Sáng hôm sau tới xế trưa, sau khi Vi Tiểu Bảo đi đánh bạc về liền đến kiếm Tiểu Huyền Tử đấu võ, thấy y đã lại thay quần áo mới rồi, nghĩ bụng: "Thằng nhỏ này ngày nào cũng diện một bộ mới, bộ đi kỹ viện kiếm gái hay sao?". Lòng ghen tức nổi lên, y vung tay nắm lấy áo, nghe soẹt một tiếng đã xé rách một mảng lớn. Cũng vì thế, y quên béng mất đòn thế vừa mới học, bị Tiểu Huyền Tử đấm cho một cái trúng ngay hông, đau quá kêu ầm lên. Tiểu Huyền Tử nhân đó đâm ngón tay ra trúng ngay đùi trái, Vi Tiểu Bảo chân tê đi, quị ngay xuống, bị Tiểu Huyền Tử từ sau đẩy cho bổ nhào. Tiểu Huyền Tử nhảy tới đè lên lưng y, lại chế ngự huyệt Ý Xá khiến Vi Tiểu Bảo chỉ còn nước đầu hàng.
Y lại đứng lên, hết sức định thần, chờ cho Tiểu Huyền Tử vừa xông tới lập tức sử dụng chiêu Tiên Hạc Sơ Linh, bắt lấy cổ tay đối phương. Tiểu Huyền Tử vội rút tay về, vung tay định đấm nhưng chiêu đó Vi Tiểu Bảo cũng đã liệu trước, vung tay câu cổ tay vặn trở xuống, sau đó dùng cùi chỏ nện xuống lưng y, Tiểu Huyền Tử rống lên một tiếng, đau đến không còn hơi sức nào mà kháng cự, trận đó Vi Tiểu Bảo thắng.
Hai đứa tỉ võ với nhau, lần này là lần đầu Vi Tiểu Bảo thắng, trong bụng vui sướng không biết đâu mà kể. Tuy y ở núi Đắc Thắng đất Dương Châu đã từng hạ sát một quân quan, ở trong cung lại giết Tiểu Quế tử nhưng cả hai lần đều dùng kế. Trong đời đánh nhau với người ta, trừ khi ăn hiếp trẻ con tám, chín tuổi không kể, đánh với ai xưa nay chỉ thua, nếu như có chiếm thượng phong thì cũng do chơi trò há miệng cắn, bốc bùn bốc đất ném... toàn là thủ đoạn vô sỉ. Chí như ở tiểu điếm chui xuống gầm bàn dùng dao chém chân người ta thì cũng không có gì là hãnh diện nên chẳng dám hở môi nói với ai. Dùng bản lĩnh thực sự để thủ thắng, đây là lần thứ nhất trong đời. Y đang cơn đắc ý không khỏi tâm tư xốc nổi, nhơn nhơn tự đắc nên keo thứ ba lại thua.
Đến lần thứ tư, Vi Tiểu Bảo hết sức chăm chú, sử dụng chiêu Viên Hầu Trích Quả, cùng đối phương hai bên đánh đấm hồi lâu nhưng vẫn không hạ được địch thủ, sau cùng cả hai đứa đều hết hơi, ôm chặt lấy nhau, thở hổn hển đành phải buông ra.
Tiểu Huyền Tử hết sức hoan hỉ, cười nói:
- Bữa nay... ngươi bữa nay tài nghệ tiến bộ quá, tỉ võ với ngươi quả là thú vị, chẳng hay ai... ai dạy ngươi đó?
Vi Tiểu Bảo cũng thở hồng hộc đáp:
- Bản sự đó... ta... ta biết sẵn rồi, có điều hai bữa trước không thèm sử dụng, ngày mai... ngày mai ta còn có nhiều miếng lợi hại hơn nữa, ngươi có dám nếm thử không?
Tiểu Huyền Tử cười khanh khách nói:
- Dĩ nhiên ta dám chứ, chắc không phải miếng la lối xin hàng đâu nhé!
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Hừ, ngày mai có ngươi la lối xin hàng thì có.
Vi Tiểu Bảo trở về, dương dương lên mặt nói:
- Công công, Đại Cầm Nã Thủ của công công quả nhiên dùng được, hài tử bắt được cổ tay tiểu tử kia, sau đó thúc cho y một cùi chỏ vào lưng, thằng nhỏ đó chỉ có nước chịu thua.
Hải lão công hỏi lại:
- Bữa nay ngươi với thằng nhỏ đó đánh nhau mấy trận?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Đánh cả thảy bốn trận, mỗi đứa thắng hai. Đáng lý ra hài tử ăn ba trận nhưng có điều trận thứ ba hơi sơ ý.
Hải lão công nói:
- Ngươi chỉ giỏi ba hoa xích thố, nếu đánh bốn trận thì quá lắm ăn được một là may.
Vi Tiểu Bảo cười đánh trống lảng:
- Trận thứ nhất thì hài tử không thắng. Trận thứ hai quả là ăn được thiệt, nếu có nói láo thì trời đánh. Trận thứ ba y không đến nỗi thua, còn trận thứ tư hai đứa hết hơi hết sức nên hạn ngày mai tới đánh nhau nữa.
Hải lão công nói:
- Ngươi thiệt thà kể lại đầu đuôi từng trận cho ta nghe, từng chiêu từng thức thật rõ ràng xem nào.
Vi Tiểu Bảo tuy trí nhớ tốt nhưng kiến thức võ nghệ lại quá ít, từng chiêu từng thức trong bốn trận đấu làm sao nhớ được? Chỉ riêng có trận thứ hai là trận y thủ thắng thì y nói lại đâu ra đấy. Thế nhưng khổ nỗi Hải lão công lại chỉ vặn hỏi những trận y thua, Vi Tiểu Bảo chỉ nói quấy nói quá cho qua chuyện nhưng gặng mãi cũng phải đành thú thực y bị đánh bại như thế nào. Những chiêu thức mà Tiểu Huyền Tử dùng để thủ thắng, Hải lão công nhất nhất thi diễn ra tưởng như chính mắt y nhìn thấy, so với những gì Vi Tiểu Bảo nhớ được còn rõ ràng minh bạch gấp bội. Mỗi khi y đề cập đến, Vi Tiểu Bảo nhớ lại quả là đúng như thế thật.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Công công chắc có thiên lý nhãn, nếu không thủ pháp của Tiểu Huyền Tử sao công công biết tường tận như thế được?
Hải lão công cúi đầu trầm tư, lẩm bẩm:
- Quả đúng là cao thủ phái Võ Đương, quả đúng là cao thủ phái Võ Đương.
Vi Tiểu Bảo vừa mừng vừa kinh ngạc hỏi lại:
- Công công bảo thằng nhỏ tên Tiểu Huyền Tử kia là cao thủ phái Võ Đương ư? Vậy là hài tử đấu với một cao thủ bất phân thượng hạ, ha ha!
Hải lão công hừ một tiếng nói:
- Chỉ khéo nhận xằng! Ai bảo y đâu? Ta nói đây là vị sư phụ dạy y quyền cước ấy.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Vậy thì công công thuộc môn phái nào? Võ công của phái chúng ta thiên hạ vô địch, dĩ nhiên so với phái Võ Đương lợi hại hơn nhiều, chẳng nói cũng biết.
Y có biết Hải lão công thuộc môn phái nào đâu nhưng vẫn nịnh trước cho chắc. Hải lão công đáp:
- Ta thuộc phái Thiếu Lâm.
Vi Tiểu Bảo mừng rỡ nói:
- Thế thì tuyệt quá, phái Võ Đương mà gặp phái Thiếu Lâm chúng ta thì sẽ thua chỏng gọng, cụp đuôi mà chạy.
Hải lão công hừ một tiếng nói:
- Ta đã thu ngươi làm đệ tử đâu mà ngươi đã bảo ngươi thuộc phái Thiếu Lâm?
Vi Tiểu Bảo miệng leo lẻo đáp:
- Hài tử đâu có nói mình thuộc phái Thiếu Lâm, có điều học võ Thiếu Lâm thì cũng đâu có gì sai?
Hải lão công nói:
- Tiểu Huyền Tử học Cầm Nã Thủ chính tông của phái Võ Đương, mình cũng phải đem Cầm Nã Thủ chính tông của phái Thiếu Lâm để đối phó, nếu không thì không địch lại y đâu.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Phải đó, hài tử đánh thua là chuyện nhỏ nhưng làm liên lụy uy danh phái Thiếu Lâm thì mới thật là chuyện chẳng vừa.
Uy danh phái Thiếu Lâm lớn nhỏ thế nào, y hoàn toàn không biết, thế nhưng nếu mình có chút hơi hám của phái Thiếu Lâm thì cũng đã nở mày nở mặt lắm rồi.
Hải lão công nói:
- Hôm qua ta dạy cho ngươi hai đòn Đại Cầm Nã Thủ, bản ý chỉ cốt sao cho tiểu tử kia thấy khó mà lui, khỏi làm rắc rối ngươi nữa để ngươi có thể đến Thượng Thư Phòng lấy sách cho ta. Thế nhưng trước mắt cục diện xem ra không phải chỉ như thế, tiểu tử này quả là đích truyền của phái Võ Đương, mười tám đường Đại Cầm Nã Thủ phải từng chiêu từng thức dạy ngươi từ đầu. Ngươi có biết thế nào là cung tiễn bộ không?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Cung tiễn bộ ư? Cái đó hẳn là tư thức khi người ta giương cung bắn tên chứ gì?
Hải lão công sầm mặt xuống nói:
- Muốn học công phu thì phải để lòng cho trống, không biết thì bảo là không biết. Người học võ tối kỵ là tự cho rằng mình là người thông minh, khăng khăng cho rằng mình phải. Chân trước cong đầu gối, hình như cánh cung, gọi là "cung túc"; chân sau xiên xiên, hình như mũi tên, gọi là "tiễn túc", gộp hai chân lại gọi là cung tiễn bộ.
Y nói xong ra điệu như hình cung tiễn bộ, Vi Tiểu Bảo theo đúng thế mà làm rồi nói:
- Thế này có gì là khó đâu? Hài tử mỗi ngày làm cả trăm lần cũng còn được.
Hải lão công đáp:
- Ta đâu có bảo ngươi làm một trăm lần làm gì, chỉ bảo ngươi làm một lần thôi. Ngươi đứng như thế, ta chưa bảo thôi thì không được đứng lên.
Nói rồi đưa tay mò xem tư thức hai chân thằng bé, bảo nó chân trước phải cong hơn nữa, chân sau giữ cho thẳng[1]. Vi Tiểu Bảo nói:
- Cái này thật dễ ợt.
Thế nhưng y giữ như thế cho thật yên, chưa tàn nửa cây nhang, hai chân đã ê ẩm quá đỗi phải kêu lên:
- Thế này đã được chưa?
Hải lão công đáp:
- Còn lâu mới được.
Vi Tiểu Bảo lại nói:
- Hài tử luyện tư thế quái đản này để làm chi vậy? Không lẽ có thể đánh ngã được Tiểu Huyền Tử hay sao?
Hải lão công đáp:
- Cung tiễn bộ nếu như luyện cho ổn định thì người ngoài xô ngươi cũng không té được, rất là hữu ích.
Vi Tiểu Bảo cố cãi:
- Nếu như người ta xô hài tử té, hài tử liền trở dậy thì cũng đâu có sao.
Hải lão công gật gù không lý gì đến y nữa. Vi Tiểu Bảo thấy y gật đầu liền đứng thẳng lên, đập đập vào đùi cho đỡ mỏi. Hải lão công quát lên:
- Ai cho ngươi đứng dậy? Mau xuống tấn xem nào.
Vi Tiểu Bảo ấp úng:
- Hài tử mắc tiểu.
Hải lão công lại quát:
- Không được.
Vi Tiểu Bảo lại nói:
- Hài tử mót đi cầu.
Hải lão công quát:
- Không được.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Xem chừng sắp ra quần đến nơi rồi.
Hải lão công thở dài, đành để cho y đứng lên đi nhà xí. Vi Tiểu Bảo tuy thông minh nhưng bảo y tuần tự từng bước từng bước luyện công thì không cách nào có thể được. Hải lão công cũng không cưỡng ép y, chỉ truyền thụ cho y vài thủ pháp cầm nã bẻ vặn chân tay. Trong khi sách giải cần phải cong người uốn mình, hụp xuống trồi lên, Hải lão công không thể nào biểu diễn cho y coi được, chỉ đành lấy lời chỉ điểm rồi đưa tay mò xem tư thức có điều gì sai sẩy hay không.
Hôm sau Vi Tiểu Bảo lại cùng Tiểu Huyền Tử tỉ võ, tự thị là hôm qua vật nhau bốn keo chỉ thua hai, thắng một, hôm nay học thêm bao nhiêu là công phu thể nào cũng toàn thắng cả bốn. Ngờ đâu khi ra tay, mấy chiêu mới vừa học xong chẳng ăn thua gì, bị y dùng thủ pháp đặc dị hóa giải, thành thử hai keo đầu thua cả hai. Vi Tiểu Bảo vừa hoảng hốt, vừa tức giận, keo thứ ba hết sức đề phòng mới bẻ quặt được tay Tiểu Huyền Tử ra sau lưng, Tiểu Huyền Tử không lật lại được đành chịu thua.
Vi Tiểu Bảo dương dương đắc ý thành ra lần thứ tư lại thua, bị Tiểu Huyền Tử cưỡi lên đầu, hai chân kẹp cổ, tưởng chừng muốn ngộp thở. Y đầu hàng rồi, đứng được lên buông tiếng chửi:
- Con mẹ nó chứ...
Tiểu Huyền Tử mặt sầm xuống quát lớn:
- Ngươi nói gì thế?
Thần sắc y lập tức đầy vẻ uy nghiêm, Vi Tiểu Bảo kinh hãi nghĩ thầm: "Không xong, nơi đây là hoàng cung, không được nói tục. Mao đại ca có bảo rằng khi lên Bắc Kinh không thể để sơ hở, mình cất tiếng chửi thề thế là lộ mẹ nó chân tướng, để người ta biết tỏng mình là ai rồi". Y vội vàng nói chữa:
- Ta nói là cái chiêu mả mẹ của ta không dùng vào đâu được, chỉ còn nước đầu hàng.
Tiểu Huyền Tử vẻ mặt đổi làm vui hỏi lại:
- Thế chiêu của ngươi tên là "mả mẹ" đấy ư? Như thế nghĩa là sao?
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm: "Hú hồn, may quá! Tên tiểu ô qui này ngày ngày ở trong cung vua, không biết tiếng chửi ở bên ngoài". Y liền ba hoa một phen:
- Chiêu "đạp mã đề" này vốn dĩ bắt chước con ngựa bị trượt chân, giả vờ khuỵu xuống khiến cho người ta không đề phòng mình sẽ lộn người lên ghì địch thủ xuống. Ngờ đâu ngươi không mắc hỡm nên chiêu "đạp mã đề" này không thể dùng được.
Tiểu Huyền Tử cười khanh khách:
- Nói gì đạp mã đề, có đến đạp ngưu đề cũng không thắng nổi ta. Ngày mai ngươi có còn dám đến vật nhau nữa hay không?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Còn phải nói, dĩ nhiên đến chứ. Này, Tiểu Huyền Tử, ta hỏi ngươi một câu, ngươi phải thành thực trả lời, không được dấu ta đấy nhé.
Tiểu Huyền Tử hỏi lại:
- Chuyện gì?
Vi Tiểu Bảo nói:
- Sư phụ dạy ngươi công phu là cao thủ phái Võ Đương, có phải không?
Tiểu Huyền Tử lạ lùng:
- Ồ, làm sao ngươi biết?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Ta nhìn thủ pháp của ngươi mà đoán ra.
Tiểu Huyền Tử hỏi:
- Thế ngươi cũng biết công phu của ta chăng? Vậy tên gọi là gì?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Sao ta lại không biết? Đây là đích truyền chính tông Tiểu Cầm Nã Thủ của phái Võ Đương, trên giang hồ phải nói là võ công hạng nhất, có điều gặp phải đích truyền chính tông Đại Cầm Nã Thủ phái Thiếu Lâm của ta thì vẫn còn kém một bậc.
Tiểu Huyền Tử cười ha hả nói:
- Chỉ giỏi khoác lác, không biết xấu hổ. Thế hôm nay đánh nhau, ngươi thắng hay là ta thắng nhỉ?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Thắng bại là chuyện thường của binh gia, không thể xem thua được mà luận anh hùng.
Tiểu Huyền Tử chữa lại:
- Không thể xem thành bại mà luận anh hùng.
Vi Tiểu Bảo cãi:
- Thì thua được hay thành bại cũng thế.
Y đã nghe thuyết thư tiên sinh kể là "bất dĩ thành bại luận anh hùng". Có điều hai chữ thành bại khó nhớ quá, nhất thời không nghĩ ra, bây giờ nghe Tiểu Huyền Tử nói ra trong lòng ngầm bội phục: "Ngươi giỏi lắm hơn ta độ một hai tuổi mà sao biết nhiều thế".
Y về đến nhà, thở dài sườn sượt nói:
- Công công, hài tử học công phu, người ta cũng học, có điều sư phụ bên kia giỏi quá nên dạy toàn những điều hay.
Y không nói tại mình kém cỏi mà đổ thừa cho Hải lão công dạy không ra gì. Hải lão công nói:
- Chắc là bữa nay thua cả bốn trận chứ gì? Đồ mắc toi không trách mình chẳng bằng ai lại đem bụng oán người khác.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Hứ, cái gì mà bảo thua cả bốn? Ít ra thì cũng phải được một hai lần, hai ba lần. Bữa nay hài tử hỏi y, sư phụ y quả đúng là đích truyền chính tông của phái Võ Đương thật.
Hải lão công hỏi:
- Y thú nhận làm sao?
Trong giọng nói có chiều phấn khởi. Vi Tiểu Bảo nói:
- Hài tử hỏi y: "Sư phu dạy ngươi công phu là cao thủ phái Võ Đương, có phải không nào?". Y đáp: "Ồ, làm sao ngươi biết? ". Như thế chẳng công nhận là gì?
Hải lão công lẩm bẩm:
- Sở liệu của ta quả không sai, đúng là người phái Võ Đương rồi.
Y ngơ ngẩn xuất thần, dường như suy nghĩ một chuyện gì lung lắm, qua một hồi sau mới nói:
- Thôi ngươi học thêm vài chiêu móc chân người ta.
Cứ như thế Vi Tiểu Bảo ngày ngày học võ Hải lão công để tỉ võ với Tiểu Huyền Tử. Trong khi họ, mỗi khi gặp chiêu nào khó khăn, Vi Tiểu Bảo lại ậm ừ cho qua, Hải lão công cũng mặc kệ y muốn làm gì thì làm, lược bỏ những công phu căn cơ, chỉ dạy y cách tránh né, chạy trốn và những cách dùng mẹo, chiếm tiện nghi. Thế nhưng đem đi đấu với Tiểu Huyền Tử, chiêu thức của y tăng gia thì của Tiểu Huyền Tử cũng tăng gia, đánh qua đánh lại mười lần thì Vi Tiểu Bảo thua đến bảy tám.
Từ đó trở đi, mỗi ngày cứ xế trưa, Vi Tiểu Bảo lại đi cùng bọn thái giám lão Ngô, Bình Uy, Ôn Hữu Đạo, Ôn Hữu Phương đánh bạc. Mấy ngày đầu y còn dùng vải trắng bịt mặt, càng về sau che mặt càng giảm dần. Bọn kia tuy thấy y và Tiểu Quế tử dung mạo hoàn toàn khác hẳn, thế nhưng một là đánh bạc đang đến hồi gay go, Tiểu Quế tử trước kia ra thế nào cũng chẳng ai hay, hai nữa y liên tiếp cho người khác mượn tiền nên ai cũng thích làm bạn, ba nữa càng về sau càng ít bịt mặt, bà con cũng coi là thường chẳng người nào hơi đâu cật vấn. Mỗi khi chiếu bạc tan rồi, y lại đến tỉ võ với Tiểu Huyền Tử, buổi chiều lại về học võ công.
Cầm Nã Pháp càng về sau càng khó, Vi Tiểu Bảo lại là kẻ biếng lười, lười cả nhớ lẫn lười cả tập, cũng may là Hải lão công cũng không bức bách thúc giục gì, cứ để mặc y ra sao thì ra.
Thời giờ thấm thoát, Vi Tiểu Bảo đến hoàng cung đã được hai tháng rồi, ngày ngày y có tiền đánh bạc, tuy không phải là tiêu dao tự tại gì nhưng cũng gọi là khoái lạc. Chỉ tiếc rằng không được chửi rủa dơ dáy, ăn nói thả giàn, cũng không dám táy máy trộm gà bắt chó, làm những trò vô lại ở trong cung nên quả có chiều "mỹ trung bất túc".
Cũng có khi y nghĩ đến chuyện đào tẩu khỏi cung cấm, nhưng trong thành Bắc Kinh nào có quen biết ai, nghĩ tới cũng đã khiếp đảm, nên cứ lần lữa hết ngày này sang ngày khác. Vi Tiểu Bảo và Tiểu Huyền Tử trong hai tháng qua đánh vật với nhau, ngày nào cũng gặp gỡ, giao tình hai đứa càng lúc càng thân thiết.
Vi Tiểu Bảo thì thua cũng đã quen, vả lại "không lấy thua được luận anh hùng", sân tập đen thì bù lại chiếu bạc đỏ, nên cũng chẳng thèm để ý. Cả y lẫn Tiểu Huyền Tử đều nhận ra rằng ngày nào hai đứa không đánh nhau, vật nhau thì ngày ấy trong người ngứa ngáy khó chịu. Võ công Vi Tiểu Bảo tiến triển rất chậm, còn Tiểu Huyền Tử cũng bình bình thành thử tuy Vi Tiểu Bảo thua nhiều thắng ít nhưng cũng không phải chỉ toàn là thua.
Trong hai tháng qua, tính sổ anh em họ Ôn thiếu Vi Tiểu Bảo đến hơn hai trăm lượng bạc rồi. Hôm đó chiếc bạc chưa tan, hai anh em đưa mắt cho nhau, Ôn Hữu Đạo nói với Vi Tiểu Bảo:
- Quế huynh đệ, chúng tôi có chuyện muốn thương lượng, xin bước qua đây.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Được lắm, lại muốn mượn tiền nữa chăng? Cứ việc cầm lấy.
Ôn Hữu Phương đáp:
- Xin đa tạ!
Hai anh em bước ra ngoài, Vi Tiểu Bảo cũng đi theo, ba người đi qua bên sương phòng bên kia. Ôn Hữu Đạo nói:
- Quế huynh đệ, nhà ngươi tuổi còn nhỏ mà khẳng khái rộng lượng, quả là khó kiếm.
Vi Tiểu Bảo được y nịnh như thế, lòng như mở cờ liền đáp:
- Không dám, không dám! Chỗ anh em, nhị vị mượn tiền của đệ, đệ mượn tiền của nhị vị, có gì đâu. Có mượn có trả, ấy mới là người trên kẻ trước.
Trong hai tháng qua, y đã học được chút ít giọng điệu kinh thành, tuy thỉnh thoảng cũng lộ giọng điệu Dương Châu nhưng người ngoài nghe cũng không còn chối tai cho lắm. Ôn Hữu Đạo nói:
- Anh em chúng tôi hai tháng qua vận hạn đen quá, thiếu tiền huynh đệ không phải là ít, tuy người anh em không tính toán gì nhưng trong bụng chúng tôi cũng thật là áy náy.
Ôn Hữu Phương cũng tiếp:
- Đến nay nợ nần càng lúc càng nhiều, mà người anh em thì vận mỗi lúc một đỏ, anh em ta thì mỗi lúc một đen, cứ cái nước này, thật chẳng biết năm nào tháng nào mới hoàn trả lại cho huynh đệ được. Cứ nghĩ đến món nợ trên lưng, thật không còn gì gọi là sinh thú nữa.
Vi Tiểu Bảo cười đáp:
- Nợ nần chưa trả được cũng là chuyện thường tình, nhị vị chưa trả chứ nào có phải không muốn trả.
Ôn Hữu Phương thở dài một tiếng nói:
- Người như tiểu huynh đệ thì chẳng nói gì, thật thà mà nói, nếu quả có thiếu tiền người anh em thì có để một trăm năm chưa trả cũng chẳng sao, phải không nào?
Vi Tiểu Bảo cười nói:
- Đúng thế! Đúng thế! Dù có hai trăm năm, ba trăm năm cũng vẫn còn được!
Ôn Hữu Phương nói:
- Hai ba trăm năm ư? Chúng mình đâu có sống lâu được đến thế!
Y nói đến đây đưa mắt cho huynh trưởng. Ôn Hữu Đạo gật đầu, Ôn Hữu Phương liền tiếp:
- Thế nhưng anh em tôi cũng biết, vị chủ nhân của huynh đệ là người lợi hại ghê gớm.
Vi Tiểu Bảo nghe thế hỏi lại:
- Các ngươi nói Hải lão công chăng?
Ôn Hữu Phương đáp:
- Thì còn ai vào đây nữa? Tiểu huynh đệ không đòi nhưng Hải lão công sẽ có bữa không tha anh em chúng tôi. Lão nhân gia chỉ cần đưa ra một ngón tay thì Ôn lão đại, Ôn lão nhị chẳng còn đường nào mà chạy. Thành thử chúng tôi vẫn cố gắng nghĩ xem cách nào để trả lại món tiền đó cho xong chuyện.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm: "Rồi đây, rồi đây! Lão ô qui quả nhiên liệu sự như thần. Mấy tháng nay ta chỉ chăm lo luyện tập để tỉ võ với tiểu tử kia, quên béng việc lên Thượng Thư Phòng ăn trộm kinh sách. Ta chưa đề cập vội, để xem chúng muốn nói gì đây".
Nghĩ thế ậm ừ không nói được mà cũng chẳng nói không. Ôn Hữu Phương nói:
- Chúng tôi suy nghĩ nát nước, chỉ thấy có một cách, cầu xin tiểu huynh đệ đại lượng bao dung, bỏ qua cho chúng tôi món nợ này, đừng nói lại cho Hải lão công biết. Để sau này khi nào anh em tôi được bạc, thể nào cũng phụng hoàn đầy đủ, không dám thiếu một xu.
Vi Tiểu Bảo thầm chửi trong đầu: "Con bà ngươi chứ, hai thằng rùa đen thối tha này cho Vi Tiểu Bảo là thứ dê non hay sao? Tài nghệ cỡ hai tên khốn kiếp đánh bạc với lão tử cũng mong được tiền để hoàn lại ư?". Y nghĩ thế bèn đổi vẻ mặt khó khăn nói:
- Khổ nỗi ta đã nói với Hải lão công rồi. Lão nhân gia có bảo, số tiền còn thiếu kia, trả thì nhất định là phải trả nhưng có chậm trễ ít ngày cũng không hề gì.
Ôn thị huynh đệ đưa mắt cho nhau, thần sắc hết sức thiểu não hiển nhiên đối với Hải lão công cực kỳ úy kỵ. Ôn Hữu Đạo nói:
- Nếu quả thế liệu huynh đệ có thể giúp chúng tôi một tay không? Từ rày mỗi khi người anh em ăn bạc thì đem về đưa cho Hải lão công, nói là... nói là của chúng tôi trả lại.
Vi Tiểu Bảo trong bụng chửi thề: "Sư bố chúng bay, càng nói càng chẳng đâu với đâu, bộ tưởng ta là đứa con nít lên ba chắc?". Y liền đáp:
- Việc đó không phải là không được, có điều... có điều như vậy thì thiệt thòi cho tiểu đệ quá.
Ôn thị huynh đệ nghe y nói có vẻ xuôi xuôi, hết sức mừng rỡ, cùng nắm chặt tay y nói:
- Thôi mà, thôi mà! Giúp nhau chút đỉnh.
Ôn Hữu Phương nói:
- Tấm lòng tốt của người anh em, đời này kiếp này chúng tôi không bao giờ dám quên.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Nếu quả muốn làm như thế, tiểu đệ nhờ hai vị làm giúp một chuyện, không biết có được hay không?
Hai người liền đáp ngay không nghĩ ngợi:
- Được chứ! Được chứ! Chuyện gì cũng xong.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Tiểu đệ ở trong cung cũng đã lâu ngày, nhưng mặt mũi hoàng thượng ra sao cũng chưa từng được thấy. Hai vị ở Thượng Thư Phòng phục thị hoàng thượng nên tiểu đệ muốn được hai vị đưa lên cho gặp long nhan một chuyến.
Hai anh em họ Ôn mặt mũi bần thần, đầy vẻ bối rối. Ôn Hữu Đạo đưa tay gãi đầu, Ôn Hữu Phương nói:
- Ồ, cái đó... cái đó... cái đó...
Y liên tiếp bảy tám lần "Cái đó..." mà không sao nói thêm được. Vi Tiểu Bảo lại nói:
- Tiểu đệ chẳng dám màng chuyện gặp hoàng thượng tấu biểu điều chi, chỉ mong được đến Thượng Thư Phòng một lúc, trông thấy kim diện của đấng chí tôn, ấy là phúc khí của bọn nô tài chúng ta, còn như không có phúc phần chẳng gặp được thì cũng không dám trách hai vị.
Ôn Hữu Đạo vội đáp:
- Việc đó có thể lo được. Hôm này vào lúc giờ thân, ta sẽ đến chỗ ngươi ở, đưa ngươi đến Thượng Thư Phòng. Vào lúc đó hoàng thượng thường ở Thượng Thư Phòng làm thơ viết chữ, ngươi họa may có thể gặp. Còn lúc khác hoàng thượng biện sự trong cung điện, không dễ gì thấy đâu.
Vừa nói vừa đưa mắt cho Ôn Hữu Phương nháy nháy mấy cái. Vi Tiểu Bảo nhìn thấy rõ ràng, trong bụng chửi thầm "rùa đen thối tha, quân đê tiện" không biết bao nhiêu mà kể, nghĩ thầm: "Hai thằng xú ô qui này nghe ta đòi gặp hoàng đế, mặt mày trông thật khó coi. Bọn chúng nói giờ thân thể nào hoàng đế cũng đến thư phòng, thực ra là không có ở thư phòng. Bọn chúng không dám để cho ta gặp hoàng đế nhưng ta nào có muốn gặp hoàng đế đâu? Con bà chúng bay, lỡ như hoàng đế hỏi chuyện, lão tử biết gì mà hồi đáp? Nếu như lòi đuôi chuột, chẳng hóa ra cả nhà chết chém hay sao? Không chừng luôn cả mẹ ta ở Dương Châu cũng bị điệu lên đây chặt đầu. Hải lão ô qui dạy võ cho ta, nào có biết dạy đúng hay dạy sai, cớ gì đánh tới đánh lui vẫn không thắng được Tiểu Huyền Tử? Ta cuỗm được bộ kinh thư không biết Tam Thập Nhị Chương Kinh hay Tứ Thập Nhị Chương Kinh gì đó đem về giao cho lão rùa đen kia, y khoái chí biết đâu chừng sẽ đem võ công chân thực ra dạy cho ta".
Nghĩ như thế y chắp tay cảm tạ anh em họ Ôn nói:
- Bọn nô tài thân cận chúng ta mà kim diện của vạn tuế gia cũng chưa được thấy, đến lúc chết đi thể nào cũng bị Diêm Vương lão tử chửi cho là thứ đồ rùa đen đê tiện.
Y đến gặp Tiểu Huyền Tử tỉ võ xong rồi, quay trở về nhà, chỉ nói chuyện đánh nhau, tuyệt đối không hở răng về chuyện Ôn thị huynh đệ bằng lòng dẫn mình đi lên Thượng Thư Phòng, định bụng sau khi ăn trộm được kinh thư về sẽ khiến cho lão ô qui mừng rơn một chập.
Qua khỏi giờ mùi, anh em họ Ôn quả nhiên tìm đến. Ôn Hữu Phương huýt sáo mấy tiếng, Vi Tiểu Bảo liền chạy ra. Ôn thị huynh đệ ra dấu, không nói năng gì rồi đi về hướng tây. Vi Tiểu Bảo lẽo đẽo theo sau, vốn có kinh nghiệm lần trước nên đi đến đâu cố gắng ghi nhớ đường đi nước bước, phòng xá hình trạng, để khi trở về khỏi lạc lối.
Từ nơi y ở đến Thượng Thư Phòng, so với đường đi đến nơi đánh bạc còn xa hơn, đi phải mất đến thời gian một chén trà. Ôn Hữu Đạo nói khẽ:
- Đến Thượng Thư Phòng rồi, phải cho cẩn thận nhé!
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Tiểu đệ biết rồi.
Hai người dẫn y ra phía sau, theo một cửa nhỏ ở bên hông lẻn vào, lại xuyên qua hai cái vườn nhỏ, mới đến một gian phòng thật lớn. Vừa thấy trong phòng xếp đầy giá kệ, trên giá bày chật những những sách là sách, chẳng biết đến mấy nghìn mấy vạn cuốn. Vi Tiểu Bảo thấy lạnh xương sống, thầm than: "Con bà nó ơi, sao trong nhà hoàng đế lại lắm sách thế này không biết, tối ngày sáng đêm chỉ độc thư, sáng thua, chiều thua, còn làm sao đi đánh bạc được nữa?[2] Hải lão công bảo ta đi trộm sách ở đây sao?".
Y sinh trưởng nơi đầu đường xó chợ, từ nhỏ tới lớn chưa từng thấy một thư phòng bao giờ, cứ tưởng trong đó chỉ có độ bảy tám cuốn đã gọi là thư phòng rồi. Trong bảy tám cuốn mà kiếm ra một cuốn nhan đề Tứ Thập Nhị hay Tam Thập Nhị chi chi đó thì có gì khó, bây giờ trước mắt thấy có đến hàng nghìn hàng vạn thư tịch, mắt hoa lên, chân tay bủn rủn, tưởng như muốn xoay lưng chạy trốn.
Ôn Hữu Đạo nói khẽ:
- Đợi một lát hoàng thượng sẽ vào thư phòng, ngồi ở cái bàn kia đọc sách viết chữ.
Vi Tiểu Bảo thấy chiếc bàn bằng gỗ tử đàn ấy cực lớn, trên bàn vật gì cũng bịt vàng khảm ngọc, nghĩ thầm: "Đồ vàng bạc trên bàn của vua chắc không phải đồ giả, mình mà khoắng được đem ra tiệm châu bảo, bán được khối tiền".
Y thấy trên bàn có một quyển sách, bên cạnh có nghiên đài ống bút, tất cả điêu khắc tinh vi. Ghế ngồi bọc cẩm đoạn, thêu một con rồng vàng. Vi Tiểu Bảo nhìn thấy khí tượng đó, tim không khỏi đập thình thịch, nghĩ thầm: "Con bà nó chứ, tên hoàng đế rùa đen này quả là có phúc thật". Phía bên trái trên bàn đặt một chiếc đỉnh cổ bằng đồng xanh, đốt đàn hương, mũi con thú trên nắp đỉnh phun ra một làn khói xanh mỏng.
Ôn Hữu Đạo nói:
- Ngươi đứng nấp vào sau giá sách kia, len lén nhìn hoàng thượng là được rồi. Khi hoàng thượng đọc sách viết chữ, không ai được lên tiếng, ngươi không được ho hen ậm ọe gì. Nếu không hoàng thượng nổi giận, không chừng sai thị vệ lôi ngươi ra chém đầu đó.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Ta dĩ nhiên phải biết rồi, không ho hen khạc nhổ đã đành mà ngay cả đánh rắm cũng không được to.
Ôn Hữu Đạo sầm mặt xuống nói:
- Tiểu huynh đệ, Thượng Thư Phòng đâu phải như chỗ khác, không được nói năng lếu láo bất kính.
Vi Tiểu Bảo le lưỡi, không dám nói nữa. Chỉ thấy hai anh em, người cầm phất trần, người cầm khăn vải, đi khắp nơi lau chùi. Trong thư phòng vốn dĩ đã sạch bóng không một hạt bụi, vậy mà hai người vẫn săm soi từng li từng tí. Ôn thị huynh đệ lau dọn xong, hai người mới lấy trong ngăn tủ ra một mảnh vải trắng tinh, lại lau chùi thêm một lượt nữa, lau một lúc lại giơ lên xem, thấy mảnh vải không bợn đen chút nào, thật không khác gì lau kính, lau đi lau lại một lúc lâu, bấy giờ mới ngừng tay.
Ôn Hữu Đạo nói:
- Tiểu huynh đệ, hoàng thượng giờ này chưa tới, vậy là hôm nay không đến thư phòng rồi. Một hồi nữa thị vệ đại nhân sẽ đi tuần, bắt gặp ngươi thể nào cũng tra cứu, cả bọn mình sẽ bị tội không sai.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Vậy hai người đi trước đi, tiểu đệ ở lại đợi thêm một lúc nữa.
Hai anh em họ Ôn cùng nói:
- Ấy chết không được!
Ôn Hữu Đạo tiếp:
- Qui củ trong cung, ngươi không thể không biết, hoàng thượng đến nơi nào, do ai hầu hạ, không được lộn xộn chút nào. Trong cung thái giám cung nữ hàng mấy ngàn người, nếu cứ ai muốn thấy hoàng thượng là cứ việc chạy đến mà xem thì còn thể thống gì nữa?
Ôn Hữu Phương cũng nói:
- Hảo huynh đệ, không phải anh em ta không chịu giúp ngươi đâu, chính bọn ta cũng chỉ được vào Thượng Thư Phòng mỗi ngày nửa giờ, lau dọn quét tước xong là lập tức phải rời đây ngay. Nói thật cho ngươi rõ, chẳng cứ gì ngươi không được nán lại đây lâu hơn, mà đến cả anh em bọn ta, quá giờ mà chưa chịu đi ra, nếu thị vệ đại nhân tra xét ra nặng thì bị chém đầu, nhẹ cũng tống vào nhà lao, đeo gông trên cổ.
Vi Tiểu Bảo lại le lưỡi nói:
- Ghê gớm đến thế sao?
Ôn Hữu Phương dậm chân đáp:
- Chuyện bên cạnh hoàng thượng có phải đùa đâu? Hảo huynh đệ, nếu ngươi muốn gặp hoàng thượng thì ngày mai mình lại tới lần nửa thử xem vận may đến đâu.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Vậy thôi chúng mình đi vậy.
Anh em họ Ôn như trút tảng đá trên lưng, một người cầm tay trái, một người cầm tay phải, chỉ sợ Vi Tiểu Bảo ỳ ra, áp giải y đi. Vi Tiểu Bảo đột nhiên hỏi:
- Kỳ thực cả hai người, trước nay cũng chưa từng thấy hoàng thượng bao giờ, có phải vậy không?
Ôn Hữu Phương sững sờ, ấp úng:
- Ngươi... ngươi... ngươi làm sao...
Y hiển nhiên muốn hỏi: "Ngươi làm sao mà biết?". Ôn Hữu Đạo vội vàng khỏa lấp đi:
- Bọn ta sao lại chưa thấy? Hoàng thượng đọc sách viết chữ trong Thượng Thư Phòng, anh em ta vẫn thấy luôn.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm: "Ngày ngày các ngươi giờ này vào trong phòng sách lau bàn, phủi bụi, dĩ nhiên hoàng thượng đến làm gì. Không lẽ hoàng đế đến để thấy hai thằng khốn kiếp chúng bay mò đông mò tây, có cái quái gì đâu mà xem?". Ôn Hữu Đạo lại tiếp:
- Tiểu huynh đệ bằng lòng đem bạc trả lại cho Hải lão công, anh em chúng tôi ngày sau ắt có đền đáp. Còn như gặp được hoàng thượng ấy là phúc phận của mỗi người, là việc kiếp trước khéo tu, xây cầu đắp lộ, tích vô số công đức, còn như vô phước không có duyên, số mạng đã định thế rồi thì cưỡng cầu cũng chẳng đến đâu.
Ba người vừa đi vừa nói đã ra khỏi cửa hông. Vi Tiểu Bảo nói:
- Nếu đã thế thì vài hôm nữa nhị vị lại đưa tiểu đệ tới thử thời vận lần nữa, được không?
Hai người cùng đáp:
- Được chứ! Được chứ!
Tới đây ba người bèn chia tay. Vi Tiểu Bảo rảo bước trở về, vừa qua khỏi hai hành lang, lập tức núp vào sau một cánh cửa, đợi một hồi, áng chừng hai gã kia đã đi xa, len lén bước ra, theo đường cũ trở lại thư phòng. Y đến đẩy cửa hông, ngờ đâu bên trong đã đóng then rồi. Y chưng hửng, nghĩ thầm: "Chỉ vừa mới một chút mà bên trong đã có người cài lại, xem ra lời của anh em họ Ôn không phải là giả, quả nhiên thị vệ đã tới tuần tra rồi. Chẳng hiểu bọn họ có còn ở đây hay không?".
Y ghé tai vào cửa nghe ngóng, không thấy có động tĩnh gì, lại nghé mắt qua khe hở nhìn vào, trong đình viện quả không có ai, y tính toán một chút, lấy dưới ống giày ra một chiếc dao ngắn mỏng. Con dao ngắn này chính là chủy thủ dùng để đâm chết Tiểu Quế tử hôm trước, y lẩn trốn trong hoàng cung, biết rằng nguy hiểm bốn bề nên từ hôm đó đến nay, con dao đó không lìa một bước.
Y luồn mũi dao vào khe cửa, nhè nhẹ bẩy mấy cái, chiếc then bật lên, liền đẩy cửa mở ra, thò tay vào đón lấy chiếc then để khỏi rơi xuống gây tiếng động, sau đó mới lẻn vào, xoay người đóng cửa lại. Y cài then kỹ, nghe ngóng trong phòng không có một ai mới rón rén từng bước đi tới, thò đầu thám vọng khắp nơi, đợi một lát rồi mới tiến vào.
Y đi đến trước bàn thấy chiếc long ỷ bọc gấm đoạn, cảm thấy trong lòng một nỗi thèm muốn không sao kiềm chế nổi: "Con mẹ nó chứ, chiếc long ỷ này hoàng đế ngồi được, hà cớ gì lão tử lại không ngồi được?". Y bước tới chễm chệ ngồi lên ghế.
Y mới ngồi xuống thì tim đập như trống làng, ngồi được một lát, nghĩ bụng: "Cái ghế này ngồi cũng có thoải mái gì đâu, làm hoàng đế thật cũng chẳng có gì là sướng". Y không muốn ngồi lâu, vội vàng đi xuống giá sách để tìm bộ Tứ Thập Nhị Chương Kinh. Thế nhưng trên kệ kể có hàng nghìn bộ, bộ nào cũng giống bộ nào, tên sách hàng trăm cuốn y không biết lấy một chữ. Y cố gắng đi tìm chữ "tứ", quả nhiên cũng thấy mấy quyển nhưng sau đó lại không thấy chữ "thập" hay chữ "nhị" đâu. Thì ra y tìm phải những cuốn như "Tứ Thư", hay là "Tứ Thư tập chú", "Tứ Thư chính nghĩa". Kiếm thêm một hồi gặp được bộ "Thập Tam Kinh chú sơ", biết được hai chữ "Thập Tam", mừng hụt nhưng cũng biết ngay đây không phải là Tứ Thập Nhị Chương Kinh.
Còn đang bối rối không tìm ra đầu mối gì, bỗng nghe từ cửa phía bên kia bên ngoài có tiếng giày lẹp xẹp, kế đó cửa phòng mở tung ra, thì ra ở sau tấm bình phong còn một cái cửa khác, có người từ ngoài đi vào. Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi: "Thì ra bên kia có cửa, thôi rồi hôm nay chắc cả nhà lão tử rơi đầu". Y định chạy ra mở then bỏ chạy nhưng không còn cách gì kịp nữa, vội vàng đứng nép vào sát tường, rút người vào sau các giá sách. Chỉ thấy hai người đi vào thư phòng, giơ phất trần phủi các nơi.
Một hồi sau, lại có thêm một người nữa đi vào, hai người trước vội vàng lùi ra khỏi phòng, người còn lại chậm rãi đi qua đi lại trong điện. Vi Tiểu Bảo kêu thầm: "Chết rồi, chắc là thị vệ đi tuần đây, không lẽ lúc mình từ cửa sau lẻn vào đã bị chúng phát giác tung tích?". Mồ hôi lạnh tuôn đầy sau lưng.
Người đó đi qua lại hồi lâu, bỗng nghe ngoài cửa có người lớn tiếng nói:
- Hồi hoàng thượng: Ngao thiếu bảo có việc gấp mong khấu kiến hoàng thượng, đang ở ngoài chờ thánh chỉ.
Người trong thư phòng a hèm một tiếng. Vi Tiểu Bảo vừa mừng vừa lo: "Thì ra người này chính là hoàng đế. Ngao thiếu bảo chính là người mà Mao đại ca muốn tỉ võ, nghe đâu y là đệ nhất dũng sĩ Mãn Châu[3], không biết hình dáng uy võ đến bực nào, mình phải nhìn lén xem ra sao. Lần sau gặp lại Mao đại ca mình sẽ kể lại cho y biết".
Chỉ nghe tiếng chân từ ngoài bước vào cực kỳ trầm trọng, một người nói:
- Nô tài Ngao Bái khấu kiến hoàng thượng!
Nói xong quì xuống rập đầu. Vi Tiểu Bảo vội thò đầu ra xem, thấy một đại hán cao to đang quì mọp rập đầu xuống đất. Y không dám ngó lâu, sợ rằng nếu như Ngao Bái ngẩng lên sẽ trông thấy mình nên vội rụt về nhưng thân hình len lén di chuyển cho hướng về Ngao Bái nghĩ bụng: "Ngươi quay về hoàng đế khấu đầu, cũng là hướng về lão tử khấu đầu, chẳng biết Mãn Châu đệ nhất dũng sĩ, đệ nhị dũng sĩ, làm chuyện gì sai quấy mà phải lạy van Vi Tiểu Bảo?".
Chỉ nghe hoàng đế nói:
- Miễn lễ!
Ngao Bái đứng thẳng người lên nói:
- Hồi hoàng thượng: Tô Khắc Tát Cáp[4] ngầm mang dị tâm, tấu chương của y đại nghịch bất đạo, không thể không phạt thật nặng.
Hoàng đế tằng hắng một tiếng không trả lời. Ngao Bái lại tiếp:
- Hoàng thượng vừa mới thân chính, Tô Khắc Tát Cáp liền dâng biểu, nói những gì "hoàng thượng nay đã tự mình đảm trách đại chính, trông coi mọi việc được rồi, vậy xin cho thần ra giữ lăng tẩm tiên đế, để mong sống được ngày nào hay ngày ấy...". Nói như thế có phải là coi rẻ hoàng thượng lắm không? Hoàng thượng chưa thân chính, y còn sống được, hoàng thượng thân đại chính rồi, y chỉ còn đường chết. Nói thế có khác gì bảo là hoàng thượng hết sức tàn bạo với nô tài.
Nhà vua lại cũng chỉ a hèm một tiếng. Ngao Bái tiếp:
- Nô tài cùng vương công bối lặc[5] đại thần hội nghị, đều nói rằng Tô Khắc Tát Cáp cả thảy phạm hai mươi bốn đại tội, có bụng gian tà, âm mưu dị tâm, khi mạo ấu chúa, không chịu tuân theo phép nước, quả là đại nghịch bất đạo. Cứ theo Đại Nghịch Luật của bản triều, y và trưởng tử là nội đại thần Sát Khắc Đán đều phải lăng trì xử tử, sáu đứa con, một đứa cháu mội, hai đứa cháu họ đều phải trảm quyết. Người trong thân tộc y là Bạch Nhĩ Hách đang thống lãnh Tiền Phong Doanh và Ngạch Đồ trông coi thị vệ đều chém đầu tất cả.
Hoàng đế nói:
- Nếu xử như thế có nặng quá không?
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm: "Vị hoàng đế này tiếng nói như con nít, lại giống Tiểu Huyền Tử quá chừng, thật tức cười". Ngao Bái nói:
- Hồi hoàng thượng: Hoàng thượng tuổi còn nhỏ nên việc triều chính đại sự nhiều chỗ không rõ. Gã Tô Khắc Tát Cáp này phụng di mệnh của tiên hoàng, cùng với bọn nô tài phụ chính, nghe hoàng thượng định thân chính, đúng ra phải hoan hỉ mới phải. Vậy mà y dâng bản tấu chương này, sàm báng hoàng thượng, hiển nhiên đã có bụng nọ dạ kia, xin hoàng thượng nghe theo lời nghị luận của đại thần, dùng trọng hình lập tức. Hoàng thượng mới vừa thân chính, cần phải lập uy cho người dưới thấy thế mà khiếp sợ. Còn nếu như khoan hồng cho tội đại nghịch bất đạo của Tô Khắc Tát Cáp, sau này chúng thần hạ sẽ coi rẻ hoàng thượng tuổi trẻ, buông lời bất kính, hành sự vô lễ, lúc đó hoàng thượng khó mà làm gì được.
Vi Tiểu Bảo nghe giọng lưỡi y đầy vẻ kiêu ngạo, nghĩ thầm: "Chính thứ rùa đen nhà ngươi mới là kẻ buông lời bất kính, hành sự vô lễ. Y bảo hoàng thượng tuổi nhỏ, không lẽ nhà vua chỉ là một đứa con nít sao? Thế thì quả thú vị thật, hèn chi giọng nói của y có chiều giống Tiểu Huyền Tử".
Chỉ nghe hoàng đế nói:
- Tô Khắc Tát Cáp tuy có chỗ không phải, nhưng dù sao cũng là phụ chính đại thần không khác gì ngươi, đều được tiên đế rất trọng vọng. Nếu như trẫm vừa mới thân chính, đã... đã giết trọng thần được tiên đế quyến cố, tiên đế trên trời linh thiêng, e rằng không được vui.
Ngao Bái cười ha hả nói:
- Hoàng thượng, mấy câu nói đó quả là giọng lưỡi trẻ con. Tiên đế sai Tô Khắc Tát Cáp làm phụ chính, đã dặn dò y phải phục thị hoàng thượng cho chu đáo, hết lòng lo việc nước. Nếu như y nghĩ đến hậu ân của tiên đế thì phải tận tâm kiệt lực, phó thang đạo hỏa, đem hết công lao khuyển mã ra phục vụ, thế mới là đạo lý của kẻ bầy tôi. Vậy mà gã Tô Khắc Tát Cáp lại đem lòng oán hận, công nhiêu sàm báng hoàng thượng, nào là "xin được bảo tồn cái thân già nghỉ ngơi", có phải là coi cái mạng mình là lớn hay không? Còn việc triều chính đại sự của hoàng thượng không phải là lớn ư? Như vậy gã đó đối với tiên đế chẳng ra gì chứ nào phải là hoàng thượng không tốt với y đâu? Ha ha! Ha ha!
Hoàng đế nói:
- Ngao thiếu bảo có chuyện gì mà cười như thế?
Ngao Bái chưng hửng, ấp úng:
- Dạ, dạ! Không, không có!
Nghe giọng điệu y, Ngao Bái lúc này hẳn là cực kỳ bối rối. Hoàng đế không nói gì nữa, qua một hồi sau mới tiếp:
- Dẫu cho là chẳng phải trẫm phụ bạc Tô Khắc Tát Cáp, nhưng giờ này đem giết y đi thì không khỏi tổn thương đến sự sáng suốt của tiên đế. Thiên hạ bách tích nếu chẳng bảo trẫm giết lầm người, thì cũng bảo tiên đế không biết xét người. Một mai triều đình đem hai mươi bốn tội của Tô Khắc Tát Cáp công bố cho toàn dân biết, mọi người ai ai cũng sẽ nghĩ rằng, cái gã Tô Khắc Tát Cáp kia tội đại ác cực, hạng người tồi tệ như thế, vậy mà tiên đế lại đưa y lên làm phụ chính đại thần, đứng ngang hàng với Ngao thiếu bảo ngươi, thế... thế có phải là không có chút kiến thức nào ư?
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm: "Tên hoàng đế con nít này ăn nói quả là có đạo lý".
Ngao Bái đáp:
- Hoàng thượng chỉ mới biết một mà chưa biết hai. Thiên hạ bách tính muốn nghĩ thế nào thì cứ cho chúng nó nghĩ thế, miễn là đừng có tùy tiện nói ra lời thôi. Để xem kẻ nào dám hở môi nói tiên đế không phải, liệu chúng nó có được mấy cái đầu?
Hoàng đế nói:
- Cổ thư có nói rằng: "Phòng dân chi khẩu, thậm ư phòng xuyên"[6]. Nếu chuyện gì cũng chém đầu thì chỉ khiến cho dân không dám nói ra thôi rồi cũng sẽ hỏng.
Ngao Bái đáp:
- Lời lẽ của bọn đọc sách Hán nhân thật khó nghe hết sức. Nếu như những lời của bọn đọc sách người Hán kia là đúng thì sao non sông của họ lại rơi vào tay người Mãn Châu? Do đó nô tài phụng khuyến hoàng thượng, những sách của bọn người Hán kia, đọc ít chừng nào tốt chừng ấy, càng đọc chỉ tổ đầu óc thêm tối tăm thôi.
Hoàng đế nghe vậy lặng yên không trả lời. Ngao Bái lại tiếp:
- Nô tài năm xưa theo Thái Tông hoàng đế[7] đông chinh tây thảo, từ quan ngoại đánh vào quan nội, lập nên không biết bao nhiêu công lao hãn mã, chữ Hán dốt đặc, vậy mà giết được vô số Nam man. Đánh lấy thiên hạ, giữ được thiên hạ, cũng chỉ toàn ở việc dùng đường lối phép tắc Mãn Châu mà ra.
Hoàng đế nói:
- Công lao của Ngao thiếu bảo dĩ nhiên to lớn lắm rồi, nếu không tiên đế đâu có trọng dụng thiếu bảo như thế.
Ngao Bái đáp:
- Nô tài chỉ biết xích đảm trung tâm hết lòng phụng sự bệ hạ. Chinh chiến từ thuở Thái Tông hoàng đế, chí Thế Tổ[8] hoàng đế, rồi đến hoàng thượng bây giờ cũng đều một lòng một dạ như thế. Hoàng thượng, người Mãn Châu ta làm việc, có thưởng có phạt, trung thành thì thưởng, không trung thì xử tội. Tên Tô Khắc Tát Cáp kia là một đại đại gian thần, không dùng trọng hình không xong.
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng: "Con mẹ ơi, ta chỉ nghe giọng lưỡi mi cũng biết chính mi mới là đại đại gian thần". Hoàng đế nói:
- Ngươi nhất định phải giết Tô Khắc Tát Cáp ấy là vì cớ gì?
Ngao Bái đáp:
- Thần có duyên cớ gì ư? Không lẽ hoàng thượng cho rằng nô tài ẩn dấu tư tâm?
Y càng nói càng lớn tiếng, ngữ khí mỗi lúc một thêm hung hăng, ngừng lại một chút rồi hậm hực nói:
- Nô tài chỉ vì thiên hạ của người Mãn Châu. Thái Tổ hoàng đế, Thái Tông hoàng đế khổ cực xiết bao mới khai sáng nên cơ nghiệp, không thể để cho con cháu làm hỏng việc. Hoàng thượng hỏi nô tài như thế, quả thật nô tài không hiểu hoàng thượng có ý gì.
Vi Tiểu Bảo nghe y nói giọng lưỡi dữ dằn như thế, hết sức kinh hoàng, nhịn không nổi phải thò đầu ra xem thử. Chỉ thấy một đại hán mặt đầy hoành nhục, lông mày dựng ngược, hai tay nắm chặt, hung hăng bước tới tựa như hung thần ác sát.
Một thiếu niên hoảng hốt kêu lên một tiếng, từ trong ghế nhảy ra. Thiếu niên đó vừa nghiêng đầu, Vi Tiểu Bảo nhịn không nổi cũng kêu lên một tiếng.
Vị hoàng đế nhỏ tuổi kia nào có phải ai xa lạ đâu, chính là người ngày ngày cùng y tỉ võ Tiểu Huyền Tử.
---
[1] Cung tiễn bộ còn gọi là đinh tấn
[2] Ở đây Vi Tiểu Bảo lẫn lộn giữa hai chữ thư æ:¸ (sách) và thâu 輸 (thua)
[3] Sự thực Dũng sĩ (baturu) đây là một tước hiệu tương tự như Hiệp sĩ của Âu Châu nghĩa là anh hùng. Ngao Bái (Oboi) vừa lập được nhiều chiến công, vừa xuất thân từ một gia đình hiển hách. Ở đây Kim Dung sửa lại biến y thành một võ sĩ có sức khỏe để cho phù hợp với truyện kiếm hiệp. (Xem thêm Văn Tự Ngục của Nguyễn Duy Chính)
[4] tức Suksaha, một trong bốn vị phụ chính của vua Khang Hi khi mới lên ngôi (Suksaha èÜ!å&9è©åƬ Ebilun éå¿&éa , Soni 索尼, và Oboi é°²æ9S) là Tô Khắc Tát Cáp, Át Tất Long, Sách Nê và Ngao Bái.
[5] è²å9 (beile) tức là giới quí tộc của Mãn Châu.
[6] Phòng miệng của dân còn khó hơn phòng nước sông
[7] Tức Ái Tân Giác La (Aisin Gioro) Hoàng Thái Cực (Sùng Đức Hoàng đế, 1592-1643)
[8] Tức Ái Tân Giác La Phúc Lâm (Thuận Trị Hoàng đế, 1638-1661)