Nếu người ta không cảm nhận được thời gian, chẳng khác nào oan hồn đang vất vưởng trong cõi địa ngục a tỳ, bị Thánh Cô Ngũ Phương Đài nhốt trong bí cung, Tiểu Quân cũng như oan hồn đó.
Trong tòa bí cung, chỉ cách Đồng Mã Kỳ một bức vách đá, chàng chẳng hề biết ngày đêm trôi qua như thế nào, và cũng chẳng biết đến bao giờ mới được Ngũ Phương Đài phóng thích. Ngoài nỗi cô đơn của một tên tù, tâm trạng chàng cũng lo lắng khôn cùng vì lúc nào cũng tưởng đến tấm thảm kịch sắp xảy ra.
Chàng cảm nhận sự im lặng nặng nề như cô đặc lại, và nói sắp ép thân ảnh của chàng thành một bộ khô cốt quái gở. Tiểu Quân gõ tay vào vách đá, khẽ gọi :
- Thánh Cô... Thánh Cô!
Chàng không biết mình đã gọi bao nhiêu lần rồi, nhưng tuyệt nhiên chỉ có sự im lặng nặng nề đáp lại chàng.
Tiểu Quân bất chợt vùng dậy quát lớn :
- Ả Thánh Cô thối... Ả Thánh Cô thối... Mở cửa cho tiểu gia ra!
Tiểu Quân vừa dứt lời thì vách đá bí cung bất ngờ chuyển động. Chàng bụng bảo dạ :
- “Ngũ Phương Đài lạ lùng thật, mình nói ngọt ả lì lợm, mình chửi ả, ả lại nghe tiếng của mình, đúng là một ả điên rồ cuồng tâm.”
Tiểu Quân vừa nghĩ vừa ngấm ngầm vận công chuẩn bị đối phó với sự cuồng nộ của Thánh Cô Ngũ Phương Đài. Chàng nghĩ thầm :
- “Nếu như Thánh Cô Ngũ Phương Đài biết cách giải phấn hoa và dụng đến Càn khôn kiếm khí coi như mình tiêu mạng với ả”.
Vách đá chuyển động, tách ra làm hai. Đúng như Tiểu Quân nghĩ, Thánh Cô trong bộ bạch y trông thật kiêu sa đài các, đứng chấp tay sau hông nhìn chàng.
Thánh Cô nói :
- Xảo Quỷ nói ta là một ả Thánh Cô thối à?
Tiểu Quân khoát tay tưởng như có một bầy nhặng chuẩn bị bâu vào chàng. Vừa khoát tay, Tiểu Quân vừa nói :
- Ai mà nói như vậy chứ... Ai mà nói như vậy chứ.
- Chính tai bổn nương nghe mà.
- Ậy... Thánh Cô nghe không rõ thôi, chứ tại hạ nói thối là nói tại hạ đó. Tiểu Quân ở đây không biết bao nhiêu lâu rồi mà chẳng được tắm chắc thối lắm.
Tiểu Quân dấn đến ba bộ, nhìn Ngũ Phương Đài, hóm hỉnh nói :
- Nếu Thánh Cô không tin lời tại hạ thì thử ngửi xem sẽ biết ngay tại hạ không phải là kẻ ngoa ngôn.
- Nếu nói về sự đa ngôn xảo trá, Tiểu Quân là kẻ xảo trá nhất trên giang hồ.
- Y dà... Lời thiên hạ đồn đãi, Thánh Cô đừng có tin. Tiểu Quân lúc nào cũng là chính nhân quân tử.
Tiểu Quân gãi đầu :
- Phải Thánh Cô đến đây để phóng thích Tiểu Quân?
- Không chỉ phóng thích thôi mà còn để cho ngươi được tắm rửa sạch sẽ, ăn uống no say nữa.
Tiểu Quân cau mày :
- Thánh Cô tốt với tại hạ quá!
- Ta rất tốt với Xảo Quỷ nhưng ngươi thì lúc nào cũng muốn lừa gạt bổn nương.
- Tiểu Quân đâu dám xúc phạm Thánh Cô.
Tiểu Quân nhoẻn miệng cười :
- Thánh Cô muốn Tiểu Quân tắm rửa ở đâu?
- Đi theo ta!
Nàng quay lưng thả gót sen thoăn thoắt bước đi. Tiểu Quân lẳng lặng theo nàng rời khỏi bí cung. Tiểu Quân vừa đi vừa nghĩ không biết Ngũ Phương Đài dẫn chàng đi đâu đây.
Rời tòa Kim cung, Tiểu Quân ngỡ như vừa trút xong một gánh nặng trên vai xuống đất. Chàng quay lại nhìn tòa bí cung đó, lí nhí nói :
- Tiểu gia thề không quay lại đây lần thứ hai nữa đâu.
Ngũ Phương Đài quay lại nhìn chàng :
- Tiểu Quân không có cơ hội lần thứ hai đến tòa Kim cung đâu.
Tiểu Quân chột dạ sau câu nói của Thánh Cô, nhưng vẫn khoác vẻ mặt phớt lờ chẳng biểu lộ nét hoài nghi nào. Hai người tới một bãi đất trống, Tiểu Quân phải nheo mày khi thấy mười ngôi mộ to như những gian nhà ba gian.
Tiểu Quân hỏi Thánh Cô :
- Những ngôi nhà mồ này của ai vậy?
- Ngôi mộ to nhất của Thiếu Lâm, nằm bên cạnh mộ Thiếu Lâm phái là Võ Đang.
Còn tám ngôi mộ kia tuần tự của Hoa Sơn, Tung Sơn, Hoành Sơn, Côn Luân, Thiết Chưởng bang, Minh Thần giáo, Hỏa Thần giáo, cuối cùng là Vô Cực giáo.
- Tất cả các phái trong Trung Nguyên đều có mặt ở đây?
Thánh Cô gật đầu :
- Đúng như vậy!
Tiểu Quân bặm môi. Chàng nghĩ thầm :
- “Chẳng lẽ cuộc thảm sát đã xảy ra rồi sao. Nếu đã xảy ra sao mình không nghe tiếng binh khí hay chưởng kình va vào nhau.”
Tiểu Quân muốn hỏi nhưng đã kịp nhận ra những tấm bia có nét mực mới, thì ra Thánh Cô Ngũ Phương Đài chỉ mới chuẩn bị mà thôi.
Hai người đến một gian tiểu xá được làm bằng gỗ trầm nằm giữa một khu vườn hoa đủ màu sắc.
Ngũ Phương Đài đưa Tiểu Quân lên gian tiểu xá đó. Bên trong gian tiểu xá, thùng nước ấm đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ người bước vào tắm mà thôi.
Tiểu Quân nhìn Ngũ Phương Đài :
- Tại hạ được tắm trong cái thùng nước này chứ?
Thánh Cô gật đầu.
Tiểu Quân gãi đầu :
- Thánh Cô có thể... có thể ra ngoài được không?
Thánh Cô nhìn Tiểu Quân, buông một câu lạnh nhạt :
- Bổn nương sẽ tắm cho ngươi!
Nàng vừa nói vừa điểm vào ba đại huyệt trên người Tiểu Quân. Mặc dù Tiểu Quân là một hảo thủ nhưng cũng không kịp phản xạ với lối xuất thủ đặc dị của Ngũ Phương Đài.
Chàng nhìn Thánh Cô, lắp bắp :
- Thánh Cô sao lại điểm huyệt Tiểu Quân?
- Có vậy ngươi mới ngoan ngoãn nghe lời ta.
- Thánh Cô không sợ độc quái long trong người Tiểu Quân sao?
Thánh Cô bật cười khanh khách :
- Ngươi đúng là hạng người gian trá nhất trong giang hồ. Ngươi đừng quên Diên Hồng phái là phái có thuật luyện đan độc nhất vô nhị trong Trung Nguyên. Thật ra ngươi chẳng có độc quái long nào cả, mà chỉ là phấn hoa của một loài hoa bên Tây Vực phối hợp cùng cách chế tác độc công của Vô Ảnh độc, rồi thoa lên người ngươi.
- Thánh Cô tài quá... Chỉ trong thời gian ngắn mà biết được cội nguồn của độc chất.
Tiểu Quân vừa nói vừa tủm tỉm cười.
Không biết chàng cười cái gì, nhưng Thánh Cô lại đỏ mặt như quả đào chín.
Nàng thở ra, nhìn Tiểu Quân nói :
- Ngươi thật là xảo trá, gian ngoa.
- Chất độc đó vốn để tăng sự nhuận tràng tiêu hóa cho dễ chứ đâu có hại gì Thánh Cô.
Tiểu Quân vừa dứt lời thì nhận luôn một cái tát nảy lửa vào mặt.
Bốp...
Chàng la toáng lên :
- Thánh Cô đánh người ngã ngựa đâu phải anh thư, tài cán gì.
- Bổn nương trừng phạt cái tội gian trá của ngươi đối với bổn nương. Tiểu Quân bỡn cợt với bất cứ ai cũng được, nhưng với bổn nương thì không.
Nàng nói xong thản nhiên lột bỏ y phục của Tiểu Quân rồi xốc chàng lên đặt vào thùng nước.
Tiểu Quân cúi gằm mặt nhìn xuống.
Thánh Cô hỏi :
- Sao ngươi im lặng vậy... Bộ nhận được cái tát của ta rồi ngươi câm luôn sao?
Thánh Cô nâng cằm chàng lên nhìn thẳng vào hai mắt Tiểu Quân :
- Ngươi đang nghĩ gì?
- Thánh Cô muốn biết lắm hả?
Ngũ Phương Đài gật đầu :
- Ý nghĩ của Xảo Quỷ khiến ta tò mò, và lúc nào cũng muốn biết.
- Thế thì tại hạ nói lúc này tại hạ đang buồn, bởi sắp tới đây Tiểu Quân sẽ xuống âm ty sống với hạng nữ nhân không có trái tim như Thánh Cô Ngũ Phương Đài.
Ngũ Phương Đài tròn mắt :
- Ngươi nói ta không có trái tim.
- Đúng như vậy... Chỉ có nữ nhân không tim mới thờ ơ lạnh nhạt mà thôi. Thánh Cô thờ ơ lạnh nhạt ngay cả với một đấng nam nhi mỹ tú như Tiểu Quân thì quả là Thánh Cô không có trái tim rồi.
Hai gò má của Ngũ Phương Đài thẹn đỏ, nhưng sự thẹn thùng ấy chỉ thoáng qua rồi trở lại vẻ lạnh nhạt ban đầu.
Nàng cười mỉm, rồi nói :
- Ngươi nói cũng hay đó.
Thánh Cô xốc Tiểu Quân ra khỏi thùng nước, lấy bộ bạch y dành cho những người sắp bị xử trảm vận vào cho chàng. Nàng giải huyệt cho Tiểu Quân.
Tiểu Quân khoanh tay trước ngực. Chàng nhìn Thánh Cô, nói :
- Tiểu Quân bây giờ giống một tên tử tội lắm phải không?
- Ngươi thừa biết khi ta vận cho ngươi bộ bạch y này.
- Thế Thánh Cô sắp hành xử tôi, sao lại còn giải huyệt, không sợ tôi trốn đi à?
Ngũ Phương Đài lắc đầu :
- Ngươi vĩnh viễn không trốn đâu, bởi ngươi đâu thể bỏ mặc những người khác chết thế cho ngươi.
- Tiểu Quân chưa hiểu.
- Từ từ rồi ngươi sẽ hiểu thôi. Bổn nương muốn chứng minh với ngươi một điều mà chưa khi nào ngươi tưởng tượng ra.
Tiểu Quân cười mỉm nhìn Ngũ Phương Đài nói :
- Sao Thánh Cô trở nên lạnh nhạt như vậy?
- Giang hồ đã biến ta trở thành con người như hôm nay.
Nàng nhìn Tiểu Quân hỏi :
- Ngươi muốn ăn gì không?
Chàng gật đầu :
- Trước khi chết cũng phải ăn chút gì chứ. Nếu không ăn khi chết sẽ trở thành oan hồn vất vưởng đói khát khổ lắm.
- Bổn nương sẽ thết đãi ngươi.
Nàng quay ra cửa, gọi lớn :
- Người đâu!
Song tình xuất hiện. Nhìn hai người này Tiểu Quân ngờ ngợ sự lạ lùng của họ. Và hành động của Song tình khiến chàng xuýt bật cười.
Thánh Cô phát mệnh lệnh cho Song tình :
- Hai ngươi thay mặt ta thết đãi đại yến cho Xảo Quỷ.
- Tuân lệnh Thánh Cô!
Ngũ Phương Đài nói xong, thả bước đi thản nhiên bỏ đi thẳng ra ngoài. Nàng chưa kịp bước khỏi tiểu xá, Tiểu Quân đã thi triển Di Hình Tướng, lòn qua Song tình trong nháy mắt, giang tay chận trước mặt nàng.
Chàng nói :
- Tiểu Quân thích hầu tửu với Thánh Cô thôi.
Thánh Cô lắc đầu :
- Ta không thích bồi ẩm với một người sắp chết.
- Tiểu Quân biết mình sắp chết mới muốn bồi ẩm với Thánh Cô. Chỉ một yêu cầu đó cũng không được sao?
- Tại sao ngươi muốn bồi ẩm với ta?
Tiểu Quân nhếch mép :
- Bồi ẩm với Thánh Cô tại hạ thích hơn ngồi uống rượu với hai người này.
- Họ không làm Xảo Quỷ thất vọng đâu.
Thánh Cô dứt lời, dụng luôn một bộ pháp tuyệt luân, chỉ loáng một cái nàng đã vượt qua Tiểu Quân, rời tiêu xá. Tiểu Quân chưa kịp thấy chiếc bóng trắng lướt qua mặt mình, khi quay đầu lại thì Ngũ Phương Đài đã mất hút bên ngoài vườn hoa.
Chàng nheo mày, lẩm nhẩm :
- Ngũ Phương Đài cũng biết được bộ pháp “Mê Tông bộ”. Võ công của nàng quả không sao lường được.
Tiểu Quân dõi mắt nhìn theo hướng Thánh Cô Ngũ Phương Đài, trong lòng chàng trỗi lên một cảm giác khó tả vô cùng.
Tiểu Quân vừa quay lại thì Song tình đã thộp vào hổ khẩu của chàng.
Song tình cùng cất tiếng :
- Thỉnh chàng vào trong tiểu xá.
Tiểu Quân tròn mắt bởi câu nói và chất giọng eo éo của Song tình.
Tiểu Quân nhún vai, lắc đầu :
- Ta không thích uống rượu và dùng đại yến nữa.
Tiểu Quân vừa nói vừa vận Tục Hóa Cốt rụt tay lại. Song tình ngơ ngác bởi tuyệt công “Tục Hóa Cốt” của Tiểu Quân. Cả hai quả không ngờ Tiểu Quân thoát khỏi sự kềm chế của họ dễ dàng như vậy.
Song tình còn đang ngơ ngác thì bị Tiểu Quân điểm vào đại huyệt Kiên Tĩnh, đứng bất động như hai pho tượng.
Chàng nheo mày nhìn ngắm Song tình :
- Hai người coi bộ gần gũi nhau từ dung dạng đến ý niệm.
Song tình nói :
- Chàng hãy giải huyệt cho em đi.
Tiểu Quân xe dái tai :
- Hai người gọi tiểu gia bằng chàng à?
Tiểu Quân gãi đầu.
Song tình lí nhí nói :
- Chàng giải huyệt cho Song tình, để chúng em hầu hạ chàng.
- Thôi thôi... Thấy kiểu cách của hai người Tiểu Quân không dám làm phiền rồi.
Tiểu Quân vừa nói vừa sửa bộ cho Song tình ôm choàng lấy nhau. Chàng cười hì hì, ngắm nhìn Song tình :
- Hai vị cũng xứng đôi vừa lứa lắm chứ.
Tiểu Quân lần vào tiểu xá, nằm ườn ra tràng kỷ, gác tay lên trán suy nghĩ, bỏ mặc Song tình đứng ngoài cửa tiểu xá.
Song tình nói :
- Chàng ơi... sao nỡ bỏ chúng em đứng đây?
- Hai ngươi đừng léo nhéo nữa, để tiểu gia suy nghĩ. Nghe rõ chưa!
- Chàng không giải huyệt cho chúng em, làm sao chúng em phục vụ chàng được.
Tiểu Quân bật dậy, xồng xộc bước ra :
- Phục vụ cái con khỉ.
Tiểu Quân cảm thấy nhói mắt bởi Song tình. Chàng cau mày nhăn nhó.
Trong lúc Tiểu Quân đang bực dọc, Song tình lại eo éo nói :
- Chàng nỡ hành xử chúng em tàn nhẫn như vậy sao?
Tiểu Quân hừ nhạt một tiếng, thuận chân đá luôn Song tình văng khỏi mái hiên tiểu xá :
- Chàng với nàng... Người với ngợm gì mà kỳ cục.
Cú đạp phẫn nộ của Tiểu Quân, vô hình trung lại giải huyệt kiên tĩnh cho Song tình. Song tình bật đứng dậy, nhìn Tiểu Quân chằm chằm :
- Chàng đối xử tệ với chúng em như vậy... Chúng em không nể mặt chàng đâu.
Cả hai phi thân lên chia làm hai hướng tấn công Tiểu Quân. Bốn ảnh chưởng dựng đứng tống thẳng ra bốn đạo kình âm nhu công trực diện.
Sẵn lúc phẫn nộ, Tiểu Quân chẳng thèm thi triển Di Hình Tướng tránh né. Chàng cũng dựng chưởng đón thẳng đỡ thẳng vào bốn đạo kình âm nhu của Song tình.
Bình...
Song tình thối lùi ba bộ, nhưng mặt Tiểu Quân cũng nảy đom đóm.
Chàng nghĩ thầm :
- Không ngờ nội lực của hai gã biến thái lại cao thâm như vậy.
Chàng đang suy ngẫm thì Song tình lại áp tới nữa. Chưởng kình của chúng sắp nhả ra thì Vương Túc Lệ xuất hiện.
- Dừng tay...
Song tình thâu hồi chưởng công nhanh không thể tả, quay ngoắt sang Vương Túc Lệ.
Song tình cất giọng eo éo :
- Vương hộ tướng tới... Chúng em không kịp nghênh tiếp.
Thấy bộ tạng của Song tình, Tiểu Quân bật cười khành khạch.
Song tình nghe Tiểu Quân cười đã không phẫn nộ, còn quay lại ôn nhu nói :
- Chàng cười chúng em đó à?
Tiểu Quân vỗ vào trán mình :
- Thấy bộ dạng các người tiểu gia muốn điên lên được.
Vương Túc Lệ bước qua Song tình, tiến đến đối mặt với Tiểu Quân.
Nàng quan sát dung mạo của Tiểu Quân, ôn nhu nói :
- Mọi người đã đến, Thánh Cô thỉnh Tiểu Quân công tử.
- Từ lúc đến Thánh địa bí cung, tiểu gia mới nghe được một câu lọt hai lỗ tai.
Chàng chấp tay sau lưng, thong dong thả bước. Lúc đi ngang Song tình, Tiểu Quân tằng hắng :
- Nếu tiểu gia không biến thành oan hồn, sẽ nhận hai ngươi làm nô tỳ.