Lốc Xoáy


Trong văn phòng làm việc, lão Hà ngồi trên ghế sô pha gần bàn làm việc của Trình Úc, nghiêm túc báo cáo tình hình công việc gần đây, cuối cùng thở dài nói: "Nhưng cũng may đã đem được những tên thần thánh này đuổi đi rồi." Cái gọi là 'Thần' tức là đội điều tra từ bên trên phái xuống, một nhóm năm người, kiểm tra một tuần liền cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.

Công ty cũng phái chuyên gia tới phối hợp với tổ điều tra bọn họ, chiêu đãi ăn ngon uống tốt, trước khi đi còn tặng một phần quà nhỏ 'phù hợp' với mỗi người."Đã tra ra được người gửi thư chưa?" Trình Úc trầm giọng hỏi.Vẻ mặt lão Hà xấu hổ nói: "Vẫn chưa tra ra được, người này rất hay trộm cắp thông tin.

Hơn nữa bây giờ bức thư đang ở trong tay thư ký La, người của Cục Công an cũng chỉ liếc qua một cái, không điều tra thêm manh mối nữa."Trình Úc trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi nói: "Tuy rằng không điều tra thêm nữa, nhưng thư ký La vừa mới nhậm chức đã nhận được bức thư đó, sẽ để lại ấn tượng không tốt đối với ông ấy.

Gần đây đang có vài hạng mục cần chính phủ phê duyệt, thành hay bại đều dựa vào một suy nghĩ...!Chỉ sợ đây mới là mục tiêu chân chính của những kẻ đứng đằng sau."Lão Hà tán đồng gật đầu, ngay sau đó đùa giỡn nói: "Nói đến chuyện này, nếu cậu cùng La tiểu thư thành đôi, nào còn phải lo lắng chuyện ấn tượng tốt hay xấu nữa.

Nếu thật sự có chuyện gì, cha vợ cũng sẽ ủng hộ cậu."Trình Úc liếc hắn một cái, cười tự giễu nói: "Tôi phấn đấu nhiều năm như vậy, lúc này còn phải dựa vào một người phụ nữ, không phải có chút thảm sao.""Cũng không thể nói như vậy được.

La tiểu thư là một người không tồi, hơn nữa hai người quen biết nhau lâu như vậy, nếu không phải..."Trình Úc ngắt lời hắn: "Anh cũng cho rằng tôi quá đáng sao?"Lão Hà cứng lại, dù là xưa nay khéo léo đưa đẩy cũng có lúc lỡ lời.

Bởi vì trong lòng hắn thật sự suy nghĩ như vậy, đúng là có chút ngốc, khối thịt mỡ đến bên miệng như vậy còn chắp tay nhường người khác, thật sự đáng tiếc.Trình Úc thu lại biểu cảm, ý vị thâm trường nói: "Khi anh học kinh tế, anh biết rằng có một thuật ngữ gọi là điểm cắt lỗ.

Có đôi khi nhẫn tâm lại là một loại lương thiện."Biết những chuyện như thế này chỉ cần hắn quyết tâm, ai khuyên cũng vô dụng, lão Hà lái sang chuyện khác: "Bạch Lộ ở với cậu tốt chứ?"Trình Úc cười khẽ một tiếng, "Không tốt cũng không xấu, âm thầm khó xử."Vừa nghe giọng điệu này, lão Hà lập tức phân biệt, phụ họa nói: "Tiểu cô nương kia cũng không tồi.

Ở thời đại này phụ nữ tôn thờ vàng, thật sự rất khó tìm được một người phụ nữ không hám vật chất như cô ấy."Không hám vật chất, Trình Úc lặp lại trong lòng, bất giác nở nụ cười.Lão Hà cũng không khỏi lo lắng, bổ sung thêm: "Kỳ thật, giữ Bạch Lộ bên người, về công về tư, đều có chỗ lợi."Ánh mắt Trình Úc sáng như đuốc nhìn qua, "Anh nghi ngờ cô ấy?"Lão Hà vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tuy thoạt nhìn có vẻ không giống, nhưng chỉ cần đụng vào, sẽ không thể loại trừ khả năng, hơn nữa," hắn hơi dừng lại, "Sớm hay muộn cũng là một tai họa ngầm."Sau khi lão Hà rời đi, Trình Úc dựa vào ghế im lặng suy nghĩ những lời nói vừa rồi.Lão Hà là một người khôn ngoan đầy mưu kế, nói như vậy xem ra cũng có nguyên nhân bên trong.

Mà hắn, từ đầu đến cuối cũng chưa bao giờ nghi ngờ cô.

Lúc trước cô nói cô chưa xem qua bên trong phong thư kia, hắn lập tức tin.

Hắn cơ hồ quên mất, lòng tin là thứ bủn xỉn nhất đối với hắn.Mà sự thật đã chứng minh, cô ấy thật sự không thành thật đến vậy.


Nhất là khi cô quen biết người cảnh sát kia.Nếu phải liệt kê những ưu điểm của Bạch Lộ, thì sự trung thực và đáng tin cậy xếp thứ nhất, vị trí thứ hai là có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh.Tựa như mấy năm trước khi vừa đặt chân lên đây cùng với những chuyện xảy ra sau này, cô đều có thể thích ứng với nó trong thời gian ngắn nhất.Nhưng mà so với trước kia, lần này không thể nghi ngờ là sự thay đổi quá lớn, từ tinh thần đến thể chất đều trải qua sự tàn phá.

May mắn thay, cô có một bộ não giống như chao đảo khác với người thường, có thể loại bỏ những cảm xúc đau đớn và vướng víu trong một thời gian ngắn.

Sau đó cô mất mấy ngày liền để thông suốt ra một đạo lý, một người dù có tốt đến đâu, cũng không thể ngăn cản phiền toái và xui xẻo, nguyên nhân khiến cô rơi vào hoàn cảnh này là do cô quá yếu đuối.Cô muốn bảo vệ rất nhiều thứ, nhưng tài nguyên và vốn liếng quá ít.

Lần đầu phản bội lương tâm, lần hai bán đứng thân thể, sau này sẽ tới thứ gì đây? Cô cần thiết phải làm cho bản thân mình mạnh mẽ hơn nữa.Bạch Lộ hạ quyết tâm đọc thật nhiều sách.

Ưu điểm duy nhất của cuộc sống hiện tại là cô có rất nhiều thời gian rảnh rỗi.

Cô phải học một số kỹ năng càng sớm càng tốt, không phải chỉ để kiếm sống mà còn đảm bảo rằng cô có năng lực để đứng thẳng trong xã hội phức tạp và âm hiểm này.Và món quà cô nhận được vào ngày hôm sau, đã tiếp thêm động lực để cô thực hiện ước mơ của mình.'Món quà' là một chiếc notebook.Đi cùng còn có bàn ghế, giá sách, đèn bảo vệ mắt...!Bạch Lộ ngơ ngác nhìn những người từ công ty nội thất ra ra vào vào, nhanh chóng lấp đầy một gian phòng trống.

Chị Chu chỉ huy công nhân lắp bức màn, còn vẫy vẫy tay hỏi cô có thích màu này hay không.Cô còn đang không hiểu chuyện gì, chị Chu cười nói: "Đây là ý của Trình tiên sinh, ngài ấy không nói cho tiểu thư biết sao? Xem ra là muốn cho tiểu thư một bất ngờ rồi."Căn phòng thật nhanh đã sắp xếp xong, dọn dẹp sạch sẽ đến không dính một hạt bụi.

Bạch Lộ ngồi xuống bàn máy tính, màu sắc cô rất thích, họa tiết là quả táo bị cắn dở, cô biết đó là một nhãn hiệu nổi tiếng.

Sau đó hít sâu một hơi, cô nhẹ nhàng mở ra nắp và nhấn nút nguồn...Buổi tối, người nọ còn chậm chạp chưa về.

Bạch Lộ nằm thẳng tắp trên giường nhìn trần nhà.Trong lòng cô có chút rối rắm, không biết có nên mở lời cảm ơn hắn không, vì cô đối với hắn từ trước đến giờ rất lạnh nhạt.

Nghĩ đến những việc hắn đã làm, cô vừa giận vừa hận, lại có chút sợ hãi.Nhưng mà, máy tính cùng căn phòng đó cô thật sự rất thích, hôm nay cô đã ở trong đó cả một buổi chiều.

Không một lời cám ơn thật sự cũng hơi quá đáng.Ngay khi Bạch Lộ chuyển sang nằm nghiêng và cắn ngón tay trong vô thức, Trình Úc cuối cùng cũng về tới.

Tắm rửa xong lên giường, cũng không nói lời nào, trên mặt còn có chút mệt mỏi liền với tay tắt đèn.Lúc này Bạch Lộ mới lấy lại tinh thần, duỗi thẳng người, thân thể dịch qua một chút bảo trì khoảng cách với hắn.


Cứ thế này cô nghĩ đêm nay mình sẽ bị mất ngủ mất.Thời gian một phút một giây trôi đi.

Trong bóng đêm người nọ hô hấp đều đều, chắc sắp ngủ rồi.

Trong lòng Bạch Lộ có chút quýnh lên, buột miệng thốt ra: "Cảm ơn."Trình Úc giống như nửa mơ nửa tỉnh, hai mắt vẫn còn nhắm hỏi: "Cái gì?”"Căn phòng kia cùng máy tính.""Ừ.

Thích không?"Bạch Lộ nghĩ nghĩ, ừ một tiếng."Thích là được rồi."Hắn nhẹ nhàng bâng quơ kết thúc cuộc đối thoại.

Bạch Lộ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.

Hơn nữa nói xong câu cảm ơn, gánh nặng trong lòng cũng được giải thoát, cơn buồn ngủ lập tức kéo đến.

Cô trở mình đưa lưng về phía người nọ, ngáp một cái rồi an tâm nhắm mắt.Cùng lúc, người phía sau mở mắt ra, trong bóng đêm nhìn cái ót của cô, nghĩ thầm, gãi đúng chỗ ngứa đúng là chiêu hiệu quả nhất.

Cho dù là đối phó với địch hay phụ nữ, đều có thể dùng được.Từ đó về sau, đa số thời gian Bạch Lộ đều ngây ngốc trong thư phòng.

Nếu chị Chu không gọi cô ăn cơm, cô căn bản cũng quên mất còn có chuyện như vậy.

Chị Chu nói, con trai của chị ấy trong kỳ thi đại học cũng không chăm chỉ như vậy.Nói đến chuyện thi đại học của con trai, chị Chu liền thao thao bất tuyệt.

Bạch Lộ cũng không nhịn được nhắc tới em trai và em gái của mình.

Có cùng chủ đề nói chuyện, cuộc trao đổi của hai người cũng không còn ngại ngùng như lúc trước nữa.


Trong căn biệt thư lớn như vậy cuối cùng cũng có chút sức sống, đôi khi Bạch Lộ cũng giúp chị Chu làm việc nhà, chẳng hạn như cho mèo ăn và tắm cho mèo.Tuy rằng cô không thích con mèo mập này chút nào, nhưng nó lại rất dính cô.

Nghe chị Chu nói lúc trước có khi mười ngày nửa tháng nó cũng không được gặp chủ nhân, cũng rất đáng thương.

Những lúc cô đọc sách lên mạng, nó sẽ cuộn tròn người nằm trên thảm ngủ dưới chân cô ngủ.

Mỗi khi gặp chuyện gì phiền lòng, cô sẽ nhàm chán mà lấy chân đá nó vài cái.

Nó cùng lắm cũng chỉ ủy khuất meo meo vài tiếng, vẫn không rời đi chỗ khác.Bạch Lộ say mê trong thế giới tri thức, có đôi khi học mệt quá cô sẽ đi dạo trên bờ biển một chút.

Biển cuối thu mang đến cho người ta cảm giác xa xôi cùng tang thương, nhất thời bình lặng, phảng phất như đang dùng ánh mắt lạnh lẽo đánh giá thế giới này vậy, lại tựa hồ như đang âm thầm ấp ủ một chút cuồng bạo.

Cô cảm thấy nó cùng người kia có chút điểm giống nhau.Thời tiết càng ngày càng lạnh, đảo mắt một cái đã tới đầu mùa đông.Tủ quần áo của Bạch Lộ lại thêm một đống trang phục mùa đông, là thư ký của Trình Úc giúp cô bỏ vào.Thư ký kia cao gầy xinh đẹp, rất giống với những người mẫu cô thường thấy trên tạp chí.

Trong lòng Bạch Lộ rất khó hiểu, có một vưu vật như vậy ở bên cạnh, tại sao Trình Úc lại 'Coi trọng' cô? Có lẽ là do thịt cá chán rồi, ngẫu nhiên muốn đổi cháo trắng cùng rau xanh?Bạch Lộ vốn nghĩ vai trò của những bộ quần áo này chỉ là để trang trí cho tủ quần áo của mình.

Dù sao thì bây giờ cô cũng đã đạt tiêu chuẩn của một trạch nữ, số lần đi thăm tiểu Thiên cũng ít đi, không nghĩ tới sẽ có thời điểm có tác dụng.Chạng vạng hôm nay, tiểu Đồng nhận lệnh tới đón cô, nói là buổi tối lão đại của hắn sẽ tham gia một bữa tiệc.

Thấy cô vẫn còn thất thần, hắn thúc giục: "Nhanh đi thay quần áo đi."Chờ đến khi cô ăn mặc kín mít bước xuống lầu, tiểu Đồng đỡ trán: "Tôi nói này, cô có thể nào ăn diện một chút không? Quần Jean áo bông, cô cho là đang đi dạo chợ mua thức ăn sao, đi dạo chợ mua thức ăn các bác gái còn biết xách theo một chiếc LV giả nữa kìa."Nói xong tự mình chạy lên lầu, cùng chị Chu giúp cô chọn một bộ khác.

Đợi khi cô thay đồ xong bước ra, tiểu Đồng liền nhướng mày: "Như thế này còn tạm được, mặc dù không thể làm cho lão đại nở mày nở mặt nhưng cũng không khiến anh ấy quá mất mặt."Lúc tới cửa khách sạn, Trình Úc cũng vừa đến.Mang cô đi lên, trong phòng đã có bảy tám người ngồi.

Bọn họ lập tức đứng dậy chào đón, nhiệt tình hàn huyên.

Người không liên quan đến là cô cũng được thêm vài phần coi trọng, bọn họ vừa nghe đến khẩu âm của cô, liền nói là nửa đồng hương.Người phục vụ bắt đầu phục vụ từng món một, các loại hải sản cùng các món đặc sản.

Nghe nói những món đặc sản đó được những người ở đây mang tới, từ một ngọn núi hay sườn núi nào đó, hoàn toàn hoang dã.Sau đó, những người đàn ông bắt đầu trò chuyện.Bạch Lộ nghe được một vài chuyện.


Người đàn ông kia có một công ty cung ứng vật liệu thép quy mô rất lớn, được người khác giới thiệu muốn hợp tác với Trình Úc.

Ngoài ra còn mang theo một cô gái tới, tuổi ngoài hai mươi, nhan sắc diễm lệ, trang điểm thời thượng.

Hóa ra là cháu gái của ông trùm thép, sau khi giới thiệu về trường đại học và chuyên ngành mà cháu gái tốt nghiệp, ông ta nửa đùa nửa thật nói: "Nha đầu này vẫn luôn rất sùng bái Trình tổng, muốn nhìn thấy phong thái của Trình tổng, một hai đòi theo tới đây."Trình Úc hòa ái cười: "Cũng không thất vọng quá chứ?"Cô gái kia lập tức đỏ mặt thẹn thùng.Người khác đúng lúc trêu ghẹo lấy lòng: "Trình tổng là người tuấn tú lịch sự, người xưa hay nói mỹ nữ thích anh hùng, giai nhân thích tài tử."Bạch Lộ trong lòng thầm bĩu môi.Lúc rót rượu, Bạch Lộ nói cô không uống.

Người phục vụ giới thiệu cho cô một loại rượu trái cây nồng độ thấp, Trình Úc quay sang nói uống một chút sẽ không sao.

Bạch Lộ nhấp một ngụm nhỏ từ trong ly, ngẩng đầu lên thì thấy cô gái kia nhìn mình với ánh mắt khinh thường.

Trên tay cô ấy đang cầm loại rượu hàng thật giá thật, giống như những người đàn ông ở đây.Rượu quá ba tuần, những người đàn ông ở đây càng trở nên mạnh dạn hơn, nói thời tiết ở phương Bắc thích hợp trượt tuyết săn thú.

Ông chủ công ty thép mời Trình Úc đến trải nghiệm phong cảnh phương Bắc, đề cập đến việc mình từng đi săn thú, nói có một lần bắn một phát đạn trúng hai con nai sừng tấm.

Mọi người ngạc nhiên, hắn đắc ý dào dạt nói còn một viên trong đó, khắc cốt ghi tâm.Mọi người nghe xong đều cười phụ họa, Bạch Lộ lại cảm thấy dạ dày vừa ăn xong đồ trên bàn bắt đầu quay cuồng, cảm giác buồn nôn dâng lên, vội uống liền mấy hớp rượu trái cây để áp xuống.Ông chủ công ty thép kia còn sợ Bạch Lộ vắng vẻ, vừa vặn phục vụ bưng lên một đĩa đồ ăn, nói là thịt lợn rừng, còn đề cử nói: "Cái này tốt, phù hợp với quý cô, dưỡng nhan mỹ dung."Món này thoạt nhìn không tồi, thịt heo làm thành cuốn, bọc trong lá sen xanh biếc, xếp thành một chùm hoa, mặt trên được rưới nước xốt đỏ, màu sắc tươi sáng hấp dẫn.Trình Úc nhìn qua rồi nói: "Cái này có vẻ không tồi, em nếm thử xem." Sau đó gắp cho cô một miếng bỏ vào chén.Bạch Lộ lại buông đũa nói: "Tôi không ăn đâu."Biểu tình của hắn một đống, trong mắt mang theo nghi vấn, cô nề nếp nói: "Lợn rừng là loại động vật được bảo vệ cấp hai của quốc gia."Mọi người đều sửng sốt.

Có người mỉm cười giải thích: "Cái này sao, thỉnh thoảng ăn một chút cũng không đến mức lâm nguy đâu."Bạch Lộ nhỏ giọng nói lại: "Nếu như ai cũng nghĩ như vậy, thì sẽ không phải chỉ là một chút."Cô gái kia lanh mồm lanh miệng nói: "Cô cũng rất bảo vệ môi trường đấy, vậy áo lông cô đang mặc trên người cũng không phải lấy từ trên người động vật xuống sao? Đây gọi là tiêu chuẩn kép." Chú của cô ta sắc mặt biến đổi, ho khan một tiếng ý bảo câm miệng.Kỳ thật Bạch Lộ rất sửng sốt, cô không nghĩ đến vấn đề này.Trình Úc nhàn nhạt nói tiếp: "Đây là đồ giả."Mọi người đều sửng sốt.

Ngay sau đó sáng tỏ mà cười cười, có người nói: "Trình tổng thật hài hước."Bạch Lộ cũng nhìn hắn, chỉ thấy hắn điềm nhiên cười cười, sau đó múc một chén canh rau nấm thật đầy, đặt tới trước mặt cô.

Cô bỗng nhớ tới hắn từng nói, 'Tôi đưa cho em thứ gì, em chỉ có thể nhận lấy.' Vừa rồi có được tính là không nghe lời hắn không đây.Trên đường trở về nhà, không khí trong xe ngột ngạt.

Bạch Lộ cảm thấy ly rượu trái cây thơm ngon kia đang lên men trong bụng cô, bành trướng ngo ngoe rục rịch muốn lao ra bên ngoài, khiến cả người trở nên thất thường và bốc đồng, hưng phấn nhàn nhạt, quay sang hỏi hắn: "Lời nói của tôi lúc nãy không làm anh mất mặt chứ?"Trình Úc nhìn về phía trước, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Mặt mũi của tôi làm sao có thể vì một hai câu nói của em mà lau sạch được chứ."Cô bĩu môi, cũng đúng.

Sau đó cúi đầu xem áo khoác lông xù trắng như tuyết đang mặc trên người, vươn tay sờ sờ như đang phân biệt xem là thật hay giả.""Không cần nhìn, là thật.""Đó là lông gì vậy?""Cáo tuyết."Bạch Lộ hơi giật mình.

Cô đã từng nhìn thấy trên TV, là một loài động vật rất đẹp.Người bên cạnh không chút để ý nói: "Đã có người bán, sẽ có người mua.""Không đúng." Bạch Lộ cãi cọ, "Là bởi vì có người mua mới có người bán, không có mua bán sẽ không có giết hại."Trình Úc hơi bất ngờ trước sự kích động của cô, nhướng mày nhìn.Bạch Lộ không có cách nào ức chế được sự xúc động, nhanh chóng phun ra: "Các người đều giống nhau, đều là đồ 'đao phủ sinh vật than'."Trình Úc híp híp mắt, âm trầm nói: "Oán khí sâu nặng như vậy, xem ra em cũng nghẹn rất lâu rồi đúng không? Nếu vậy thì cởi ra đi."Không nghĩ tới cô thật sự cởi ra đưa hắn, hiên ngang lẫm liệt nói: "Của anh đây."Trình Úc cau mày, vươn tay qua người cô, nhấn nút hạ cửa xe xuống, "Nếu có bản lĩnh thì em ném xuống cho tôi."Gió lạnh lập tức lùa vào, Bạch Lộ không dự đoán được hắn trực tiếp làm như vậy, trong lúc nhất thời cầm áo ngốc tại chỗ.Trình Úc cười nhạo một tiếng, "Như thế nào, luyến tiếc?" Nói xong, như tự nói với mình: "Không phải ai cũng có bản lĩnh làm chuyện xấu, đầu óc của em và can đảm..."Chưa kịp nói xong, liền nghe ọe một tiếng.Trình Úc ngây ra ước chừng ba giây, sau đó lớn tiếng ra lệnh: "Dừng xe.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận