Vốn dĩ đã không có mặt mũi để tặng quà trực tiếp nên mới phải lén lút tặng, kết quả không hiểu sao lại xui xẻo đụng phải kẻ thù không đội trời chung!
Trong lòng Dương Trúc sốt ruột muốn chết, vì để che giấu sự mất mặt khi bị vạch trần, cậu còn cố ý nhếch lông mày lên.
Trong mắt cậu thì dáng vẻ này là không yếu thế, còn trong cái nhìn của người khác, vẻ mặt này là của con vịt chết đến nơi rồi vẫn còn mạnh miệng.
Người ngồi hàng trên cũng kéo tới, ngoài miệng thì hỏi "Có chuyện gì thế?" nhưng thực tế lại khom lưng ngó luôn vào ngăn bàn của Nghiêm Duệ.
Dù sao chuyện xảy ra thế này, nhân vật chính lại còn là Dương Trúc bình thường bị đánh giá là cực kỳ tệ hại trong lớp, kiểu gì cũng phải xác nhận xem đến cùng đồ đạc có bị mất không.
Lần này Dương Trúc toang thật rồi, cậu tặng quà bị người ta thấy, còn bắt quả tang tại trận, cậu nói: "Tao đã bảo tao không trộm đồ!"
Người bạn kia nói: "Vậy cậu mở miệng túi của mình ra đi."
Cảm giác bị hiềm nghi là kẻ ăn cắp khá nhục nhã, Dương Trúc cắn môi, mất kiên nhẫn mở túi áo của mình ra, chỉ có ví tiền và chìa khóa, nói: "Được chưa?"
Tên cá biệt kia vẫn không bỏ qua, "Không trộm thì sao phải ngại nói thẳng mình làm gì hả?" Nói xong, hắn bỗng nhiên thò tay vào trong ngăn bàn, cầm lấy cái hộp dễ thấy từ phía sau, "Chẳng lẽ đưa cái thứ gì không tốt lành cho Nghiêm Duệ nên mới không có mặt mũi nói cho người ta biết sao?"
Hắn giơ hộp lên, nói: "Mày giấu sâu bọ vào trong hộp đấy à?"
Gương mặt Dương Trúc đen sì ngay tức khắc, cậu đột nhiên nhào tới, tức giận mắng, "Đồ thần kinh, trả lại cho tao!"
Tên cá biệt kia ngồi hàng cuối, thân cao 1m85, tay nâng cao lên là Dương Trúc không với tới được.
Hắn lớn tiếng nói: "Kiểm tra là đồ bình thường thì trả lại cho mày, mày thử động tay động chân với tao xem!"
"Kiểm tra cái đ!t mẹ mày, mày là cái đéo gì!" Vốn dĩ tính tình Dương Trúc đã không tốt, bụng còn đang đầy lửa giận, cậu nghiến răng nghiến lợi nói: "Tao nói lại lần cuối cùng, trả lại cho tao!"
Cá biệt bật cười khinh bỉ.
Dương Trúc mất lý trí, nện thẳng một cú lên mặt hắn, dùng hết sức.
Sau đó bạn cùng lớp hốt hoảng muốn khuyên can, vội vàng tới kéo cậu lại, nhưng lần này tốc độ của Dương Trúc nhanh kỳ lạ, cậu đấm mạnh người trước mặt, hết cú này đến cú khác.
Tên cá biệt miệng ú ớ bật ra một tiếng chửi mẹ kiếp, tay buông lỏng, Dương Trúc vội vàng cướp lấy, vừa mới cầm được vào tay thì bị người ta đấm một cú mạnh lên mặt, gò má hàm răng đều đau, mắt cậu hoa lên, sau đó ôm hộp đồng hồ ngã xuống đất.
"Hai đứa dừng tay đi! Chuyện gì mà không thể nói chuyện tử tế, đừng đánh nhau nữa!" Bạn học kia lên tiếng chắn ở giữa, những người còn lại trong lớp cũng vội vàng tới can.
Dương Trúc mặt mũi đỏ gay, bực bội thở hồng hộc, mắt cũng đỏ lừ.
Trong miệng cậu xộc lên mùi máu tanh, nếm thử, sau vài giây choáng váng thì hét lớn một tiếng, cậu bò dậy đặt hộp lên bàn, bất thình lình lại muốn xông lên đánh tên kia.
Hai nam sinh kịp thời cản cậu lại, tên cá biệt đứng đối diện nhìn cậu.
"Ai ra tay trước mọi người đều thấy rồi chứ?" Cá biệt che vết thương trên mặt nói.
Bạn cùng lớp đưa mắt nhìn nhau, mặc dù tên cá biệt này nói chuyện nghe không hay lắm, nhưng dù nguyên nhân sự việc thế nào, Dương Trúc động thủ trước đều là không đúng.
Mặt mũi Dương Trúc giờ cũng không còn chỗ nào đẹp cả, nửa gương mặt bầm tím, tóc rối tung, cậu không quan tâm mà vẫn muốn xông về phía trước, rõ ràng sức lực không lớn nhưng hai người đều sắp không giữ nổi cậu nữa, bọn họ nghiêm khắc nói: "Dương Trúc, dừng tay! Cậu biết mình đang làm gì không?"
Dương Trúc trừng mắt nhìn họ, xem ai cũng giống như kẻ thù.
Có chuyện hay là y như rằng người khác cứ vây xem nửa ngày trời, có người mang hộp tới, lắc lắc trước mặt cậu, "Vì cái hộp này thôi có cần thiết phải vậy không?"
Dương Trúc quát: "Đưa cho tao!"
Người kia không đưa cho cậu mà quay đầu đặt vào trong ngăn bàn của Nghiêm Duệ, nói: "Chẳng phải cậu muốn đưa cái này cho Nghiêm Duệ sao? Giúp cậu rồi mà vẫn không được à?"
Lửa hừng hực thiêu đốt trong đầu, lửa cháy khói bốc khiến Dương Trúc cáu kỉnh bực bội vô cùng.
Lồng ngực cậu phập phồng với biên độ lớn, giống như cậu có thể phun lửa từ miệng ra ngoài ngay lập tức.
Đúng lúc này, từ cửa ra vào vang lên tiếng động.
Nghiêm Duệ xách theo cái túi, nói: "Mấy cậu đang làm gì vậy?"
Chính chủ tới rồi, người đang vây xem nhanh chóng tản ra, bạn học vừa nãy ra cản lại giải thích tình hình, "Hình như Dương Trúc tặng đồ cho cậu, Lâm Thừa tưởng cậu ấy muốn trộm đồ của cậu nên hai người họ xích mích, Dương Trúc ra tay đánh cậu ta."
Tên cá biệt kia cười khẩy dáng vẻ lấm la lấm lét không ngừng nhìn ra sau của Dương Trúc.
Bạn học xung quanh nghe thấy thì xì xào bàn tán, Dương Trúc đứng một bên, bả vai thõng xuống, chỉ còn sức nhìn chằm chằm xuống mũi chân mình, không còn nghe rõ tiếng nói chuyện của người khác.
Dù thế nào thì cậu cảm thấy vô cùng nhục nhã, đặc biệt là hành vi và mục đích của mình bị người ta mang ra bàn tán ngay trước mặt Nghiêm Duệ.
Bỗng nhiên, cậu lại nghe thấy tên cá biệt kia cất giọng: "Rốt cuộc mày tặng cậu ấy cái gì mà đáng phải nổi cáu như thế?" Hắn lên án, "Răng ông đây sắp bị nó đấm cho rụng hết rồi!"
Dương Trúc ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt cực kỳ u ám, cậu nhấc chân đi về phía tên kia, thật khó để giải tỏa nỗi hận trong lòng cậu nếu không táng cho thằng ngu này một trận.
Nghiêm Duệ nói câu đầu tiên: "Qua đây."
Cũng không biết hai chữ này nhằm vào ai, nhưng Dương Trúc lại dừng bước.
Nghiêm Duệ quay về phía cậu, nói với cậu: "Qua đây."
Dương Trúc đứng bất động, đối diện cách Nghiêm Duệ khoảng một, hai mét.
Nghiêm Duệ quan sát tỉ mỉ vết thương của cậu, trên má phải, lực không nhẹ, đã có vết máu bầm, đôi mắt vẫn còn tóe ra lửa, hừng hực nổi giận.
Nhưng hơi nước đã ứa ra trong đó, gắng gượng không cho nó ngưng tụ.
Lần này Nghiêm Duệ không lên tiếng, khẩu hình miệng chậm rãi nói với cậu: "Qua đây."
Lúc này Dương Trúc mới đi tới.
Nghiêm Duệ lại dời ánh mắt đi, nhìn thẳng vào tên cá biệt kia, "Nếu như tôi nhớ không nhầm, chuyện cậu đánh cậu ấy lần trước bị ghi lại, vẫn chưa đến một tháng."
Cá biệt nói: "Lần này là nó đấm tôi trước cơ mà? Còn đấm hai phát." Hắn ra sức lái sang ý đồ của mình, "Nếu không phải do nó muốn trộm đồ của cậu thì ai quan tâm chuyện vô bổ này?"
Hắn cũng ghi hận Nghiêm Duệ từ lâu rồi, tên này bình thường ra vẻ ngay thẳng công bằng, hắn muốn xem lần này Nghiêm Duệ giảng hòa như thế nào.
Không ngờ Nghiêm Duệ chỉ cười khẽ.
"Không phải lo chuyện bao đồng." Anh nói: "Là tìm cớ gây sự."
Nghiêm Duệ hơi bước lên trước, Dương Trúc được anh mặt không biến sắc che chở phía sau.
Trước đây bạn cùng lớp nói năng khó chịu ghét bỏ Dương Trúc, hầu như lần nào anh cũng đứng trung lập giảng hòa, nhưng lần này lại phá lệ, lần đầu tiên anh thẳng thắn tỏ rõ lập trường.
"Cậu có cố tình tìm cậu ấy gây sự hay không, chúng ta đều ngầm hiểu rõ, cậu không cần phải lấy tôi ra làm lý do." Nghiêm Duệ nói: "Cậu ấy động thủ trước thì sao?"
Cá biệt mặt mũi sa sầm, "Mày nói gì?"
Nghiêm Duệ nói: "Lời tôi nói rất rõ ràng, không cần phải nhắc lại." Anh lại nhìn vào ngăn bàn của mình, lấy cái hộp kia ra, đặt vào trong chiếc túi bên tay phải, lại nói: "Cậu bị đánh hai phát, có thể đi mách giáo viên, chẳng qua kể lại hoàn chỉnh sự việc rồi, cậu có chiếm ưu thế không thì trong lòng cậu quá rõ.
Dương Trúc bị phạt, cậu đoán thử xem bản thân mình có lại bị như thế không."
Anh nở nụ cười, "Chẳng phải cậu đã nói nhà Dương Trúc có tiền sao? Chút chuyện này của Dương Trúc rất dễ giải quyết, còn cậu thì sao?"
Cá biệt xắn tay áo đi lên phía trước, tới trước mặt anh, Nghiêm Duệ đứng đối diện hắn.
"Muốn đánh nhau à?" Nghiêm Duệ hỏi: "Muốn thì nói nhanh lên, tôi không có thời gian."
Cá biệt nhăn nhó chớp mắt một cái, còn chưa nói gì thì Dương Trúc phía sau đã chậm rì khàn giọng phản bác một câu: "Tao chẳng ngại gì đâu!"
Không khí lặng đi, cá biệt hừ một tiếng, huých một phát vào vai Nghiêm Duệ, bước chân dẫm mạnh lên đất đi ra ngoài.
Nghiêm Duệ nhìn bạn học đang vây xem xung quanh, bọn họ tự giác giải tán về chỗ ngồi.
Anh quay sang nói với bạn học vừa đứng ra cản lại, "Cảm ơn."
Bạn học kia cũng hiểu ý anh, liên tục khua tay nói không có gì.
Cuối cùng chỉ còn một người cần giải quyết.
Nghiêm Duệ chìa tay trái ra với Dương Trúc, nói: "Đi."
Dương Trúc hỏi: "Đi đâu?"
"Phòng y tế không mở cửa, tôi dẫn cậu ra phòng khám ngoài trường." Nghiêm Duệ nói: "Nhanh lên nào, xử lý sớm một chút."
Hóa ra "không có thời gian" mà anh nói là chuyện này.
Dương Trúc cúi đầu, ra ngoài cùng anh, đi được mấy bước mới nhìn thấy trong tay Nghiêm Duệ đang xách một hộp đồ ăn đóng gói.
"Sao lại đặt hộp của tôi lên hộp đồ ăn chứ!" Dương Trúc buồn bực nói, "Tự tiện quá."
Nghiêm Duệ không trả lời, đi được vài bước thì bỗng nhiên nói: "Đồ ngốc.".