Lộc Môn Ca

“Chẳng lẽ không có cách nào để ứng phó với tà thuật này sao?” Lý Du khoanh tay nhìn về phía Tần Dũng, trong giọng nói vừa có khó chịu lại có nghi hoặc, “Vạn vật trên thế gian tương sinh tương khắc, cho dù Ngũ Độc thuật lợi hại thì tất cũng phải có thứ hóa giải được. Hơn nữa nếu ta nhớ không lầm thì Bạch trưởng lão từng nói tà thuật này đã thất truyền nhiều năm, ngoài một số môn phái tà giáo thì người trong giang hồ ít ai biết đến lai lịch của nó. Cái này chứng tỏ phải có biện pháp áp chế nó, nếu không đang êm đẹp tại sao nó lại thất truyền?”

Bạch trưởng lão theo bản năng nhìn Lý Du một cái sau đó vuốt râu nói: “Lý tướng quân nói không sai, biện pháp thì đương nhiên có, nhưng chúng ta lật giở hết tài liệu của môn phái lại chỉ có vài câu sơ sài nói tới Ngũ Độc thuật. Những chỗ khác hẳn cũng có tài liệu phân tán nhưng cần thời gian tìm hiểu hỏi thăm, sợ là không thể tìm ra trong một sớm một chiều, chúng ta cần bàn bạc kỹ càng hơn.”

Tần Yến Thù quan tâm quá nên cũng loạn, dưới tình thế cấp bách hắn không nhịn được nói: “Nếu chúng ta đã có thể bỏ thêm đồ trong thức ăn của Vương Thế Chiêu thì sao không đơn giản hạ độc hắn luôn? Cho dù không thể phế võ công thì cũng đỡ ngày đêm phải lo lắng.”

Tần Dũng bất mãn nhíu mày. Đông Xưởng có chân rết khắp thiên hạ, Vương Thế Chiêu lại là cháu trai của Vương Lệnh, một khi có sai sót thì đám Đông Xưởng hẳn sẽ không ngồi yên chờ. Em trai nàng ta nói chuyện không nghĩ cho kỹ, đến chuyện hạ độc Vương Thế Chiêu cũng dám nói ra miệng, vạn nhất ngày sau Vương Thế Chiêu có mệnh hệ gì, dù không phải do Tần Môn thì sợ là bọn họ cũng sẽ bị Đông Xưởng nghi ngờ, tự dưng sẽ vô cùng phiền toái.

Theo bản năng nàng ta nhìn về phía Bình Dục nhưng chỉ thấy trên mặt hắn là một tầng sương nhẹ. Có điều trước sau hắn đều không nói lời nào nên nàng ta không khỏi thầm than. Em trai mình so với Bình Dục thì vẫn quá nóng nảy và non nớt. Trên đường này bất kể giữa Bình Dục và Vương Thế Chiêu có sóng ngầm mãnh liệt thế nào, hoặc Bình Dục phòng bị tên kia thế nào thì hắn cũng chưa từng vô cớ để lộ nhược điểm trong mắt người ngoài. Điều này chứng tỏ hắn đã được rèn luyện, về bản lĩnh thì Bình Dục hơn em trai nàng quá nhiều.

Nàng ta cũng nhớ tới chuyện cũ của Tây Bình Hầu phủ, năm đó Bình Dục đúng là cứu được tiên hoàng từ biển lửa ở quân doanh mới có thể giúp Tây Bình Hầu khôi phục tước vị. Lại nghe nói sau khi hồi kinh tiên hoàng thấy Bình Dục cơ trí thông minh nên mới giao trọng trách lớn, để hắn tới Ngũ Quân Doanh rèn luyện, một năm sau lại để hắn danh chính ngôn thuận gia nhập Cẩm Y Vệ, thậm chí đặc biệt khôi phục tổ chế, tuyển chọn võ cử. Bình Dục cũng thật sự tranh đua, một đường vượt năm ải, chém sáu tướng, trổ hết tài năng trong cuộc thi võ cử để đoạt giải nhất khiến tiên hoàng cực kỳ vui mừng khâm điểm cho hắn vào Cẩm Y Vệ. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi Bình Dục đã thay thế Chỉ Huy Sứ lúc đó là Vương Đại Bàng để trở thành quan tam phẩm trẻ tuổi nhất.

Nàng không cần nghĩ cũng biết sau khi Vương Lệnh lên đài, vì Bình Dục không chịu quy thuận nên hơn phân nửa sẽ muốn ngáng chân hắn trước mặt hoàng thượng. Nhưng theo thông tin nàng hỏi thăm được gần đây thì tuy tân hoàng không để ý tới chính sự nhưng lại cực kỳ có hiếu. Bởi vì năm đó Bình Dục cứu mạng tiên hoàng nên hoàng đế luôn coi trọng một nhà Tây Bình Hầu. Vương Lệnh quả thực rất muốn để Vương Thế Chiêu thay thế Bình Dục nhưng chú cháu bọn chúng trước sau không thể tìm được điểm yếu của Bình Dục.

Bởi vậy có thể thấy được một nhà Tây Bình Hầu năm đó gặp phải biến cố lớn chưa chắc đã không phải chuyện tốt. Theo tính tình của Bình Dục hiện tại mà xem thì ba năm lưu đày, trải qua kiếp sống gió táp mưa sa đã giúp mài giũa hắn trở nên vô cùng xuất sắc.

Hồng Chấn Đình thoáng trầm ngâm một chút rồi nói, “Chư vị, ta sẽ nhờ người trong môn giúp đỡ Tần Môn hỏi cách áp chế tà thuật mà Vương Đồng Tri luyện. Nếu có biện pháp hóa giải thì chúng ta cũng không ngại giúp Vương Đồng Tri cải tà quy chánh. Nhưng việc này nói dễ hơn làm, trước khi chưa tìm được cách nào thì chúng ta chỉ có thể đề phòng nhiều hơn, để tránh bị hắn đột nhiên cản trở.”

Lý Du nghe thế thì âm thầm buồn cười, sư phụ lại coi việc đối phó Vương Thế Chiêu nói thành “Giúp hắn cải tà quy chính”, như vậy coi như cho bọn họ đường lui về sau, quả thực trong ngoài đều kín kẽ. Nhưng hắn cũng không khỏi buồn bã, sư phụ hắn trước nay hào phóng không kiềm chế, nhưng hiện nay vì phòng bị Đông Xưởng mà cũng đành phải thận trọng từ lời nói tới việc làm. Trong lòng hắn nghĩ như thế nên cũng trầm hẳn xuống.

Khóe mắt Bình Dục liếc nhìn Lục Tử Khiêm đang yên lặng nãy giờ thì nghiêm túc nói: “Vương Đồng Tri xưa nay cần cù, khi còn ở Vân Nam lại bất hạnh bị kẻ địch ám hại. Vì muốn vết thương mau khỏi nên mới vô ý bị người Di mê hoặc, đang êm đẹp lại tập tà thuật. Nếu việc này lan truyền ra ngoài thì Vương công công hẳn sẽ cảm thấy mất hết mặt mũi. Việc này không nên chậm trễ, ta sẽ lập tức gửi tin đến kinh thành, báo cáo tỉ mỉ việc này với Hoàng thượng. Chỗ Vương công công ta cũng sẽ gửi lời hỏi thăm và thông báo một chút. Vương Đồng Tri nhầm đường lạc lối, ta thân là thượng cấp cũng phải có trách nhiệm. Vào lúc vạn bất đắc dĩ cũng đành tới đâu hay tới đó, không thể để hắn đi vào con đường tẩu hỏa nhập ma.”

Nói xong hắn chuyển đề tài: “Hiện giờ không thấy bóng dáng Lâm Chi Thành đâu, ta thấy thay vì chờ ở biệt viện một cách vô ích chúng ta sớm ngày lên đường, để nếu tên kia có ý định bắt tội quyến thì cũng sẽ phải sớm ra tay.”

Sau đó hắn chắp tay nói với Hồng Chấn Đình: “Hồng bang chủ không quản ngàn dặm tới Uyển thành trừ gian, đối với chúng ta mà nói đúng là như người đưa than ngày tuyết. Tại hạ có một yêu cầu quá đáng không biết Hồng bang chủ có thể truyền thụ cho tại hạ chút nội công tâm pháp cơ bản để chống cự với tiếng đàn của Lâm Chí Thành hay không. Có tâm pháp hộ thân thì đến khi giáp mặt kẻ thù, cho dù không thể tập kích chính diện vậy ít nhất chúng ta cũng sẽ kháng cự được tiếng đàn này, tránh bị thương phế phủ.”

Môn phái giang hồ kiêng kị nhất là việc mang nội công tâm pháp lộ ra ngoài. Lời này quả thực hơi có chút mạo phạm, nhưng Bình Dục dự đoán trước kia Hồng Chấn Đình ăn lỗ nặng dưới tay Lâm Chí Thành vì thế ông ta sẽ hận không thể để người trong thiên hạ đều có thể phá giải thuật gảy đàn của người kia. Như thế sẽ khiến Lâm Chi Thành trở thành trò cười. Vì thế hẳn vị bang chủ này sẽ không cự tuyệt mà còn mừng rỡ chia sẻ.

Quả nhiên, Hồng Chấn Đình không hề nhíu mày đã thống khoái đáp: “Bình đại nhân nói quá lời, ta đến đây lần này một là vì được Lục công tử nhờ vả bảo vệ Phó tiểu thư thuận lợi vào kinh, hai là tra ra chuyện phát sinh trên giang hồ hai mươi năm trước. Lâm Chi Thành và Đông Giao Hội vì sao lại xuất hiện trên giang hồ, mấy chuyện này đều trùng hợp xảy ra, có quá nhiều điểm đáng ngờ, nguy cơ tứ phía nên ta cũng chẳng thể ngồi yên. Bởi nếu không làm gì sợ là giang hồ sẽ đại loạn, mà ta thân là võ lâm minh chủ, không thể không điều tra rõ việc này. Chờ lát nữa bàn bạc xong công việc Bình đại nhân hãy triệu tập người của mình, ta sẽ đem nội công tâm pháp nhập môn của môn phái chúng ta cho các vị luyện tập trong 2 ngày. Chờ tới khi gặp lại Lâm Chi Thành, ít nhất các vị cũng có thể chống đỡ được hai canh giờ.”

Bình Dục thấy mục đích của mình đã đạt được thì cười cười, chắp tay cảm tạ, sau đó quét mắt nhìn mọi người trong phòng nói: “Lâm Chi Thành tuy có võ công cái thế ít ai địch nổi nhưng tính tình lại cao ngạo, thà một mình chiến đấu hăng hái chứ không thèm liên thủ với người khác. Nam Tinh phái tứ cố vô thân, đối với chúng mà nói chính là chuyện tốt hiếm có. Chỉ cần có thể khắc chế thuật gảy đàn của Lâm Chi Thành và 10 đại trận pháp là chúng ta có thể dễ dàng phản công. Hiện giờ có Hồng bang chủ hỗ trợ vậy thuật gảy đàn kia không còn quá đáng lo nữa, lợi thế trong tay Lâm Chi Thành lúc này chỉ còn mười đại trận pháp.

Trên đường từ Bảo Khánh tới Trúc Thành ta đã vẽ ra những trận pháp có khả năng sẽ được áp dụng, các vị hẳn cũng đã xem qua. Vì có thể ở bắt được Lâm Chi Thành ở lần gặp tiếp theo, mấy ngày này chúng ta không những phải nhanh chóng quen thuộc với tâm pháp của Hồng bang chủ mà còn phải nhớ kỹ các loại trận pháp kia. Nếu có thể một lần bắt lấy Lâm Chi Thành thì chuyện phát sinh ở Di Cương năm đó hẳn sẽ được lộ ra.”

Hắn vừa nói ra lời này là mọi người đã vội tán đồng. Ngay cả Tần Yến Thù không phục nhưng cũng phải thừa nhận Bình Dục quả thực có được bản lĩnh dùng dao sắc chặt đay rối. Dọc theo đường đi có quá nhiều việc lạ xảy ra, người khắp nơi đều ùn ùn kéo tới không dứt. Vừa nghĩ tới đã thấy đây là một cuộn chỉ rối không có đầu mối ấy vậy mà Bình Dục lại có thể kéo tơ lột kén, hóa khó thành dễ.

Hồng Chấn Đình chỉ vào Lục Tử Khiêm sau đó cười nói với Bình Dục: “Thật khéo. Lục công tử cũng cực kỳ thông hiểu kỳ môn ngũ hành thuật. Trên đường tới đây ta còn từng hỏi Lục công tử về mười đại trận pháp của Nam Tinh phái, tuy ngài ấy không biết đó là gì nhưng vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra chỗ ảo diệu. Lúc đó ta mới biết từ nhỏ Lục công tử đã thông hiểu cái này, lại rất có thành tựu. Nếu trên đường gặp phải trận pháp của Nam Tinh phái thì hẳn Lục công tử cũng có thể giúp đỡ một vài.”

Bình Dục không nói gì còn Lục Tử Khiêm lại nói: “Hồng bang chủ quá khen, ta cũng chỉ vô ý biết được một chút trong lúc đọc sách, lúc này cũng chỉ nói vài lời cơ bản. Không dối gạt các vị, quyển sách trận pháp kia của Nam Tinh phái ta đã từng đọc được trong nhà một người bạn tốt. Bởi vì trận đồ trong sách viết quá mức tinh diệu nên ta và bạn tốt từng cùng nhau xem. Lúc Hồng bang chủ nhắc đến là ta lập tức nhớ tới nội dung trong sách kia.”

Bình Dục nghe đến đây thì lỗ tai đau đớn, đột nhiên đứng dậy. Mọi người kinh ngạc nhìn hắn thì chỉ thấy sắc mặt hắn đã hòa hoãn lại, miệng nói: “Việc này không nên chậm trễ, lúc này chỉ sợ không phải lúc ôn chuyện, chờ dùng cơm trưa xong ta sẽ bắt đầu thao luyện tâm pháp của Hồng bang chủ. Hiện tại ta cần đi dặn dò thuộc hạ, xin cáo lui trước.”

Đám Tần Dũng và Lý Do Kiệm cũng vội vàng đứng dậy nói: “Chúng ta cũng đi triệu tập đệ tử trong phái, vậy chúng ta tan họp thôi.”

Bình Dục dẫn đầu đi ra khỏi phòng họp, Lý Du thì ngại Hồng Chấn Đình vẫn còn trong phòng nên không dám đi cùng Bình Dục.

Tần Dũng và Bạch trưởng lão đi sau Bình Dục vài bước, thấy bóng dáng và bước chân hơi phù phiếm của hắn thì sắc mặt hai người trở nên nghiêm trọng.

“Đương gia, Bình đại nhân hình như bị nội thương.” Bạch trưởng lão nhíu mày nói, “Chẳng lẽ đêm đó ngài ấy đối kháng với tiếng sáo của Lâm Chi Thành nên bị thương phế phủ sao?”

Sắc mặt Tần Dũng trắng bệch, kinh ngạc nói: “Lúc ấy Bình đại nhân từng dùng tiếng sáo đối kháng với Lâm Chi Thành sao? Bạch trưởng lão, ta luôn cho rằng người thổi sáo đêm đó là ngài chứ, sao lại thành Bình đại nhân?”

Bạch trưởng lão đem chuyện đêm qua kể lại rồi nói: “Lão hủ đã ăn tuyết liên hoàn, tuy lúc đấu sáo với Lâm Chi Thành cũng cảm thấy rất khó chịu nhưng cũng chỉ ảnh hưởng chút da lông chứ không thương đến bên trong. Nhưng Bình đại nhân lại không có tuyết liên hoàn chống đỡ, khó bảo đảm không bị tiếng đàn của Lâm Chi Thành làm hại.”

Lòng Tần Dũng nóng như lửa đốt, “Thế này thì phải làm sao? Tuyết liên hoàn số lượng có hạn, lúc ấy ta mang mọi người đi tìm Lâm Chi Thành nên từng phát cho mình và mọi người một ít, hiện tại không còn viên nào.”

Bạch trưởng lão nhớ tới một chuyện, nghi hoặc nói: “Không đúng, đương gia, ngày đó ở trạm dịch không phải ngài đã từng cho Bình đại nhân hai viên sao?”

Tần Dũng ngẩn ra một chút, sau đó thở dài lắc đầu nói: “Tuy Bình đại nhân được tuyết liên hoàn nhưng không dùng cái nào mà đưa hết cho Phó tiểu thư và vị ma ma kia.”

Bạch trưởng lão ngẩn hết cả người hỏi, “Sao đương gia biết?”

Hai người lo lắng cho Bình Dục, nói được rất chăm chú nên không ngờ Lục Tử Khiêm đúng lúc đi qua. Nhìn thấy hai người bọn họ, Lục Tử Khiêm miễn cưỡng cười sau đó vội đi về phía trước.

Tần Dũng tâm loạn như ma, bất chấp việc Lục Tử Khiêm có nghe được lời vừa rồi không mà chỉ nói: “Bình đại nhân xưa nay hiếu thắng, cho dù bị thương thì hơn phân nửa sẽ không để người khác biết được. Nhưng nếu ngài ấy cố nhịn không chịu nói thì sẽ khó tránh khỏi bị thương đến mình. Bạch trưởng lão, ngài cầm phương thuốc của Bảo Ninh Đan tới trong thành bốc thuốc, dù dược hiệu không bằng tuyết liên hoàn nhưng ăn vào cũng có thể tan máu đọng, không đến mức để lại bệnh căn.”

Bạch trưởng lão lại kỳ quái mà nhìn Tần Dũng một cái sau đó trầm mặc đáp vâng và đi xuống làm việc.

Vừa rồi Lục Tử Khiêm nghe thấy tiếng nói chuyện của Tần Dũng và Bạch trưởng lão thì trong đầu ong ong không ngừng. Hắn lang thang không có mục tiêu một hồi sau đó ngẩn ngơ dừng lại. Hóa ra ngờ vực lúc trước của hắn là thật, Bình Dục quả nhiên nổi lên tâm tư đối với Lan Nhi. Như vậy đêm qua hắn lãnh đạm và khó chịu với mình là có lý do.

Nhưng Lan Nhi có biết tâm ý của Bình Dục không?

Suy nghĩ một hồi hắn lại châm chọc mà cười cười nghĩ Bình Dục vốn rất ghét Phó bá bá, hắn lại thông minh tháo vát như thế thì sao chịu làm mua bán không có lời chứ? Nếu Lan Nhi không đáp lại thì với cách làm người của Bình Dục chắc hẳn sẽ không để nàng được thoải mái thế này.

Mặt trời mùa thu trên đỉnh đầu chiếu lên nửa người hắn, gió nhẹ phất qua quần áo hắn. Bây giờ đã là đầu thu nhưng vì đây là phương nam nên gió cũng không quá lạnh. Ấy vậy mà Lục Tử Khiêm lại chỉ thấy hàn ý quấn thân, lạnh đến tận trong lòng.

Năm đó hắn và Phó Lan Nha tuy chỉ là đính ước qua miệng nhưng từ khi hôn ước được xác lập, hắn ngày đêm ngóng trông có thể cưới nàng. Chỉ cần nghĩ tới mỗi nụ cười và ánh mắt của nàng là hắn đã giống như tắm mình trong gió xuân, hay đứng trong cánh đồng bát ngát, vui vẻ đến mức muốn nhảy lên hét to. Cũng vì ma chướng này mà lúc trước hắn mới bị ý loạn tình mê, trúng phải bẫy rập rồi từ đó hoàn toàn chôn vùi việc hôn nhân với nàng. Chỉ cần nghĩ đến chuyện phát sinh mấy tháng trước là đáy lòng hắn lại đau đến tê dại.

Lúc ấy Vương Lệnh càng ngày càng đắc thế trong triều, Phó bá bá lại dần rơi vào thế bốn bề thụ địch. Mẹ hắn thấy Vương Lệnh nhắm vào Phó bá bá nên sợ liên lụy tới Lục gia. Vì để nhà họ và Phó gia có thể sớm vạch rõ giới hạn, bà chưa bàn với cha hắn đã tự chủ trương, cùng tổ mẫu hợp mưu để biểu muội giả làm Lan Nhi dụ hắn mắc mưu.

Mưu kế kia trù tính thật lâu, gần như không có sơ hở gì, mà quan trọng nhất là hắn không nghĩ tới mẹ hắn sẽ tính kế hắn.

Sau khi sự tình xảy ra hắn hận mình lo trước lo sau, không đủ quả quyết. Lúc biểu muội khóc lóc treo cổ tự sát, mẹ hắn suốt ngày khóc lóc trước mặt hắn thì dù trong lòng phẫn uất hắn cũng đành phải nhượng bộ. Hiện giờ ván đã đóng thuyền, hắn lại chẳng có mặt mũi nào đối mặt với nàng. Hắn biết nàng ngoài mềm trong cứng, quyết không tha thứ cho mình, dù hắn có ngàn dặm xa xôi tới cứu giúp, dù hắn vẫn vấn vương muốn bảo vệ nàng thì đời này nàng và hắn đã hoàn toàn vô duyên.

Đủ loại đạo lý này hắn rõ ràng hơn ai hết nhưng khi biết có khả năng nàng đã thích người khác thì hắn vẫn thấy lòng đau như cắt, chịu dày vò khôn kể.

Hắn ngây người một lúc lâu bỗng thấy phía trước truyền đến tiếng nam tử nói chuyện, giọng nói rất quen thuộc. Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía trước, chờ người đi mới mắt lạnh đi lên đón.

“Bình đại nhân.”

Bình Dục đang đi cùng Hứa Hách và Lâm Duy An thì thấy Lục Tử Khiêm. Nhớ tới lời hắn nói về cuốn sách trận pháp là đáy lòng Bình Dục lại không thoải mái, vì thế cũng không định dừng bước. Lục Tử Khiêm nhếch môi, thong dong nói: “Bình đại nhân, thật không dám giấu diếm, vốn dĩ ta tới đây ngoài giúp Lan Nhi còn vì tìm kiếm cơ hội giúp Phó bá bá và Duyên Khánh. Nhưng vừa thấy Bình đại nhân thì ta biết việc này sợ là không có khả năng, vì thế không thể không từ bỏ ý định.”

Bình Dục tuy thấy khó chịu với Lục Tử Khiêm nên không muốn để ý tới hắn nhưng vừa nghe xong câu này đã biết hắn vẫn giữ tâm tư gây sự. Bình Dục cười lạnh trong lòng, không đi nữa mà nói với Lâm Duy An và Hứa Hách: “Các ngươi tự đi thông báo với những người khác đi, ta sẽ tới sau.”

Chờ hai người kia đi rồi hắn mới quay đầu, nhàn nhạt liếc mắt nói với Lục Tử Khiêm: “Lục công tử, ngươi chưa bao giờ nói chuyện với ta nên chỉ sợ không rõ tính tình của ta. Nếu ngươi thẳng thắn thì ta sẽ xem trọng ngươi vài phần, còn nếu dám lòng vòng quanh co thì quả là khiến người ta coi thường.”

Lục Tử Khiêm thấy hắn không sợ trời không sợ đất, dầu muối không ăn thì nhớ tới tình cảnh đêm đó Phó Lan Nha xốc màn lên ân cần dặn dò hắn. Trong lòng Lục Tử Khiêm càng như bị cào nát, nỗi khổ sở và chua xót dâng lên. Nhưng sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, chỉ cười nói: “Sao Bình đại nhân lại nói lời này. Ta cũng không vì gì khác, chỉ là nhớ tới tình nghĩa nhiều năm với huynh muội Phó gia mà thôi. Một bài thơ ‘Hồn tỏ trăng sao, người là vô tội’ của Duyên Khánh quả thực chính là tuyệt tác khó gặp. Lan Nhi lại là viên ngọc quý trên tay Phó bá bá, được ông ấy một tay bồi dưỡng, nay rơi vào cảnh gió táp mưa sa khiến ta quả thực không đành lòng.”

Đó là chưa nói hôn sự của hắn và Phó Lan Nha, thế nên tình nghĩa càng sâu. Vì vậy hắn lại nói: “Đương nhiên, ta cũng nghe nói Tây Bình Hầu phủ bị lưu đày ở Tuyên Phủ ba năm, chẳng những Bình phu nhân phải chịu đủ khổ sở mà đến Hầu gia cũng vô ý bị Ngoã Lạt bắt làm tù binh, ngày đêm làm việc khổ sai, khiến hai đầu gối bị thương nặng hiện tại chỉ có thể ngồi trên ghế. Đến mùa đông nghe nói đầu gối ông ấy sẽ bị đau, cực kỳ gian nan. Nhớ năm đó Hầu gia tuy không có uy chấn tứ phương bằng lão Hầu gia nhưng cũng là tướng quân trên lưng ngựa. Đến tuổi già không ngờ lại rơi vào tình cảnh không thể đi lại quả là đáng tiếc. Bình đại nhân hẳn là người trọng hiếu nghĩa, cho dù ta có nói thế chứ nói nữa thì sợ là vì chuyện của Hầu gia và phu nhân đại nhân cũng sẽ không nhúng tay vào việc của Phó gia.”

Dứt lời hắn lại thở dài thật mạnh nói tiếp: Bài thơ “hồn tỏ trăng sao, người là vô tội” chính là điếu văn cho Trương Sung và Thẩm Từ Văn. Nguyên bản vốn là “Không thỏa hiệp, không phục tùng, nhưng mang lòng nhân từ. Hồn tỏ trăng sao, người là vô tội.” Hai câu sau dùng để hình dung Duyên Khánh thì quả là thỏa đáng, vì thế ta cũng muốn lấy ra dùng. Còn hai câu trước thì ta cảm thấy rất thích hợp với Lan Nhi. ————————


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui