Lốc Xoáy


Khi Bạch Lộ trở lại siêu thị làm việc, đồng nghiệp đều biết trong nhà cô có chuyện, liền đi đến vây quanh hỏi han, Đại Hùng còn đãi bọn cô một bữa lẩu lớn.

Cô thật sự rất cảm động, bất tri bất giác ở thành phố này lại thực sự có được tình bạn đẹp.

Thực ra trong khoảng thời gian này, cô nảy sinh ý định nghỉ việc vì xuất phát từ cảm giác không an toàn.

Nhưng cô cũng biết trên đời căn bản không có chỗ an toàn tuyệt đối.

Hơn nữa tìm được một công việc tốt cũng không dễ dàng.Còn một lý do khác khiến cô không thể rời đi, đó là cô vừa đăng ký một khóa học tại một trường cao đẳng giáo dục dành cho người lớn vào mùa thu năm ngoái.

Lúc trước vì giảm bớt gánh nặng cho gia đình, cô học đến cao nhị liền thôi học (tương đương lớp 11 ở Việt Nam) nhưng mong muốn được đi học của cô chưa bao giờ dừng lại.

Cô thập phần quý trọng cơ hội học tập khó có được này, ít nhất cũng phải học xong học kỳ này.Sau một năm làm ở đây, Đại Hùng tiền đồ cũng không ít, mỗi ngày đi làm đều đúng giờ, còn kéo cả cô bạn gái tiểu Tĩnh vốn quen đi chơi tối cùng nhau đi làm.

Nhưng Đại Hùng đã sớm phát hiện ra Bạch Lộ trở về nhà một chuyến liền khác với trước đây, cô vẫn chăm chỉ làm việc, nhưng dường như trong lòng có chuyện nên thỉnh thoảng vẫn mắc một số lỗi nhỏ.Hắn cho rằng cô đang lo lắng cho ba mình, lần nào cũng an ủi vài câu, cuối cùng dứt khoát cùng tiểu Tĩnh kéo cô ra ngoài chơi.


Hai buổi karaoke đầu tiên, mặc dù Bạch Lộ luôn ngồi nghe nhiều hơn hát, nhưng tâm tình cũng tốt lên không ít.Sau đó liền đi nhảy disco, đi bar.Bạch Lộ rất kháng cự tới những nơi như thế này, nhưng Đại Hùng nói rằng áp lực cần phải được phóng thích, bằng không sẽ nghẹn chết.Nhưng cô thực sự không hứng thú với màn nhảy nhót trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc của mọi người xung quanh, ngược lại rất tò mò với màn biểu diễn pha chế lạ mắt của bartender, những động tác quăng chai, châm lửa, đổ nước khiến cô hoa cả mắt và thầm ngạc nhiên.Bartender biểu diễn xong, bưng lên một ly rượu đẹp mắt nói, "Tiểu thư, ly này là dành cho cô."Bạch Lộ thụ sủng nhược kinh tiếp nhận, nhưng lại không dám uống, Đaị Hùng nói: "Không có chuyện gì đâu uống đi, cùng lắm thì anh đưa em về."Người pha chế trẻ vội vàng giải thích: "Ly này độ cồn rất thấp, muốn say cũng không nổi đâu."Tiểu Tĩnh ngồi bên cạnh hướng ly rượu ném một viên thuốc nhỏ vào, lắc lắc rồi dửng dửng hỏi Đại Hùng muốn uống hay không, hắn liền lắc đầu, tiểu Tĩnh ngửa đầu hai ngụm uống sạch, cởi áo khoác tiến vào sàn nhảy.Đại Hùng ngồi cùng Bạch Lộ ở quầy bar, trò chuyện với bartender.Không bao lâu sau trên sàn nhảy liền phát sinh tiếng ồn.Âm nhạc vẫn như cũ đinh tai nhức óc, đám đông lùi ra sau để lại một khoảng trống ở giữa, hai người phụ nữ đang ôm nhau lăn lộn.

Đại Hùng nhìn thoáng qua, ngay lập tức đứng dậy chạy tới, trong đó có một người là tiểu Tĩnh.Hai người không biết như thế nào lại đánh nhau, dù sao trận chiến cũng rất kịch liệt, lúc này tiểu Tĩnh đã bị cô gái kia cưỡi trên người, hơi có vẻ yếu thế, nhưng trong tay còn gắt gao nắm chặt tóc đối phương.

Đương nhiên tóc cô cũng bị đối phương bắt lấy.

Trong lúc nhất thời những người xung quanh đang nhảy múa đều dừng lại xem náo nhiệt.Đại Hùng và Bạch Lộ thật vất vả mới đem được tiểu Tĩnh kéo ra.

Cô gái mái bằng kia vẫn không bỏ cuộc, che mặt một tay chỉ vào họ, "Các người được lắm, ỷ đông ăn hiếp một mình tôi, đợi đó.” Sau đó họ lấy điện thoại ra.

“Lão công, mau đến cứu em.

"Một người nãy giờ chứng kiến mọi chuyện lên tiếng: "Cô thật phiền toái, rõ ràng là cô sai trước."Mái bằng liền hướng bọn họ kêu, "Có chuyện gì thì đợi chồng tôi đến nói."Đại Hùng ngoài miệng cũng không chịu thua, tới thì tới ai sợ ai a, trong lòng lại nghĩ một điều nhịn chín điều lành, lôi kéo tiểu Tĩnh kêu Bạch Lộ đi lấy đồ.

Tiểu Tĩnh còn chưa đã thèm quay đầu lại cùng cô gái kia tranh cãi, bị Đại Hùng cùng Bạch Lộ một trái một phải kéo ra ngoài.


Không nghĩ tới ba người ra khỏi quán Bar, chưa kịp gọi xe đã bị một nhóm người chặn lại.Bạch Lộ ngẩng đầu nhìn thấy, trong lòng cả kinh.Người thanh niên đứng đầu châm điếu thuốc mặc chiếc quần jean rách, ngay cả khi ánh đèn le lói ở cửa, thoáng nhìn cô cũng nhận ra đó là Tóc Xoăn.Bốn, năm người còn lại, đầu trọc lóc, mặt đầy sẹo, thoạt nhìn không đẹp mắt, cô vội vàng cúi đầu trốn sau lưng Đại Hùng.

Phía sau có người xông lên, bổ nhào vào lòng ngực Tóc Xoăn, quay đầu chỉ vào Đại Hùng oán giận nói: "Lão công, chính là bọn họ khi dễ em."Người bị gọi là chồng đúng là tiểu Đồng, hắn cúi đầu nhìn xuống, liền thấy trên khuôn mặt trắng nõn của bạn gái có ba vết cào, nhìn hơi ghê người.

Hắn phỉ nhổ, "Người anh em, khi dễ phụ nữ như vậy thật là mất mặt nha."Đại Hùng lập tức giải thích, "Nữ nhân đánh nhau khó tránh khỏi trầy xước, bạn gái tôi cũng bị thương." Sau đó hắn kéo tiểu Tĩnh ra cho bọn họ nhìn.Bên kia có người ồn ào, "Bạn gái mày có hay không cũng bị đánh nội thương đi? Nếu không liền cởi áo cho bọn tao xem qua?"Đại Hùng bực bội, "Bọn mày thiếu đánh sao, rốt cuộc muốn thế nào?"Tiểu Đồng đem tàn thuốc ném đi, nói: "Bạn gái mày cào tay nào, liền chặt bàn tay đó."Bạch Lộ nghe được sợ hãi khiếp vía, vì cô nghĩ bọn họ thật sự có khả năng làm chuyện đó.Đại Hùng bước tới, "Anh không phải như vậy cũng bắt nạt phụ nữ sao? Có chuyện gì liền hướng tôi nói."“Được thôi, cái này là mày nói.” Đối phương chỉ chờ đợi một câu này liền nói, “Đưa đây.”Hắn ta vừa nói xong Đại Hùng mới phát hiện, cư nhiên còn có người mang theo cây gậy sắt dài một thước, không có gậy, cũng không thể dùng tay làm vũ khí, liền tháo sợi dây xích kim dùng để trang trí quần jean để làm vũ khí.

Bạch Lộ sững sờ, bọn họ bị vây lại không thể chạy trốn, khu vực này cách xa khu trung tâm thành phố, người đi đường đi ngang đều vội vàng tránh né, sợ phiền phức.

Cô lặng lặng cho tay vào túi, chờ cơ hội gọi cảnh sát.Trong nháy mắt, Đại Hùng bị đạp ngã xuống đất, tất cả gậy gộc và nắm đấm đều rơi vào người.

Tiểu Tĩnh lúc này đã không còn hào hứng nữa, cô hét lên chói tai, khuôn mặt xanh mét.Bạch Lộ thấy không được, liền hét lớn: "Đừng đánh, tôi đang gọi cảnh sát, cảnh sát sẽ tới ngay."Không nghĩ tới lời uy hiếp đều không có tác dụng với mấy người này, vài giây sau, cây gậy tiếp tục, cô vốn muốn nhân cơ hội này đỡ Đại Hùng lên.

Nhưng trong lúc hỗn loạn một cây gậy vung lên đánh vào người cô, đau đến trước mắt cô tối sầm, gục vào người Đại Hùng.Đại Hùng vốn dĩ đang che đầu, thấy thế kinh hoảng hô to: "Bạch Lộ, em không sao chứ? CMN, ngay cả phụ nữ bọn mày cũng đánh, chúng mày có phải là người không.

..."Hắn rống lên liều mạng muốn đánh bọn họ.Tiểu Đồng đang ôm bạn gái đứng bên ngoài quan sát, nghe đến tên thì sửng sốt, nghiêng đầu nhìn người đang nhắm mắt trên mặt đất, còn không phải là kẻ ngốc kia sao.


Những người còn lại cũng choáng, chưa gặp qua một ai ngu ngốc như vậy, một nữ nhân như vậy còn thay thế nam nhân chắn cái gì a.Đúng lúc này, từ xa có tiếng còi báo động của cảnh sát truyền đến, tất cả mọi người đều sửng sốt, không nghĩ tới nha đầu kia thật sự báo cảnh sát, tiểu Đồng khoát tay: "Các người chạy đi."Mấy người kia còn khá nghĩa khí, "Đồng ca, bọn em không thể bỏ anh lại đây được, cùng lắm thì cùng nhau đến đồn cảnh sát"Tiểu Đồng hừ một tiếng, "Bảo các người đi thì mau đi, cút nhanh chút, đừng mẹ nó ở đây lằng nhằng."Mấy người liếc nhau, nhìn thấy đèn cảnh sát lập lòe tới gần, vội vàng chạy đi.

Chỉ còn lại năm người.Khi xe cảnh sát dừng lại bên cạnh, Bạch Lộ được Đại Hùng nâng dậy, mở to mắt, ánh mắt còn có chút tan rã."Em không sao chứ/cô không sao chứ?"Hai giọng nói vang lên cùng một lúc.Một âm thanh khác phát ra từ cửa sổ của một chiếc xe cảnh sát.Bạch Lộ tập trung vào hắn, cô sửng sốt trong chốc lát, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, cô nói nhỏ: “Là anh.” Nói xong, cô chật vật đứng dậy, Đại Hùng vội vàng đỡ cô đứng lên.Cửa trước hai bên xe cảnh sát ở đây đồng thời mở ra, hai cảnh sát mặc sắc phục đi xuống, nghiêm nghị hỏi: "Làm sao vậy?"Tiểu Đồng ôm bạn gái không chút hoang mang đi tới, có thái độ tốt, "Đây không phải là Cảnh sát Tô và Cảnh sát Lưu sao? Chuyện là thế này.

Vừa rồi bạn gái của tôi đang chơi đùa bên trong, bị mấy người này bắt nạt." dứt lời liền kéo khuôn mặt của bạn gái hắn ta qua, "Nhìn này, khuôn mặt đang đẹp, liền bị phá tướng, bọn họ ra tay cũng thật tàn nhẫn."Cảnh sát họ Tô nhìn hắn, hỏi, "Cục trưởng an ninh 'Tuổi Thơ'?"“Đúng là tôi.”Tiểu Đồng mỉm cười cùng người nọ bắt tay.Tô cảnh sát không để ý tới, nhìn qua vết xước trên mặt bạn gái tiểu Đồng hỏi: "Là ai làm".Mái bằng căm giận chỉ vào tiểu Tĩnh.Tô cảnh sát nhíu mày, chỉ vào Bạch Lộ hỏi: "Vậy cậu đánh cô ấy làm gì?"Một cảnh sát khác họ Lưu cũng lên tiếng: "Chúng tôi đều đã thấy, một đám người khi dễ một nữ nhân, chuyện này cũng không cần phải xác thực nữa đâu."Tiểu Đồng không cho là đúng nói: "Hai anh cảnh sát, có nhầm không vậy? Ở đây chỉ có vài người chúng tôi thôi.

Tôi cũng không chạm vào cô ta."Đại Hùng đang đỡ Bạch Lộ hừ một tiếng.Tô cảnh sát đánh giá bọn họ một vòng, cuối cùng nhìn Bạch Lộ nói, "Trước tiên tới bệnh viện đã, vết thương có vẻ nghiêm trong."Bạch Lộ vội vàng xua tay: "Không, tôi không sao."Tô cảnh sát sửng sốt, Bạch Lộ lại nói: "Tôi vừa rồi tự mình ngã xuống."Đại Hùng không cam lòng thấp giọng gào lên: "Tiểu Bạch, em thật ngốc a."Tô cảnh sát đi tới chỗ Bạch Lộ, nhìn cô vài giây rồi đột nhiên vươn tay ấn phía sau lưng, cô hét lên.

Tô cảnh sát nhíu mày, "Bị thương đến xương cốt thì phải làm sao bây giờ? Đi bệnh viện trước đi.

Bây giờ ở đây phải nghe lời tôi."Hắn ngữ khí cương quyết, ánh mắt dị thường sắc bén.

Bạch Lộ không lên tiếng cúi đầu, được Đại Hùng giúp đỡ lên xe cảnh sát, Tô cảnh sát nói với đồng nghiệp, "Cậu đi theo hai người bọn họ, mặt như vậy cũng phải chữa trị."Đến bệnh viện tổng hợp gần nhất, y tá đưa Bạch Lộ đi chụp một tấm phim, sau đó đưa cho bác sĩ xem: "Mô mềm bị tổn thương, rất may chỉ bong ra một chút không làm ảnh hưởng tới xương cốt".Mọi người thở phào nhẹ nhõm.Tô cảnh sát vẫn cau mày hỏi: "Nguyên nhân là gì?"Bác sĩ trả lời: "Bị một vật kim loại đánh mạnh vào."Cảnh sát Tô ánh mắt sắc bén quét tới, tiểu Đồng giang hai tay nói, "Đừng nhìn tôi chứ, trong tay tôi không có cái gì, không tin các người có thể lục soát."Tô cảnh sát cong môi cười, "Lo lắng gì chứ, tôi cũng chưa nói gì cậu.

Vừa rồi cậu đi cùng một vài người bạn của mình đúng không? Hôm nay là sinh nhật của lão đại các người Hứa Bưu, các cậu vừa mới từ kim bích huy hoàng ra tới."Khuôn mặt Tiểu Đồng sững sờ.Tô cảnh sát ngừng nhìn hắn, quay sang Bạch Lộ và nói với giọng chính thức: "Cô có thể kiện họ.” Nhìn thấy vẻ mặt phớt lờ của Bạch Lộ, hắn giải thích, “Đây là cố ý đả thương người, cô có thể truy cứu trách nhiệm bồi thường của bọn họ, cảnh sát của chúng tôi sẽ điều tra các bằng chứng.

"Không nghĩ tới Bạch Lộ một mực chắc chắn: “Là tự tôi không cẩn thận ngã”.Tô cảnh sát nheo mắt lại, "Ngã vào đâu?"Bạch Lộ ánh mắt lóe lên, bình tĩnh nói: "Tôi đụng phải cầu thang của quán nét bên cạnh."Tất cả mọi người đều sửng sốt, nhớ lại quả nhiên có một quán nét nằm trên tầng hai bên cạnh quán bar, chính là loại cầu thang sắt đi từ bên ngoài vào.Cảnh sát Tô thở dài, "Cô chắc chứ?"Bạch Lộ gật đầu.“Anh ta thì sao?” Tô cảnh sát giơ tay chỉ vào Đại Hùng ở bên cạnh.Ánh sáng bên ngoài vừa rồi còn mờ mịt, lúc này không khó để nhận ra sắc mặt hắn cũng xanh tím, khóe miệng vẫn còn vết máu.


Mọi người sững sờ, Bạch Lộ lo lắng nhìn sang, chỉ thấy Đại Hùng liền nghiến răng nói: "Đây là tôi, tôi lăn xuống lầu."Tô cảnh sát hừ một tiếng.Tiểu Đồng ở một bên cười nói vô tội: "Nhìn xem, oan uổng cho tôi quá? Tôi là công dân tuân thủ pháp luật.

Ngài không thể chỉ vì một chút quá khứ của tôi mà đổ tội cho tôi chứ?"Tô cảnh sát cũng cười và hợp tác: "Vậy thì tốt hơn hết cậu nên tránh xa đám người kia ra.

Cậu hiện đã là nhân viên chính thức của một công ty lớn.

Dù cậu không suy nghĩ đến chính mình, cũng phải nghĩ đến hình ảnh của công ty mình.

Công ty cậu là một doanh nghiệp quan trọng của tỉnh chúng tôi, có rất nhiều người chú ý đến nó.

"Tiểu Đồng vội vàng gật đầu, mang vẻ mặt đang được dạy dỗ: "Ngài nói phải, tôi nhất định sẽ ghi nhớ lợi dạy bảo, quy củ làm việc, không để công ty bị bôi đen."Trước khi đi, cảnh sát Tô đặc biệt nhìn chằm chằm Tiểu Tĩnh lúc này đang núp sau lưng Đại Hùng, Tiểu Tĩnh lúc này đang im lặng, vẻ mặt hoảng sợ cùng hoảng sợ, ánh mắt của hắn như thể xuyên thủng mọi thứ, làm sắc mặt cô tái nhợt vài phần.Trên xe taxi trở về nhà, Đại Hùng ngồi bên ghế phó lái liền hét lên một tiếng, "Mẹ nó khinh người quá đáng, tiểu Bạch, em cũng thật khờ, bị đánh vậy còn giấu giếm giúp bọn chúng ..."Tiểu Tĩnh, người luôn im lặng suốt từ nãy đến giờ, nói, “anh mới ngốc, cũng không nhìn xem bọn họ là ai, đó là băng đảng Thanh Long".

Không cần nhiều lời cũng hiểu, mỗi thành phố đều sẽ có vài thế lực ngầm.

Mà cái gọi là Thanh Long là một băng đảng thịnh vượng và hung hãn nhất trong những năm gần đây, cảnh sát bình thường cũng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, người bình thường gặp phải cũng chỉ có thể im lặng nuốt vào bụng.Đại Hùng nghe vậy thì tức giận, xoắn cổ quay đầu lại mắng: "Cô còn mặt mũi mà nói, hôm nay nếu không phải tại cô thì có xảy ra chuyện? Tiểu Bạch xém chút nữa đã bị cô hại chết rồi? Còn ở đó mà cắn thuốc? Sớm hay muộn cô cũng cắn đến chết.

"Tiểu Tĩnh muốn phản bác, nhưng nhìn đến khuôn mặt đầu heo của hắn, liền chột dạ nhịn xuống.Bạch Lộ vội vàng hòa giải, "Hôm nay cũng không đến nỗ tệ lắm, nhưng ngược lại anh bị thương hơi nhiều, có muốn đến bệnh viện kiểm tra không?"Đại Hùng rụt cổ nói: "Anh không sao, anh là người to lớn da dày, cây gậy kia cũng chỉ như gãi ngứa.""Nhưng cây gậy đó," Bạch Lộ muốn nói là đánh vào thân thể của cô rất đau, "Vạn nhất ảnh hưởng đến xương cốt thì sao."Đại Hùng cổ họng bị chặn lại, "Anh không sao, đừng nhọc lòng, em cho rằng ai cũng ngốc như em sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận