Hàng Tử Mục ngơ ngác mở to mắt - Trời ơi, cha dượng này mưu mô quá! Trẻ con như mình căn bản không đối phó nổi nha!
Vẫn là nên nhượng bộ sớm thôi! Rốt cuộc chân gà rán thực sự rất ngon, ôi!
mới một cách nhanh chóng và đầy đủ.
Ăn xong một cái chân gà, Diệp Bạch liền thu dọn chỗ còn thừa, Hàng Viễn trở lại ghế lái, lái xe đến công viên giải trí.
Tiếc rằng bọn họ lại đến muộn, hôm nay là ngày lễ nên công viên giải trí rất đông đúc, mỗi một trò chơi đều có cả đống người đang xếp hàng.
Nhìn tình hình này, trước bữa trưa căn bản không đến lượt họ.
Hàng Tử Mục rất thất vọng: “Con muốn chơi tàu cướp biển, sao lại có nhiều người như vậy? Thật khó chịu!”
Hàng Viễn ôm chặt con trai, tàn nhẫn nói ra sự thật: “Cho dù không có người xếp hàng thì nhân viên cũng không cho con chơi.
Con chỉ có thể chơi trò đu quay thôi.”
Hàng Tử Mục lại trông như sắp khóc, Diệp Bạch nhanh tay lẹ mắt nhét một miếng kẹo bông gòn vào miệng cậu bé: “Tử Mục, cháu có muốn ăn kẹo không? Vẫn còn hình con thỏ nè.”
Quả nhiên, không đứa trẻ nào có thể từ chối một cây kẹo bông gòn vừa to vừa mềm mại.
Hàng Tử Mục lập tức ngừng khóc, cầm kẹo bông gòn lên ăn, vui vẻ đến nỗi hai mắt đều híp lại.
“Gần mười một giờ rồi, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm đi.” Hàng Viễn liếc nhìn đồng hồ.
“Được rồi, chúng ta ra bãi cỏ kia đi, rất phù hợp để dã ngoại.”
Diệp Bạch lấy một tấm thảm dã ngoại ca rô màu xanh hồng trong túi ra, rõ là đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Hàng Viễn kinh ngạc nhìn cậu: “Cậu còn chuẩn bị cả cái này à? Thật chu đáo.
Tôi còn chưa từng đi dã ngoại bao giờ.”
Diệp Bạch cưởi đắc ý: “Khó khăn lắm mới được ra ngoài chơi, đương nhiên phải chuẩn bị nhiều một chút, chúng ta mua thêm hai món ăn nữa đi.
Tôi còn mang theo bánh ú, cũng gần đã đủ cho chúng ta ăn rồi.”
“Được, để tôi đi mua, cậu giúp tôi trông Tử Mục một lát.”
Diệp Bạch dẫn cậu bé đi tới bãi cỏ dưới bóng cây.
“Chú giao cho cháu một nhiệm vụ, giữ ba lô của chúng ta đừng để bị người khác lấy mất, bé Tử Mục có đủ tự tin để hoàn thành nhiệm vụ này không nào?”
Tử Mục ưỡn ngực đắc ý: “Cái này có gì khó đâu, dễ như ăn bánh ấy mà!”
Diệp Bạch giơ ngón tay cái lên: “Giỏi lắm! Lát nữa sẽ thưởng cho bé Tử Mục một cái đùi gà thiệt to nha!”
Quả nhiên, cậu bé càng thêm kiêu ngạo.
Lập tức biến thành một người canh gác chuyên nghiệp, dùng ánh mắt rực lửa quan sát xung quanh để đảm bảo không ai dám trộm ba lô của mình.
Trong lúc đó, Diệp Bạch cũng nhanh chóng trải vải dã ngoại, lấy đồ chiên và bánh ú ra sắp xếp.
Còn không quên trang trí thêm một ít hoa cỏ, bày biện trông rất đẹp mắt.
Không lâu sau, Hàng Viễn cũng đã mua đồ ăn về, nhìn thấy hình ảnh hài hòa trước mắt, anh không khỏi thả lỏng cặp lông mày.
Diệp Bạch nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn thấy là anh, trên mặt liền xuất hiện nụ cười: “Anh về rồi à, tôi đã dọn xong hết rồi, có thể ăn rồi đấy!”
Hàng Viễn nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Cậu vất vả rồi.”
Ba người ngồi xuống bãi cỏ, lấy khăn ướt lau tay rồi bắt đầu thưởng thức đồ ăn.
Gà rán giòn, bánh ú mềm dẻo, sữa chiên thơm ngọt, không chỉ trẻ em mà cả người lớn cũng thích ăn.
Hàng Tử Mục còn bé nên sức ăn ít, Diệp Bạch cũng ăn không nhiều, cuối cùng hai người họ chia nhau một phần ăn, còn lại đều do Hàng Viễn lo liệu.
Ăn xong, ba người cùng nhau ợ hơi, Diệp Bạch và Hàng Viễn nhìn nhau cười, sự ngại ngùng lập tức tan biến hết.
“Uống chút nước đi.” Hàng Viễn mở nắp chai, đưa cho cậu một chai nước soda.
Diệp Bạch nhấp một ngụm nước nhỏ, không nhịn được liền mỉm cười.
Hàng Viễn vứt rác vào thùng rác, dọn dẹp sạch sẽ rồi mới nghỉ ngơi.
Dùng bữa xong, cả ba ngồi nghỉ ngơi dưới bóng cây, ánh mặt trời rực rỡ, có gió mát thổi qua, lá cây xào xạc, bầu không khí hài hòa vô cùng.
Cậu bé há miệng ngáp một cái, mí mắt nhắm nghiền, hiển nhiên là có chút buồn ngủ.
Diệp Bạch hỏi Hàng Viễn: “Thằng bé muốn ngủ trưa sao?”
“Ừ, buổi trưa thằng bé sẽ ngủ khoảng một tiếng.”
Diệp Bạch: “Ồ? Vậy bây giờ phải làm sao đây? Hay là bế Tử Mục lên xe ngủ một lát?”
Hàng Viễn bế cậu bé lên nói: “Không sao, tôi sẽ gửi nó về nhà bố mẹ tôi để họ trông chừng.”