Lóe Hôn Nuôi Con Phú Nhất Đại


Hà Hân: “…” Cảm ơn vì con còn biết giới thiệu tên.
  Diệp Bạch vội vàng nói thêm: “Chào bác, cháu là Diệp Bạch, người tỉnh C.

Năm nay 24 tuổi, tốt nghiệp Đại học Truyền thông.”
  Hà Hân lập tức cười rạng rỡ: “Ồ, tốt quá.

Bây giờ cháu đang làm việc ở đâu?”
  Diệp Bạch có chút lúng túng nói: “Trước đây cháu làm việc ở doanh nghiệp nhà nước, nhưng năm ngoái cháu bị bệnh phải nhập viện nên xin nghỉ việc.

Bây giờ cháu vẫn đang tìm công việc mới.”
  Hà Hân không những không coi thường cậu mà còn thấy rất đúng lúc, con trai bà bận công việc, rất cần một người có nhiều thời gian chăm sóc gia đình!

  Bà dùng giọng nói dịu dàng an ủi cậu: “Đừng vội tìm việc, cứ từ từ đi.

Dù sao lương của Tiểu Viễn rất cao, sau này cứ tiêu tiền của Tiểu Viễn là được.”
  Mặt Diệp Bạch lập tức đỏ bừng: “Không, không, cháu không có ý đó.

Cháu, cháu…”
  Hàng Viễn cũng bất đắc dĩ nhìn mẹ: “Mẹ, để chúng con tự quyết, mẹ đưa Tử Mộc về nhà ngủ đi.”
  “Được, được, các con hẹn hò đi!” Hạ Hân vui vẻ trở lại tiểu khu, con trai của bà cuối cùng cũng thoát kiếp độc thân rồi!
  *
  Sau khi ngồi trở lại xe, hai người đàn ông trưởng thành liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó phát hiện đối phương có chút xấu hổ, nhìn nhau mỉm cười, vẻ xấu hổ lập tức biến mất.
  “Còn thời gian, cậu muốn đi chơi ở đâu?" Hàng Viễn hỏi.
  Diệp Bạch: “Ừ… hay là đi xem phim đi, tôi thấy trên mạng nói có bộ phim mới ra mắt đang khá nổi.”
  Đương nhiên Hàng Viễn không có ý kiến gì, lái xe đến rạp chiếu phim gần nhất.
  Ăn uống, xem phim, mua sắm...quá trình hẹn hò thông thường.
  Phim không dài, xem xong cũng chưa tới bốn giờ, chưa đến giờ ăn tối nhưng cũng không làm được chuyện gì lớn lao.
  Hàng Viễn hỏi Diệp Bạch: “Tiếp theo cậu muốn làm gì?”
  Diệp Bạch suy nghĩ một chút, nói: “Anh có thích chơi cầu lông không?”
  Hàng Viễn: “Tôi sao cũng được, nếu cậu muốn chơi thì chúng ta chơi.”
  Diệp Bạch vui vẻ cười: “Vậy chúng ta đi chơi cầu lông đi, nhưng lâu rồi tôi không vận động, chắc sẽ thấy hơi không quen tay.”
  Cả hai đến phòng tập thể dục gần đó, mua tạm một bộ vợt và cầu lông.


Dù không mặc đồ thể thao nhưng họ cũng chỉ là dân nghiệp dư, chỉ chơi vui vẻ và thư giãn.
mới một cách nhanh chóng và đầy đủ.
Diệp Bạch nói cậu có hơi không quen tay là nói khéo thôi, cú phát cầu đầu tiên cậu đánh trượt, vợt và cầu bay về hai hướng, làm cậu xấu hổ và mất mặt muốn chết.
  Hàng Viễn khích lệ cậu: “Làm lại đi!”
  Diệp Bạch lúng túng nhặt trái cầu lên, hít một hơi thật sâu, lần phát cầu thứ hai, cuối cùng cũng đánh thành công.
  Tuy Hàng Viễn cũng đã lâu không chơi cầu lông nhưng kỹ năng vận động rất tốt, vừa cầm vợt và cầu lên liền tìm lại được cảm giác trước kia, duỗi tay đánh trái cầu bay trở về.

Diệp Bạch rất may mắn tiếp được cầu, khéo léo đánh trả lại, trên mặt bất giác nở nụ cười.
  Vận động cũng không khó lắm ~
  Anh tới tôi đi, bất tri bất giác chơi cả nửa buổi chiều.
  Cho đến khoảng 5 giờ, Diệp Bạch cảm thấy hơi đói bụng, nhưng thấy Hàng Viễn vẫn rất hào hứng, cậu ngại ngùng yêu cầu dừng lại.
  Nhưng Hàng Viễn nhìn thấy động tác của Diệp Bạch càng ngày càng chậm lại, anh liền chủ động nói: "Nghỉ ngơi một chút đi, cũng sắp đến giờ ăn rồi.”
  Diệp Bạch liên tục gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.

  Cậu đổ mồ hôi rất nhiều, cảm thấy cơ thể không được sạch sẽ nhưng vì không mang theo quần áo để thay, nên cậu chỉ có thể dùng khăn ướt để lau đơn giản.
  Hàng Viễn đi tới bên cạnh , Diệp Bạch ngại ngùng nói:
  “Ra chút mồ hôi nên cảm thấy cơ thể hơi có mùi hôi.”
  Không ngờ Hàng Viễn lại cúi đầu ngửi bên cổ cậu: “Không hôi, còn có mùi hơi tươi mát.”
  Hành động này làm cho khuôn mặt của Diệp Bạch đỏ bừng, làn da cậu vốn dĩ đã nhạy cảm, dễ đỏ mặt khi bị kích động, thêm nữa hành động của Hàng Viễn cũng rất ám muội…
  Cậu im lặng một lúc mới nói : “Đúng, đúng rồi, chắc là mùi sữa tắm, vị cam xanh.”
  Hàng Viễn cảm thán: “Mùi rất thơm.”
  Diệp Bạch đỏ mặt, trong đầu liền cậu nghĩ tới khi quay lại siêu thị sẽ mua thêm vài chai sữa tắm của nhãn hiệu này.
  Sau đó, hai người ăn vài món ăn tối thường ngày, ăn xong Hàng Viễn đi thanh toán một cách rất tự nhiên….
  Bên ngoài trời đã tối, quảng trường nhỏ ở cuối trung tâm thương mại vẫn rất ồn ào, giống như có ai đó đang hát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận