Lốc Xoáy


Trong lòng như có lửa đốt, Trình Úc hạ cửa sổ xe xuống cho gió biển lùa vào.

Gió lạnh như dao cắt cũng làm người bình tĩnh lại.

Sau đó, hắn nghĩ đến một nơi.Nơi có phong cảnh đẹp nhất, cũng có vách đá dựng thẳng đứng - nơi mà hàng năm đều có du khách bất cẩn trượt chân ngã xuống....!Tính cách của La Táp hắn xem như có chút hiểu, lúc cảm xúc cực đoan nhất khả năng lựa chọn nơi đó rất cao.Gió thổi càng lúc càng lớn, từng trùm bông tuyết từ trên không trung rơi xuống, bị gió thổi hỗn độn bay phất phới, quấy nhiễu tầm nhìn phía trước, cũng nhiễu loạn tâm hắn.

Mặt Trình Úc không cảm xúc, giẫm chân ga hết lần này đến lần khác như muốn chạy đua với thời tiết ác liệt này vậy.

Mỗi khi có một chiếc xe chạy tới hắn lập tức giảm tốc độ, xem bên trong xe đối phương có gương mặt quen thuộc kia không.Tuyết rơi ngày càng dày, che trời lấp đất, mọi nơi xung quanh đều phủ một màu trắng, trong tai nghe đã hơn nửa ngày không nghe thấy bọn tiểu Đồng báo cáo.

Ngay khi Trình Úc bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình thì trong tầm nhìn xuất hiện một bóng người.Mảnh khảnh, mơ hồ, di chuyển chậm chạp, gần như biến mất trong ánh đèn đường lạnh lẽo và tuyết bay.Trình Úc dẫm phanh lại.Bạch Lộ cũng không biết mình đã đi bộ bao lâu hay bao xa, chỉ biết rằng cô không thể dừng, một khi dừng lại, cẳng chân bủn rủn chỉ sợ sẽ lập tức đình công không di chuyển được nữa.

Hơn nữa gió hôm nay rất lớn, xuyên thấu qua quần áo cô, tựa hồ còn muốn xuyên cả qua cơ thể nhỏ bé đơn bạc, nếu dừng lại, không chết vì lạnh thì cũng sẽ bị đông cứng mất.Đang đi thì nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen phía trước, dừng đột ngột giữa đường.

Con đường từ trên núi đi xuống cô hầu như không gặp được chiếc xe nào để quá giang, cũng không tránh khỏi cảm giác khẩn trương, khi nhìn kĩ lại lần nữa cô cảm giác có chút quen mắt.Trình Úc ngồi trong xe, nhìn bóng dáng nhỏ bé kia từ mờ hồ trở nên rõ ràng, người nọ mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng, trên đầu có gắn mũ, từ xa nhìn lại rất khó phân biệt.Dịch lại gần để nhìn rõ nét mặt dưới chiếc mũ, hắn cảm giác mình vừa thở ra một hơi, hóa ra vừa rồi không tự chủ được mà ngừng hô hấp.Cô gái nhỏ mặc áo màu trắng từ xa đi đến, còn nghiêng đầu vào xe nhìn nhìn, thấy rõ là hắn thì bả vai cũng gục xuống, biểu tình trên mặt cũng buông lỏng.Trình Úc lúc này mới đẩy cửa ra, thấy cô vẫn còn đứng đó, hắn ra lệnh, "Lên xe."Nhìn Bạch Lộ có chút lúng túng ngồi vào, gương mặt đỏ ửng, môi trắng bệch, lông mi còn đọng lại một lớp tuyết, Trình Úc giơ tay chạm vào mặt cô, lạnh lẽo, những lời muốn nói đều bị chặn ngang ở cổ họng, cuối cùng không nói nữa mà chỉ bảo cô thắt dây an toàn.Bạch Lộ lập tức làm theo, chỉ là tay không nhanh nhẹn, nửa ngày cũng không thắt được.Trình Úc thò người sang giúp cô.


Sau đó lấy điện thoại ra gọi cho tiểu Đồng, "Rút người về hết đi, tìm được rồi."Bên kia hỏi tìm được ở đâu? Không có việc gì chứ?Hắn chỉ đáp một câu: "Còn sống."Bạch Lộ không khỏi kỳ quái mà nhìn hắn một cái, sau đó giơ tay xoa xoa gương mặt động cứng.Lúc này đã là 12 giờ đêm.Một đường chạy thẳng, không nói một lời.Đến khi vào nội thành gặp được một cái đèn đỏ, Trình Úc phát hiện bàn tay người bên cạnh giấu trong túi áo khoác, bị độ lạnh của cô làm cho giật mình, hắn dùng sức nắm chặt, sau đó nghiêng người đem cả người cô ôm vào ngực."Đồ ngốc." Hắn thấp giọng nói.Bạch Lộ kinh ngạc chớp mắt một cái, rất nhanh liền thả lỏng người.

Chỉ là, bị hắn ôm chặt đến mức không thở nổi.

Người này ban nãy không phải còn rất bình tĩnh sao, sao bây giờ tự nhiên lại như vậy, đúng là khó hiểu.Cô chật vật để ổn định hơi thở, chỉ có điều vòng tay này thật sự rất an toàn.

Sau khi bị lạnh cả đêm, mũi cô gần như mất khứu giác, lúc này mới từ từ bình thường trở lại, ngửi được mùi hương trên cơ thể hắn, nếu là trước kia mùi hương này làm cho cô sợ hãi, lúc này đây lại có vài phần thân thiết.Một lúc sau nghe tiếng tiếng bóp còi, cô quay ra nhìn, nhắc nhở nói: "Đèn xanh.""Mặc kệ nó."Âm thanh người nọ có chút bướng bỉnh như trẻ con.

Bạch Lộ cạn lời, đúng là tên ích kỷ.

Người này ôm đủ rồi mới buông ra, sau đó bình tĩnh tiếp tục lái xe.

Chỉ là không biết vô tình hay cố ý, tay phải bắt lấy tay cô không chịu buông, Bạch Lộ trộm nhìn hắn một cái, nhếch miệng.Xe chạy vào một khu chung cư, đèn đuốc sáng rực rỡ, tiến vào bãi đỗ xe, đi thang máy lên lầu, dùng mật mã mở cửa Trình Úc mới chịu giải thích: "Đây là chung cư của tôi ở nội thành, đêm nay ở đây."Vừa vào cửa hắn đã đi vào bên trong, Bạch Lộ thấy nơi này chỉ có dép lê dành cho nam, dép quá lớn cô đeo không vừa.Bạch Lộ vừa đi vừa đánh giá xung quanh, nơi này chỉ có một tầng, bố cục được trang hoàng nam tính, tông màu xám trắng đen, lạnh lùng cứng rắn, giống y như người kia.

Xem qua một vòng, Trình Úc từ một cánh cửa bước ra, tay áo đã sắn cao lên, nói với cô: “Cởi quần áo của em ra.”Hả? Bạch Lộ cả kinh, bây giờ? Cô đã như thế này rồi.Thật sự không thể làm.Hắn không kiên nhẫn chờ, đi lên tự mình động thủ.


Phải nói đàn ông đúng là chuyên gia trong việc cởi quần áo, thành thục đến như vậy.

Trên người Bạch Lộ chỉ còn bộ đồ lót.

Cô theo bản năng vòng lấy trước ngực, hắn cũng không tiếp tục cởi nữa, chặn ngang bế cô lên, đi vào căn phòng vừa nãy.Thì ra là phòng tắm, Trình Úc trực tiếp đem người đặt vào bồn tắm đầy nước.“Lạnh quá.” Bạch Lộ co rụt vai, hướng ra ngoài định trốn.Hắn dùng một tay đè cô lại, “Đây là nước ấm, trên người em lạnh như khối băng vậy, dùng nước nóng quá không được.”Bạch Lộ sờ sờ đầu gối, đúng là lạnh thật.

Nhưng ngồi trong bồn tắm gần như trần truồng thế này, bị một người đàn ông to lớn trên người quần áo đầy đủ chăm chú nhìn vào, cũng cảm thấy không tự nhiên cuộn ngón chân lên, vô thức co chân lại, ôm lấy đầu gối.Trình Úc đem cô kéo nằm thẳng lại, để cho nước chảy khắp người, đưa tay lên vuốt tóc ra sau đầu cô, lặp lại chải vuốt vài cái, trong mắt không có một tia cảm xúc, ngược lại hành động như vậy càng làm Bạch Lộ không dám nhìn thẳng.Giây tiếp theo Bạch Lộ hô lên một tiếng nhỏ, Trình Úc hỏi: "Làm sao vậy?"Bạch Lộ không nói nên lời, tối hôm qua làm tình quá mãnh liệt, bây giờ nơi đó có chút đau rát, cô nhíu mày, lắc đầu nói không có việc gì.

Nghĩ thầm, nước này thật sự rất ấm.Trình Úc ngồi xổm bên cạnh bồn tắm lẳng lặng nhìn cô, thỉnh thoảng lại duỗi tay kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô, sau đó đi ra ngoài gọi điện thoại, khi trở về trong tay cầm một bộ đồ ngủ của nam, lại quan sát trong chốc lát cho đến khi xác nhận cô khôi phục nhiệt độ bình thường mới cho phép cô bước ra.Nội y bị ướt hết, Bạch Lộ đành phải cắn răng chỉ mặc bộ đồ ngủ kia thôi.

Bộ đồ ngủ siêu dài, phải kéo lên mới không bị vấp ngã.

Đi ra ngoài trước, cô nhịn không được nhìn mình trong gương, giống như một đứa trẻ mặc quần áo người lớn, lại giống như người già đang tập Thái Cực Quyền.Trình Úc từ trong phòng ăn đi ra gọi cô, Bạch Lộ đi đến thì thấy trên bàn bày bốn món ăn một món canh, không khỏi kinh ngạc, "Anh làm?"Khóe miệng Trình Úc giật giật, "Gọi đồ ăn bên ngoài, phía dưới có nhà hàng."Thời điểm Bạch Lộ ngồi ăn cơm, thấy hắn ngồi một bên, cứ tưởng hắn sẽ giáo huấn mình một hồi, kết quả chỉ im lặng ngồi đó, còn chu đáo rót nước cho cô.


Cô không khỏi thắc mắc, người này đêm nay thật kỳ quái, rất rất kỳ quái, không phải là đang tích cóp lại để phát tác một trận lớn chứ?Tuy là khác giường, nhưng lăn lộn một đêm đã cực kỳ mệt mỏi, Bạch Lộ rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ trong hơi thở quen thuộc.

Nửa tình nửa mê, cảm giác có người sờ sờ trán cô, kỳ quái chính là cô không thể ngay lập tức tỉnh lại giống như lúc trước.Một giấc này ngủ rất sâu, cô nằm mơ, mơ thấy trong nhà cháy, cô chạy vọt vào cứu em trai và em gái, sau đó mới nhớ tới bà nội vẫn còn trong phòng, cô đang muốn chạy vào thì ầm một cái, căn nhà sụp xuống, cô lớn tiếng kêu bà nội, nhưng giọng nói khô khốc không phát ra được âm thanh.Sau đó, cô bị lay tỉnh, trợn mắt nhìn người đàn ông tay đang dán trên trán cô, "Em sốt rồi."Trình Úc xuống giường tìm thuốc, cho cô đo nhiệt độ, 39 độ.

Đổ nước, cho cô uống thuốc hạ sốt.Bạch Lộ bị sốt đến mơ mơ màng màng, thấy hắn cầm điện thoại muốn gọi bác sĩ tư nhân đến, cô nói: "Không phải đã uống thuốc rồi sao, ngủ một giấc là tốt rồi.

Lúc nhỏ tôi còn từng bị sốt lợi hại hơn bây giờ nhiều, cũng không có việc gì." Cô chôn nửa khuôn mặt trong chăn, sốt đến mặt đỏ rực, thoạt nhìn vừa đáng thương vừa buồn cười.Lúc này trên mặt Trình Úc mới lộ ra một ý cười duy nhất đêm nay, giơ tay chạm vào mũi cô, "Có phải là lúc đó bị sốt đến ngốc đúng không?"Bạch Lộ nhíu mày, "Đừng cứ mãi nói tôi ngốc nghếch, tôi không thích nghe."Một đêm này đối với nhiều người mà nói, đều được định sẵn là không tầm thường.La Táp tỉnh lại khi trời đã sáng choang, đầu còn đau, dư vị say rượu thật không dễ chịu.

Cô vừa động đậy một cái liền cảm giác không thích hợp, cảnh giác quay đầu lại, quả nhiên, bên cạnh nằm một người, hai mắt nhắm nghiền khuôn mặt thỏa mãn.Cô ảo não mà nắm tóc, cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua, sau đó tự mắng chính mình một câu, vừa mới đứng dậy, người phía sau đã mở miệng: "Sa Sa."Tống Minh Lượng xoa xoa đôi mắt, lúc ngồi dậy lộ ra nửa người, từ phía sau ôm lấy cô, "Anh sẽ chịu trách nhiệm với em."La Táp kéo tay hắn xuống, "Đều là người trưởng thành rồi, hơn nữa tối hôm qua em say, cứ xem như là tình một đêm đi."Nói xong liền bước xuống giường, tìm một bộ quần áo mặc vào, đi vào phòng tắm.Lúc đi ra Tống Minh Lượng đã ăn mặc chỉnh tề, đeo mắt kính lên, khôi phục bộ dáng văn nhã của ngày thường.La Táp cũng đã ổn định cảm xúc, "Đừng nghĩ nhiều, chúng ta không có khả năng."Nói xong ngồi xuống trang điểm.

Tống minh Lượng nhìn người phụ nữ trong gương, nhắc nhở nói: "Vậy em cùng người kia thì có khả năng sao? Đừng quên, hắn ta tối qua vì người ngoài mà muốn đoạn tuyệt quan hệ với em."Sắc mặt La Táp biến đổi, "Tống Minh Lượng, anh có tin tôi tố cáo anh không? Giậu đổ bìm leo, anh đúng là đồ tiểu nhân.

Chỉ bằng điểm này Trình Úc so với anh đã hơn gấp trăm lần.""Đó là vì hắn ta đối với em không có hứng thú.""Anh câm miệng." La Táp đem đồ trong tay ném qua.Tống Minh Lượng không trốn, đồ vật xẹt qua khóe mắt rơi trên mặt đất, là hộp phấn nền, hắn nhíu mày, "Em cần gì phải tự lừa mình dối người như vậy?""Cút." La Táp gào rống, cầm đồ trên bàn trang điểm không ngừng liên tiếp mà ném sang qua.Bị trúng mấy cái, cuối cũng bất đắc dĩ xoay người rời đi.Lúc xuống lầu, hắn dơ tay vuốt ve khóe mắt bị trầy, trong mắt hiện lên một tia ngoan độc.

Mặc kệ La Táp đối xử với hắn như thế nào, hắn cũng sẽ không sinh khí đối với cô, chỉ là hắn sẽ tính toán tất cả lên người kia.Họ Trình, một ngày nào đó tôi sẽ vạch trần bộ mặt của anh, để cô ấy nhìn xem, người đàn ông như vậy căn bản không xứng để cô ấy yêu.Bạch Lộ ngủ một giấc tỉnh dậy, thế mà lại thấy chị Chu, duỗi tay sờ trán cô hỏi cảm giác như thế nào.Cô cho rằng mình đã trở lại biệt thự, nhìn quanh một vòng, chị Chu cười, "Là Trình tiên sinh sáng sớm gọi điện thoại đến nói tôi qua đây chiếu cố tiểu thư, tôi phải đi gọi điện thoại cho ngài ấy nói tiểu thư đã hạ sốt."Đối với Bạch Lộ mà nói, hôm nay mới là ngày khó chịu nhất, sau một đêm ngủ dậy, sự mệt mỏi của ngày hôm qua tất cả đã dồn lại tăng lên gấp bội, cẳng chân đau nhức, lòng bàn chân cũng nổi mụn nước.Buổi tối Trình Úc trở về, thấy Bạch Lộ ngồi trên ghế sô pha một tay cầm tạp chí, một tay hạ xuống đấm cẳng chân, hắn nói làm vậy không được, sau đó ngồi xuống đem chân cô đặt lên đùi mình, lưu loát sắn ống quần, động tác muốn mát xa chân cho cô.Bạch Lộ thụ sủng nhược kinh, cả người cứng đờ, hắn vỗ vỗ cẳng chân cô: "Thả lỏng."Thì ra hắn xem ra cũng rất có tay nghề, dọc theo mắt cá chân của cô hướng lên trên từng tấc từng tấc mà xoa bóp, lực đạo hơi mạnh, nhưng lại khiến cô rất thoải mái, chỉ là...Bạch Lộ lặng lẽ cầm lấy chiếc gối trên sô pha ôm vào trong ngực, tựa hồ như vậy sẽ làm cô có cảm giác an toàn hơn chút.

Không biết vì sao, cô cảm thấy tình cảnh diễn ra lúc này có điểm quỷ dị.


Nhìn bộ dáng tinh tế kiên nhẫn của hắn, cô không khỏi nghĩ, động tác thành thạo như vậy, là từng luyện tập ở trên người của người khác sao?"Sau đó, lời nói của La Táp vang lên trong đầu, có một chút cảm giác không thoải mái xẹt qua.

Cô nhớ lại mấy ngày trước, Trình Úc hỏi cô có muốn treo bức tranh sơn dầu kia ở trong thư phòng của cô không, cô hỏi lại hắn có muốn hay không, hắn nói nếu em cảm thấy có chướng ngại thì tôi sẽ cất đi, cô khó hiểu, chướng ngại cái gì? Hắn liếc cô một cái cũng không nói cái gì, nhưng bức tranh kia cô cũng không nhìn thấy nữa.Lúc này, hình như có một chút cảm giác 'Chướng ngại' , giây tiếp theo cô bất ngờ a lên một tiếng, cả người run lên.Trình Úc ngẩng đầu, "Làm sao vậy?"Cô không nói lời nào, vừa rồi hắn đụng tới đầu gối cô.Hắn rất mau đoán được, cười hỏi: "Sợ ngứa?" Lại hỏi, "Tại sao trước kia không có phản ứng như vậy."Sắc mặt Bạch Lộ không được tự nhiên, làm sao cô biết được?Nhưng Trình Úc lại tiếp tục đúng đến chỗ kia, lần này là cố ý, hiệu quả lộ rõ, cô rùng mình hai chân đá lung tung, "Đừng..." Mang theo ý vị xin tha.Hắn nhìn vào mắt cô, ngoài trừ buồn cười ra, như có như không dấy lên tia lửa, nhiệt độ lòng bàn tay ở đầu gối cô cũng tăng lên.Bạch Lộ như hiểu ra điều gì đó, lập tức ngừng động tác lộn xộn.Trình Úc cũng ý thức đươc, suy xét đến thân thể của cô, nhanh tay kéo ống quần cô xuống, "Về giường nằm đi, thật vất vả mới hết sốt đừng để bị lại."Bạch Lộ như được đặc xá, nhanh chân đứng dậy rời đi.Không nghĩ tới một lời này lại thành sự thật, ngủ đến nửa đêm, nhiệt độ cơ thể Bạch Lộ lại nóng lên, so với lúc trước còn nóng hơn.

Trình Úc vội vàng một trận mời bác sĩ tư nhân đến kê thuốc và truyền nước cho cô.Bác sĩ là một người bạn cũ, cũng thông thạo phương thức khám chữa bệnh cổ truyền, sau khi bắt mạch cho Bạch Lộ thì nói: "Vốn sinh ra đã yếu ớt, rối loạn mất cân đối, hàn khí trong cơ thể quá nặng..." cuối cùng còn bỏ thêm một câu: "Thể chất như vậy sẽ không dễ thụ thai."Trình Úc hỏi: "Có thể trị khỏi không?""Chờ qua lần này tốt lên, lại kê thêm thuốc.

Cũng may tuổi còn trẻ nên có thể điều chỉnh được.Trình Úc gật đầu, lại nói: "Cậu xem thử cơ thể cô ấy cần bồi bổ thêm những gì thì nói với tôi."Ngày thường Bạch Lộ không dễ sinh bệnh, lúc này bị một cái liền triền miên lặp đi lặp lại mấy ngày.Ban ngày chị Chu sẽ đến đây nấu cơm, trò chuyện với cô, đồ dùng cá nhân của cô cũng chuyển đến đây không ít, tăng thêm phần nữ tính cho căn hộ lạnh lẽo.

Đồng thời cũng chán chẳng có gì làm.Bạch Lộ trừ bỏ ăn chính là ngủ, từ sáng đến tối đều đảo lộn.Lúc tỉnh lại, trong phòng chỉ bật đèn tường, người đàn ông dựa đầu vào giường xem văn kiện, từ góc độ này cô có thể thấy một bên sườn mặt của hắn, mũi cao thẳng, khóe miệng mím chặt, biểu tình chuyên chú, động tác lật giấy tờ cực nhẹ nhàng, hình ảnh này làm Bạch Lộ cảm thấy có chút không chân thật, cũng bởi vậy mà nhất thời ngẩn ngơ.Nghe thấy tiếng hít sâu của cô, Trình Úc mới quay đầu lại, tay sờ lên trán cô hỏi: "Muốn uống nước không?"Cổ họng Bạch Lộ khô khốc, gật đầu.Hắn buông văn kiện trong tay, nâng cô dậy, bưng ly nước trên tủ đầu giường lên.

Hình dáng của cái cốc rất độc đáo, nắp ly là hình đầu của con gấu, bên trong có ống hút khi mở ra.Sau khi Bạch Lộ uống xong, mắt vẫn dừng trên cái ly.

Trình Úc chú ý tới, mở miệng giải thích: "Tôi mua ở siêu thị phía dưới, chỉ có cái này là có ống hút."Biểu tình của Bạch Lộ quái dị, giọng nói như bị bóp nghẹt: "Cái này là dành cho trẻ con.""Ồ?" Trình Úc cười, "Xem ra tôi mua đúng rồi."Thế nhưng lúc uống nước xong Bạch Lộ lại cảm thấy có chút không thích hợp, nước từ yết hầu chảy vào, xoay một vòng, tựa hồ muốn đem nước từ khóe mắt chảy ra.

Lòng bỗng đau xót, trong mắt nổi lên một tia sáng.Trình Úc thấy thế sửng sốt, "Làm sao vậy?"Bạch Lộ lắc đầu, nước mắt không kìm được lăn xuống, nóng hổi lướt qua má cô.Ngay lập tức bị cánh tay khô ráo ấm áp của hắn lau đi."Rốt cuộc là em làm sao vậy?" Hắn vẫn còn truy vẫn.Bạch Lộ vẫn mím môi không nói lời nào.Khi còn nhỏ trong nhà nhiều anh chị em, tuổi lại không chênh lệch nhau nhiều, cả ngày cãi nhau ầm ĩ, cha mẹ cô suốt ngày phải quát mắng, mặc dù là bị bệnh cũng chỉ được một chén nước cùng một viên thuốc, nhiều lắm thì thêm một chén canh gừng.

Sau khi lớn lên một mình lang bạt bên ngoài, xảy ra chuyện gì cũng chỉ có thể dựa vào chính mình, đôi lúc còn phải chịu cảnh bị người khác khi dễ, được trải nghiệm thói đời nóng lạnh, cho nên rất quý trọng từng hơi ấm của người khác dành cho mình, những đêm khát nước được người khác mang cho mình một ly nước ấm là một hy vọng quá xa vời.Không biết có phải người bị bệnh đều giống vậy hay không, cực độ yếu ớt, đa sầu đa cảm.Nước mắt ngăn không được lại rơi xuống.Trình Úc dường như nhận ra điều gì đó, lấy bàn tay lau nước mắt cho cô, đùa cợt nói: "Tiểu nước mắt."Cô gái nhỏ nước mắt lưng tròng, lông mi đọng lại nước mắt như vừa phải chịu ủy khuất, mũi đỏ ửng, môi cũng vì sốt mà phá lệ hồng nhuận, nhu nhược động lòng người, cũng rất...!mê người.Bầu không khí ngay lập tức thay đổi hương vị.Trình Úc cảm thấy bụng dưới căng chặt, giọng nói cũng ách đi vài phần, nói nhỏ một câu: "Là em câu dẫn tôi trước." Bàn tay đã đi trước mệnh lệnh của não với vào vạt áo cô."Tôi đang bị bệnh." Nhận ra ý định của hắn, Bạch Lộ lên án với giọng nói nghẹt mũi."Tôi cũng không chê em." Hắn cưỡng từ đoạt lí, cúi đầu ngậm miệng cô, đầu lưỡi không chút do dự chui vào.Động tác giữa hai lòng bàn tay nhẹ nhàng, như thể đang chạm vào báu vật..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận