lâm điều chỉnh lại tâm trạng của mình, khi xuống dưới tầng lại thấy người nhà họ Phương ngồi trên bàn cơm vui vẻ hòa thuận, tuy nhiên không có một ai để ý đến cô nhóc cả.
Trước kia bác Phương sẽ bảo cô nhóc ngồi vào bàn ăn cơm chung với ông, còn bây giờ trong mắt ông chỉ có Lộc Bảo, không thèm nhìn cô nhóc lấy một lần, rõ ràng trước kia ông chỉ thích mỗi cô nhóc mà thôi, tại sao từ khi Lộc Bảo quay về, tất cả mọi thứ đều thay đổi!Phương Lâm Lâm nắm chặt tay thành nắm đấm, móng tay đâm vào da thịt, tuy nhiên không để lộ ra bất kỳ biểu cảm nào trên mặt cả.
Thỉnh thoảng trên bàn cơm vang lên những tiếng cười nói vui vẻ, kể từ khi mẹ Phương bệnh nặng, đã rất lâu rồi trong nhà không có tiếng cười.
Sau bữa ăn, Lộc Bảo ôm Tiểu Bốc cũng đã ăn đến no bụng về phòng ngủ, tất cả mọi người đều nghĩ rằng Lộc Bảo đi ngủ trưa, nhưng thật ra bé học cùng với sư phụ.
Kể từ nửa tháng trước, năng lực học tập của Lộc Bảo đã tăng lên một cách rõ ràng, người khác đọc sách, còn bé chỉ lật sách mà thôi, bé đọc nhanh như gió, đã đọc thì không thể nào quên được, đọc xuôi đọc ngược đều trôi chảy.
Đỗ Hành cũng dạy Lộc Bảo một bài tập để tập trung và thu thập năng lượng: Huyền khí pháp.
Ngày nào Lộc Bảo cũng luyện tập, tiến bộ thần tốc, lúc trước Đỗ Hành mới luyện phải mất đến ba tháng mới có thể nhập môn được, thế mà Lộc Bảo chỉ mất có ba phút, quả đúng là giữa người với người có sự khác nhau.
Aiss không có so sánh thì không có đau thương mà! ಥ_ಥĐiều này giúp cho mỗi ngày Lộc Bảo không mất hết sức lực, đầu óc cũng thông minh hơn trước đây nhiều, bây giờ bé rất muốn ghi nhớ tất cả sách của sư phụ vào trong đầu, vì bé muốn cứu mẹ của mình.
Lộc Bảo ngồi trước bàn đọc sách, cố gắng đọc hiểu y thuật cổ truyền, Tiểu Bốc nằm trên bàn đọc sách, đầu và tứ chi vươn hết ra trên mặt bàn, nếu như không nghe thấy tiếng ùng ục phát ra thì cứ tưởng là cậu đã chết rồi!Cộc cộc!"Lộc Bảo, anh có thể vào được không?" Giọng nói của Phương Xuyên Bách vang lên.
Lộc Bảo chạy từng bước nhỏ bằng đôi chân ngắn của mình ra mở cửa.
"Anh Cả, anh vào đi, anh tìm em có việc gì ạ?"Ở chung một tháng, Lộc Bảo đã không còn ngại ngùng câu nệ với người nhà nữa, bé là một cô gái thông minh hoạt bát, hơn nữa vốn dĩ bọn họ trời sinh đã có liên kết máu mủ.
"Anh Cả đến xem em đang làm gì, em đang đọc sách ư? Không ngủ trưa à?" Anh nói xong thì xoa nhẹ lên đầu của Lộc Bảo.
Phương Xuyên Bách luôn biết rằng Lộc Bảo không nghỉ trưa, hôm nào cũng thấy bảo là đang đọc sách, rồi thì nói chuyện với một ông cụ gọi là sư phụ, còn nói chuyện với cả con rùa đen kia nữa.
"Đúng vậy, em đang đọc sách đó, anh nhìn xem, Tiểu Bốc cũng ngủ mất rồi!"Phương Xuyên Bách đã không còn cảm thấy kinh ngạc với tư thế ngủ của Tiểu Bốc nữa, tuy nhiên vấn đề là không hề có một quyển sách nào trên bàn cả, tất cả những quyển sách báo trẻ em được chuẩn bị cho Lộc Bảo đêu đang ở trên giá sách, anh thầm thở dài trong lòng.
.