Lóe Hôn Nuôi Con Phú Nhất Đại


Hàng Viễn không có bất kỳ sự phân biệt nghề nghiệp nào, dù sao anh kiếm tiền đủ nhiều, đối phương của anh có thu nhập hay không không quan trọng, anh chỉ hỏi: "Vậy giờ sức khỏe cậu ổn chưa?"
  Diệp Bạch: “Yên tâm, bình phục hoàn toàn rồi.


  "Tốt rồi, năm trước tôi cũng bị bệnh, do thường xuyên tăng ca, không nghỉ ngơi đủ, đầu óc quá tải.

Mặc dù chữa trị kịp thời không gây ra vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng thỉnh thoảng vẫn bị đau đầu.

" Hàng Viễn còn nói về bệnh nghề nghiệp của mình.

  Diệp Bạch thở dài: “Thật không dễ dàng, sao anh Hàng không đổi sang nghề gì nhẹ nhàng hơn vậy?”
  Hàng Viễn cười nói: "Tôi thích công việc có tính thử thách, mỗi lần hoàn thành một hạng mục đều có cảm giác thành tựu, cho nên trong thời gian tiếp theo tôi sẽ không đổi việc.


"
  Diệp Bạch âm thầm phun tào: Mình suy nghĩ quá nông cạn! (T▽T)
  Nhưng anh Hàng tính tình khá tốt, không làm giá, hẳn là có thể tiếp tục phát triển.

mới một cách nhanh chóng và đầy đủ.

Trở lại nhà Ngô Địch, kẻ ăn dưa nóng lòng tóm lấy Diệp Bạch hỏi.

  "Anh ta giàu thật đấy, kim cương Vương lão ngũ* à!"
  *dùng để chỉ một người đàn ông độc thân rất giàu có, xuất phát từ bộ phim " Golden Bachelor " của đạo diễn Cai Chusheng năm 1937
  "Cao ít nhất 1m85? Ôi!"
  "Con trai hắn có dễ nói chuyện không? Tôi nói cho ông biết, mấy đứa nhỏ nghịch ngợm chỉ cần đánh vài trận là ngoan ngay!"
  Diệp Bạch nói đến miệng lưỡi khô khốc, liền rót một cốc nước, chậm rãi uống: "Tôi cảm thấy khá hợp nhau, hơn nữa tính cách của anh ấy cũng không tồi.

"
  Võ Địch: "Vậy thì nhất định phải nắm chặt! Nếu hai người thật sự thành đôi, về sau ông không cần phát sầu vì tiền bạc nữa, cha mẹ ông cũng không có cách nào khống chế ông nữa, tốt quá còn gì!"
  Diệp Bạch hồi nhỏ sống với ông bà ngoại, người lớn tuổi không có năng lực kiếm tiền, việc trang trải chi phí sinh hoạt cũng không dễ dàng nên học phí của cậu là được bố mẹ gửi bưu điện đến, đây cũng là nhược điểm để Diệp Chấn và Triệu Lệ Hoa nắm thóp Diệp Bạch.

  Cho nên sau khi lên đại học, Diệp Bạch không chỉ phải vừa học vừa làm mà còn phải làm gia sư, phát tờ rơi, làm thêm cả mùa hè.

Sau khi đi làm thì càng tằn tiện, bình thường ban ngày đi làm còn chưa đủ, cuối tuần, ngày nghỉ, ngày lễ cũng đi làm.

  Mỗi tháng cậu phải đưa cho bố mẹ một hai ngàn, nhưng bản thân chỉ giữ lại vài trăm tệ làm phí sinh hoạt, phần còn lại để ra dành dụm, không ngờ một trận bệnh nặng làm cậu trở về trạng thái nghèo rớt mồng tơi.


  Diệp Bạch bất đắc dĩ cười nói: "Tiền của anh Hàng là của anh ấy, liên quan gì đến tôi.

"
  Ngô Địch không đồng tình: “Ông đừng có nói vậy, hai người kết hôn rồi, không nói đến chuyện làm ăn, những cái khác thì sao mà rạch ròi được? Anh ta giúp ông vượt qua giai đoạn khó khăn, về sau tốt hơn chẳng lẽ còn không hồi báo được?"
  “Đương nhiên là không, nhưng mà…” Diệp Bạch lập tức trả lời: “Quan hệ của bọn này còn chưa đến mức đó, mới gặp mặt một lần thôi.


  "Vậy sau ông rủ người ta đi chơi đi, đi vài lần là quen ngay.

"
  Diệp Bạch ôm mặt thở dài: "Ai, lần sau không biết là khi nào, tôi còn phải đi làm, anh ấy thì tăng ca suốt ngày, chuyện này sau hẵng nói.

"
  Ngô Địch cũng phiền não thay cậu: “Hai người đúng là bận rộn thật, không nói chuyện này nữa, tối nay ở lại đây ăn cơm đi, ăn cơm xong để anh Tống đưa ông về nhà máy.


  Diệp Bạch vội vàng từ chối, không thể làm phiền Tống Tiền thêm nữa: “Không cần không cần, tôi tự ngồi xe bus về, có chuyến chạy thẳng mà.


Chúng ta đi chợ một vòng đi, lần trước tôi hứa làm sườn dê cho ông đấy, tiện đường đi mua thêm vài loại đồ ăn khác nữa.

"
  Bây giờ trong tay cậu đã có chút tiền, có thể từ từ trả những ân huệ kia rồi, người khác không nói không phải cậu đã quên.

  Hai người nhanh chóng rời đi, Ngô Địch đi xe điện chở Diệp Bạch đến khu chợ gần đó.

  Nhưng hiện tại cũng là gần tối, cũng không còn đồ ăn tươi nữa, Diệp Bạch chọn chọn nhặt nhặt, chọn đường mấy cân sườn dê tương đối tươi, lấy vài bó rau xanh linh tinh.

  Nhớ tới bình thường Ngô Địch và Tống Tiền đều gọi cơm hộp về ăn, trong nhà sợ là không có gia vị, thế là cậu lại nhịn đau mua mấy lọ gia vị về.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận